Hoắc Lăng Trầm thản nhiên nhìn cô gái nhỏ trước mặt, không nói gì.
Niên Nhã Tuyền ghé sát vào anh, nhỏ giọng hỏi, "Hoắc Lăng Trầm, có phải anh bị ngốc hay không?"
Trong mắt người đàn ông xẹt qua một chút lạnh lùng, lập tức cho cô một ánh mắt cảnh cáo, nhàn nhạt thốt ra ba chữ, "Ngứa da à?"
Niên Nhã Tuyền lập tức lắc đầu, "Anh bảo tôi mời mọi người ăn kem, tiền tôi bỏ ra là tiền của anh, nói trắng ra không phải là anh mời mọi người ăn sao? Sao anh phải mời mọi người ăn kem?"
"Em đến muộn."
"Tôi đến muộn.." Thì liên quan gì. Nói được nửa câu, Niên Nhã Tuyền ngậm miệng lại, cô có chút không bắt kịp mạch não của Hoắc Lăng Trầm.
Được rồi! Cũng đúng, ăn kem thì không sai, ăn kem rồi muộn, chính là lỗi của cô rồi.
Thế nhưng như vậy, cô không chạy tám ngàn mét, cũng không tốn tiền, tương đương Hoắc Lăng Trầm không có phạt cô.
Hoắc Lăng Trầm là người dễ nói chuyện như vậy à.. Cô hoài nghi đánh giá người đàn ông trước mặt. Đột nhiên cảm thấy anh đối xử với cô rất tốt, cô còn có chút không quen! Khi thấy tư thế đứng thẳng tắp của anh, cô lại nghĩ tới một vấn đế, "Anh từng đi lính à?"
"Ừm."
"Vậy sao anh không tiếp tục tham gia quân ngũ? Trở về làm tổng giám đốc làm gì?" Tưởng tượng thử, anh đẹp trai như vậy, nếu mặc thêm quân trang vào nhất định ngầu đến phát nổ!
Bỗng nhiên có chút tiếc nuối, tiếc rằng cô chưa từng thấy dáng vẻ anh mặc quân trang.
Hoắc Lăng Trầm liếc cô gái mặt đầy tò mò, mặt không đổi sắc nói, "Nếu em thực sự tò mò, vậy tối nay tôi có thể cho em tìm hiểu sâu một chút về tôi."
Hả? Tìm hiểu sâu một chút?
Thật ra, anh nói thẳng là tìm hiểu sâu một chút, Niên Nhã Tuyền cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì? Nhưng tại sao phải thêm tối nay vào? Đàn ông đều là những lão tài xế không dạy tự khôn*, anh ta nói như vậy, nhất định có hàm ý đắc biệt! (*trẻ tuổi ta gọi là phi công vậy lớn tuổi ta gọi là gì.. là lão tài xế)
Nghĩ đến hàm ý kia, mặt cô lập tức đỏ lên, ho nhẹ một tiếng rồi xoay người bỏ đi, "Không cần, bye bye."
Thế nhưng, sau đó sau lưng lại truyền đến một câu nói khiến Niên Nhã Tuyền giật mình đến ngơ ngác..
Đợi sau khi cô quay lại, sau lưng đã không còn ai, người đàn ông vừa nãy còn đang nói chuyện với cô đã tổ chức cho các học sinh làm hoạt động khác rồi..
Sau này Niên Nhã Tuyền cẩn thận ngẫm lại, câu đó tuyệt đối không phải do nghe nhầm.
Từ ngày đó trở đi, phương châm của Niên Nhã Tuyền đã thay đổi, từ đi trên con đường của người khác để họ không còn con đường nào để đi, biến thành: "Ngủ" Hoắc Lăng Trầm, nhất định phải "ngủ" Hoắc Lăng Trầm!
Lớp tự học buổi tối kết thúc, Niên Nhã Tuyền đã hạ quyết tâm tối nay phải ngủ ở ký túc xá, thế nhưng cuối cùng cô vẫn bị một cú điện thoại của Trác quản gia gọi về biệt thự.
"Nhã Tuyền, công việc hôm nay tổng giác đốc đã xong, bây giờ chuẩn bị rời khỏi công ty, ngài ấy bảo tôi gọi điện nhắc cô, tối nay có lớp tiếng Anh.."
"..."
Rốt cuộc kiếp trước cô đã gây ra tội tình gì!
Lúc trở về biệt thự, Hoắc Lăng Trầm vẫn chưa về nhà, cô nằm ngã ra giường lớn, lăn qua lăn lại.
Cuối cùng gọi điện thoại cho đám Hàn Huệ Minh, "Huệ Minh, công việc của tớ tìm thế nào rồi?"
Cửa phòng khép hờ, người đàn ông bên ngoài chuẩn bị gõ cửa, dừng đồng tác trên tay lại.
Hàn Huệ Minh vừa tới quán bar đã nhận được điện thoại của cô, tìm một chỗ yên tĩnh nghe, "Hả, công việc à? Cậu muốn đi thật không?" Ban đầu anh ta cho rằng Niên Nhã Tuyền chỉ nói đùa thôi.
"Thật, gần đây tình hình kinh tế căng thẳng, không đi nữa sẽ uống gió đông mất thôi*." Vốn nghĩ rằng còn ầm cự được hai tháng, kết quả hôm nay Hoắc Lăng Trầm lại bắt cô mời các bạn học ăn kem, giờ cô cả hai ngày cũng sống không qua nổi.
