Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 77: Nhớ cha con à?



Trong miệng ngâm nga, trên gương mặt là sự phóng khoáng bi thương, bị mặt nạ Bạch Vô Thường che đậy, có thể nghe thấy nhưng không thể nhìn thấy. Hai chữ “oan hồn” nhả ra cực kỳ nhẹ nhàng, giống như cái gai đâm vào người, cũng tựa như cây châm độc xuyên qua tim.

Trần Nhược Ngâm lập tức cứng đờ, có lẽ là do men rượu chưa tan hết, ông ta hơi chếnh choáng, trốn về phía hành lang phía đông, tay siết cẩm bào quý giá, lẩm bẩm: “Oan hồn… Oan hồn của ai?”

Lão Bát Trần Thực đứng chắn phía trước ông ta, ông đẩy mạnh hắn ta ra, cao giọng quát: “Oan hồn chết trong tay bổn tướng nhiều vô số kể, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường!”

Trần Thực liền bày tư thế chuẩn bị xuất chiêu, nửa đêm tới nhận mệnh lệnh, không mang kiếm, nên lấy tay làm đao. Dung Lạc Vân nghiêng người né tránh, phi người lên mái hiên, bị truy đuổi đến giữa sân, y từng được mở mang tầm mắt về sức mạnh của Đoàn Hồn Cửu Mãng, một người có thể đánh lại, hai người thì sức mạnh tăng gấp đôi.

Người áo đen kia là vì trùng hợp cũng được, là vì giúp y cũng được, dù sao cũng đã kéo ba tên ám vệ đi rồi, lấy một chọi ba, chỉ e không chống cự được bao lâu. Bên này đấu đá không cách nào giấu diếm, đợi những tên ám vệ còn lại chạy tới, đừng nói là báo thù, có khi còn không bảo toàn được tính mạng nữa là.

Dung Lạc Vân chỉ chăm chăm công kích, ra hết tất cả tuyệt chiêu, tia lửa điện nổ loẹt xoẹt. Phủ thừa tướng nguy nga tráng lệ gặp tai họa, những khối đá vân hoa sen vỡ thành bụi, lan can gãy nát, cây cỏ thì điêu tàn.

Trần Nhược Ngâm được một đám thị vệ bảo vệ, từ hành lang phía đông dời đến cửa phòng, chuẩn bị trốn vào trong phòng. Trong lúc này lại có hạ nhân vội vàng đến báo, hoa viên phía nam, Kim Mộc Đài, Linh Hựu Các chứa báu vật, lần lượt bốc cháy.

Tất cả đều quá trùng hợp, Trần Nhược Ngâm chỉ xem như đồng bọn của Dung Lạc Vân gây nên, nói: “Ra lệnh cho lão Nhị, lão Tam quay về, tên này rơi vào thế yếu rồi, tên phóng hỏa nhất định sẽ tới cứu hắn.”

Nói xong, ông ta định xoay người vào phòng, một bàn tay bám lên khung cửa.

Dung Lạc Vân tai thính mắt tinh, lập tức vút vào góc sân, đá chiếc ghế đá về phía Trần Nhược Ngâm. Rầm! Mấy tên thị vệ đứng trước mặt Trần Nhược Ngâm trúng ghế, máu túa ra, nhuộm đỏ cẩm bào của Trần Nhược Ngâm.

Nếu là người bình thường chắc đã sợ tè ra quần từ lâu rồi, còn Trần Nhược Ngâm thì nghiêng người né tránh, đôi mắt hẹp híp lại, nói: “Lão Bát, bắt sống hắn cho ta.”

Dung Lạc Vân vậy mà lại thu kiếm vào vỏ: “Đúng là không biết trời cao đất dày!”

Y dùng tay không đấu cận chiến với Trần Thực, công phu quyền cước khó phân thắng bại, nhưng Bát Phương Du quả thật rất lợi hại, đối phương hoàn toàn không thể chạm tới y.

Tiếng bước chân truyền tới, nhất định là những tên ám vệ còn lại.

Ngay lúc đó, Trần Thực vì thấy có đồng bọn tới giúp đỡ nên thoáng lơi lỏng, cánh tay ngay lập tức bị giữ chặt. Móng tay của Dung Lạc Vân giống như những chiếc móc câu, bấu nát da thịt phần cánh tay, tay còn lại tụ khí thành chưởng, dùng mười phần công lực tung chiêu vào ngực Trần Thực.

