Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 116



Chương 116

Lúc đó Thư Tình vẫn đang du học bên Pháp, cô có hứng thú với giới giải trí thế nên đầu tư vào Thẩm Thị, đồng thời thành lập lên Giải trí Tinh Thần.

Bên ngoài truyền rằng Thẩm Tuấn Ngôn là ảnh đế số một kiêm ông chủ của Giải trí Tinh Thần.

Chỉ có một số ít lãnh đạo cấp cao mới biết thực ra Thư Tình mới là boss lớn phía sau màn.

Khi đó là Thư Tình động viên Thẩm Tuấn Ngôn phấn chấn lên, kéo Thẩm Thị đang ở trong hiểm cảnh trở về đúng quỹ đạo, còn cho anh ta rất nhiều tài nguyên, để trong anh ta trở thành ảnh đế đang hot.

Vừa nghĩ tới những chuyện này, trái tim yêu Thư Tình cháy bỏng kia của Thẩm Tuấn Ngôn liền đập nhanh đến kì lạ.

Anh ta tiến một bước tới gần Thư Tình, đôi con ngươi sâu thăm thẳm chăm chú nhìn sâu vào mắt cô: “Thư Tình, em thật sự đính hôn với Hoắc Vân Thành sao?”

Thư Tình khẽ thở dài, cô không biết nên nói thế nào với Thẩm Tuấn Ngôn.

Thật ra trước kia cô cũng đã từng nói rõ với anh ta rồi, hai bọn họ không hợp.

Thế nhưng Thẩm Tuấn Ngôn không cho vào tai, vẫn tự làm theo ý mình: “Em có thể không yêu tôi, thế nhưng em không thể ngăn cản tôi yêu em.”

Thư Tình nghĩ ngợi một lát, tìm câu từ nói: “Chuyện này có hơi phức tạp, không phải trong thời gian ngắn là có thể nói rõ, chi bằng như vầy, chúng ta hẹn một thời gian nào đó rồi từ từ nói chuyện với nhau.”

“Tôi chỉ cần một đáp án thôi, có phải em thật sự đính hôn với Hoắc Vân Thành không?” Thẩm Tuấn Ngôn khăng khăng hỏi.

“Đúng.” Thư Tình mấp máy môi, mở miệng trả lời.

Tuy rằng giữa cô và Hoắc Vân Thành chỉ có ước hẹn ba tháng, thế nhưng lúc này thân phận của cô đích xác là vị hôn thê của anh.

Cho nên đây cũng không được coi là đang nói dối Thẩm Tuấn Ngôn.

Cô không muốn gieo cho Thẩm Tuấn Ngôn thêm hy vọng nào nữa, nếu Thẩm Tuấn Ngôn đã là bạn tốt của Hoắc Vân Thành vậy ắt hẳn anh ta sẽ buông tay nhỉ?

Lời nói của Thư Tình giống như là tiếng sét đánh bên tai, khiến Thẩm Tuấn Ngôn đau không chịu được: “Vì sao? Hoắc Vân Thành có gì tốt hơn tôi?”

“Không có chuyện tốt hay không tốt, chỉ có hợp hay không hợp.” Suy nghĩ một lát, Thư Tình trầm giọng nói, “Thẩm Tuấn Ngôn, tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp.”

“Không, không phải vậy!” Trên khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Tuấn Ngôn xẹt qua vẻ thống khổ khó có thể diễn tả bằng lời, đột nhiên anh ta đưa hai tay ra giữ chặt bả vai Thư Tình: “Thư Tình, em cho tôi một cơ hội được không? Tôi nhất định sẽ làm tốt hơn Hoắc Vân Thành, tôi nhất định sẽ chứng minh cho em thấy tôi hợp với em hơn cậu ta!”

“Thẩm Tuấn Ngôn, anh buông ra!” Thư Tình vùng vẫy, thế nhưng Thẩm Ngạn Tuấn càng giữ chặt hơn.

Hoắc Vân Thành ngồi trong phòng bao đợi một lúc lâu cũng không thấy Thư Tình trở về, anh đứng lên, trực tiếp đi tới phòng vệ sinh.

Từ xa anh đã nhìn thấy Thư Tình và Thẩm Tuấn Ngôn đang đứng một chỗ, tư thế của hai người rất thân mật…

Nhìn cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Vân Thành tối xầm xuống.

Thư Tình đang làm cái gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.