Quy luật thời không: hai người giống nhau ở hai thời không khác biệt cùng đồng sinh cộng tử, khi tất cả trở về điểm bắt đầu, thời không tự động tu sửa lỗ hổng đã tạo thành.
…
Rốt cục Voldemort chết.
Harry là anh hùng duy nhất giết chết Voldemort, không tham gia tiệc tùng, bị bà Pomfrey bắt làm kiểm tra toàn thân, sau khi xác nhận không có việc gì, trở lại phòng ngủ ngã xuống ngủ ngay, ngủ chừng cả ngày, bị đói tỉnh, nhào vào phòng bếp nhét đầy bụng, sức sống cậu lại trở về.
Giờ là ánh nắng tươi sáng sau giờ trưa, Harry lười biếng duỗi thắt lưng chậm rãi đi dạo tiêu cơm, gánh nặng trên người toàn bộ biến mất, thay vào đó là thoải mái trước nay chưa từng có. Không đợi cậu hưởng thụ sự yên tĩnh, một đám loli, shota như gió xoáy vây quanh cậu, “Đàn… Đàn anh có thể ký tên cho chúng em không ạ?” Vô số ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm cậu, như chỉ cần cậu từ chối thôi sẽ lập tức bị nước mắt bao phủ vậy.
Thật vất vả mới thoát khỏi nhóm phù thủy nhỏ năm dưới, đường Harry đi lại bị chặn lại, thông thường sẽ có người chạy đến muốn xin chữ kí, dùng ánh mắt rụt rè một chút hoặc sùng bái thậm chí kính sợ nhìn cậu. Harry cảm thấy mình như đang nằm mơ, vừa tỉnh dậy toàn thế đều xoay tròn quanh cậu, không phải chỉ giết Voldemort sao? Còn nữa lúc ấy có cả Snape mà! Nếu không có Snape, cậu căn bản không thể một mình đấu với Voldemort có được không vậy!
Mắt thấy phía trước có một đám người tụ tập, Harry định lặng lẽ đi đường vòng, đột nhiên có người vỗ mạnh lên vai cậu, “A, Harry, ngủ ngon không?”
Harry hoảng sợ, quay đầu lại phát hiện là Hermione mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng ra dấu đừng lên tiếng, “Suỵt!”
“Yên tâm, Ron đang ở phía trước kể chuyện thôi.” Hermione hơi khinh bỉ nâng cằm về hướng đám người kia, “Lúc lâu đài nội loạn chúng mình cùng vài bạn học trốn ở văn phòng giáo sư Snape, không hiểu sao Ron bị một Slytherin có ý định gia nhập Tử thần Thực tử đâm một dao, nếu giáo sư Dumbledore không tới kịp lúc, cậu ấy nhất định đã chết. Ron đắp nặn mình thành một anh hùng phá hủy kế hoạch khủng bố của Tử thần Thực tử, còn không hề biết xấu hổ!”
Harry trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng đành lẩm bẩm, “Vậy bây giờ vết thương của cậu ấy ra sao rồi?”
“Hừ, cậu nhìn bộ dạng hiện tại của cậu ấy giống như có chuyện gì sao?” Hermione đánh giá Harry từ trên xuống dưới, “Còn cậu, cậu không bị thương thật là may mắn!”
“Ha ha, may mắn thôi. Nếu không có Snape…” Không biết tại sao, mỗi lần nghĩ đến Snape, trong lòng Harry sẽ dâng lên một cảm giác kỳ quái – đúng, nếu không có Snape không biết bản thân mình đã chết bao nhiêu lần rồi. Nhưng loại cảm giác này không giống như biết ơn, mà còn phức tạp hơn…
“Harry!” Không đợi cậu hiểu rõ, Sirius đã đi đến trước mặt nắm lấy vai cậu, “Đi một chút, Albus có chuyện tìm chúng ta.”
