Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 102: Cậu còn chưa ăn được Nhã Tuyền



Cô gái đè ép vẻ đắc ý của anh, ra dáng tức giận, "Được đấy, Hoắc Lăng Trầm, anh cũng dám để chị gái nào đó ngồi trên đùi anh à!"

Hoắc Lăng Trầm, "..."

Tật xấu của cô bé này quá nhiều, đúng thật khiến anh khó mà phòng bị được.

Giữ chặt lấy cô gái đang tựa vào lòng ngực mình, để cô nhìn mình, "Anh cam đoan với em, sẽ không để cho bất kỳ cô gái nào được phép ngồi trên đùi anh cả, chỗ này chỉ có mỗi một mình em được ngồi thôi."

Sự chân thành trong ánh mắt của anh khiến cô sợ hãi, thử nghĩ mà xem, một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có mị lực mang một mặt chân thành tỏ tình với bạn, tâm trạng của bạn ô sẽ như thế nào đây? Nhất định sẽ kích động rồi! Niên Nhã Tuyền trong khoảng khắc nhất thời đó, cô cũng không thể rời mắt khỏi gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Lăng Trầm, vất vả lắm mới tìm lại được cái lười của mình, bẻ lái, "Hoắc Lăng Trầm, em "ngủ" anh chắc rồi!"

Ánh mắt của người đàn ông thoáng âm trầm, trong đáy mắt hiện lên một tia khác thường, bàn tay đặt bên eo cô siết chặt lại, "Em cố ý phải không." Cố ý nhân ngày cô rớt dâu mà khiêu khích anh đây mà.

Niên Nhã Tuyền lúc này mới nhớ lại tình huống của mình, ngượng ngùng cười haha, "Đừng nôn nóng, một tuần thôi mà"

Anh nhắm chặt mắt lại, túm lấy cô ném qua một bên, ép cô sát xuống ghế sô pha..

"Đừng mà, em sai rồi, ông xã.."

Chiến tranh hết sức căng thẳng, cửa văn phòng không hề báo trước bị mở ra.

Nhìn thấy người bỗng nhiên xuất hiện ngoài cửa, Niên Nhã Tuyền trợn tròn mắt.

Hoắc Lăng Trầm lạnh lùng nhìn lướt qua người dám phá vỡ chuyện tốt của anh, người đàn ông còn đang kinh ngạc đẩy gọng kính, "Sao hôm nay hiệu trưởng Lục tới sớm vậy."

Nói rồi, mới ung dung kéo cô gái đang ửng đỏ mặt dưới người mình lên.

Lục Khải Hàng lấy lại bình tĩnh thản nhiên tựa lên cửa, vô tội nói, "Còn không phải do tôi biết hôm nay cậu sẽ tới đột xuất, tôi cũng phải tới sớm chút chứ không lại để cậu ban ngày ban mặt ở trong phòng làm việc của tôi "khai thông".." Mấy chữ cuối cùng bị rụt lại dưới con mắt lạnh như băng của được đàn ông kia.

Niên Nhã Tuyền xấu hổ đứng dậy, cầm ly trà sữa lên xin lỗi Lục Khải Hàng, "Thật sự xin lỗi hiệu trưởng Lục, thầy đừng hiểu lầm ạ, chỉ là do em có chút không thoải mái, Hoắc Lăng Trầm mua trà sữa đem tới cho em.. Ha ha, không có chuyện nữa thì em đi trước đây ạ."

Nghe cô nói Hoắc Lăng Trầm đem trà sữa đến cho cô, Lục Khải Hàng chậc chậc hai tiếng, "Từ khi nào Hoắc tổng lại rảnh rỗi đến vậy nhỉ?"

Hoắc Lăng Trầm giữ chặt lấy cô gái đang định bỏ chạy lại, thản nhiên nói, "Vợ tôi muốn uống trà sữa, cho dù tôi có đang ở nước ngoài cũng phải chạy về một chuyến."

Một người ôn tồn nho nhã như Lục Khải Hàng cũng muốn trực tiếp đuổi Hoắc Lăng Trầm xéo đi. Thành quả tu dưỡng bấy năm qua ngăn anh ta lại, cuối cùng phun ra mấy chữ, "Cậu vui là được!"

Sao trước giờ lại nhìn không ra, Hoắc Lăng Trầm còn có thiên phú sản xuất thức ăn chó nhỉ!

Niên Nhã Tuyền thật sự muốn bịt mồm Hoắc Lăng Trầm lại, da mặt anh dày thật, chẳng những không dẹp cái tình huống này xuống còn làm cho càng lúc càng ngại ngùng khó xử, ngược lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả ngồi đó nói chuyện phiếm.

Anh đứng thẳng người dậy, ôm eo cô gái bên cạnh, "Anh đưa em ra ngoài."

Niên Nhã Tuyền vội vàng lắc đầu, "Không cần không cần, anh và hiệu trưởng Lục cứ bận việc riêng đi, tự em đi được!" Nói rồi, né khỏi vòng tay của anh, đỏ mặt chạy ra khỏi văn phòng.

* * *

Lục Khải Hàng ngồi xuống ghế đằng sau bàn làm việc của mình, "Cô gái có tính cách như Nhã Tuyền, cũng chỉ có mỗi lão tài xế như cậu mới làm cho đỏ mặt được."

Theo anh ta được biết, trước kia cô được ca tụng là một "nữ hán tử", từ xưa đến nay gặp biết bao nhiêu đàn ông cũng chưa từng đỏ mặt bao giờ.

Hoắc Lăng Trầm quét mắt sang anh ta một cái, "Đi đây, ghế sô pha ở văn phòng này cũng không tệ, lần sau tôi với vợ tôi tới thử chút."

