Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 13



Thấy Cố Bắc Từ bất động, Hứa Vận Nhi liền kϊƈɦ động, lôi kéo tay Cố Bắc Từ hướng về phía bên ngoài đi đến, mạnh mẽ đưa cô đến hoa viên.

“Chị vào bên trong trông chừng!”

Hứa Vận Nhi ném xuống lời này, lập tức chạy trốn, xoay người rời đi.

Cố Bắc Từ lạnh lùng nhìn chằm chằm hoa viên, một màn này cùng so với kiếp trước thật là không có sai biệt.

Cô đại náo tiệc đính hôn, sau đó dưới sự thúc ép của ông cụ Hoắc vẫn kiên trì đính hôn với Hoắc Tư Triệt. Hứa Vận Nhi giống hệt như hiện tại, làm bộ hảo tâm mật báo cho cô.

Sau đó cô mừng rỡ như điên mà chạy tới hoa viên, liền nhìn thấy Tưởng Ngọc Đường. Cô bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, liền thổ lộ với Tưởng Ngọc Đường, thậm chí còn muốn cùng anh ta trốn đi.

Loading... Nhưng hết thảy, đều bị Hoắc Tư Triệt theo sau nghe thấy từ đầu đến cuối, anh liền nổi giận lôi đình... Cố Bắc Từ không dám nghĩ lại.

Cô biết rõ sau đó sẽ phát sinh cái gì, nhưng lại không muốn để cho Hứa Vận Nhi nghi ngờ, nến mới không cự tuyệt.

“A Từ!”

Quả nhiên, trong bóng đêm vang lên một thanh âm ôn nhu.

Làm cho cả người Cố Bắc Từ nổi da gà, run rẩy không thôi, cô hận không thể xông lên xé nát cái mặt tên tra nam này!

Nhưng lúc này, cô lại muốn khắc chế chính mình, cưỡng bách chính mình trấn định nhìn về phía vừa phát ra thanh âm đó.

“Anh còn tới làm gì?”

Một loạt tiếng bước chân hấp tấp truyền tới từ phía sau, thiếu niên từ trong bóng đêm đi tới, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên mặt anh ta, ôn nhuận như ngọc.

Diện mạo của Tưởng Ngọc Đường giống hệt như tên của anh ta, ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ đoan chính, thư sinh.

Bằng không sao Cố Bắc Từ có thể yêu anh ta. Chẳng qua có một số người, phía dưới khuôn mặt hoa lệ lại là một tâm hồn dơ bẩn!

“A Từ, anh biết em oán hận anh. Thật ra anh cũng oán hận chính mình, vì cái gì mà buổi sáng hôm nay lại không mang em đi!”

Tưởng Ngọc Đường lộ ra một bộ dạng tự cho là đau thương kịch liệt.

“Khi anh phát hiện Hoắc Tư Triệt đến đó, thì anh đã muốn gọi điện thoại cho em, để em vòng ra lối sau của sân bay, nhưng em lại không nghe điện thoại. Dù sao anh cũng không có từ bỏ đâu!”



Cố Bắc Từ lạnh lùng nhìn Tưởng Ngọc Đường vụng về biểu diễn, dù sao thì bên ngoài tối lửa tắt đèn, anh ta cũng không thấy biểu tình của cô.

Tưởng Ngọc Đường đương nhiên không biết Cố Bắc Từ hiện tại là như vậy, anh ta còn tiếp tục say mê với kỹ thuật diễn của mình, sau đó chốt lại bằng một ánh mắt thâm tình nhìn Cố Bắc Từ.

“Anh biết vừa rồi trong đó phát sinh cái gì, đâu đều không phải là em tự nguyện, đúng không? Em làm bộ ngoạn ngoãn với Hoắc Tư Triệt như vậy là để lừa gạt mọi người, chính là muốn cho bọn họ thả lỏng cảnh giác.

Anh đã chuẩn bị vé máy bay rồi, hiện tại chúng ta có thể đi!”

Anh ta dõng dạc hùng hồn diễn thuyết, Cố Bắc Từ nghe đến nỗi muốn phun ra, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên cảm giác được phía sau lưng mình phát lạnh.

Cố Bắc Từ nhạy bén nhận thấy được một ánh mắt lạnh băng đang chăm chú nhìn mình, rất quen thuộc, xuyên qua màn đêm u ám kia là... Hoắc Tư Triệt!



Quả nhiên, anh so với kiếp trước là giống nhau, bị Hứa Vận Nhi đưa tới!

Tưởng Ngọc Đường thấy cô không trả lời, liền sốt ruột truy vấn nói.

“A Từ, em còn ở do dự cái gì? Em rõ ràng yêu anh, không phải sao?”

Tưởng Ngọc Đường vừa nói ra những lời này, Cố Bắc Từ liền cảm nhận được khí tức tàn sát từ phía sau đang trực chờ bùng nổ, giống như chỉ cần cô mở miệng nói sai một chữ, thì chính mình lập tức liền bị cắn nuốt, xương cốt cũng không còn!

Cố tình lúc này, Tưởng Ngọc Đường lại tìm đường chết mà hướng về phía cô đi tới, thậm chí anh ta còn muốn nắm lấy tay cô dắt đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.