Tạm biệt với Hermione, Harry hấp tấp đi theo Sirius đến phòng hiệu trưởng, ngoài Dumbledore, trong phòng hiệu trưởng còn có Snape, bộ trưởng Bộ Pháp thuật Fudge, vài vị phù thủy cậu không biết tên và một vài phóng viên. “Bụp!” Một tiếng vang nhỏ, Harry theo bản năng vươn tay che ánh sáng.
“Quý ngài này, quy củ của ngài đâu?” Snape đưa tay đè camera của phóng viên, tiếng nói trầm thấp mang theo sự không vui. Vị phóng viên kia run người, rụt lại.
“E hèm, Harry ngồi đi.” Dumbledore kéo cậu bé đến bên cạnh cụ, “Lần này gọi trò đến, hy vọng trò có thể miêu tả chuyện đã xảy ra, kể cả tại sao trò rời khỏi bệnh viện St Mungo.” Cụ nhìn mấy người đang vểnh tai xung quanh, “Tôi đã nói, hôm nay Harry nói rõ ràng, sau này mọi người không thể lấy bất cứ lý do nào quấy rầy sinh hoạt cá nhân của trò ấy. Trò ấy là một học trò, không phải ngôi sao, hay như chính trị gia.” Mọi người gật đầu như giã tỏi, trộm lấy ra một ít dụng cụ ghi chép.
Harry biết Dumbledore đã giúp cậu giải quyết rất nhiều rắc rối, cậu cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra hai ngày nay, qua thật lâu, cậu vừa nhớ lại vừa nói, “Hôm đó trong St Mungo, có một y tá – là Tử thần Thực tử dùng thuốc Đa dịch cải trang – vào cho tôi ít thuốc, tôi không ngờ nó là Khóa Cảng, bị đưa đến trước mặt Voldemort.” Lúc nghe đến cái tên này, đa số mọi người đều rụt cổ lại. Harry biết Voldemort hấp thu mảnh linh hồn trong đầu cậu, nhưng cậu thay đổi cách nói, “Hắn tra tấn tôi. Sau đó tôi ngất, cũng không biết ai cứu tôi ra.”
Dumbledore nói bổ sung, “Lúc ấy đang cử hành bài thi thứ hai cuộc thi Tam Pháp thuật, Krum vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, Harry đột nhiên xuất hiện một mình trên đài chủ tịch, sau đó Voldemort đuổi tới, tôi tạm thời ngăn cản hắn, để Sirius mang Harry về phòng hiệu trưởng trị thương.”
“Tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy Sirius chết, giáo sư Dumbledore chết, và Snape…” Harry ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu không thấy đáy của giáo sư độc dược, như bị nóng dời tầm mắt đi, “Và rất nhiều rất nhiều người chết trong chiến tranh. Trong mơ có người nói với tôi, chúng ta không thể cúi đầu trước vận mệnh, chúng ta phải ngăn cản nó…” Là ai? Rốt cuộc là âm thanh của ai, tại sao lại quen thuộc như thế, nhưng lại không nghĩ ra? Harry nhíu mày, vẻ mặt hoảng hốt, dường như cậu đã quên điều gì vô cùng quan trọng… Một người vô cùng quan trọng…
“Harry.” Tiếng gọi của Dumbledore làm cậu bừng tỉnh.
“A, xin lỗi.” Harry lắc lắc đầu tiếp tục nhớ lại, “Sau đó tôi tỉnh lại, cùng Sirius, Remus ra khỏi phòng hiệu trưởng. Lúc này Hogwarts đã bắt đầu hỗn loạn, vì để thấy rõ tình huống bên ngoài, tôi và Sirius lên tòa tháp cao nhất, lúc ấy giáo sư Snape và Draco cũng ở đó, chúng tôi nhìn thấy đại quân Tử thần Thực tử, Hogwarts cũng phái ra một đoàn tượng đồng và quân đoàn tượng đá. Đúng lúc này, Voldemort tạo ra một cái đầu lâu vô cùng lớn, cái đầu lâu kia bắt đầu cắn nuốt Tử thần Thực tử, trở nên lớn mạnh hơn. Không biết tại sao cuối cùng nó lại thoát khỏi khống chế của Voldemort, phản lại chủ nhân. Sau khi đầu lâu bị đánh tan, Voldemort cũng bị thương, tôi nghĩ đến giấc mơ kia, thì đã xúc động tấn công hắn trên mặt đất.”