Trần Thực thậm chí còn không kịp rên rỉ, trái tim tê liệt, nội tạng nát bấy, xương sống thoáng chốc đã vỡ thành bụi. Ngay sau đó, khóe miệng, lỗ tai, mũi và khóe mắt, kể cả hậu môn, đều tuôn máu thành dòng.

Ba tên ám vệ kia chạy tới, thấy tình hình này, nhất thời bàng hoàng.

Đến cả chính bản thân Dung Lạc Vân cũng kinh ngạc, y vừa mới dùng Lăng Vân Chưởng, lần đầu tiên dùng nó để đối phó với người khác, mới chỉ tới tầng thứ sáu, không ngờ lại lợi hại như vậy.

Nhân lúc bọn chúng đang phân tâm, y chạm mũi giày xuống đất, phi vút qua hành lang như một cơn gió, thổi tắt tất cả chao đèn đang cháy. Trong viện đột nhiên trở nên u tối, đúng lúc có một đám mây bay ngang qua, che lấp cả trăng tròn đêm Trung thu.

Trời tối om om không nhìn thấy chút gì, gió thu thổi qua, lá thu xào xạc, át đi tiếng sột soạt của xiêm y, lúc này, hai trong ba tên ám vệ truy tìm kẻ áo đen đã chạy tới, lão Bát đã chết, Đoàn Hồn Cửu Mãng chỉ còn lại bốn tên.

Sau cái chưởng đó, Dung Lạc Vân cướp mật hàm đi, y nhúc nhích tai nghe ngóng, Trần Nhược Ngâm đã tiến vào phòng rồi, bốn tên ám vệ xếp trận bên ngoài, tất cả đều đang đợi y ra chiêu.

Khí trầm đan điền, sử dụng Tỏa Tức Quyết.

Bát Phương Du, nhẹ như lông chim yến, nhanh không ai đuổi kịp.

Dung Lạc Vân không tạo ra âm thanh, cũng không có hơi thở, giống như một con ma quanh quẩn trên xà nhà, gió thu bỗng kéo tới, trong sân chợt có tiếng gầm khàn đặc. Một tên ám vệ không kịp tránh, giữa cổ nóng ướt tanh nồng, huyết mạch đã bị cắt đứt.

Lại chết một tên nữa, ba tên còn lại đằng đằng sát khí, Dung Lạc Vân không phải là một kẻ cuồng vọng, biết rõ một mình đấu không lại ba. Y không màng sống chết, cũng cam nguyện dùng mạng báo thù, chỉ là còn có chuyện quan trọng hơn đang đợi y.

Đúng lúc này, từ xa truyền tới một tiếng kêu thảm thiết, sau đó là tiếng quát: “Mau chạy đi! Chạy đi!”

Tỏa Tức Quyết chưa đạt tới tầng mười, không duy trì được bao lâu, bốn người kia đồng loạt xông tới. Dung Lạc Vân né tránh chống cự, nhìn chằm chằm về phía phòng lớn, nhìn chằm chằm cánh cửa chạm trổ hoa văn đang lắc lư.

Y xoay người bay đi, quát vỡ cả giọng: “Trần Nhược Ngâm! Nhất định có một ngày ta sẽ giết ngươi!”

Băng tường vượt nóc, Dung Lạc Vân không rời đi ngay mà thăm dò bốn phía phủ thừa tướng rộng lớn này, đợi ba tên ám vệ bị y bỏ xa, y vội vàng đáp xuống một đình viện, tìm đến kẻ áo đen đang bị thương vừa bị bắt kia, một tên ám vệ đang áp tải kẻ áo đen, Dung Lạc Vân phi người xông tới, sau mấy chiêu đấu đá, y vươn tay ra túm kẻ áo đen. “Đi thôi!” rồi bay lên nóc nhà, dẫn đối phương bỏ chạy.

Kẻ áo đen rất cường tráng, Dung Lạc Vân túm đi mà toát mồ hôi, rời khỏi phủ thừa tướng, sắp qua giờ Dần, nhà nhà trong thành đều đã tắt lửa tối đèn.

Trốn vào hẻm Sơn Trà, Dung Lạc Vân buông tay ra, kẻ áo đen dựa vào tường khuỵu xuống đất. Giơ tay cũng chẳng nhìn thấy năm ngón, chẳng ai mở miệng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.

Dung Lạc Vân lặng lẽ sờ lồng ngực, xác nhận mật hàm vẫn còn đây, nói: “Tôi không biết huynh là ai, cũng không biết huynh đêm khuya đột nhập phủ thừa tướng có ý đồ gì, nhưng tối nay tôi vẫn muốn cảm tạ huynh vì đã giúp đỡ tôi.”

