Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 73: Chẳng lẽ đệ cũng là đoạn tụ?



Tại địa phận Liên Châu, khẩu âm của người bản địa nghe rất thú vị, mềm mỏng khẽ khàng, âm đuôi thanh thoát. Lục Chuẩn ở bên đường mua hai quả lê, sau đó miệng chóp chép bắt chước: “Vừa giòn vừa ngọt, lê thơm nhuận họng.”

Dung Lạc Vân nhai một quả: “Lão Tam, đi đường quan.”

Hai người đi ra khỏi rừng, đến đường quan, ngựa chạy chầm chậm, mệt mỏi lê bước. Ánh ráng chiều dần tan biến, đêm xuống rồi, dịch quán bên đường quan treo đèn lồng màu vỏ quýt.

Dung Lạc Vân xoay người xuống ngựa, giao ngựa cho tiểu nhị ở dịch quán, Lục Chuẩn đi theo, quan tâm nói: “Dịch quán có phòng thượng hạng nào trống không?”

Tiểu nhị đáp: “Có thì có, nhưng mà giá cả khá cao.”

Lục Chuẩn vừa nghe liền mất hứng, Tái Bắc đánh trận, hàng hóa sản xuất đại trà đều chuyển về phía Bắc, những vật tư vận chuyển đều giảm bớt trên diện rộng, kinh doanh sụt giảm mà còn nâng giá, đây là đạo lý phương nào vậy.

Tiểu nhị nói: “Tại khách quan không biết đấy thôi, chính là vì Tái Bắc đánh trận đó.” Dù không gian mờ tối nhưng vẻ mặt đắc ý cũng không thể che giấu được, “Con trai Định Bắc Hầu, Hoắc Lâm Phong Hoắc tướng quân, khách quan có biết không?”

Dung Lạc Vân bỗng nhiên ngước mắt, ba chữ “Hoắc Lâm Phong” thốt ra từ trong miệng người lạ khiến y bất ngờ không kịp phòng bị. Xách giỏ trúc, móng tay khẩy hoa văn mây tre, y lắc đầu.

“Hoắc tướng quân về Tái Bắc đánh trận, các dịch quán dọc đường đều được kiêu vệ quân thuê hết, dịch quán của chúng tôi cũng là một trong số đó.” Tiểu nhị kể lại giống như đang kể một chuyện vinh quang nào đó, “Đây là do triều đình chỉ thị, dịch quán nào Hoắc tướng quân đã ngủ lại cũng đều tăng giá.”

Hóa ra là thế, Lục Chuẩn nghe xong lại càng mất hứng hơn, đâm thọc một câu: “Phòng Hoắc Lâm Phong ở tăng giá, vậy giường hắn từng ngủ, thùng gỗ hắn từng tắm, thìa hắn từng xúc lấy ra thắp hương luôn đi!”

Tiểu nhị cãi không lại, nên dắt ngựa trốn ra hậu viện, chỉ nói vài ba câu mà trời đã tối đen như mực rồi. Dung Lạc Vân và Lục Chuẩn tiến vào trong dịch quán, đã đói lả rồi, trước tiên dùng cơm ở lầu một.

Xung quanh chỉ vỏn vẹn có một cái bàn có người ngồi dùng cơm, vô cùng vắng vẻ, nói cái gì cũng có thể nghe thấy hết. Dung Lạc Vân yên lặng uống trà, giỏ trúc đặt trên ghế, đậy nắp lại, thoang thoảng mùi động vật sống.

Lục Chuẩn tò mò suốt đường đi, nhịn gần chết rồi, bèn thò tay mở he hé cái nắp ra. Xoạch, vừa mở ra được một khe nhỏ là lập tức đậy lại, bên trong giỏ trúc vậy mà là một con sói!

“Nhị ca, huynh đem nó đi làm gì?!” Cậu đè thấp giọng, “Đâu được đem thú vật sống vào đây đâu!”

Dung Lạc Vân nhấp ngụm trà: “Đệ cũng không phải vật sống đấy à?” Đang nói chuyện thì đồ ăn được bưng lên, y đưa sang một bát cơm nóng hổi, “Ăn đi, thú vật sống.”

Lục Chuẩn không trêu chọc được, ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng ánh mắt cứ nhìn chòng chọc giỏ trúc. Đường sá xóc nảy vậy mà con sói này chưa hề thò đầu ra, cũng chưa từng gầm gừ tiếng nào.

Mới nãy mở nắp ra nhìn, hình như còn đang ngủ nữa?

Cậu hỏi: “Nhị ca, sao sói con im lặng quá vậy?”

Dung Lạc Vân nói: “Bị đánh chết rồi.”

Lục Chuẩn hết hồn làm rơi cả đũa, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, vị ca ca này thật tàn nhẫn quá đi. Chợt nghĩ, ở trong mắt Nhị ca mình cũng là “thú vật sống”, nếu mình quấy rầy huynh ấy, có phải cũng sẽ bị ăn một chưởng chết tươi không?

