Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 90: Tất thắng



Mây đen dần dần kéo tới, che phủ ánh xuân của Tiểu Xuân Đài.

Trong thành đã loạn cào cào, phát binh từ thành nam, chỉ trong hai canh giờ tai họa đã lan rộng. Tặc phỉ mai phục tứ phía, không thể nào bắt hết được, nên chúng nhân cơ hội chạy trốn mà giết hại bao nhiêu là bá tánh.

Ầm ầm, sấm rền vang, bầu trời đêm u tối rạch một tia sáng, chốc lát sau mưa đã ập xuống. Đầu phố là nhóm kỵ mã đang tiến vào, vỏn vẹn có mười một người, người đi đầu cao lớn kiêu hùng, chính là Hoắc Lâm Phong đeo vải đỏ trên cánh tay.

Mười một binh lính tinh nhuệ đến nơi trước buổi đêm, khôi giáp lốm đốm những vệt máu tanh, đợi nước mưa trút xuống cọ rửa sạch sẽ. Đột nhiên, lại có một tia sáng bạc rạch phá bầu trời, ngựa chiến hoảng sợ nhấc cao vó.

“Hu!” Hoắc Lâm Phong dừng lại ngay trước cửa Tiểu Xuân Đài. Lá cờ thêu ba chữ “Tiểu Xuân Đài” đã ướt nhẹp, dán chặt vào lan can, nhếch nhác khác thường.

Cả căn lầu ẩn sau màn mưa, những cánh cửa sổ đều đóng kín, không biết bên trong ẩn giấu những nhân vật như thế nào. Ba mũi tên rẽ gió bắn tới, nhanh như chớp, không kịp bịt tai, chẳng kịp chớp mắt, hết ba mũi này lại tới ba mũi khác.

Các binh lính trên lưng ngựa không ai trốn tránh, đồng loạt vang lên tiếng rút kiếm, ngay sau đó, toàn bộ mũi tên đều gãy đôi rơi rụng đầy đất, âm vang như pháo nổ. Không ai bị thương, Hoắc Lâm Phong ra lệnh: “Đi tuần phố, truy sát.”

Những người còn lại nghe lệnh, nhấc dây cương tản ra bốn phía, đi tuần tra khắp hang cùng ngõ hẻm trên con phố ẩm ướt này.

Các con phố thông ra với nhau, một người lính tinh nhuệ đi ngang một con hẻm, chỉ trong ba bốn móng guốc mà gã tức tốc thu kiếm, rút ra một mũi tên từ sau lưng, giương cung thả tiễn bắn vào trong hẻm. Trong con hẻm mờ tối, một bóng đen lảo đảo nửa bước, phát ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi, chết rồi.

Trong tích tắc đám thổ phỉ đã kinh hoảng, ở góc tường trên mái hiên lấp loáng bảy tám bóng đen, lính tinh nhuệ kia lại rút thêm ba mũi tên, kéo dây cung thành hình trăng tròn, phút chốc đã bay thẳng vào trong hẻm.

Phựt phựt, tiếng mũi sắt đâm thủng máu thịt, hai tiếng này lại đến hai tiếng khác, một mũi tên đâm xuyên qua hai người, hai mũi tên giết được bốn mạng. Mẩy kẻ còn lại dán chặt vào tường, ẩn mình trong bóng tối, dùng khinh công nhào tới, đến đầu hẻm, cao giọng quát lên muốn lấy mạng người lính tinh nhuệ kia.

“Ợ!” Máu bắn tung tóe trước đầu ngựa, mùi máu tanh xộc lên.

Mấy người kia ngã dồn một đống, lồng ngực cắm mũi tên, là bị một người lính tinh nhuệ khác ở phía đối diện bắn tới. Nhóm người này trước giờ đều như thế, đôi mắt như đại bàng, phối hợp vô cùng ăn ý, cả con phố ngày càng có nhiều thổ phỉ bị bắn giết.

Thi thể chất ngang chất dọc, khoảnh khắc tia sét lóe lên, trên mũi tên cắm ở lồng ngực chúng đều có khắc một chữ “Hoắc”. Hoắc Lâm Phong từng nói với Dung Lạc Vân, trong đội quân tinh nhuệ của Hoắc gia có rất nhiều thần xạ, hắn còn chẳng thể lọt vào mười hạng đầu.