Cho dù việc dụ ám vệ phân tán là trùng hợp thì hai tiếng “Chạy đi” thật sự cũng là lời nhắc nhở rất đúng lúc.

Lúc này, kẻ áo đen mở miệng: “Nhị cung chủ…”

Dung Lạc Vân giật mình, gọi mình như thế chẳng lẽ là người của mình ư? Y ngồi xổm xuống, gỡ khăn vải che mặt của đối phương xuống, muốn nhìn thử là ai, kẻ áo đen nói tiếp: “Thư hàm… Sao lần nào cũng bị Nhị cung chủ cướp đi vậy chứ.”

Giọng nói này nghe rất quen, Dung Lạc Vân kinh ngạc: “Trương Duy Nhân?!”

Trương Duy Nhân mấp máy môi định trả lời, nhưng lại phun ra một búng máu, gã rất khó để nói thành lời, nhưng miệng Dung Lạc Vân lại rất lưu loát: “Sao ngươi lại tới Trường An? Tại sao lại xuất hiện ở phủ thừa tướng? Là vì mật hàm, hay để điều tra việc khác?”

Đợi búng máu kia chảy ra hết, Trương Duy Nhân mới thều thào: “Cung chủ, người phiền thật đó.”

Trong màn đêm mờ tối, Dung Lạc Vân tức đến nỗi mặt trắng bệch, vươn tay ra đỡ gã hán tử này, nhích từng bước đi ra đầu ngõ, trên phố đã có thị vệ của phủ thừa tướng đi tuần tra, đang tróc nã bọn họ.

Dung Lạc Vân chỉ xem như đang xách một cái vại lớn, bước nhanh rời đi, cuối cùng cũng đến được khách điếm. Trên tầng ba, song cửa sổ mở toang, y túm chặt xiêm y Trương Duy Nhân: “Vận khí!”

Chỉ trong chớp mắt, hai người phi vào căn phòng thượng hạng, Dung Lạc Vân vội vàng đóng cửa, vừa xoay mặt lại đã thấy Trương Duy Nhân đuối sức nằm bẹp ra thảm.

Trong phòng đốt đèn, Lục Chuẩn chưa ngủ, đang ngồi bên bàn cắn hạt dưa. Thấy thế, cậu hoảng hốt: “Nhị ca, sao còn đem về một người nữa vậy?”

Sói con ngửi thấy mùi máu, vô cùng hưng phấn, lập tức xông tới chỗ Trương Duy Nhân, Dung Lạc Vân đá bay nó ra: “Giúp ta trước đi, hắn bị thương rồi.”

Trương Duy Nhân bị thương do kiếm, nằm ngay phần bụng, trông rất đáng sợ. Dung Lạc Vân giúp bôi thuốc, phân tâm hỏi: “Lão Tam, buổi tối không chạy lung tung đâu chứ?”

Lục Chuẩn trả lời: “Chỉ đi dạo quanh phố thôi, rồi mua một ít đồ ăn vặt.”

Dung Lạc Vân liếc lên bàn tròn, trên đó đặt một ít đồ ăn nhẹ, hạt dưa, còn có vài món đồ chơi bán trên phố. “Ừm, ngoan.” Y khen ngợi một câu, cúi đầu băng bó.

Lục Chuẩn hỏi: “Nhị ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Dung Lạc Vân cũng muốn biết, băng bó vết thương xong, y dìu Trương Duy Nhân nằm lên sạp, y dời ghế ngồi bên cạnh, đang rất đói, còn bốc một miếng bánh ăn. Lục Chuẩn học theo, ngồi bên cạnh, tiếp tục cắn hạt dưa.

“Nói đi.” Dung Lạc Vân vừa ăn vừa hỏi, “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở phủ thừa tướng?”

Trương Duy Nhân đáp: “Giống như Nhị cung chủ.”

Dung Lạc Vân sững lại, y hoài nghi Trần Nhược Ngâm và người Đột Quyết có cấu kết với nhau nên nửa đêm đột nhập vào phủ thừa tướng cướp lấy mật hàm. Mục đích của Trương Duy Nhân cũng giống như vậy, lại là nghe lệnh của Hoắc Lâm Phong, chứng tỏ Hoắc Lâm Phong cũng có nghi hoặc này ư?

