Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 27: Tổng bộ tập đoàn Quốc tế ZL



"Không có!" Cô đang suy nghĩ Hoắc Lăng Trầm gần đây cứ quản trời quản đất (quản là cai quản á thưa quý dị), bây giờ lại còn biết cô uống say đến bất tỉnh nhân sự, cô bị hắn ta giáo huấn một trận là cái chắc!

Vén chăn lên, từ trên giường bước xuống, "Huệ Minh Nhi, bây giờ tôi không rảnh tám chuyện với cậu, có việc rồi!" Nói rồi vội vàng cúp điện thoại, chịu đựng đầu đang đau đi vào phòng tắm.

Lúc đang tắm, Niên Nhã Tuyền còn đang suy nghĩ, tí nữa xuống dưới gặp cái người được gọi là chồng cô, nên tạo phản hay là chịu đòn nhận tội?

Tạo phản sẽ bị chôn sống đấy? Vậy còn chịu đòn nhận tội thì sao? Có thể giảm bớt thời hạn thi hành án chết không?

Nếu không thì.. Cứ thử đã?

Nghĩ tới đây, cô vội vàng tắm rửa xong đâu vào đấy, sau đó xuống lầu một.

Dì Lưu vừa chuẩn bị đi lên gọi cô dậy, thấy cô xuống lầu, lại bảo cô tới ăn cơm trưa.

Ăn cơm do dì Lưu làm, Niên Nhã Tuyền nghĩ đến một ý kiến, bằng không lúc ăn cơm tối, làm vài món ăn đưa đi cho Hoắc Lăng Trầm?

Ừm! Cô cảm thấy có khả thi!

Kỳ thật tỉnh táo lại rồi suy nghĩ kỹ một chút, cô cảm thấy bây giờ điều mà hắn ta đang suy nghĩ không phải là vấn đề ly hôn, mà vấn đề là cô có bị chôn sống hay không thôi!

Cho nên phải nghĩ biện pháp lấy lòng cái vị kia của nhà cô một chút..

Nhưng là! Chỉ là! Thế nhưng là! Cô không biết nấu cơm!

Nhìn dì Lưu đang bận rộn trong bếp, cô do dự một chút, chỉ có thể vừa học vừa chiến đấu tại chỗ thôi.

Sau đó cả một buổi chiều trong phòng bếp liên tục truyền ra ngoài âm thanh lốp bốp, không phải dầu trong nồi bắn tung tóe từng mảng lớn ra ngoài, thì cũng chính là âm thanh xoong nồi chén bát va ầm ầm vào nhau.

Cuối cùng, năm giờ rưỡi chiều, phòng bếp yên tĩnh lại, dì Lưu cảm giác toàn bộ thế giới này đều đã có lại được sự yên lặng vốn có.

Tinh thần dì ấy chưa kịp ổn định lại, lại thấy cô gái đang loay hoay với cái hộp cơm, lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt, chỉ cầu mong cho người ăn sẽ không bị trúng độc.

Bốn giờ năm mươi phút

Tổng bộ tập đoàn Quốc tế ZL

ZL tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, tòa nhà chính có 88 tầng cao chọc trời vút trong những đám mây, khoảng mười mấy cái cầu hình vòm cung bắt liền sang một tòa cao ốc bên cạnh có 66 tầng.

Nơi này là Tổng bộ của ZL, có không ít hơn một ngàn những công ty chi nhánh to to nhỏ nhỏ rải rác khắp nới trên toàn thế giới.

Niên Nhã Tuyền đã từng vô số lần đi ngang qua nơi này, tòa nhà này cũng là một trong những nơi có tính đại biểu cho kiến trúc nhất Việt Thành. Nhưng nếu như không phải nhờ Trác quản gia nói cho cô cái địa chỉ này, cho tới bây giờ cô cũng không biết đây là công ty của Hoắc Lăng Trầm.