“Trò cũng biết mình xúc động.” Snape cười lạnh một tiếng.
Harry xấu hổ cào cào tóc, “Ưm, dù sao cuối cùng cũng nhờ giáo sư Snape tới cứu tôi… Sau đó hai chúng tôi hợp tác đánh bại Voldemort. Thật ra nếu Voldemort không bị thương trước, chúng tôi cũng không thể dễ dàng đánh bại hắn như vậy.” Cậu còn nhớ rõ sự ăn ý không thể nói thành lời khi sóng vai chiến đấu cùng Snape, dường như có cái gì đó đồng thời cột chặt linh hồn của họ lại, mỗi một bước, mỗi một lần tấn công, mỗi một thần chú, đều phối hợp với nhau, loại cảm giác này làm người ta say mê, là tiềm năng bị kích thích giữa sống và chết ư? Yên lặng, cuối cùng Harry tổng kết, “Chính là như vậy.”
“Hai người dùng thần chú gì? Tại sao thi thể người kia biến thành tro tàn?” Fudge truy vấn.
Snape giành trả lời trước Harry, “Tôi dùng Lời nguyền Chết chóc.”
“Cái gì? Đó là phạm pháp!” Fugde lớn tiếng.
Snape nhướng mày, “Vậy ngài cho rằng thần chú nào có thể giết chết Chúa tể Hắc ám? A, có lẽ chúng ta nên giữ hắn lại, chờ ngài tự mình đến bắt sống?”
“Này… Này…” Fudge không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, “Vậy… tác dụng của Lời nguyền Chết chóc cũng không phải hóa thành tro tàn!”
“A, có lẽ bởi vì Voldemort không phải người?” Harry yếu ớt tiếp lời, nhất thời toàn trường lâm vào trầm mặc, đây đúng là… giải thích duy nhất.
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Harry nhẹ nhàng thở ra, nghiêng đầu phát hiện người đứng bên cạnh là Snape, phản xạ lui về sau một bước, “Giáo sư.”
“Potter.” Snape cho cậu một lời khuyên, “Không nên để hư danh cám dỗ mình.” Sau đó phất áo chùng rời khỏi hành lang.
Harry đơ tại chỗ, không biết nghĩ gì, Sirius theo sau quơ quơ tay trước mặt cậu, “Harry, Snape không làm chuyện kỳ quái gì với con chứ?” Chẳng biết tại sao chú vẫn cảm thấy Snape có ý đồ gì đó với Harry, nhưng chỉ cần nhìn hai người đứng cạnh nhau, chú đã muốn nhào đến trước bia mộ James khóc rống vì bản thân không xem trọng Harry khiến Harry bị Snape… Từ từ, Harry bị Snape làm cái gì?
“Chuyện kỳ quái gì ạ?” Harry nhìn nét mặt cổ quái của Sirius, cảm thấy có chút khó hiểu.
“A, không có gì…” Rối rắm trong chốc lát, Sirius quyết định không suy nghĩ ý tứ quái dị trong nội tâm kia, kéo Harry đi, “Đúng rồi, để ăn mừng Voldemort bị tiêu diệt, Bộ Pháp thuật quyết định tổ chức một bữa tiệc, con muốn tham gia hay không?”
“Không đi.” Harry từ chối ngay, cậu không biết làm thế nào với cái cảm giác nhiều người dòm ngó này.
