Hoặc Thủy

Chương 3-1



Diệp Đạt thở hổn hển kéo tay Diêu Tử Khê chạy khỏi quán bar.

Gió lạnh tiến vào trong miệng, hô hấp khó chịu đến lợi hại, chờ hai người đến được nơi an toàn, Diệp Đạt dựa vào tường khom lưng kịch liệt ho khan.

Có vật thể nào đó tiến lại gần hắn, sau lưng trong nháy mắt được ấm áp bao quanh, nhưng cảm giác ấy không kéo dài được bao lâu thì người ở phía sau tựa như phát tiết lửa giận mà đánh đánh hắn, thanh âm hàm hồ không rõ rống lên với hắn: "Tại sao, tại sao....."

Trên mặt bởi vì bị người đánh mà lúc này ẩn ẩn đau, Diệp Đạt xoay người lại nhìn Diêu Tử Khê đỏ mặt, cả người toàn mùi rượu.

"Ngươi tên ngu ngốc này!...... Tại sao, tại sao....... Ngươi không chịu hiểu..." Diêu Tử Khê luôn luôn lãnh đạm lúc này lại giống như một tiểu hài tử cố tình gây sự.

Diệp Đạt nhếch miệng, dở khóc dở cười tùy ý người kia đánh mình.

Đợi Diêu Tử Khê phát tiết xong rồi, Diệp Đạt mới mở miệng hỏi: "Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về."

"Hừ! Không nói cho ngươi! Dù sao ngươi cũng phải đi rồi không phải sao!" Diêu Tử Khê thô bạo nói, một thân toàn mùi rượu dựa vào trên người Diệp Đạt.

Diệp Đạt vội vàng ôm lấy Diêu Tử Khê, vừa tức vừa buồn cười nhìn y bây giờ tựa như một hài tử nhưng tính tình vẫn ác liệt như vậy, an ủi vỗ nhẹ lên lưng Diêu Tử Khê dụ dỗ nói: "Bác sĩ ngoan nha, mau nói cho ta biết! Ta đưa ngươi về nhà tắm rửa nha, nhìn xem trên người ngươi toàn mùi thối thối...."

Khuyên bảo rất lâu, Diệp Đạt mới từ trong miệng Diêu Tử Khê moi ra được địa chỉ.

Sau khi lên taxi, Diêu Tử Khê vì say mà nháo lung tung, một hồi lại ôm cổ Diệp Đạt nói: "Không cần đi", một hồi lại lôi kéo tay Diệp Đạt để lên trên ngực mình, thông qua kính chiếu hậu, tài xế nhìn sự tình phát sinh ở ghế sau sắc mặt càng lúc càng kém, may mà Diệp Đạt không ngừng hướng tài xế cười cười nói xin lỗi, người ta mới không giữa đường ném họ xuống xe.

"Uy uy, không được ngủ!" Diệp Đạt đỡ tay Diêu Tử Khê khoát lên vai mình, một tay ôm eo y dìu Diêu Tử Khê đứng lên, tay còn lại vỗ nhẹ lên mặt y: "Gần đến nơi rồi... khụ...khụ.... Này này..... tuyệt đối không được nôn!" Diêu Tử Khê dường như không nghe thấy, tiếp tục vì say mà nấc lên.

Chờ đến khi Diệp Đạt có dự cảm không tốt, vội vàng đẩy Diêu Tử Khê ra thì đã không kịp nữa.

Diêu Tử Khê bỗng nhiên tóm chặt áo khoác hắn, nôn toàn bộ lên người hắn.

Toàn thân lập tức toát ra một mùi khó ngửi, Diệp Đạt triệt để mở to miệng: "Ngươi.... Ngươi... Thật là...!"

Diêu Tử Khê chỉ thong thả buông tay, đẩy Diệp Đạt một cái, chậm rì rì đi đến phía trước hai bước, ngồi bệt xuống đất dựa vào tường, lộ ra biểu tình thỏa mãn.

Diệp Đạt đen mặt, khẽ cắn răng, nói thầm đối phương vì uống say chứ không phải cố ý. Diêu Tử Khê uống nhiều nên không phải cố ý, lấy chìa khóa từ tay Diêu Tử Khê ra mở khóa.

Ở trên tường tìm một hồi mới tìm được công tắc đèn. Cả phòng lấy màu vàng làm chủ đạo, bố cục sạch sẽ ngăn nắp. Diệp Đạt không có thời gian nhìn thêm vội vàng cởi một thân quần áo bị Diêu Tử Khê nôn lên quăng vào bồn rửa mặt, chỉ còn một lớp nội y đơn bạc, Diệp Đạt vì lạnh mà run lên, vội vàng kéo Diêu Tử Khê vào phòng tắm.

