Diệp Đạt lộ ra biểu tình thương tâm, tay nắm cổ áo đối phương dần dần buông xuống, chậm rãi hạ mí mắt, bởi vì ho khan mà giọng trở nên trầm thấp, "Khi đó không hỏi địa chỉ cùng tên của ngươi, ta có chút hối hận..........".
"Bại hoại! Khụ khụ, ta bị đùa giỡn! Khụ." Diệp Đạt tức giận đập Diêu Tử Khê một quyền, nhanh chân chạy đi.
Nhìn bóng lưng rời đi ở xa xa, Diêu Tử Khê vô tình bĩu môi: "Diệp Đạt sao?" Nhìn bệnh án trên bàn, một chàng trai sở hữu chóp mũi hồng hồng, vẻ mặt đáng thương chợt lóe lên trong đầu y, Diêu Tử Khê hừ lạnh một tiếng: "Chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ mà thôi!"
******************************
Nhà ở thì bị Kỳ Nhất Hàn và Liệt Diễm chiếm lấy. Tuy rằng hai người bọn họ chừa lại cho y một khoảng không gian tương tự, chưa bao giờ thân thiết với nhau trước mặt y, nhưng khi nhìn thấy khóe mắt đuôi mày hai người tràn đầy cảm giác hạnh phúc, trong lòng Diêu Tử Khê tựa như sắp chết đuối vậy. Y mong mình có thể cùng Liệt Diễm thân mật với nhau nhưng nhiều năm trôi qua như thế vẫn chưa thành hiện thực.
Ăn cơm tối xong, Liệt Diễm nằm trên ghế sa lông cầm đồ điều khiển ti vi chuyển kênh nói: "Tử Khê, chúng ta quyết định dọn ra ngoài ở."
Diêu Tử Khê ngẩn ra, khiếp sợ nhìn Liệt Diễm, trong nháy mắt như bị đông cứng, trên lưng từng tia hàn ý, ngón tay run rẩy.
Hắn muốn đi đâu? Vì sao phải dọn ra ngoài ở? Ở cùng với y không tốt sao? Y gây trở ngại cho bọn họ sao? Trong lòng Diêu Tử Khê hầu như muốn điên lên.
"Hừ, ngươi rất chán ghét ở nơi này?" Mặc kệ khiếp sợ trong lòng, nhưng y cũng chỉ có thể nói ra những lời như thế.
"Ta không muốn trở lại hắc đạo, cho nên thừa dịp còn có thể cử động liền đến những nơi khác nhìn một chút, mà Nhất Hàn..............." Liệt Diễm nhìn về hướng phòng bếp, Kỳ Nhất Hàn đang ở bên trong rửa bàn nhỏ, lộ ra nụ cười ôn nhu, "Hắn cũng đồng ý đi cùng với ta."
Biểu tình ôn nhu kia, Diêu Tử Khê đã từng nhìn thấy qua.
Thời điểm Liệt Diễm dùng chân tâm đối xử với sói con kia, ngay cả khi nhìn bóng lưng của Kỳ Nhất Hàn, ở bất cứ lúc nào, ngay cả khi hắn còn là Phong Vân Diễm Lang của hắc đạo, có chút lưu manh có chút thô bạo, loại khí thế đó không phải ai cũng có thể học được, nhưng chỉ khi hắn đối diện với người mình thích mới để lộ biểu tình ôn nhu lại vui vẻ như thế.
Diêu Tử Khê vì nụ cười xấu xa của Liệt Diễm mà mê muội, nhưng thứ hắn có thể cho y cũng chỉ là nụ cười xấu xa ấy mà thôi.
Diêu Tử Khê cứng người nhìn ti vi, vậy giờ y chỉ có thể mượn âm thanh ầm ĩ của TV để cứu giúp thần kinh sắp nổ tung của mình.
"Tử Khê, ngươi là một người thật kỳ quái." Liệt Diễm hít một hơi thuốc lá, phủi phủi khói bụi, dùng giọng điệu dị thường bình tĩnh nói, "Có lúc, ngươi chỉ cảm thấy toàn bộ tình cảm của ngươi trả giá một lần đã quá đủ, khi đoạn tình cảm ấy kết thúc, ngươi sẽ cảm thấy cả người uể oải, không thể sử dụng được một tia khí lực, hết thảy dũng khí, ấm áp, đều sẽ mất đi...... Nhưng mà, khi một người đặc biệt khác xuất hiện, ngươi sẽ phát hiện sức mạnh của hắn, tâm ý của hắn có thể truyền đạt cho ngươi, mà ngươi cũng sẽ vì sự kiên định của hắn mà thức tỉnh lần nữa. Kết thúc một hành trình, nói không chừng một hành trình khác lại bắt đầu.