Sirius ra ý kiến, “Thật ra con có thể dùng Dược tăng tuổi, sau đó đeo mặt nạ, nếu vẫn chưa được thì thay đổi kiểu tóc, vậy ai có thể nhận ra con chứ? Chính con đánh bại Voldemort nha! Không tham gia lễ ăn mừng này con không cảm thấy tiếc nuối sao?” Thật ra Bộ Pháp thuật muốn mời Harry tham gia, nhưng Dumbledore lại lấy cớ Harry vẫn còn là học sinh mà từ chối. Đương nhiên Sirius muốn bảo vệ Harry, nhưng là để Harry không ra mặt, lén tham gia vẫn có thể mà – ba đỡ đầu thích náo nhiệt nghĩ vậy.
Harry do dự, nếu không bị nhận ra…
Ngày lễ mừng nào đó, dưới sự giựt dây của Sirius, Harry quyết định đến xem, tất nhiên chuyện này không thể gạt được Ron và Hermione. Vì thế ba người một chai Dược tăng tuổi, mặc lễ phục vào đeo mặt nạ lên, lén lút rời khỏi Hogwarts với Sirius.
Harry nhìn toàn thân người thanh nhiên trong gương kia, gương mặt quen thuộc, nụ cười quen thuộc, và cặp mắt xanh lá quen thuộc, dường như có một âm thanh đang nói, “Chào em, Harry nhỏ.” Cậu không kiềm nổi vươn tay, nhưng chỉ đụng phải thủy tinh lạnh băng, cậu nháy mắt mấy cái, thanh niên trong gương cũng nháy mắt mấy cái. Đây là bản thân mình, bản thân mình sau khi uống Dược tăng tuổi.
“Chúng ta nên đi thôi, Harry.” Hermione thúc giục.
Lễ mừng thật nhàm chán, đầu tiên là ca tụng công đức của Bộ Pháp thuật, Fudge tận lực ôm công lao lên người mình, anh hùng thực sự lại không một ai xuất hiện. Khi Harry nhịn hết nổi định ra khỏi cửa, rốt cục Fudge ngừng nói, sau đó chính là tiệc tối.
Ron và Hermione đi khiêu vũ, Harry qua một bên chọn chút điểm tâm nhét đầy bụng, không mục đích vừa lượn vừa quan sát. Giữa sân để lại một khoảng trống lớn làm sân nhảy, một nhóm người tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ thảo luận, đeo mặt nạ như cậu cũng không ít.
Harry vô cùng rõ ràng, cái gì mà tiệc ăn mừng tiêu diệt Voldemort chứ, chẳng qua là cho những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị một cơ hội sống phóng túng thôi, đa số mọi người không có cơ hội đối mặt với Chúa tể Hắc ám, chưa khẩn trương được bao lâu, Voldemort đã bị giải quyết, thực sự bị ảnh hưởng chỉ có Hogwarts.
Họ vất vả giải quyết Voldemort, vì để nhừng người trước mặt tiếp tục sống phóng túng? Lòng Harry chua xót, tùy tay cầm một ly rượu màu vàng đổ vào miệng, sự cay nồng nóng ấm đốt vào dạ dày, làm thân hình vốn lạnh như băng của cậu từ từ ấm áp lại.
“Có thể mời anh nhảy một bản không?” Một giọng nữ đánh gãy suy tư của Harry. Harry hơi sửng sốt, đứng trước mặt mình là một cô gái cũng mang mặt nạ, tóc xoăn vàng, váy dài đỏ như lửa làm nổi bật dáng người nóng bỏng, mang giày cao gót sắp cao bằng Harry. Ánh mắt cô tràn ngập khiêu khích không chút che dấu, khóe môi khiêu gợi nhếch lên, tự tin cao ngạo, rất dễ dàng kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông.