"Này, ngươi tỉnh lại đi, tắm xong rồi hãy ngủ tiếp!" Diệp Đạt lay lay Diêu Tử Khê.

Thế nhưng Diêu Tử Khê lại không hề phản ứng.

"Thật là!" Diệp Đạt lạnh đến nổi răng va vào nhau, "Quên đi! Chúng ta cùng nhau tắm."

Đổ nước nóng vào bồn, khói bốc lên hừng hực, Diệp Đạt từng chút từng chút thoát hết quần áo Diêu Tử Khê, áo khoác, áo lông, nội y, quần..... Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Diêu Tử Khê lõa thể, thế nhưng Diệp Đặt vẫn cảm thấy thân thể Diêu Tử Khê đẹp đến kinh người, gương mặt anh tuấn vì say rượu mà đỏ hồng lên, lỗ tai nhẵn mịn được phủ một màu hồng phấn đáng yêu, nguyên bản đàng hoàng giúp đối phương chùi lau thân thể nhưng tay cứ như bị hút lại, bất tri bất giác bắt đầu vuốt ve đối phương, ngực, bụng, cùng với...... Mãi đến khi Diêu Tử Khê phát ra âm thanh rên rỉ vô ý thức, Diệp Đạt mới hồi thần, hắn thế nhưng nhân lúc đối phương uống say mà ra tay, ở đáy lòng Diệp Đạt không ngừng mắng chính mình một trăm lần.

Thật vất vả mới mang Diêu Tử Khê lên giường, vừa dính vào gối đối phương liền tiến vào mộng đẹp.

Quần áo bị ướt, ngược lại hai người cũng ngủ với nhau rồi, ngủ chung với nhau thêm lần nữa chắc cũng không có gì to tát, nghĩ như vậy Diệp Đạt nhân cơ hội cũng tiến vào ổ chăn.

Bên trong bầu không khí yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh hít thở vững vàng của Diêu Tử Khê.

Vừa nghĩ đến hiện tại hắn đang ở trong nhà Diêu Tử Khê, cùng Diêu Tử Khê ngủ trên một cái giường, Diệp Đạt liền cực kỳ hài lòng. Trong không khí u ám ngửi được hương thơm tươi mát, Diệp Đạt ngửi ngửi thì thầm nói: "Bác sĩ dùng sữa tắm hương thơm ngửi thật tốt."

Nơi này chính là phòng của Diêu Tử Khê..... Giường của Diêu Tử Khê, còn có hương thơm của Diêu Tử Khê.....

Từng điểm từng điểm di chuyển trên giường, cánh tay trần trụi của hai người nắm vào nhau, trong lòng Diệp Đạt không ngừng vui mừng. Hắn tự nhủ không thể lại nghĩ đến thân thể trần trụi bóng loáng, Diệp Đạt nghiêng người lén lút nhìn gương mặt ngủ say của Diêu Tử Khê, cái mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp, cái cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài rất đỗi gợi cảm, Diệp Đạt miệng khô lưỡi khô, trằn trọc một hồi, cuối cùng lén lút lấy tay Diêu Tử Khê vòng qua eo của mình.

"Dù sao thì y đã ngủ.... Cái gì cũng không hay biết.... Cho nên, hôm nay ta giúp y như vậy, lấy chút lợi tức cũng không sao đi." Như thể thuyết phục chính mình, Diệp Đạt nắm lấy tay Diêu Tử Khê đặt lên tiểu đệ đệ của mình.

Tay y vừa chạm tới, Diệp Đạt suýt chút nữa nhịn không được mà bắn ra. (Quá mất mặt, con trai ơi con có tiền đồ chút cho má nhờ được không? (<' '<)).

Cảm giác so với tự mình làm hoàn toàn khác nhau, tay y mềm mại, có chút lạnh, lòng bàn tay còn có một vết kén mỏng......

Tư thế ngủ không mấy thoải mái làm Diêu Tử Khê trở người, muốn rút tay về, lại bị một luồng sức mạnh không tên nắm lại không thể rời đi, lôi kéo mấy lần, Diêu Tử Khê mất hứng, mạnh mẽ nắm một cái.

Diệp Đạt lập tức gào lên, hai tay che tiểu đệ đệ của mình ***tiểu Diệp Diệp đáng thương (^;_;^)***, đau đến co lại hai chân.

Diêu Tử Khê vô thức hé mắt.

Đôi con ngươi đen bóng không chút dao động nhìn hắn, phảng phất như hiểu rõ tất cả, Diệp Đạt cả kinh một thân mồ hôi lạnh toát ra.

Nhưng mà Diêu Tử Khê chỉ im lặng nhìn hắn vài giây, mơ màng hừ lạnh một tiếng, sau đó trở mình tiếp tục ngủ.