Những người khác đi tuần tra dọc theo con phố, Tiểu Xuân Đài đứng lặng trong cơn mưa dầm, bị Hoắc Lâm Phong phá cửa. Hai ván cửa nặng trịch rúng động, gió lạnh lùa vào, trong lâu những đài nến treo trên cao lắc lư đung đưa, mấy cây nến đỏ tắt rụi.

Tiểu Xuân Đài là nơi tra thám đầu tiên, ám vệ phủ thừa tướng tới đây báo tin, chứng tỏ những kẻ giang hồ ẩn náu ở đây là những tên đầu sỏ. Hoắc Lâm Phong nhìn xung quanh, cửa đóng kín, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Hắn đanh mặt, cởi bỏ khôi giáp, nhẹ nhàng vòng qua một cây cột sơn. Sau cột có một cô gái nằm la liệt, xiêm y mở phanh, trên lồng ngực trắng nõn có một dấu tay đỏ thẫm, cơ thể đã lạnh ngắt. Đây là kĩ tử trong lâu, chốn phong nguyệt đa số là nữ nhân tay không tấc sắt, lúc này có quan binh tới đáng lẽ phải chạy trốn, kêu gào rồi chứ.

Trừ phi ngoại trừ kẻ xấu, trong lâu đã không còn ai sống sót nữa rồi.

Hoắc Lâm Phong gỡ trâm cài tóc tua rua của cô ra, dây bạc đính chùm, có mấy mươi hạt châu lớn bằng hạt đậu đỏ. Ngước mắt nhìn lên gác, vẫy một cái, mấy mươi hạt châu bắn ra, bắn chính xác lên từng cửa phòng.

Người trong phòng xao động, lập tức trúng kế, phá cửa xông ra, thấy thế, Hoắc Lâm Phong xách kiếm lên tầng hai, giao đấu với hai tên gần mình nhất. Những tên ở đây lợi hại hơn nhiều mấy tên du thủ du thực bên ngoài, chiêu thức cũng hung hãn hơn hẳn.

Trên lan can vẽ kim liên lượn sóng, máu tanh vấy lên, rơi tí tách xuống dưới, Hoắc Lâm Phong đâm chết một tên, đâm rất sâu, chuôi kiếm cũng dấy máu tanh, xoáy một vòng mới rút ra, khoét một lỗ hổng trên lồng ngực gã kia.

Sau khi giết chết hai, ba tên, quai hàm Hoắc Lâm Phong dính máu, hai mắt cũng hằn lên tơ đỏ, hắn mím chặt hai bờ môi mỏng, cơn tức giận cháy bùng lên, giống như một con sói hoang đang phát cuồng.

Dáng vẻ này của hắn chỉ duy nhất thuộc về chiến trường, trong tâm trí chỉ có giết người, lát sau trong lâu vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

Đám người định tiến công không khỏi lùi về sau, vô cùng sợ hãi, con ngươi run lẩy bẩy trốn tránh Hoắc Lâm Phong đang tiến lại gần. Hoắc Lâm Phong một tay xách kiếm, một tay xách thủ cấp mới vừa cắt bỏ, máu tươi bắn ra, chảy ròng ròng như suối.

“Lúc Trần Nhược Ngâm phái các ngươi đến không có nói sao?” Hắn nói, “Bổn tướng quân ta thích nhất là chém đầu người.”

Đối phương hoảng hồn, đã lùi đến cuối hành lang rồi, Hoắc Lâm Phong nói: “Ra ngoài vạn tiễn xuyên tâm, chi bằng ở đây bó tay chịu trói có phải hơn không.”

Có mấy tên thức thời chen chúc thả vũ khí lần lượt quỳ xuống, con người một khi đã dao động thì không thể nào kìm nén được, ngày càng có nhiều tên buông vũ khí đầu hàng. Hoắc Lâm Phong vứt thủ cấp kia đi, sải bước đi tới, vung kiếm chém chết một tên.

Đám người kia bàng hoàng, Hoắc Lâm Phong nhân cơ hội này nhanh chóng ra tay, chớp mắt chỉ còn lại một đống thi thể chết không nhắm mắt. Hắn giữ lấy tên cuối cùng, móng sắt bấu lấy cổ họng, thấp giọng hỏi: “Đầu sỏ của các ngươi, đang ở đâu?”