Nhưng trước mặt cô là một thiếu niên ngây ngô, Harry đỏ mặt, cũng may có mặt nạ che lại nên không ai thấy, nhưng cậu lùi về sau một bước theo bản năng khiến cô gái tò mò, cũng tiến tới một bước, thậm chí dán lên thân thể Harry, môi kề sát lỗ tai Harry, “Quý ngài?”
“Xin thứ lỗi, cậu ta đã có bạn.” Không chờ Harry trả lời, một cánh tay mạnh mẽ đã kéo cậu vào một cái ôm cứng rắn.
Cô gái ngẩng đầu chống lại tầm mắt sắc bén, lại nhìn nhìn con mồi ngoan ngoãn bị đối phương kéo vào ngực, ngược lại rất xứng, cô cũng không dây dưa, lịch sự gật đầu, “Chúc hai người có một đêm vui vẻ.” Sau đó lưu loát xoay người, lòng thầm than, đàn ông tốt đều có đàn ông.
Toàn thân Harry cứng ngắc không dám động đậy, cậu biết lồng ngực phía sau là của ai – là Snape, lại là Snape. Làm sao cậu có thể quên, trong dạ hội của cuộc thi Tam Pháp thuật, cậu đã dùng Dược tăng tuổi nhảy một bài với Snape, vậy Snape cũng đã nhận ra cậu.
Người đàn ông không nói một lời ấn vai xoay cậu lại đối mặt với mình, Harry thấy đối phương cũng mang mặt nạ, nhưng không dấu được ánh mắt sâu thẳm kia, khi chúng chăm chú dõi theo cậu, cậu cảm thấy toàn bộ linh hồn mình đều sa vào. Cho đến khi Snape ôm thắt lưng kéo cậu vào sàn nhảy, Harry mới lấy lại tinh thần. Khoan đã, họ phải khiêu vũ thật sao? Chẳng lẽ Snape không nhận ra cậu?
Harry giãy dụa một cái, Snape lại càng nắm chặt hơn, “Đừng lộn xộn.” Người đàn ông ghé vào tai cậu khẽ cảnh cáo, nhéo nhéo phần eo mẫn cảm của cậu, chân Harry mềm nhũn, đối phương kịp thời đỡ cậu lại. Người đàn ông cúi đầu sát vào, chỗ mũi trên mặt nạ của hai người dính cùng một chỗ, Harry cảm nhận được hơi thở ngân nga của đối phương, hai má vừa mới bớt nóng chẳng biết tại sao nóng trở lại, tầm mắt mơ hồ, cậu nghĩ rằng Snape muốn hôn cậu, nhưng không có. Người đàn ông không chút để ý hỏi, “Em uống rượu?”
“…Ừm?” Phản ứng của Harry bắt đầu trì độn, mặc Snape mang theo, bước nhảy của cậu vẫn hỗn loạn như cũ, thường đạp lên chân đối phương.
Snape ngừng khiêu vũ, túm Harry lui qua một bên, thuận tay lấy một ly champagne từ khay phục vụ, chỉ im lặng uống, dường như đang đợi Harry tự tỉnh táo lại. Harry chợt cảm thấy cảnh tượng này có hơi quen thuộc, trên môi như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại và nóng bỏng, có người cười nhạo lượng rượu cậu uống và dung lượng não có quan hệ trực tiếp… Sau đó cậu nhìn thấy mình và Snape đang hôn – từ từ, tại sao cậu có thể thấy họ đang hôn chứ?… Snape cầm khăn mặt lau cơ thể cậu, mỗi một cm đều mang theo dòng điện tê dại… Còn một cánh tay thon dài, cầm dục vọng bồng bột của cậu, giải tỏa sự khô nóng trong cơ thể cậu… Rốt cuộc là ai… Merlin ơi, đó là Snape…!