Thế nhưng......
Thế nhưng y không muốn kết thúc đoạn hành trình này.....
Y chỉ muốn bước tiếp cùng Liệt Diễm..... Dù cho chỉ có thể yên lặng đứng nhìn ở một bên......
Đáy lòng Diêu Tử Khê hò hét, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, biểu tình lạnh nhạt bắt đầu tan vỡ, hai vai bắt đầu run rẩy. Y cương quyết đè xuống cảm tình mãnh liệt trong tâm mình nhưng yết hầu lại truyền ra âm thanh nghẹn ngào trầm thấp tựa như một con thú nhỏ bị thương.
Y hiểu được, yêu đơn phương nhiều năm như thế, hôm nay triệt để kết thúc.
******************************
Tuy rằng Diêu Tử Khê thực tâm chúc phúc hai người, nhưng khi trời vừa tối, tâm trạng tịch mịch lại kéo đến một lần nữa chiếm lấy nội tâm y. Từ xưa đến nay y luôn một bộ dáng lãnh đạm lại độc miệng, mọi người đều tránh thật xa, ngoại trừ một vài hộ sĩ ở phòng khám, sinh hoạt của Diêu Tử Khê đã hẹp lại càng thêm hẹp.
Thỉnh thoảng cũng có một số người có ham muốn chinh phục mãnh liệt, dính chặt lấy băng sơn mỹ nhân làm cho y thuần phục dưới thân mình, kết quả cuối cùng vẫn bị đông đến thương tích đầy mình.
Diêu Tử Khê tâm tình cực kém uống rượu tại quầy của quán bar. Mấy mỹ nữ thân thể nóng bỏng bắt đầu dán lại gần y, nhìn Diêu Tử Khê không muốn sống mà cứ uống rượu, đều không khỏi đánh trống lui quân, bất chợt có một cô nàng lớn mật bị khí chất lạnh lùng kiêu ngạo của Diêu Tử Khê hấp dẫn, để lộ đường cong của bộ ngực hoàn mỹ, một bên ám chỉ mà sờ giữa hai chân y xoa xoa.
Đáng tiếc Diêu Tử Khê không hề quan tâm đến, chỉ chuyên tâm uống rượu của mình. Sau một khoảng thời gian, nữ nhân cảm thấy mặt mũi của mình đều bị mất sạch. Đối với khiêu khích của nàng hờ hững, bất luận như thế nào cũng đều một bộ lạnh lùng không thèm quan tâm đến những thứ khác, nữ nhân cảm thấy mị lực của chính mình thực sâu bị thương tổn, thở phì phò đặt mạnh túi xách của mình lên quầy bar làm phát ra một tiếng va chạm thật lớn, ném cho y một câu: "Thời đại này, không thèm đếm xỉa đến nữ nhân, chỉ có thể là GAY!" Động tĩnh không hề nhỏ làm thu hút không ít ánh nhìn từ xung quanh.
"Ngươi nhìn người đàn ông kia thật khốc nha!" Ẩn tuổi thật, Thường Tiểu Đằng giả vờ làm người trưởng thành hưng phấn dùng cánh tay đụng đụng Diệp Đạt.
Bị cảm mạo còn chưa khỏe hẳn, lấy lý do bị nữ nhân vứt bỏ mà ủ rũ, lại bị Thường Tiểu Đằng mạnh mẽ kéo đến quán bar làm Diệp Đạt không hề hứng thú đáp một tiếng.
"Ồ."
"Ngươi đừng như vậy mà!" Thường Tiểu Đằng lén lút nhìn mục tiêu mà mình vừa mới phát hiện, vừa nói, "Thỉnh thoảng cũng phải quan tâm tính phúc của bạn tốt như ta đi!"
Thường Tiểu Đằng là loại chỉ cần hợp khẩu vị, nhìn người nào cũng có thể thích, tuy rằng dễ dàng thân cận nhưng mọi việc chỉ được ba phút.
"Khụ khụ, ngươi cái thứ hoa tâm không có tư cách nói câu đó!" Diệp Đạt bệnh tật triền miên cãi lại, bắt lấy y phục trên người, đầu óc mơ màng khó chịu vô cùng.