Gã bị bóp cổ không thể nào kêu la được, hấp hối đáp: “Ở phòng Thanh Tước…”

Hoắc Lâm Phong bẻ gẫy cổ đối phương, phi lên lầu ba, gỡ đèn lụa trên hành lang xuống, mở cửa phòng, một làn khói trắng tản ra, lành lạnh, khuếch tán ra xung quanh.

Một vị đạo sĩ từ cửa phòng bước ra, mặc trường bào màu xám, tay phải cầm một cây phất trần lông trắng. Hoắc Lâm Phong chau mày quan sát, thấy tên này khá quen mắt, nhớ kĩ lại, lúc đó Bất Phàm Cung tỉ võ chiêu mộ, hắn đã từng có duyên gặp mặt đối phương trên võ đài.

Nếu nhớ không lầm thì… gã tự xưng là Thang Sơn Tiểu Nguyên Tôn.

Khi đó đã do Trần Nhược Ngâm phái đến, hay là sau này mới về dưới trướng ông ta? Khi tỉ võ chỉ trong mười chiêu đã thua rồi, xem ra là giấu diếm sức lực, không biết võ công thực sự thế nào.

Khói trắng dần dần nhạt đi, Hoắc Lâm Phong trợn mắt nhìn chằm chằm đối phương, xách kiếm định xông lên, nhưng bước chân lại nặng trịch, hắn ngã quỵ xuống đất, đầu choáng váng, nét mặt toát lên vẻ đau đớn khó kiềm chế.

Thang Sơn Tiểu Nguyên Tôn đi về phía hắn, phất trần vung lên, trong tay áo rộng thùng thình giấu một chưởng tích tụ nội lực.

Đến trước mặt hắn, ánh mắt Hoắc Lâm Phong đột nhiên lạnh đi: “Tên đạo sĩ thối!” Đứng dậy đánh úp, thở ra một hơi hổn hển, “Xem độc của ngươi lợi hại hay là Tỏa Tức Quyết của ta lợi hại!”

Thang Sơn Tiểu Nguyên Tôn hoảng hốt, bay nhẹ ra sau tránh đi, phất tay áo ném ra hai viên đạn, vừa rớt xuống đất liền nổ tung tóe, chất khí sặc sụa kia lại bốc lên.

Hoắc Lâm Phong nói: “Chỉ là một tên giỏi chế độc, bày đặt tiên phong đạo cốt.”

Thang Sơn Tiểu Nguyên Tôn cười nói: “Hoắc tướng quân là người trung nghĩa, mới nãy không phải cũng giở thủ đoạn lừa gạt đó sao?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Đó gọi là binh bất yếm trá.” (trong chiến tranh phải biết dùng mưu kế)

Nói xong nín thở làm thinh, xông tới, ép đối phương nhảy xuống. bọn họ đấu đá đáp xuống đài biểu diễn, trường kiếm chọi với phất trần, dần dần giao đấu hơn bốn mươi chiêu.

Chiêu thức của Thang Sơn Tiểu Nguyên Tôn không giống người bình thường, xuất chiêu nhẹ nhàng, ngắt chiêu vô cùng mãnh liệt, giữa thu và buông cách biệt rất lớn. Thoáng chốc, Hoắc Lâm Phong “shh” một tiếng, cánh tay bị phất trần quét qua, da thịt rách toạc.

Hai người đứng im, cách nhau bốn năm bước, Thang Sơn Tiểu Nguyên Tôn đắc ý cười.

“A…”

Rất nhanh chóng, nụ cười của gã ngưng đọng, cúi đầu mới phát hiện phần bụng co giật, phun ra một búng máu. Kiếm của Hoắc Lâm Phong quá nhanh, không biết chém tới lúc nào, thu kiếm vào vỏ, lưỡi kiếm sũng máu.

Bước chân của Thang Sơn Tiểu Nguyên Tôn mềm oặt, ngã khuỵu, phong bế kinh mạch để cầm máu. Kiếm này không hề lấy mạng gã, gã ngước mắt lên nhìn Hoắc Lâm Phong, hỏi: “Vì sao không giết ta…”

Hoắc Lâm Phong lại gần: “Người giang hồ không hiểu chứ gì, quan phủ hành sự phải giữ lại mạng sống.”