Harry không biết những hình ảnh đó rốt cuộc là hồi ức hay là ảo tưởng của bản thân cậu, cậu vô thức dán lên người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông không từ chối, để mặc cậu ôm mình cọ xát, nhưng cũng không đáp lại, điều này làm Harry cảm thấy uể oải, căn bản Snape sẽ không đáp lại tình cảm của mình – tình cảm gì? Không, cậu không biết, cậu tôn sùng bản năng thân thể tận lực tới gần người đàn ông, gần một chút, gần hơn một chút…
Hai tay Harry đặt lên bả vai của Snape, cố gắng nhích lại gần lỗ tai đối phương muốn nói gì đó, nhưng vì toàn thân mềm nhũn nên không thể dùng sức thêm nữa, ngửa đầu lên, vành tai còn giấu trong mái tóc đen như ẩn như hiện còn xa lắm. Rốt cục người đàn ông giống như bố thí cúi đầu, giọng Harry cực kỳ ấm ức nức nở trần thuật, “Anh không yêu em… Anh yêu Lily!” Ngay sau đó sấm sét rung lên, hai mắt người đàn ông híp lại, nghiêng đầu cắn môi Harry.
“Ưm ưm…” Đau đớn khiến bản năng ho giãy dụa, lại bị ấn mạnh vào lồng ngực đối phương, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng, Harry chảy nước mắt, đầu óc hỗn loạn, không phải vậy mà! Rõ ràng phải thoải mái… “Ưm…” Chiếc lưỡi mềm mại liếm đi vết máu trên môi, như Harry tưởng tượng, nụ hôn vốn thô bạo trở nên triền miên, cái lưỡi ấm nóng của người đàn ông cạy mở khớp hàm cậu, dây dưa đầu lưỡi cậu, nhẹ nhàng mút vào, để lại hương vị của mình trong mỗi góc khoang miệng cậu.
Nụ hôn dịu dàng ái muội vẫn cứ tiếp diễn cho đến khi Harry quên mất hô hấp, Harry cảm thấy choáng váng, ngay sau đó cơ thể rơi vào một chiếc giường lớn, cậu còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận tại sao trong tiệc tối lại có giường, thì một cơ thể tỏa nhiệt đã ngăn chặn cậu, dường như có thể đốt cháy linh hồn cậu.
Mặt nạ trên mặt bị gỡ xuống, nhưng không đợi Harry nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, một bàn tay đã bịt kín hai mắt cậu, cặp môi kia lại kịch liệt hôn tới, mang theo tính xâm lược đầy tình dục, cảm giác xa lạ dâng lên trong cơ thể, làm Harry sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng lại không tự chủ khát vọng được gần gũi.
Khi đau đớn xuyên qua cơ thể, người đàn ông ôm chặt lấy cậu, tình cảm mãnh liệt đốt cháy lý trí họ, dung hợp họ làm một…
Khoái cảm nặng nề trùng trùng điệp điệp chồng chất, cho đến khi lên đỉnh, cậu nghe thấy người đàn ông khẽ thở dài bên tai, “Harry…”
…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nếu ta nói bài này cứ như vậy kết thúc có thể có người chém ta hay không…Được rồi… Vì toàn nhân phẩm…
↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓
Mười ba năm sau:
Harry Potter Cục trưởng Cục Thần Sáng trẻ tuổi nhất nước Anh từ trước tới nay đi tới cửa lớn Bộ Pháp thuật.
“Harry! Cậu lại đi lén!” Phó bộ trưởng Bộ Pháp thuật Hermione Granger mang thai tám tháng lấy tốc độ kinh hoàng đuổi theo, phía sau còn có Ron đang đuổi không kịp.
“Này này! Em chậm lại chút… Harry đứng lại!” Rốt cục Ron cũng nổi giận, giơ tay phóng thần chú bổ về phía trước Harry, nhưng lại bị cậu lưu loát né qua, Ron tranh thủ chút thời gian, “Ôi chao” liên tiếp nhiều khối đá bén nhọn hình lăng trụ từ trên trời giáng xuống ghim lên mặt đất, rậm rạp chặn đường đi của Harry.