Với cái kiến thức cạn kiệt mà cô có, dưới trướng Tập đoàn ZL có công nghệ cao, bất động sản, hóa mỹ phẩm, trang sức, các hạng mục giải trí và các loại ngành nghề khác.

Hoắc Lăng Trầm chính là Lão Đại.

Nói thật, hắn có thể quản lý một công ty lớn như thế, không thể không nói Hoắc Lăng Trầm thật sự rất lợi hại!

Ôm hộp giữ ấm, đi vào công ty, lúc này có không ít người đã bắt đầu tan việc.

Hôm nay Niên Nhã Tuyền mặc một cái áo khoác màu trắng bó sát thuộc nhãn hiệu có tiếng, và quần jean phối hợp với giày thể thao màu trắng, mái tóc tím dài búi lại thành lọn to trên đỉnh đầu. Bộ dáng sinh viên, được bộ trang phục cô đang mặc phát huy vô cùng tinh tế, thậm chí không ít người suy đoán cô có phải là học sinh cấp ba hay không.

Niên Nhã Tuyền sạch sẽ tươi sáng, thu hút khong ít những cái quay đầu ngắm nhìn cô, cô bé này tới tìm ai đây nhỉ?

"Xin chào, cho hỏi cô tìm ai?" Lễ tân đại sảnh Vương Nhiễm ngăn Niên Nhã Tuyền đang ngó ngang liếc dọc lại, cảnh giác đánh giá cô.

Niên Nhã Tuyền nói một cái tên, thu hút càng nhiều người quay đầu lại, "Hoắc Lăng Trầm."

Cô gái này là ai, có quan hệ thế nào với tổng giám đốc của bọn họ, còn dám gọi thẳng tên! Đại đa số người ở Việt Thành có ai không cung kính gọi Hoắc Lăng Trầm là Hoắc thiếu Hoắc tổng!

Vương Nhiễm cười cười, mang theo một tia khinh miệt, "Cô là fan hâm mộ của Hoắc tổng chúng tôi nhỉ! Thật ngại quá, Hoắc tổng chúng tôi bề bộn nhiều việc, cô về đi!"

Nữ nhân đến tìm Hoắc tổng mỗi ngày, từ mười mấy tới mấy trăm người, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, càng không phải mỗi người đều có thể tùy tiện gặp được Hoắc tổng!

"Tôi không phải là fan hâm mộ của anh ta, tôi là người.. nhà của anh ấy." Bọn họ kết hôn vốn chỉ là âm thầm lặng lẽ kết hôn, hơn nữa lại không biết chừng nào sẽ ly hôn, cũng không cần thiết nói cho toàn thế giới biết cô chính là vợ Hoắc Lăng Trầm.

Vương Nhiễm lần này cười thật, trên mặt lộ ý châm chọc và khinh miệt rất rõ ràng, "Tôi nói này cô bé nhỏ, tuổi còn nhỏ mà học đòi nói láo rồi, cô cũng không đi hỏi thăm chút, người nhà của Hoắc tổng chúng tôi đều công tác ở công ty bên Mỹ lâu năm rồi, thứ đơn giản như vậy, cô cũng không biết, như vậy mà còn bảo là không phải fan hâm mộ của Hoắc tổng chúng tôi?"

Cô ta phất phất tay, ra hiệu cho Niên Nhã Tuyền mau chóng rời khỏi nơi này.

"Tôi không có nói dối, cô không tin thì cứ gọi điện hỏi Hoắc Lăng Trầm thử!" Cô nhìn biểu lộ khinh miệt của cô ta, hơi bị bực, sao chứ? Đây đúng là xem thường người khác mà?

Vương Nhiễm hai tay khoanh trước ngực, không mặn không nhạt nhìn Niên Nhã Tuyền, "Người nhà? Vậy sao cô không trực tiếp gọi cho Hoắc tổng đi!"

Giọng nói ấy rõ ràng là không tin, khiến Niên Nhã Tuyền phải cắn răng, đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Trác quản gia.