Đến trước mặt gã, Thang Sơn Tiểu Nguyên Tôn nắm phất trần vẫy tới, giữa những sợi lông tơ ẩn giấu những lưỡi dao tẩm độc. Hoắc Lâm Phong nhanh mắt nhanh chân, đạp gã ngã ngửa, phất trần rơi xuống, trong đạo bào (áo đạo sĩ) lăn ra mấy viên thuốc.

Lúc này thuộc hạ từ ngoài cửa tiến vào bẩm báo: “Tướng quân, tổng cộng đã giết được một trăm ba mươi chín tên.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Giam hắn ta vào đại lao, chờ ngày thẩm vấn.” Cúi người nhặt mấy viên thuốc lên, nhìn xung quanh, “Trong lâu đã tan hương nát ngọc, sau khi xử lý thi thể xong thì phong tỏa Tiểu Xuân Đài.”

Một nhóm binh mã rời khỏi phố chính, đi qua ngõ tối, ai nấy đều ướt đẫm mưa gió.

Không lâu sau, cách đó không xa truyền tới tiếng chém giết, Định Bắc quân vẫn đang chiến đấu với loạn đảng, Hoắc Lâm Phong dẫn đội thần kiếm vung roi tăng tốc, lại lần nữa xông vào trận ác chiến.

Trận mưa và thời cuộc làm nền cho nhau, vừa kịch liệt vừa u tối, suốt cả đêm vẫn chưa ngừng lại.

Khi trời dần sáng, Dung Lạc Vân thức dậy, đẩy cửa ra khỏi phòng. Đình viện đã được gột rửa sạch sẽ, không nhìn thấy vết máu đâu, một đêm gió táp cũng thổi tan mùi tanh nồng.

Y ngồi dưới hiên, móc ra cây sáo từ trong vạt áo, từ đó đến giờ y luôn mang theo bên người nên cây sáo vẫn ấm nóng. “Ngao!” Sói con nhảy đến bên cạnh, kề sát người y, móng vuốt duỗi ra rồi co lại vô cùng sắc bén.

“Không biết cha con thế nào rồi.” Dung Lạc Vân nói, “Bên ngoài ầm ĩ cả đêm, bây giờ có thể nghỉ ngơi một chút rồi chứ?”

Mưa lớn gần đông xối vào người, lạnh biết bao nhiêu, y rất muốn xông ra đường xem thử Hoắc Lâm Phong thế nào. Đang suy tư thì có một người tiến vào cửa viện, mặc áo tơi đội mũ rộng vành, đến gần một chút mới nhìn rõ là Trương Duy Nhân.

Gã đây là tới báo tin, Dung Lạc Vân hỏi: “Mau nói đi, tình hình bên ngoài thế nào rồi?”

Trương Duy Nhân nói: “Đánh suốt một đêm, khi trời gần sáng là lúc buông lỏng nhất, lúc này tướng quân đang dẫn người tiến công.”

Dung Lạc Vân hỏi tiếp: “Huynh ấy có ổn không?”

Trương Duy Nhân trả lời: “Vẫn ổn, không có thương tích.” Về tình hình bọn loạn đảng, “Vì ở trong thành có dân cư dễ dàng ẩn náu, không biết nhà dân bị bọn chúng xông vào nhà sát hại, huống hồ những tên giang hồ này là người Hán, đến từ dân gian, dễ dàng ngụy trang thành dân thường.

Trận giao chiến đao thật thương thật rất phức tạp, chiêu này của Trần Nhược Ngâm vừa có thể giữ chân binh lực vừa có thể làm lòng dân Tái Bắc hoảng loạn. Dung Lạc Vân thở dài một tiếng, thỉnh giáo: “Theo ngươi thấy thì phải bao lâu nữa mới có thể trấn áp được?”

Trương Duy Nhân cân nhắc rồi nói: “Chuyện liên quan đến bá tánh, tướng quân nhất định sẽ toan tính cẩn thận, trong vòng nửa tháng e là không thể buông lỏng được.”

Dung Lạc Vân gật đầu: “Vậy trên đại mạc thì sao?”

Trương Duy Nhân nói: “Cuối canh bốn, hai quân đã chính thức khai chiến rồi.”