Tiểu thần tài run rẩy, cánh gà, bụng cá, đọt rau non, tất cả đều gắp hết vào bát Dung Lạc Vân. Dung Lạc Vân giương mắt lên nhìn Lục Chuẩn, cậu ta cười mỉm chi, giống như mấy cô nương giỏi đoán ý khách trong Triều Mộ Lâu.

Dung Lạc Vân là một khách quan vô tình, chỉ lo ăn uống, bây giờ lại bắt đầu gặm cánh gà. Vừa cắn đứt đầu cánh, bàn bên cạnh vang lên tiếng cốc chén va chạm, uống rượu nói chuyện sang sảng như chốn không người.

Một người trong đó nói: “Vẫn là Giang Nam thái bình, cái nơi giá rét kia đúng là khắc nghiệt.”

Một người khác phụ họa: “Hết cách rồi, huynh đệ chúng ta buôn bán da thú, sao có thể không chịu cái khổ ấy được chứ.” Rót đầy rượu, men say hòa lẫn với bực dọc, “Phía Bắc còn đang đánh trận, thôi bỏ đi, chúng ta phải mau sớm về Giang Nam trú đông vậy.”

Nói xong câu này, gã nở nụ cười đầy ẩn ý, dường như còn có một chút hạ lưu. “Huynh trưởng cũng không đem theo vợ con à?” Người nhỏ tuổi hơn nói, “Nghe nói huynh trưởng ở Giang Nam có nhà khác, còn cưới mỹ thiếp phải không?”

Dung Lạc Vân dỏng tai nghe, mặt thì cúi gằm, giống như đang chuyên tâm ăn, nhưng thật ra đã nghe không sót chữ nào. Đây là những người làm ăn thường xuyên đi khắp trời nam đất bắc, ở quê nhà có vợ con đề huề, còn ở Giang Nam thì có nhà riêng, đúng là những kẻ phụ tình.

“Đệ đệ có nghe nói chưa, Hoắc tướng quân kia lúc trước đã từng ở đây đấy.” Người lớn tuổi hơn nói, “Hoắc tướng quân nếu một đi không trở lại thì kiều thê, tình nhân ở Tây Càn Lĩnh của ngài ấy sẽ cô đơn biết bao?”

Lục Chuẩn nghe thế liền liếc mắt nhìn Dung Lạc Vân, trái tim “dưa đơn trứng chiếc” hơi run rẩy. Không đợi cậu xoa dịu thì gã kia tiếp tục nói: “Nghe nói Hoắc tướng quân không thích ‘tìm hoa hỏi liễu’, giữ mình rất trong sạch.”

Một người khác phản bác: “Trên đời làm gì có đàn ông nào như thế, chỉ giấu diếm cả thôi.” Sau đó khẽ giọng nói một cách bí mật, “Đó là làm cho bên trên nhìn thôi, đường đường là tiểu Hầu gia, nữ nhi phải cưới chắc chắn là danh môn khuê tú, nói không chừng còn là công chúa, sao mà dám để cái danh phong lưu truyền ra ngoài được?”

Câu chữ lọt hết vào tai, Dung Lạc Vân gác đũa, lườm sang bên cạnh. Lục Chuẩn sợ sẽ có huyết án xảy ra, lặng lẽ kéo tay áo Dung Lạc Vân.

Dung Lạc Vân hất ra: “Ta mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi.”

Lục Chuẩn lập tức đứng dậy, xách tay nải và giỏ trúc về phòng, đóng kĩ cửa, ôm sói con ra đặt trên sạp. “Nhị ca, huynh giận à?” Cậu do dự nói, “Thật ra hai tên kia nói cũng có lý…”

Dung Lạc Vân vòng ra sau bình phong, cởi áo tháo đai, nhảy vào trong thùng gỗ. Có lý cái gì, cưới danh môn khuê tú có lý, hay là cưới công chúa có lý?

Lục Chuẩn nói: “Mấu chốt không phải là cưới ai, mà là có cưới hay không. Cho dù hắn vẫn còn nhớ thương huynh, nhưng nếu cha hắn muốn hắn thành thân, hắn cũng không cãi lại lệnh cha được đâu…”

Quang cảnh sau tấm bình phong mông lung lờ mờ, hơi nóng lượn lờ, chỉ có lời nói của Dung Lạc Vân là lạnh lùng dị thường. “Lệnh cha?” Y khẽ hừ một tiếng, “Nếu ta giết cha huynh ấy, thì còn lệnh cha gì nữa không?”

