Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 126



Chương 126

“Xin chào, Thẩm Tuấn Ngôn.” Thư Tình bước qua, mỉm cười: “Xin lỗi, tôi đến muộn”

“Không, là tôi đến sớm.” Ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Tuấn Ngôn rơi trên gương mặt Thư Tình, mang theo tình yêu sâu đậm.

Anh ta phong độ ga lăng kéo ghế giúp Thư Tình: “Tôi đã gọi giúp em mocca mà em thích uống, có được không?”

Thư Tình ngồi xuống, khẽ cúi đầu nhấp một ngụm cà phê: “Cám ơn anh.”

“Mấy tháng không gặp, em vẫn xinh đẹp quyến rũ như vậy.” Đối diện với cô gái mình yêu, Thẩm Tuấn Ngôn khen ngợi không chút keo kiệt.

Ngay cả động tác nhỏ khi cô uống cà phê, cũng khiến anh ta động lòng đến thế.

Thư Tình hơi xấu hổ, đổi chủ đề: “Sao anh lại đột ngột trở về vậy? Nếu tôi nhớ không lầm, anh đã ký với Hollywood nửa năm.”

“Tôi hủy hợp đồng rồi.” Thẩm Tuấn Ngôn nhún vai.

“Cái gì?!” Thư Tình rất kinh ngạc: “Đến Hollywood, trở thành ngôi sao điện ảnh hàng đầu thế giới, chẳng phải là ước mơ của anh sao? Tại sao lại đột ngột từ bỏ ?”

“So với tình yêu, ước mơ có đáng là gì?” Ánh mắt của Thẩm Tuấn Ngôn, lóe lên vẻ u buồn: “Thư Tình, tôi không tin em sẽ thích Hoắc Vân Thành. Em cố ý có đúng không? Muốn tôi biết khó mà lui?”

“Thẩm Tuấn Ngôn, anh có thể đừng làm việc theo tình cảm được không?” Thư Tình hơi tức giận: “Tôi có thích Hoắc Vân Thành hay không không liên quan đến anh. Khoan nói đến ước mơ của cá nhân anh, anh tự ý hủy hợp đồng với Hollywood, có biết sẽ mang đến hậu quả thế nào cho công ty của anh không?”

“Tôi sẽ gánh vác một mình.” Sắc mặt Thẩm Tuấn Ngôn kiên định: “Huống hồ, bây giờ tôi cho rằng trong nước càng thích hợp để tôi phát triển hơn. Cho nên tôi dự định sắp tới sẽ đặt trọng điểm của giải trí Tinh Thần ở trong nước.”

“Đây không phải chuyện do một mình anh quyết định.” Thư Tình cau mày: “Tại sao anh lại manh động như thế?”

“Tôi biết, nhưng tôi cũng không phải manh động nhất thời. Tôi có đầy đủ lý do có thể thuyết phục được mọi người.” Ánh mắt của Thẩm Tuấn Ngôn xẹt qua vẻ nhất định phải có cho bằng được: “Tôi đã làm bản kế hoạch chi tiết, mấy ngày nữa sẽ cho em xem, đến khi đó chắc chắn em sẽ đồng ý với ý kiến của tôi.”

Sắc mặt Thư Tình vẫn khó coi như cũ, cho dù cô cũng tán thành dời trọng điểm của giải trí Tinh Thần về lại trong nước, nhưng Thầm Tuấn Ngôn làm như vậy, chẳng khác nào làm trước báo sau.

“Nhanh chóng đưa cho tôi.” Thư Tình cau mày: “Cho dù là vậy, anh cũng không thể tự ý quyết định, càng không nên ăn nói lung tung trước mặt truyền thông. Hot search hôm qua tôi đã xem rồi, anh không cảm thấy mình làm vậy rất không thỏa đáng sao?”

“Tôi không thấy vậy.” Thẩm Tuấn Ngôn nói với giọng trầm thấp: “Đóng phim là sự nghiệp của tôi, mà cuộc đời của tôi không chỉ có mỗi sự nghiệp, chuyện tôi muốn làm nhất, chính là cùng chia sẻ thành công và và niềm vui của tôi, với cô gái mà tôi yêu nhất.”

Đôi mắt màu nâu sẫm của Thẩm Tuán Ngôn, lóe lên ánh sáng bất thường, anh ta bỗng nhiên duỗi tay, nắm lấy bàn tay Thư Tình đang cầm tách cà phê, giọng điệu nặng nề lên tiếng: “Thư Tình, em biết cô gái mà tôi nói đến là ai mà.”

Khó khăn lắm Bạch Lam mới tìm thấy xe của Thẩm Tuấn Ngôn ở bãi đậu xe, đi thang máy tìm đến tiệm cà phê Lam Điều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.