Trương Duy Nhân nói: “Trước khi Tái Bắc khai chiến, tướng quân đã hiềm nghi rồi, nên mới lệnh cho tôi đến Trường An dò la.” Gã ôm eo thở hổn hển, “Tôi canh chừng ở phủ thừa tướng nhiều ngày, ai ngờ đâu vậy mà phát hiện cung chủ cũng đang đợi thời cơ.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Vậy chuyện tối nay…”

Trương Duy Nhân trả lời: “Tái Bắc vốn không hề đại thắng, tôi biết là có người cố ý rải tin, liền hiểu ra là kế sách của cung chủ.” Sau đó, khi Trần Nhược Ngâm tham gia yến tiệc Trung thu trong cung mà đột nhập vào phủ đệ, mục đích hoàn toàn giống với Dung Lạc Vân.

Nuốt hết miếng bánh, bột đậu ngọt lịm, cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn một chút, Dung Lạc Vân khẽ nói: “Trần Nhược Ngâm đúng là có mũi chó, ngửi mùi mà cũng phát hiện ra ta.”

Trương Duy Nhân nói: “Lúc đó tổng cộng có sáu tên ám vệ, nếu cung chủ bị lộ e là lành ít dữ nhiều, cho nên tôi liền xuất hiện dụ bọn chúng đi.”

Ơn huệ vụn vặt y còn nhớ, huống chi là ơn cứu mạng, Dung Lạc Vân vô cùng cảm kích. Y ghém chăn cho Trương Duy Nhân, rót một tách trà nóng, giống như đang kính dâng ân công vậy. Trương Duy Nhân khẽ nhấp môi, sắc mặt tái nhợt cũng dịu đi nhiều.

Dung Lạc Vân hỏi tiếp: “Thế sao ngươi phóng hỏa được vậy?”

Trương Duy Nhân hơi sửng sốt: “Trận lửa đó… đâu phải do tôi gây ra.”

Đêm nay thật sự là ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có trận lửa kịp thời đó thì chỉ e cả hai đều đã rơi vào nguy hiểm. Dung Lạc Vân thầm hoài nghi, lặng lẽ xoay mặt lại, thấy Lục Chuẩn đang cắn hạt dưa rột rột.

Tên nhóc này cắn chuyên tâm quá nhỉ, hai chân bắt chéo, đế giày dính chút vệt đỏ. Dung Lạc Vân túm lấy cổ chân cậu ta, vặn đi, xem kĩ vệt đỏ kia rốt cuộc là gì.

“Gì vậy?” Lục Chuẩn hoang mang nói, “Nhị ca, huynh làm gì thế!”

Dung Lạc Vân gỡ vệt màu đỏ đó xuống niết nhẹ, hóa ra là một cánh hoa. Nhìn kĩ hơn trong màu đỏ còn ánh lên màu tím, trông thật quen mắt, hình như là cây móng bò tím trong phủ thừa tướng.

Móng bò tím khó trồng ở phía bắc, mùa này càng khó hơn, ngoại trừ phủ thừa tướng được chăm sóc kĩ lưỡng thì trên phố tuyệt đối không thể nào có được. Y đột ngột hỏi: “Lão Tam, là đệ phóng hỏa phải không?”

Lục Chuẩn ấp úng không đáp, cậu đã hứa là không chạy lung tung, lo là Dung Lạc Vân sẽ quở trách. Cân nhắc một hồi, thấy đối phương không có ý định trách mắng, mới lí nhí thừa nhận: “Là đệ…”

Cậu lén xem bản đồ phủ thừa tướng, và cả sắp xếp nhân lực trong đêm trung thu, đến giờ Sửu thì đột nhập vào chuồng ngựa phủ thừa tướng.

“Đệ không dám hành động khinh suất, sau khi nghe thấy động tĩnh mới phóng trận lửa đầu tiên, để làm điệu hổ ly sơn.” Cậu nói, “Đệ biết ở đâu canh phòng lỏng lẻo, nên mới đốt thêm vài chỗ nữa.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Có bị thương không?”

Lục Chuẩn lắc đầu nguầy nguậy: “Thị vệ không đủ người, nhưng có hai tên đeo mặt nạ đuổi theo đệ, sau đó bỗng nhiên chúng đi chỗ khác.”

Nói như thế nghe rất hợp lý. Lục Chuẩn không bị quở trách, thở phào một hơi: “Nhị ca, sau khi đệ trốn thoát liền chạy về đây ngay, định đợi huynh nửa canh giờ, nếu huynh vẫn không về thì đệ sẽ đi báo cho Tam hoàng tử tới cứu.”

Cho dù thế nào thì bọn họ tạm thời cũng thoát được phong ba đêm nay, chỉ là Trần Nhược Ngâm tuyệt đối sẽ không chịu để yên, không lâu sau trong thành chắc chắn sẽ dồn hết sức truy nã bọn họ, ngoài cổng thành và các trạm canh gác cũng sẽ phái thêm binh lực.