Ngay cả ngủ cũng không quên hừ lạnh.....

Diệp Đạt khịt khịt mũi, nhìn đối phương đang chìm trong mộng đẹp, lại nhìn đến bàn tay tinh tế xinh đẹp làm mình đau đến không muốn sống kia, cuối cùng méo miệng, khoác lên mình áo khoác của Diêu Tử Khê, nhanh chân bước vào WC an ủi tiểu đệ đệ đáng thương không ngớt. Diệp Đạt một bên thông thạo trượt, một bên nghĩ đến cảnh trong phòng tắm khi nãy, làn da bóng loáng, xương quai xanh mê người, hai khỏa thù du đỏ sẫm trước ngực, khuôn mặt lạnh băng của Diêu Tử Khê từ từ đỏ lên toát ra khí tức dụ dỗ....

*******************

Diêu Tử Khê chỉ cảm thấy ngực bị thứ gì đó đè lên, đẩy nửa ngày cũng không được, vẫn bị đè ép, Diêu Tử Khê nhịn không được mở mắt ra, cúi đầu nhìn, một đầu tóc màu nâu đang gối trên ngực y.

Diêu Tử Khê híp híp mắt, sau khi nhìn thấy rõ ràng đó là ai, lập tức xấu xa đạp hắn một cước.

'Rầm' một tiếng, nhất thời Diệp Đạt bị đá xuống giường, rất nhanh liền thanh tỉnh lại.

"Ta mặc kệ ngươi làm thế nào vào nhà ta, hiện tại lập tức cút ra ngoài!" Diêu Tử Khê lạnh lùng liếc người đang ngồi bệt trên đất, nhìn nhau một lúc, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.

Không hiểu như thế nào trong nhà lại xuất hiện thêm một người, còn ngủ trên ngực mình, hừ.

Diêu Tử Khê mặc áo khoác vào, bỗng nhiên liếc cái áo nằm trong góc một cái, bên trên đầy vết màu trắng đã khô lại.....

Đó là...... Chỉ có làm làm cái kia mới thành ra như vậy....

Sắc mặt Diêu Tử Khê lập tức tái nhợt, cầm gối đập lên người Diệp Đạt: "Ngươi, ngươi là cái tên háo sắc điên cuồng!"

Cái trán vì tiếp xúc thân mật với sàn nhà mà trở nên đau đớn, cơn đau còn chưa lui, tiếp theo lại bị y ôm gối công kích, mới sáng sớm toàn gặp xui xẻo, trong lòng Diệp Đạt không khỏi ủy khuất, ngẩng đầu nhìn Diêu Tử Khê nói: "Lẽ nào ngươi không hề nhớ chuyện phát sinh ngày hôm qua sao?"

Thế nhưng, không nghĩ đến lại phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe.

Diệp Đạt cực kỳ kinh ngạc, há miệng, không hề phát ra âm thanh, lại kiềm yết hầu thử lại lần nữa, cổ họng tựa như mài ở nơi thô ráp thật khó chịu.

"Thất, thanh!" Diệp Đạt đè lại lồng ngực mãnh liệt ho khan.

"Mở miệng ra ta xem một chút...." Diêu Tử Khê bảo Diệp Đạt hé miệng, dùng miếng bông gòn lớn đè đầu lưỡi hắn: "A-mi-đan bị nhiễm trùng, vì lạnh mà bị cảm, uống vài lần thuốc liền không sao!"

Đối phương thế nhưng giương cằm, giơ lên cuốn sổ trong tay, bên trên là những chữ lớn được bút bi viết lên: "Ngươi không nhớ chuyện gì xảy ra tối hôm qua sao?"

Cơ thịt trên mặt Diêu Tử Khê co rút.

Tuy rằng vừa thức dậy trong đầu y một mảng trống trơn, cái gì cũng không nhớ rõ, thế nhưng đối phương một bộ mình lấy oán báo ân làm cho y nhớ đến hắn hôm qua hoa tay múa chân như thế nào mà cứu mình.

Nhìn đối phương vì hờn dỗi mà mặt đỏ lên, Diêu Tử Khê có cảm giác vô lực, trong đầu cũng mơ hồ hiện lên một ít hình ảnh, giống như y đến một quán bar nào đó..... Diêu Tử Khê liếc mắt nhìn Diệp Đạt, thật giống như đối phương đưa mình về nhà, hơn nữa mình còn nôn lên người hắn....

Tựa hồ y nên cảm ơn hắn.

"Ai bảo ngươi quản! Lấy y phục của ta làm loại chuyện kia, chẳng trách bị cảm đến nổi không nói được!"

Nhìn đối phương ngã ngớn nói ra những lời như vậy, Diệp Đạt nghẹn họng, khụ khụ liên tục.

