Đón nhận tất cả ánh mắt bán tín bán nghi của mọi người, Cố Bắc Từ lại rất bình thản ung dung. Cô buông tay Hoắc Tư Triệt ra, từ trong tay một người chơi đàn cầm lấy đàn vi-o-lon.
“Còn nhớ rõ cái này không?”
Cố Bắc Từ xoay người lại nhìn về phía Hoắc Tư Triệt, sau đó liền kéo ra một đoạn nhạc du dương.
“Nhớ.”
Ánh mắt Hoắc Tư Triệt lập tức thay đổi, thậm chí còn chủ động đi tới đàn dương cầm ngồi xuống. Ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên người anh. Anh nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, làm giảm đi cảm giác áp bức khiến cô khó thở. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, mang theo ánh sáng hiếm có.
Hệt như chàng hoàng tử si tình trong truyện cổ tích, thậm chí còn hơn thế.
Nội tâm Cố Bắc Từ không khỏi kϊƈɦ động, cô cố gắng khắc chế tâm trạng của mình, ưu nhã hướng tới tầng hai của biệt thự, cúi đầu thật sâu với ông nội Hoắc, sau đó kéo ra một đoạn nhạc dạo quen thuộc.
Loading...
Năm giây sau, mười đầu ngón tay thon dài của Hoắc Tư Triệt lướt trêи phím đàn, âm thanh trầm thấp hồn hậu của tiếng dương cầm vang lên, hai người bọn ăn ý mà hòa điệu nhạc với nhau thành một.
Tiếng đàn khi thì rộng rãi, tràn ngập khí thế nuốt núi ăn sông, khi thì chan hòa mềm mại như bông, phiêu đãng vui vẻ, ngọt ngào, khi thì bi tráng, ẩn chứa nhân sinh.
Thật giống như một người từ thanh niên trai tráng đi đến tuổi già, lại quyết chí không thay đổi.
Các tân khách đã sớm khϊế͙p͙ sợ nói không ra lời, bọn họ say mê trầm mặc nghe một đoạn này không hề thua với bậc thầy âm nhạc.
Trêи tầng hai của ngôi biệt thự, ngoại trừ hai mẹ con Hứa Vận Nhi ra, thì biểu tình của những người khác đều thay đổi.
Ba Cố Bắc Từ, thậm chí là ba mẹ của Hoắc Tư Triệt trêи mặt cũng đều mang theo cảm khái, ánh mắt phức tạp nhìn hai người bọn họ.
Hoắc lão gia tử càng nghiêm túc lắng nghe màn diễn tấu của hai người, không khỏi tưởng niệm.
Cố Bắc Từ đắm chìm trong giai điệu, tầm mắt liền trở nên mơ hồ, đây là lần hợp tác sau 9 năm của cô và Hoắc Tư Triệt.
Tác phẩm mà cô và Hoắc Tư Triệt đang diễn tấu là bản nhạc do bà nội Hoắc soạn nhạc, còn ông nôi Hoắc thid viết lời. Và chính hôm nay, bọn họ lại dùng nó mừng thọ ông nội Hoắc.
Bản nhạc này là minh chứng cho tình yêu của ông bà và cũng là lời chúc phúc cho cô và Hoắc Tư Triệt được hạnh phúc trong tương lai.
Chỉ là khi đó Cố Bắc Từ còn quá nhỏ, chưa hiểu hết được thâm tình, nên đã phí hoài thời gian và phụ đi ý tốt của hai vị trưởng bối.
Hôm nay, cô diễn tấu khúc nhạc này cho ông nội Hoắc nghe và cũng là cho chính bản thân cô.
Hoắc Tư Triệt, một đời này, em sẽ không phụ anh!
Sau khi kết thúc, trêи mặt Cố Bắc Từ đã dính đầy nước mắt, không nghĩ tới chín năm sau, chưa từng luyện qua mà hai người vẫn ăn ý như vậy.
“Anh đàn thật hay.”
Hai mắt Cố Bắc Từ đẫm lệ mơ hồ tán dương, mà anh lại chậm rãi đến gần, duỗi tay ra lau đi nước mắt trêи mặt cô, khóe môi tinh xảo thả ra hai chữ.
“Không khóc.”
Cố Bắc Từ ngơ ngác nhìn anh, cô thế nhưng lại không có bài xích khi anh đụng vào?
“Tốt! Tốt! Tốt! Lễ vật này ông nội đặc biệt thích!”
Ông nội Hoắc kϊƈɦ động nói liền ba tiếng “Tốt”, có thể thấy được ông cụ có bao nhiêu vừa ý với món quà sinh nhật này.
Cố Bắc Từ buông đàn violon ra, nín khóc mỉm cười: “Ông nội Hoắc, trước đây bà nội có dặn ông phải quan tâm đến sức khỏe của mình, nên ông phải không được hút thuốc và ít uống rượu đó, ông nội còn nhớ không?”
“Nhớ, nhớ! Ông nội không quên!”
Hoắc lão gia tử lập tức ghét bỏ đem cái tẩu thuốc trong tay ném vào hộp, không bao giờ xem nữa.
Cố Bắc Từ cười cười, ánh mắt thoáng nhìn qua Hứa Vận Nhi ở trong góc. Rất nhanh, trêи gương mặt lương thiện vô hại kia đã có chút biến đổi.
“Hai cái đứa này, thật là làm cho ông nội vừa tức vừa đau!”
Ông cụ Hoắc cười tủm tỉm đi xuống bậc thang, năm lấy tay hai người.
“Các vị, hôm nay là đại thọ 70 của tôi, nhưng tôi còn có một tin vui quan trọng muốn tuyên bố...”
Nội tâm Cố Bắc Từ không khỏi khản trương, sự kiện kia rốt cuộc cũng tới!