*kiểu như không có kinh tế thì chỉ có nước cạp đất qua ngày
"Tình hình kinh tế của cậu khó khăn?" Hàn Huệ Minh hoang mang không thôi, lúc chuẩn bị hỏi thăm cẩn thận, mấy người anh em cùng đến quán bar lại gọi cậu ta lại, đành phải thôi, "Thôi được, vậy ngày mai tôi sẽ trả lời cậu."
"Ừm, được, vậy.. nếu không thì.." Câu kế tiếp cô hơi ngại nói ra miệng, bởi vì cô chưa từng làm chuyện thế này.
Hàn Huệ Minh thấy lạ ồ lên một tiếng, "Niên Ca, ấp a ấp úng, đây không phải là tính cách của cậu, chuyện gì, cậu cứ nói đi! Cậu như vậy trong lòng tôi cũng ngứa ngáy đấy."
Niên Nhã Tuyền trừng không khí, "Được rồi, cho tớ mượn mấy nghìn, đợi tớ đi làm, nhận được tiền lương sẽ trả cho cậu ngay!"
Haiz! Giờ phút này Niên Nhã Tuyền cảm giác mình là một người ngu ngốc, cố tình nhắc tới chuyện ly hôn lúc còn đi học, đợi sau khi tốt nghiệp kiếm được tiền rồi nhắc đến không được sao?
Bây giờ thì hay rồi, phải tìm việc làm khắp nơi, còn phải vay tiền..
Nhưng lời cô đã nói ra thì không được phép hối hận.
Hứa Huệ Minh thật sự rất giật mình, Niên Nhã Tuyền mà còn đi vay tiền? Không biết sao đám anh em của cậu cứ luôn giục cậu qua đó, cậu cũng không kịp hỏi nhiều, "Được, chờ lát nữa tôi gửi cho cậu."
Ngắt điện thoại chưa được một phút, Niên Nhã Tuyền đã nhận được tin nhắn thông báo, thẻ ngân hàng của cô nhận được năm nghìn.
Mở wechat ra nói với Hàn Huệ Minh một tiếng, "Nhận được năm nghìn rồi, bạn thân, đại ân không lời nào cảm ơn hết được!"
Nhấn gửi đi, tiếng gõ cửa vang lên. Nghĩ đến người tới là ai, cô vội vàng cất điện thoại, nhảy xuống khỏi giường. Chầm chậm chạy tới cửa, mở cửa phòng, khách sáo mở miệng, "Chào chú Hoắc!"
Người đàn ông hẳn vừa về đến nhà, tây trang màu đen vắt lên khuỷu tay, áo sơ mi trắng với cà vạt gọn gàng. Thấy cô bước ra, nhàn nhạt liếc cô, "Lấy sách tiếng Anh ra, tôi chờ em ở thư phòng."
Lạnh lùng cao ngạo ném ra câu tiếp theo, anh liền quay người rời khỏi.
Lúc Niên Nhã Tuyền ôm sách tiếng Anh đến thư phòng, Hoắc Lăng Trầm đang kẹp một điếu thuốc đã nhóm lửa, dáng người thẳng tắp đứng trước bệ cửa sổ trong thư phòng.
Cổ áo tùy tiện cài hai ba cái, hơi lộ ra lồng ngực rắn chắc của anh.. Buổi đêm yên tĩnh, cảnh mỹ nam đứng trước cửa sổ hút thuốc lá, Niên Nhã Tuyền nhìn đến vô thức nuốt nước miếng.
Thấy cô đã tới, Hoắc Lăng Trầm thở ra một làn khói, đôi chân dài nện bước đi đến chỗ cái gạt tàn dụi tắt điếu thuốc, "Ngồi đi!"
Niên Nhã Tuyền quan sát thư phòng một vòng, cảm giác vị trí trên ghế sofa là thích hợp nhất, chậm rãi tới ghế sofa ngồi xuống.
Hoắc Lăng Trầm ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách của hai người lập tức được kéo đến gần nhất.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, "Căn bản tiếng Anh thế nào? Tôi cũng cần phải kiểm tra em, kể từ bây giờ hai người chúng ta sẽ dùng tiếng Anh trao đổi."
Mặt mày Niên Nhã Tuyền ngơ ngác, nói chuyện bằng tiếng Anh? Căn bản tiếng Anh của cô không tốt.. mấy câu tiếng Anh cô biết đều là do lúc trước ra nước ngoài du lịch mới học.
"First of all, you need to pay.."
Hoắc Lăng Trầm nói một câu tiếng Anh rất dài, khiến người nghe vô cùng thoải mái, cả người học dốt là Niên Nhã Tuyền cũng nghe ra được phát âm của anh vô cùng tiêu chuẩn. Thế nhưng, cô chỉ nghe hiểu mấy từ đơn: Đầu tiên, em phải chú ý.. đoạn sau cô chẳng hiểu chữ nào cả.
Giọng nói Hoắc Lăng Trầm vừa dứt, Niên Nhã Tuyền lập tức ngồi ngay ngắn, ho nhẹ một tiếng trả lời, "You and me.. cực kỳ ngu ngốc you si a what*.." Cô càng nói nhiều, chân mày người đàn ông càng nhíu chặt. (Xin lỗi quý đọc giả, mình đành để nguyên văn vì mình cũng không dịch được)
Đợi đến khi cô nói xong, ngón tay đè sách giáo khoa của anh đã hơi dùng sức, chỉ có trút vào chỗ khác thì anh mới có thể nhịn xuống xúc động muốn bóp chết cô.