Ở đó mới là chiến trường chân chính, tim Dung Lạc Vân bỗng nhiên thắt lại, có rất nhiều lời muốn hỏi rõ ràng, cân nhắc một hồi lại thấy vô ích. Y bế sói con lên, giống như đang bị lạnh vậy, giọng điệu hơi mông lung: “Truyền lời với Hoắc tướng quân, trong phủ tất cả đều ổn, bảo huynh ấy yên tâm.”

“Rõ.” Trương Duy Nhân đáp xoay người định đi, vừa cất bước thì bị Dung Lạc Vân gọi lại. “Chuyện là…” Sắc mặt Dung Lạc Vân uể oải, “Định Bắc Hầu đã gặp Tần Tuần chưa?”

Trương Duy Nhân không lên tiếng, chỉ lắc đầu, không biết là chưa gặp được hay là không biết. Dung Lạc Vân không hỏi gì nữa, đợi đối phương rời đi, y ngước mặt lên, lẻ loi nhìn nước mưa trên nóc nhỏ giọt.

Y không cầm lòng được mà nghĩ, cha và mẹ có phải đang ở trên trời nhìn thấy tất cả không?

Nếu phải, thì họ có suy nghĩ gì? Cầu mong một kết quả như thế nào?

Dung Lạc Vân bắt đầu nghĩ lung tung rồi, gió lạnh lọt vào vạt áo, mưa lớn thấm ướt góc bào, y đều không để ý. Hồi sau, trên vai và sau lưng bỗng dưng ấm lên, có người tới khoác áo choàng cho y.

“Phu nhân?” Y xoay mặt lại, thấy Bạch thị điềm tĩnh đứng phía sau mình cười híp mắt… giống như rất thích mình vậy. Dung Lạc Vân khép chặt áo choàng, đánh ngất sói con che lại, sợ nó sẽ dọa Bạch thị.

Bạch thị ngồi xuống bên cạnh, lời Trương Duy Nhân bà đều nghe cả rồi, ở trong phòng bí bách quá nên bà cũng ra đây hóng gió, ngắm mưa. Chỉ là sự tĩnh lặng càng khiến bầu không khí lắng xuống, bà hỏi: “Mấy năm nay, một mình con lưu lạc bên ngoài sao?”

Dung Lạc Vân đáp: “Con ở cùng với vài huynh đệ kết giao.” Năm đó nhà họ Đường có ba chị em, chắc hẳn bà cũng biết, “Năm đó đệ đệ con qua đời trên đường chạy trốn, con và tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau.”

Bạch thị xoắn khăn tay: “Nhất định con đã chịu nhiều khổ cực rồi, tỷ tỷ con bây giờ đang ở Tây Càn Lĩnh sao? Đã gả cho nhà ai chưa?”

Dung Lạc Vân rũ mắt nhìn xuống: “Vẫn chưa, vì để do thám tin tức vãng lai nên trên danh nghĩa tỷ tỷ vẫn ở trong thanh lâu.” Sắc mặt Dung Lạc Vân trở nên ảm đạm, nhớ tới Dung Đoan Vũ, cũng chợt nghĩ đến Thẩm Châu, “Danh tiếng đã bị ô nhục rồi, cả đời này cũng khó gả cho người khác.”

Phu nhân của Định Bắc Hầu, đoan trang cẩn trọng, sao có thể ngờ được một nữ nhi nhà đàng hoàng phải lưu lạc phong trần, Bạch thị nhất thời sửng sốt, sau khi hoàn hồn thì tỏ ra xót thương. Bà nhìn Dung Lạc Vân, công tử nhà Thái phó, từ nhỏ làm thư đồng cho hoàng tử, tỷ tỷ đáng lẽ là nữ nhi nhà quyền quý, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi.

Bạch thị thầm thương tiếc, không ngờ Dung Lạc Vân nghiêng đầu nhìn bà, trong mắt cũng có chút buồn bã. “Phu nhân…” Dung Lạc Vân nghĩ đến lời Hoắc Chiêu nói với y trước khi đi, “Người… cũng đang lo lắng cho Định Bắc Hầu sao?”

Y hỏi một câu thật phí lời, nhưng Bạch thị lại cười rộ lên: “Ta hiểu ý con, ba người đàn ông nhà họ Hoắc, ai ta cũng lo lắng cả, chỉ là những năm qua ta đã tập làm quen từ lâu rồi.”