Lục Chuẩn trố mắt, sợ đến nỗi ôm chặt sói con, trời xanh ơi, đến cả cha của ý trung nhân mà còn dám giết, điên lắm rồi đấy. Cậu vừa hoảng sợ vừa tò mò, nếu Hoắc Lâm Phong thật sự thành thân với người khác thì phải làm thế nào đây?

Tiếng nước rào rào, Dung Lạc Vân khoác áo choàng bước ra, quanh thân tỏa ra hơi nóng, gương mặt, đầu gối, hai chân ướt đẫm, chỗ nào cũng hiện lên màu hồng nhạt sau khi ngâm nước.

Người quả là như tên, một dung mạo tuyệt trần, dáng vẻ lưu luyến như mây bay ngang trời.

Dáng vẻ này, đáng lẽ nên là một công tử nho nhã yếu đuối, cầm sách nhấc bút, nói những lời sến sẩm và thi phú. Nhưng khi y tiến lại gần, giành lấy sói con, vuốt lông nó, hỏi: “Đệ nói cái gì?”

Lục Chuẩn nuốt nước bọt: “Nếu như Hoắc Lâm Phong thành thân, thì phải làm sao…”

Dung Lạc Vân hờ hững nói: “Ta sẽ giết chết huynh ấy.”

Mặc kệ danh môn khuê tú, vương tôn công chúa, ai dám gả cho Hoắc Lâm Phong, thì hãy chuẩn bị tâm lý làm góa phụ đi. Lúc này sói con chợt tỉnh giấc, cuộn tròn người, chỉ mở hai con mắt đen láy.

Dung Lạc Vân bế sói con lên giường nằm xuống, mặt quay vào trong, vuốt ve lỗ tai sói con. Lúc nãy nói rất tàn nhẫn, bây giờ vừa ngả đầu vào gối, cơ thể thả lỏng, tâm tình cũng từ cương thành nhu.

Hồi sau, y thì thào: “Hoắc Lâm Phong chắc sẽ không làm vậy đâu… Ta không cho phép.”

Lục Chuẩn nghe thấy ghé lại gần, miệng lưỡi vụng về dỗ dành: “Nhị ca, hà tất phải dính lấy hắn làm gì, thế gian còn rất nhiều nam nhi tốt cơ mà.” Cậu xoay vai Dung Lạc Vân, “Huynh vốn thương đệ nhất mà, thử nhìn đệ đi.”

Dung Lạc Vân chau mày nhìn: “Chẳng lẽ đệ cũng là đoạn tụ?”

Lục Chuẩn sững lại: “Đệ là đệ đệ tốt của huynh… nếu có đoạn tụ thì cũng nên đoạn tụ với đệ chứ!”

Dung Lạc Vân thật sự muốn bẻ gãy chân chó của thằng nhóc này, xoay người lại, ôm sói con nhắm mắt. Lục Chuẩn thấy thế nằm xuống bên cạnh, bực bội hết một lúc lâu.

Cậu bực dọc nghĩ, có lẽ bây giờ Hoắc Lâm Phong đang nằm trong chăn ấm đệm êm vui vẻ rồi.

Đúng là oan cho Hoắc tướng quân quá, đừng nói là chăn ấm đệm êm, đến cả ghế còn chưa được ngồi. Đã gần đến giờ Tý, đèn trong Định Bắc Hầu phủ đều đã tắt hết phân nửa, chỉ duy nhất thư phòng là còn sáng trưng.

Hắn đứng yên, dưới chân là thảm dày, ma sát đế giày tạo tiếng động. Hoắc Chiêu ngồi sau án thư đanh mặt, tay phải xoay chiếc nhẫn trên tay trái.

Giằng co một hồi lâu, Hoắc Chiêu hỏi: “Sách đâu?”

Đây là đã lần thứ ba rồi, câu trả lời của Hoắc Lâm Phong vẫn như cũ: “Đi vội quá, để quên ở Tây Càn Lĩnh rồi.”

Hoắc Chiêu nói: “Bớt giở trò này đi.” Con trai của ông, đức hạnh trong ngoài gì ông rõ nhất, nói dối đương nhiên là ông cũng nhìn ra. “Nghiệt Kính” là di vật duy nhất Đường Trinh để lại, nội dung trong sách có thể sánh với châu báu, sao có thể nói quên là quên được?

“Nếu hôm nay con không lấy ra đây thì ở trong thư phòng diện bích một tháng.”

Hoắc Lâm Phong liền nói: “Sao mà được? Sáng mai con còn phải về quân doanh đốc quân nữa!”

Ánh mắt Hoắc Chiêu thâm sâu: “Con có thể thử.”

Đây không phải một người cha của gia đình bình thường, trước giờ nói được là làm được, Hoắc Lâm Phong chắp tay sau lưng, mười ngón tay đan chặt vô cùng rối bời. Hắn biết rõ, giấy không gói được lửa, chuyện này cũng không giấu được lâu.