Sau khi rời khỏi phòng khám ngày hôm đó, Diệp Đạt nghĩ thân thể cường tráng như hắn chỉ cần qua vài ngày cảm mạo sẽ lui đi, không mua thuốc uống cũng không đi bệnh viện. Cảm mạo lại cứ như tâm tình ủ rũ của hắn mà mãi vẫn không tốt lên. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cũng đã dùng hết mấy bịch khăn giấy, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, cảm giác ngay cả phổi cũng có thể vì ho mà văng ra ngoài, ngay cả việc luyện tập của đội bóng rổ cũng không tham gia được. Thường Tiểu Đằng nhịn không được âm thầm đưa cho hắn vài gói thuốc cảm, mới uống được mấy viên liền bị Thường Tiểu Đằng lấy danh nghĩa là ân nhân kéo đến quán bar này.
"Mặc dù tên kia là nam nhân, nhưng ngón tay của hắn thon dài, khớp xương rõ ràng!" Thường Tiểu Đằng chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười đáng yêu: "Ta thật có chút động lòng nha...... Ai nha không xong, hắn bị người ta sỗ sàng!" Thường Tiểu Đằng lôi kéo tay áo Diệp Đạt kinh ngạc thốt lên.
Đầu óc Diệp Đạt choáng váng nhìn về phía Thường Tiểu Đằng chỉ.
"A, là y!" Diệp Đạt định thần lại, bước dài một bước đi đến trước mặt y.
"Này này, có chuyện gì vậy?" Thường Tiểu Đằng theo sát ở phía sau hoàn toàn không hiểu mô tê gì.
Mấy nam nhân cao lớn quay quanh Diêu Tử Khê lôi lôi kéo kéo.
Tuy rằng Diêu Tử Khê đã say, thế nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Y lạnh lùng từ chối lời mời của bọn họ. Thế nhưng mấy người kia thấy y đã say khướt căn bản không có sức phản kháng, đối với y động tay động chân.
"Cút!" Diêu Tử Khê chán ghét hất tay bọn họ ra.
Những tên đang cười kia cười càng xấu xa xem đây không phải chuyện gì to tác, tạo thành một vòng tròn vây Diêu Tử Khê ở giữa, ở trên người y sờ tới sờ lui.
Diêu Tử Khê buồn bực đẩy người trước mặt một cái.
Người kia không đứng vững lảo đảo một cái, té nhào xuống đất thật khó coi.
Xung quanh cười ầm lên.
Nam nhân cảm thấy mặt mũi của mình đều bị mất hết, tức giận nhào đến ép Diêu Tử Khê lên quầy bar.
Người bên cạnh bắt đầu ồn ào: "Cởi ra, cởi ra, cởi ra...."
Nam nhân dương dương tự đắc, mạnh mẽ kéo áo lông cừu đơn bạc của Diêu Tử Khê xuống, quần áo xoạt một tiếng rách một mảng rơi xuống dưới chân nam nhân, da thịt trắng nõn lập tức lộ ra ngoài không khí, thù du đỏ sẫm trước ngực vì bị lạnh kích thích mà bắt đầu run rẩy.
Nam nhân dâm tà từ trên nhìn xuống Diêu Tử Khê, ác ý xoa nắn thù du trước ngực Diêu Tử Khê, đầy dục vọng liếm một cái.
Cảm giác dính này làm y buồn nôn, một trận phát tởm.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, có người trêu tức kêu lên: "Làm hắn! Ngay tại đây làm hắn!"
Trên da còn dính nước bọt của nam nhân, Diêu Tử Khê tức giận trừng mắt nhìn nam nhân, nhưng lại vì say rượu mà cơ thể không có một tia khí lực.
Nam nhân sỗ sàng, Diêu Tử Khê bị thanh âm bốn phía điều khiển, loại ánh mắt buồn nôn kia tựa như nhìn thấu tất cả của y, nam nhân dùng thân thể đè lên Diêu Tử Khê, một tay giam cầm hai tay y, một tay hưng phấn giải khai đai lưng của y.
Xung quanh không ngừng điên cuồng gào thét, tiếng thét thật chói tai.
Quần bị cởi ra, mắt thấy tay nam nhân sắp tiến vào thân thể y.
"Buông y ra!" Diệp Đạt gào lên, một đấm đánh ra.
Bộp một tiếng, nam nhân chật vật ngã xuống đất, lăn xuống cạnh bàn, thanh âm bình rượu ly rượu bị vỡ vang lên, cho dù âm thanh trong bar đinh tai nhức óc cũng không che lấp được tiếng vang lớn này.
Đồng bọn của nam nhân lập tức đen mặt, la hét muốn trả thù, một đám người nhào đến.
Diệp Đạt cẩn thận bảo hộ Diêu Tử Khê sau lưng mình, toàn lực ứng đối.
"Cảnh sát đến!" Bên trong huyên náo, có người nào đó kêu to lên.