Đều biết nhà đế vương khó làm người bình thường, ai ngờ nhà tướng càng nguy hiểm hơn, đến cả Thái phó cũng có thể bị tai bay vạ gió, nghĩ đi nghĩ lại, làm dân thường vẫn là vui vẻ tự do nhất.

Dung Lạc Vân nhìn chằm chằm màn mưa rả rích, cầu nguyện đến cuối cùng sẽ có ngày thái bình, đại thù được báo, có thể cùng Hoắc Lâm Phong cởi giáp về quê.

Tình hình trong thành giống như Trương Duy Nhân nói, mấy ngày liền đều không thể buông lỏng, thành trì đã từng rất phồn hoa nay ngập tràn sát khí. Mà trên đại mạc, quân Định Bắc và quân Đột Quyết giao chiến, Hoắc Chiêu đại sát tứ phương, lòng quân phấn chấn, sĩ khí dâng cao.

Nhưng mà bọn Li Na quân kia, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.

Lão vô lại Tần Tuần kia cũng không hề lộ diện.

Sau gần nửa tháng, quân doanh Lam Hồ, bảy tám đội trưởng từ trong trướng của chủ soái đi ra, mỗi người đi truyền lệnh cho tướng sĩ. Trong trướng, Hoắc Chiêu và Hoắc Kinh Hải đứng sau bản đồ cát, hai cha con đều nhìn chằm chằm vào một nơi trên bản đồ.

“Cha.” Hoắc Kinh Hải chỉ vào chỗ đó, “Tiến công đến núi La Yết quá gần bộ tộc Đột Quyết, hay là cân nhắc lại đi?”

Hoắc Chiêu nói: “Đã truyền lệnh chuẩn bị rồi, còn cân nhắc cái gì nữa.” Ông liếc Hoắc Kinh Hải, không khách khí lắm, “Con quá cẩn trọng, khí khái dũng mãnh không bằng đệ đệ con.”

Hoắc Kinh Hải lại không hề buồn bã: “Nhưng mà địa hình núi La Yết quá phức tạp, rất có khả năng sẽ bị bọn man tặc vây bắt, không thể phá vòng vây được. Huống hồ chiến tuyến kéo dài binh mã sẽ đuối sức, quả thật không có bao nhiêu phần thắng.”

Hoắc Chiêu phản bác: “Con sai rồi, nhất định sẽ thắng.”

Ông đứng chắp tay ra sau, ngữ điệu có chiều hướng lạnh dần: “Đã gần nửa tháng mà Li Na quân vẫn chưa xuất hiện, chúng đang muốn hao mòn tinh lực quân ta, thời gian càng kéo dài, ta đánh càng mệt mỏi, đến lúc đó Tần Tuần nhân cơ hội tấn công, ta sẽ càng khó đối phó.”

Ngoài ra, bên này kéo dài thời gian, đợi trong thành dẹp được bạo loạn, Hoắc Lâm Phong trở về, há chẳng phải trúng gian kế của Trần Nhược Ngâm hay sao. Hoắc Chiêu nói: “Nhất định phải tấn công vào núi La Yết, ép Li Na quân xuất hiện nghênh chiến.”

Hoắc Kinh Hải lo lắng nói: “Nhưng mà——“

Hoắc Chiêu ngắt lời: “Nếu ta thắng sẽ diệt trừ được đại họa, nếu ta thua, chắc hẳn cũng đã đại thương nguyên khí nòng cốt của Đột Quyết, sau đó Định Bắc quân thừa thế xông lên, phần thắng sẽ nhiều hơn.”

Ông gần như không màng đến sống chết của bản thân, hoàn toàn cân nhắc cho đại cuộc: “Cứ theo lời ta nói, nhất định sẽ thắng.”

Hoắc Kinh Hải muốn tranh luận nhưng không được, khai chiến nửa tháng nay, có lúc chém giết cả ngày lẫn đêm, thể lực đã giảm bớt đi nhiều. Hắn nuốt những lời muốn nói xuống họng, xoay người đối mặt với Hoắc Chiêu, chắp tay hành quân lễ, vừa là thuộc hạ đối với tướng quân, cũng là con trai đối với cha.

Giữa hai cha con, không còn tranh chấp một chữ nào nữa.

Hai ngày sau, Hoắc Chiêu dẫn ba nghìn binh lính xuất chinh đến núi La Yết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.