Lục Khải Hàng chặn xuống cảm xúc muốn vứt hình tượng học thức của mình để mắng hắn một tràng cho hả giận, ôn nhuận cười một tiếng, không chút khách khí châm biếm, "Nói cứ như cậu đã với tay tới được rồi không bằng, đừng tưởng tôi không biết, Hoắc Lăng Trầm cậu cũng hai mươi tám rồi, cũng kết hôn hơn ba năm rồi, nhưng lại vẫn còn nguyên tem!"

Câu nói này đúng là đã kích thích được Hoắc Lăng Trầm, "Coi như cậu biết nhiều."

Đối với sự lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng của anh, Lục Khải Hàng cũng không để ý, "Tốt xấu gì tôi cũng là người từng trải, giữa hai người qua lại mặc dù có thân mật đấy, nhưng cứ có cảm giác vẫn còn thiếu gì đó, cho nên tôi đoán, cậu vẫn chưa "ăn" được Nhã Tuyền!"

Kết quả, thấy sắc mặt Hoắc Lăng Trầm trở nên khó coi, thật đúng là bị anh đoán trúng rồi!

Nhã Tuyền thật đúng max cừ, cho dù Hoắc Lăng Trầm cậu có ưu tú hơn nữa, cậu cũng không đời nào chiếm được cô bé đó! Nghĩ tới đây Lục Khải Hàng nhịn không được cười ra tiếng.

Hoắc Lăng Trầm đạp một cước lên bàn làm việc của anh ta xem như phát tiết, sau đó không quay đầu lại bước thẳng ra khỏi văn phòng.

Ngồi trở lại trên xe, Hoắc Lăng Trầm lần nữa âm thầm thề, một tuần nữa, nếu như một tuần sau, anh còn bỏ qua cho Niên Nhã Tuyền nữa, anh không phải là đàn ông!

Thể xác và cả tinh thần của Niên Nhã Tuyền Hoắc Lăng Trầm anh nhất định phải đạt được!

Lại nghĩ tới cô gái vừa rồi nằm trong ngực mình thẹn thùng nghịch ngợm đáng yêu, tâm trạng của Hoắc Lăng Trầm mới tốt lên đôi chút.

Khu biệt thự Đông Phổ

Niên Nhã Tuyền trực tiếp bị người đàn ông mở cửa cho mình ôm thẳng ra, cô túm lấy áo của anh, "Aizz, em tự đi được mà.."

"Em không được khỏe, cũng không cần phải tự ép bản thân." Hoắc Lăng Trầm dùng chân đạp một cái đóng cửa xe lại.

"Không có, không có, em không có một chút không thoải mái nào cả, thả em xuống."

Cô dùng mỗi chút sức để giãy dua thế này, không xi nhê gì với Hoắc Lăng Trầm, anh ôm cô đi tới cửa biệt thự, "Mở cửa."

Niên Nhã Tuyền đành phải duỗi tay ra, dùng vân tay mở khóa.

Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, mười người đang trong bận rộn phòng khách, nhìn thấy người vừa vào cửa, tất cả mọi người đều dừng lại công việc trong tay, cung kính mở miệng, "Hoắc tổng."

Chỉ có mấy người giúp việc trong biệt thự mới lên tiếng gọi thêm, "Phu nhân."

Những người khác nghe thấy bọn họ gọi là phu nhân, đều kinh ngạc nhìn thoáng qua cô gái trong ngực Hoắc Lăng Trầm. Hoắc tổng kết hôn khi nào vậy, sao chưa nghe nói bao giờ nhỉ?

Không đợi lâu, bọn họ cũng mở miệng gọi một tiếng phu nhân.

Niên Nhã Tuyền ngượng ngùng khẽ gật đầu, nhìn thấy trong tay bọn họ có gì đó, kinh ngạc hỏi người đàn ông bên cạnh, "Đây là.."

Hoắc Lăng Trầm đặt cô xuống đất, ôm cô đi vào phòng khách, "Lúc trước là do anh sơ ý, quên không bảo người ta đem quần áo mùa đông đến, đi xem thử đi, thích hết không?"

Lúc trước quần áo của anh đều do trợ lý Diệp phụ trách, bình thường những thứ này đều không cần anh quan tâm, giờ có thêm một Niên Nhã Tuyền, có rất nhiều chuyện anh nhất thời không suy nghĩ thấu đáo hết được.

Sau này anh sẽ chú ý hơn.

Cho nên, mấy cái giá đỡ này, tối thiểu nhất phải có tổng cộng mấy chục bộ quần áo, toàn bộ đều là của cô?

"Lần trước anh cho em quần áo mùa thu, em còn chưa mặc hết, lần này để lại vài bộ là được rồi." Cô cũng đâu muốn mở shop quần áo, không dùng nhiều đến vậy.

Hoắc Lăng Trầm không nói gì, nhìn cô đang chọn quần áo, đồng thời anh chỉ vào mấy bộ trong số đó nói với giúp việc, "Lấy cái này, cái này.. Cái này nữa, đem hết toàn bộ cất vào tủ quần áo trong phòng phu nhân hết đi."

"Aizzz, từ từ, em vẫn chưa thử mà!" Niên Nhã Tuyền vội vàng ôm lấy một bộ trong sô, "Dáng em không chuẩn, muốn mua quần áo phải thử mới mua được!"

Hoắc Lăng Trầm lại đổi chủ ý, kéo cô chạy lên lầu, "Nếu để em chọn, hai tiếng đồng hồ em cũng chọn không hết, quá rắc rối, lấy hết số quần áo đó đưa lên đây."

"Không phải, nhiều quần áo đẹp như vậy đặt ở trong tủ quần áo mà em lại mặc không được, quá lãng phí!"

"Lần sau anh sẽ chú ý."

"Hửm?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.