Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 42



Mặc dù là kì thi cuối năm, nhưng trêи thực tế chỉ thi ngữ văn và toán, vả lại nhà trường dành ra hẳn cả một tòa để thi, nên chỉ cần trong một buổi sáng là thi xong rồi.

Buổi trưa, Cố Bắc Từ ảm đạm nằm dài trêи bàn nghỉ ngơi. Không phải là vì do thi nhiều hại não mà là vì viết đến nổi mỏi hết cả tay…

Cô vốn dĩ muốn nhân buổi trưa để nghỉ giải lao một lúc, nhưng có một vài người nào đó giống như cây cột vậy đến để tìm cảm giác được tồn tại.

“Cửu Vân!”

Hứa Vân Nhi lại như âm hồn lướt đến phòng học của bọn cô, thấy cô đang nằm dài trêи bàn thì liền lộ ra vẻ quan tâm nói.

“Em làm sao thế? Có phải là có chỗ nào không khỏe không? Chị biết ngay mà hôm qua chắc chắn là tên đại ma vương đã bắt nạt em đúng không!

Cửu Từ, có chuyện gì thì em đừng nhẫn nhịn trong lòng nhé, nói ra tâm sự với chị thì tâm tình sẽ đỡ hơn rất nhiều.”

Hứa Vận Nhi bên ngoài thì tỏ ra đồng cảm nhưng nội tâm thì đắc ý, xem ra tối qua Cố Bắc Từ bị Hoắc Tư Triệt ra tay không nhẹ rồi! Trong lòng cô ta đã không thể chờ nổi mà muốn biết tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Loading... Trong lòng Cố Bắc Từ tỏ ra khinh bỉ: “Chị nghĩ nhiều rồi. Hôm qua không có chuyện gì xảy ra hết, không phải là em đã nói với chị rồi sao?”

“Nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của em bây giờ...”

Hứa Vận Nhi đang muốn nói hết nhưng ngừng lại, cố ý muốn Cố Bắc Từ nói ra hết những chuyện này.

“Lúc sáng phải thi nên hơi mệt chút thôi nên em muốn nghỉ ngơi một lát.”

“Thi ư? Em?”

Hứa Vận Nhi trong một lúc không khống chế được liền cao giọng, ngạc nhiên nhìn Cố Bắc Từ.

“Sao vậy, chỉ là thi thôi có gì lạ à? Hình như chị không hi vọng em mệt là do thi thì phải?”

Ánh mắt Cố Bắc Từ đầy ẩn ý nhìn Hứa Vận Nhi không khách khí hỏi lại.

“Không không không… không có lạ gì cả.”

Hứa Vận Nhi trêи mặt lộ ra một chút là đang nói dối, nhưng rất nhanh cô ta đã khôi phục lại trạng thái bình thường, bình tĩnh giải thích.

“Chỉ có điều từ trước tới giờ em đâu có quan tâm đến việc thi cử, chị chỉ hơi bất ngờ thôi.”

“Haizz… đều sắp bị rớt rồi, chỉ vì một chút tiền tiêu vặt thôi, lần này em không thể lại nộp giấy trắng được.”

Cố Bắc Từ cố ý thở dài một hơi, khiến cho Hứa Vận Nhi cảm thấy cô thật ra chỉ là vì một ít tiền tiêu vặt mà phiền não vậy thôi.

“Aiya, em không cần lo đâu, em là con gái ruột của dượng mà, sao dượng có thể không quan tâm em được chứ.”

Hứa Vận Nhi miễn cưỡng nịnh Cố Bắc Từ một câu, nhưng trong lòng vẫn còn một chút hoài nghi.



“Đúng vậy, dẫu sao em cũng là thiên kim chính thống của Cố gia, nên căn bản không cần phải vì mấy chuyện này mà sầu lo.”

Cố Bắc Từ cố ý thuận theo lời của Hứa Vận Nhi mà nói.

Hứa Vận Nhi câu mày khó mà nhận ra câu này lại như đâm một nhát vào tim cô ta.

Dựa vào cái gì chứ, để được xuất sắc cả về học tập và hạnh kiểm cô ta phải vất vả cực khổ mới có được, còn Cố Bắc Từ đần độn này thì lại được đầu thai vào nhà tốt. Cho dù là chết như nào, cũng có thể dễ dàng sống một cuộc sống xa hoa của xã hội thượng lưu?

Cố Bắc Từ khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, chua chát quá, sau này rồi cũng có lúc cô ta ghen ghét ngưỡng mộ thôi!

Cô đột nhiên nhanh trí nảy ra một ý, cố tình bày ra bộ mặt giả dối, vui vẻ nói.

“Có điều lần này em thật sự muốn chiến đấu một phen, sau lần thi này em nhất định sẽ khiến cho mọi người kinh ngạc, với cả được lọt vào lớp A, sẽ cùng lớp với chị đó!”

“Cùng lớp với chị?! Em?”

Hứa Vận Nhi bất ngờ mở to miệng, Cố Bắc Từ là đang nói đùa cái gì vậy chứ, một đứa cả một năm toàn đứng đầu bảng từ dưới lên, lấy cái gì để được lên lớp A? Trừ khi… gian lận?

Cố Bắc Từ không bỏ sót một giây nào chứng kiến biểu hiện trêи mặt của Hứa Vận Nhi, đáy lòng cười lạnh. Vẻ mặt vẫn tỏ ra như chưa hề nhận ra, nghi ngờ hỏi.

“Chị không hi vọng em cùng lớp với chị sao?”

“Hi vọng! Đương nhiên là hi vọng rồi, như vậy thì chị không cần phải cất công chạy qua chạy lại giữa hai lớp nữa. Nhưng có điều chị cảm thấy đợt thi này có phần hơi khó, em có cảm thấy vậy không?”

Hứa Vận Nhi thu lại dáng vẻ háo hức của mình, khôi phục lại trạng thái cẩn thận cười nhẹ, trong lời nói cố ý thăm dò.

“Không, em không thấy vậy. Em á… à đến lúc đó chị sẽ biết thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.