Ai ngờ, bỗng nhiên Hoắc Chiêu hỏi: “Dung Lạc Vân là ai?”

Hoắc Lâm Phong sửng sốt, không nói nên lời. Vậy mà Hoắc Chiêu cười khẩy, gương mặt cứng như sắt thép chợt thả lỏng, nhếch khóe miệng lên: “Con trai ta bị bắt làm con tin ở vùng ngoại ô, ta đương nhiên là phải phái người điều tra rồi.”

Từ trước khi bức thư “nhiễm bệnh” được gửi về nhà thì thám tử của Hầu phủ phái đi đã tới nơi rồi. Vì để bảo đảm mà cố ý chọn gương mặt mới, đến giờ vẫn còn ẩn náu trong Tây Càn Lĩnh.

Hoắc Lâm Phong cứng đờ người: “Dung Lạc Vân là người cầm đầu Bất Phàm Cung, một tên thảo khấu mà thôi.”

Hoắc Chiêu cười nói: “Thám tử của ta lại không hề nói như vậy.” Ông đứng dậy vòng ra trước bàn, cứng rắn áp bức con trai ruột, “Con từng cứu mạng cậu ta, để cậu ta cùng đi gặp Thẩm Châu, cho phép cậu ta ra vào quân doanh và phủ tướng quân, còn tiết lộ quân tình, đến cả thư từ gửi về nhà cũng cho phép cậu ta xem, ta nói có đúng không?”

Vẻ điềm tĩnh của Hoắc Lâm Phong cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn, trừng mắt nhìn Hoắc Chiêu không thể tin được. Chuyện nào chuyện nấy rõ rành rành, hạng thám tử nào có thể dò la được đến mức đó, nhất định là người luôn ở bên cạnh hắn.

“Cha.” Hắn hỏi, “Thám tử của cha rốt cuộc là ai?”

Hoắc Chiêu mỉm cười: “Con cũng quen đấy, Trương Duy Nhân.”

Mật thám con trai bồi dưỡng vậy mà lại là thám tử do cha phái đến từ lâu, đúng là hoang đường!

Nhưng Hoắc Lâm Phong lại không kinh hoảng, chỉ biết chuyện “Nghiệt Kính” không còn giấu được nữa. Hắn quan sát đôi mắt hổ của Hoắc Chiêu, gật đầu thừa nhận.

Xương cẳng chân lập tức ăn một cước, Hoắc Chiêu đạp hắn ngã xuống đất: “Xằng bậy!”

Hắn bò dậy: “Mới như vậy đã là xằng bậy ư?!” Từ khi vạch trần chuyện cũ, Dung Lạc Vân tha cho hắn, hận hắn, lại vì yêu mà dằn vặt không buông được hắn, bao nhiêu cơn giận tích lũy theo tháng ngày đến bây giờ, hắn đã muốn phát tiết từ lâu rồi!

“Còn có chuyện xằng bậy hơn kìa.” Hắn giống như một con báo dựng lông, “Cùng gặp Thẩm Châu, ngọn nguồn giữa Dung Lạc Vân và Thẩm Châu sao mà con có thể so sánh được.”

“Tùy ý ra vào thì làm sao, em ấy còn ngủ trong quân trướng của con, nằm lên giường của con.”

“Còn về quân tình, đội thủy binh kia còn phải nhờ vào đệ đệ em ấy thao luyện cho đấy.”

“Thư gửi về nhà đâu chỉ cho phép em ấy cướp, mà con còn để cho em ấy viết!”

Hoắc Lâm Phong nói xong, cũng mỉm cười: “Còn cuốn ‘Nghiệt Kính’, cũng đưa cho em ấy rồi.”

Hoắc Chiêu tức giận khôn nguôi, giương cao bàn tay dùng hết sức mà vung xuống, Hoắc Lâm Phong nhấc tay chặn lại, trán nổi gân xanh: “Cha, đây gọi là vật về chủ cũ.”

Hắn cắn răng vỗ ngực nói: “Nhưng di vật còn trả lại được, nhưng tính mạng cha mẹ em ấy phải trả như thế nào đây!”

Hoắc Chiêu kinh ngạc không thôi, chỉ thấy giọng Hoắc Lâm Phong trở nên nhẹ nhàng: “Dung Lạc Vân, là con trai của Đường thị.”

Cánh tay rũ xuống, Hoắc Chiêu sững sờ lùi lại hai bước, tay chống mép bàn. Dáng người tựa cây tùng trong phút chốc khuỵu ngã, rõ ràng đã bị đả kích nghiêm trọng.

Rất lâu rất lâu sau, ông bỗng mỉm cười… đầy nhẹ nhõm.

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Cha… phải giải quyết thế nào đây?”

Hoắc Chiêu đáp: “Ta đợi đứa trẻ kia tới.”

—— Cúi người dâng kiếm, lấy mạng đền mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.