Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 111



Chương 111

Hoắc Vân Thành nhăn mặt nhíu mày, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, tất cả đều lộ rõ vẻ không hài lòng của anh.

Thư Tình vậy mà lại công khai tán tỉnh đàn ông khác trước mặt anh??

Cô chướng mắt anh, là vì Lâm Nam??

Với anh thì lúc nào cũng trưng bộ mặt không tình nguyện, với Lâm Nam thì cười tươi như hoa?

Thư Tình thích kiểu tiểu nãi cẩu như Lâm Nam sao?

“Quyết định vậy đi, chị Tình thật tốt, yêu chị chết mất! Tối nay bảy giờ, em đến đón chị.” Lâm Nam hớn hở cúp máy.

Thư Tình đứng dậy muốn cất điện thoại, nào ngờ ngồi lâu tê chân, vô tình ngã vào ngờ Hoắc Vân Thành.

Càng trùng hợp hơn, tay cô vừa hay chống lên vết thương của Hoắc Vân Thành.

Hoắc Vân Thành cảm thấy đau nhói, khẽ hừ một tiếng.

“Xin lỗi, Hoắc Vân Thành, anh không sao chứ?” Thư Tình ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy.

“Em thích Lâm Nam?” Hoắc Vân Thành đen mặt nói, không trả lời mà hỏi ngược lại.

Thích Lâm Nam?

Thư Tình sững sờ một lúc.

Cô chỉ xem Lâm Nam như em trai mà thôi, chắc không phải Hoắc Vân Thành đã hiểu lầm quan hệ của bọn họ đó chứ?

Hiểu lầm thì hiểu lầm, cô cũng lười giải thích.

“Cũng tạm.” Thư Tình nhẹ giọng trả lời.

Cũng tạm?

Vậy chính là thích rồi?

Sắc mặt Hoắc Vân Thành hoàn toàn đen lại, lạnh lùng nói, “Em đã quên mấy đây là thời gian mấu chốt của ‘Băng và Lửa’ sao? Tối nay tăng ca, hoàn thiện kế hoạch.”

“Nhưng tối nay tôi còn có việc.” Thư Tình nhíu mày, “Hơn nữa tôi nghĩ kế hoạch đã rất hoàn hảo rồi, Bruce cũng đồng ý.”

Hoắc Vân Thành đột ngột đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Thư Tình, cả người toát ra khí lạnh, “Tôi là ông chủ của em, tôi nói mới tính!”

Thấy vẻ mặt u ám cùng ngữ khí kiên định của Hoắc Vân Thành, cuối cùng Thư Tình vẫn thỏa hiệp, “Được được, anh là ông chủ, anh nói mới tính.”

Dù sao bây giờ cô cũng là nhân viên của Hoắc Thị, mà Hoắc Vân Thành còn là ông chủ, dù thế nào thì ông chủ bảo cô ở lại tăng ca, cô cũng chỉ có thể làm theo, đây là đạo đức nghề nghiệp.

Ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch, Thư Tình gọi điện cho Lâm Nam bảo với cậu ta rằng buổi tối cô có việc không tới được.

Lâm Nam tỏ ra rất thất vọng: “Chị Tình, không phải chị đã đồng ý rồi sao? Sao đột nhiên lại bận rồi?”

“Xin lỗi, đột nhiên có việc gấp, lần sau tôi mời cậu.” Thư Tình cũng hơi bất đắc dĩ, nếu không phải do tên đàn ông bụng dạ đen tối là Hoắc Vân Thành kia thì sao đột nhiên cô lại phải ở lại tăng ca chứ.

Trở lại chỗ là việc, Thư Tình liền nghiêm túc sửa lại bản kế hoạch.

Còn chưa sửa được mấy chữ, Thư Tình lại bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Hoắc Vân Thành.

“Có chuyện gì?” Thư Tình cầm điện thoại lên, mở miệng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.