Người này..........

Thật vất vả mới lấy được cuốn sổ với cây bút, Diệp Đạt vội vã viết lên khoảng trống: "Ngươi muốn phụ trách!"

Diêu Tử Khê gật đầu: "Tiền thuốc của ngươi ta sẽ giảm 50%"

Diệp Đạt lại khụ khụ đến kinh thiên động địa, xoạt xoạt viết lên giấy: "Ta mặc kệ! Ta muốn ở lại nơi này! Ngươi phải chăm sóc ta!"

"Nghĩ hay lắm!" Diêu Tử Khê cười lạnh nói.

Diệp Đạt không thỏa hiệp nhìn Diêu Tử Khê, hai tay giơ lên một tờ giấy to: "Nếu như ngươi không đồng ý, ta lập tức đến cục cảnh sát nói ngươi, bị, người, khác, cưỡng, gian! Còn đem những gì đối phương làm, tất, cả, đều, nói, ra, hết!"

"Ngươi!" Gân xanh trên trán Diêu Tử Khê đều nổi lên, cắn răng, cuối cùng nói: "Xem như ngươi lợi hại!"

Diệp Đạt trên mặt lộ ra nụ cười của sự thắng lợi.

**********************

Đối với Diêu Tử Khê mà nói, có một người ở chung cũng không có cảm giác vui vẻ gì mấy.

Từ trước đến giờ y một mình tự lập quen rồi, lại lạnh lùng còn độc miệng, duy nhất chỉ có Liệt Diễm chịu đựng được y, những người khác không phải cảm thấy cách sống quá khác thì là xâm phạm không gian riêng tư của y. Nguyên bản cảm thấy Diệp Đạt chỉ là một hài tử nhất thời tò mò, nếm được mùi thất bại rồi sẽ tự động rời đi, như vậy sự kiện bất ngờ đêm đó cũng kết thúc.

Thế nhưng, thần kinh của đối phương thô đến không còn gì để nói, bất luận mình có đối với hắn lạnh nhạt như thế nào Diệp Đạt cũng chỉ gãi đầu cười cười, không những không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của Diêu Tử Khê, hắn lại ôm hết tất cả việc nhà, phòng ở được thu thập đến gọn gàng sạch sẽ, ly dùng để vệ sinh cá nhân, khăn mặt, giày tất cả đều được sắp xếp chỉnh tề, thậm chí ngay cả người giúp việc cũng không cần thuê.

Nếu như muốn xoi mói, điều không được hoàn mỹ nhất là việc làm cơm, may mà Diêu Tử Khê có một thân trù nghệ tốt, một ngày ba bữa đều do Diêu Tử Khê phụ trách, Diệp Đạt ăn đến hài lòng.

"Ta muốn ăn thịt kho tàu." Diệp Đạt giơ máy tính bảng trong tay, mấy chữ to lớn liền xuất hiện trong tầm mắt của Diêu Tử Khê.

Diêu Tử Khê không có thời gian để ý, đẩy tay Diệp Đạt ra: "Ăn mấy thứ này cổ họng tốt lên được mới lạ!"

Diệp Đạt như ngửi được mùi vị nhuyễn hóa nào đó, cầm bút vui vẻ viết lên giấy: "Chỉ cần là ngươi làm, cái gì ta cũng có thể ăn!" Còn tựa như một đại cẩu đu trên cánh tay Diêu Tử Khê, tay cầm máy tính bảng lúc ẩn lúc hiện, tuy là một nam nhân cao hơn mét tám nhưng lại làm cho người khác sinh ra cảm giác đáng yêu.

Đối phương chơi xấu, lợi dụng việc không thể nói muốn y toàn quyền phụ trách.

Diêu Tử Khê đứng dậy hừ lạnh: "Ta làm thạch tín ngươi cũng ăn?" (Em nó muốn độc chết chồng mình ('_'))

Nguyên bản khi Diệp Đạt nghe thấy âm thanh kia chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, nhưng khi nhìn thấy Diêu Tử Khê nghiêm túc làm cơm lại không nỡ rời mắt, vui rạo rực giúp Diêu Tử Khê buộc lại tạp dề, một bên tích cực đưa gia vị, kết quả người ta cần muối mà hắn lại đưa đường qua.

Diêu Tử Khê liếc mắt: "Ngay cả gia vị cũng không nhận dạng được? Có điều, đó cũng là một loại bản lĩnh!"

Diệp Đạt thần kinh thô tựa như bách độc bách xâm, vẫn cười híp mắt, viết lên giấy: "Ta cảm thấy thật hạnh phúc!"

"Lại không phải khen ngươi!"

Diêu Tử Khê đảo cái muôi, xì dầu trong nồi nóng lên vang xì xì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.