Dung Lạc Vân móc mật hàm từ trong lồng ngực ra, chợt ngước mắt lên thì chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Trương Duy Nhân. Y suy nghĩ lại thật cẩn thận, mấy ngày nay âm thầm điều tra, Trương Duy Nhân phát hiện ra y mà tại sao y lại không phát hiện ra đối phương?

Đột nhập vào phủ thừa tướng, rồi một chọi ba giữ chân mấy tên ám vệ…

Dung Lạc Vân nở nụ cười hờ hững: “Lúc trước là bổn cung chủ xem nhẹ ngươi.” Nói xong, trước mặt người khác có hơi ngại ngùng, y đè thấp giọng hỏi, “Lúc trước là tướng quân của các ngươi… bảo ngươi để ý tới ta à?”

Trương Duy Nhân gật đầu thừa nhận, thật tình không biết, rốt cuộc người này có địa vị như thế nào.

Gã nói: “Cung chủ, mật hàm cần phải mau chóng đưa đến Tái Bắc, báo cho tướng quân biết mưu kế của Trần Nhược Ngâm.” Nói xong ho khan, “Bây giờ không thể chậm trễ được nữa, nhưng mà tôi đã bị thương rồi, lưng ngựa xóc nảy chỉ sợ nếu tới chậm…”

Dung Lạc Vân chần chừ nói: “Ý của ngươi là…?”

Trương Duy Nhân chắp tay thành quyền ủy thác: “Mạng người quan trọng, cảm phiền cung chủ thay tôi đưa thư.”

Lục Chuẩn vừa nghe liền bàng hoàng, vốn tới Trường An du ngoạn, ai ngờ phải mua bán tin tức, thăm dò phủ thừa tướng, đi cướp mật hàm. Sắp tới càng không ngờ hơn là còn phải chạy tới vùng quan ngoại, đi đến vùng đất Tái Bắc đang có chiến tranh.

Dung Lạc Vân chưa lên tiếng, nếu như không gặp Trương Duy Nhân, y lấy được mật hàm rồi có phải cũng nên đi một chuyến đến Tái Bắc không? Đáng lẽ y sớm phải biết rồi, sao lại cứ nhịn mãi mà không nghĩ tới chứ, nỗi lo sợ và bất an chỉ có mình y có thể nếm trải.

“Nhị cung chủ.” Trương Duy Nhân tưởng là y không đồng ý, khẩn thiết nói, “Trần Nhược Ngâm muốn giết Hoắc tướng quân!”

Dung Lạc Vân chợt run lên, cúi đầu xuống, móc mật hàm từ trong bao thư ra, Lục Chuẩn tò mò ghé tới, đợi la thứ được mở ra, hai người đều sững sờ.

Lục Chuẩn hỏi: “Trên đây viết gì vậy?”

Nét bút méo mó khó nhìn, xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như vẽ bùa chú vậy. Dung Lạc Vân đoán đây không phải là chữ Hán, có lẽ là văn tự Đột Quyết, không biết Hoắc Lâm Phong có thể đọc hiểu hay không.

Trương Duy Nhân thoáng do dự, lơ đãng nói: “Nghe đồn Định Bắc Hầu tinh thông ngôn ngữ Đột Quyết.”

Dung Lạc Vân thu lại tầm mắt, chuyển hướng: “Tối nay mọi người đều mạo hiểm rồi, đi ngủ cả đi.”

Thổi tắt đèn, Trương Duy Nhân nằm trên sạp, Lục Chuẩn lên giường, vừa đặt đầu xuống gối là đã ngáy. Dung Lạc Vân tháo phát quan, gỡ tóc, vuốt vuốt ấn đường, đi đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa đóng chặt nãy giờ ra.

“Gào.”

Y cúi đầu nhìn, sói con cọ cọ vào xiêm y, trừng to đôi mắt màu xanh lục ra. Y bế nhóc con lên, dựa vào cửa sổ, gió bắc kéo nhẹ đám mây xoay một vòng quanh trăng tròn.

Đêm Trung thu này, cứ như vậy mà qua rồi.

Hoắc Lâm Phong, bây giờ huynh đang làm gì thế?

“Gào.”

Y cọ lỗ tai sói con cười khẽ: “Nhớ cha con à?”

“Gào.”

Hồi sau, Dung Lạc Vân nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta… đi gặp huynh ấy đi.”

Tác giả:

Mỗi khi không có cảnh diễn, Hoắc Lâm Phong xem đi xem lại thoại bản về tên đồ tể và người góa phụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.