Yo, còn muốn gọi điện thoại thật kìa? Vương Nhiễm nhíu mày, chờ xem cô có thể gọi được cho ai!

Điện thoại kết nối, "Alo, Trác quản gia, tôi đang ở công ty của Hoắc thiếu, nhưng mà cái bà dì này lại không cho tôi lên!" Niên Nhã Tuyền không nhìn đến sắc mặt vặn vẹo vì tức của Vương Nhiễm, ai bảo cô xem thường người khác!

Cúp điện thoại, Vương Nhiễm mở miệng trách cứ, "Kêu ai là bà dì đó, tôi còn chưa tới ba mươi, một cô nhóc như vậy sao lại không biết cách nói chuyện vậy chứ!" Bộ dạng nhìn qua rất hung hăng vênh váo.

"Có lẽ dì không đến ba mươi tuổi, nhưng nhất cử nhất động của dì, ngôn ngữ cử chỉ, nói bốn mươi tuổi cũng không quá! Sao nào? Là ỷ vào mình làm việc ở một công ty lớn như vậy, cảm giác mình rất cool ngầu sao?"

Vương Nhiễm giận quá hóa cười, "Không phải là gọi điện thoại sao? Tại sao không ai để ý đến cô vậy?" Cô ta vừa dứt lời, điện thoại quầy phục vụ liền vang lên, khiến sắc mặt Vương Nhiễm biến đổi lớn, chẳng lẽ cô gái này thật sự có quen biết Hoắc tổng?

Cô bước hai ba bước đến trước quầy phục vụ, vừa nhìn là thấy điện thoại văn phòng tổng giám đốc gọi tới, dọa hồn cũng muốn cất cánh bay lên, lại nhìn sang cô gái đang đắc ý nhìn mình, cô ta hình như gây chuyện với nhầm người rồi.

"Alo, Tổng giám đốc, chào ngài.."

"Đưa người ở dưới lầu lên phòng làm việc của tôi!" Âm thanh băng lãnh của Hoắc Lăng Trầm từ bên kia truyền tới, hai chân Vương Nhiễm mềm nhũn, vội vàng vịn cái bàn.

Cô ta thật sự đã gây chuyện với nhầm người rồi, Tổng giám đốc thế mà tự mình gọi điện thoại tới! Tiêu rồi tiêu rồi! "Vâng.. Tổng giám đốc!" Cô ta nơm nớp lo sợ cúp điện thoại, ổn định lại một chút tâm tình của mình.

Mười mấy giây sau mới đi đến trước mặt Niên Nhã Tuyền, phủ một nụ cười nghề nghiệp lên, cung kính nói với cô, "Chào ngài! Mời đi theo tôi!" Lần này xong thật rồi, công việc của cô có phải là khó bảo toàn rồi không?

Vương Nhiễm đi ở phía trước sợ mất mật nghĩ đến vấn đề này, lúc chờ thang máy, cô xấu hổ nhìn thoáng qua Niên Nhã Tuyền vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng mở miệng nói, "À ừm, thật ngại quá, vừa rồi tôi không biết thân phận của ngài, xin ngài.."

Không đợi cô nói xong, Niên Nhã Tuyền xoay mặt lại mỉm cười cắt ngang cô ta, "Cô không cần giải thích, tôi biết, mỗi ngày rất nhiều đến tìm Hoắc thiếu." Sai là sai ở chỗ, cô ta khinh miệt rồi còn xem thường người khác.

Vương Nhiễm kinh ngạc nhìn thoáng qua cô gái ấy, ý của cô ấy là đã tha thứ cho mình rồi sao?

"Thành thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa." Tốt xấu gì cũng làm nhân viên lễ tân ở Tập đoàn ZL hai năm rồi, đụng phải một ít chuyện, nên xử lý như thế nào, nên làm như thế nào, đại khái cũng biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.