Sau đó ngài phó bộ trưởng lập tức nắm chắc đường trốn của Cục trưởng Thần Sáng. Nhóm người qua đường trong đại sảnh bước đi vội vàng đã sớm quen với tiết mục trình diễn này, không ai nghỉ vây xem.
“Hôm nay cậu phải tham gia lễ mừng buổi tối!” Nữ vương Hermione hai tay chống nạnh nổi giận đùng đùng, “Đó là lễ mừng tròn mười ba năm tiêu diệt Voldemort, trong mười hai năm qua cậu chưa hề tham gia lần nào!”
“Ai nói, tiệc tối năm đầu tiên chúng ta cũng đi mà…” Harry yếu ớt phản bác.
“Cậu còn dám nói à?” Hermione càng thêm phẫn nộ, “Năm đó là ai không nói tiếng nào bỏ hai đứa mình lại trong tiệc tối? Bọn mình tìm cậu suốt cả một buổi tối, hôm sau mới phát hiện cậu đã trở về phòng ngủ – ngủ!!!”
“Bình tĩnh, Hermione…” Hơn nữa rõ ràng đây không phải lỗi của mình… “Khụ, tóm lại, chúc hai cậu có một đêm vui vẻ!” Harry tươi cười sáng lạn với hai người, “Disapparate!” lấy thế sét đánh không kịp bưng tai biến mất.
Gió thê lương cuốn một mảnh giấy vụn bay qua trước mắt. Sau yên lặng ngắn ngủi, Hermione nghiến răng nghiến lợi tóm chặt cánh tay Ron, “Bộ Pháp thuật không hạ cấm chế sao! Tại sao cậu ấy có thể độn thổ?”
Lúc này Harry xuất hiện trong văn phòng bậc thầy độc dược đã không thể nghe bất cứ tiếng gào thét nào, ôm cổ nhìn chằm chằm vạc của Severus Snape, “Tối nay chúng ta cải trang thành thân phận nào đi lễ mừng chơi đây?” Đây là bí mật nhỏ giữa hai người họ, duy trì truyền thống mười hai năm.
Người đàn ông nhíu mày dập tắt ngọn lửa quanh vạc, “Em hủy độc dược của ta.”
Harry không cho là đúng liếc mắt nhìn vạc, “Có sao chứ, trở về bồi thường cho anh sau.” Cậu nâng tay trái mười ngón tay nắm chặt của hai người, trên ngón áp út hai chiếc nhẫn hòa lẫn, “Hôm nay em nghiên cứu ra! Chỉ cần đeo hai chiếc nhẫn này, có thể không chịu hạn chế nào độn thổ đến bên cạnh đối phương. Sao? Giỏi không!”
“Ừm.” Snape từ chối cho ý kiến, từ khi có hai chiếc nhẫn này, Harry đã nảy sinh lòng nhiệt tình kỳ lạ với luyện kim thuật, muốn đem tất cả công năng có ích hay vô ích lên nhẫn, giả sử như dùng chung pháp thuật, lại giả sử như hôm nay là độn thổ.
“Cuối cùng em cảm thấy chắc chắn phải thêm nó những thứ gì đó nữa.” Harry thưởng thức ngón tay Snape, “Ví dụ như phản ứng cảm xúc của đối phương?”
“Bốp.” Snape vỗ Harry, làm thanh niên đắc ý vênh váo xù lông nhảy ra khỏi ngực gã, “Không được vỗ mông em!” Thanh niên như gió xoáy ra khỏi văn phòng, trước khi đóng cửa thăm dò nhe răng với gã, “Năm nay anh mặc đồ nữ!” Sau đó “rầm” một tiếng đóng sầm cửa.
Nhìn Harry chuồn ra khỏi phạm vi tầm mắt, ánh mắt Snape dịu dàng, cuộc sống như thế sẽ tiếp tục duy trì, đúngkhông? Còn đồ nữ, em nghĩ cuối cùng là ai mặc hả?