Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 203



Chương 203

Nghĩa trang.

Hoắc Vân Thành đỗ xe, bước từng bước năng nề men theo con đường ngoằn ngoèo mãi cho lên đến đỉnh núi.

Ngay chính giữa đỉnh núi có một bia mộ trang nghiêm, đó là mộ của ba Hoắc Vân Thành – Hoắc Kiến Quốc.

Hoắc Vân Thành quỳ gối xuống, thân hình anh cao lớn thẳng tắp, ánh mắt lại ảm đạm nhìn người đàn ông trong ảnh chụp trên bia mộ thật lâu, người đó có khuôn mặt giống anh đến năm sáu phần.

“Ba, con đến thăm ba đây.” Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, có chút hốc hác.

Năm anh mười lăm tuổi, Hoắc Kiến Quốc gặp tai nạn qua đời.

Năm ấy, Hoắc Kiến Quốc đang du ngoạn trên biển thì đột nhiên gặp phải một cơn bão dữ dội, du thuyền chìm nghỉm, Hoắc Kiến Quốc cũng từ đó mất tích.

Hoắc lão gia tử cho người tìm kiếm suốt bảy ngày liền mới tìm được. Đáng tiếc, khi đó ông đã chỉ là một cái xác lạnh băng.

Mọi người đều bảo đó là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Hoắc Vân Thành lại không cho rằng như vậy

Du thuyền của Hoắc Kiến Quốc được sản xuất từ các xưởng đóng tàu hàng đầu thế giới, khả năng chống mưa bão rất mạnh, cho dù ngày hôm đó sức gió có lớn cỡ nào thì du thuyền cũng không dễ dàng bị chìm được.

Huống hồ, Hoắc Kiến Quốc không chỉ am hiểu lái tàu mà còn bơi rất giỏi, khu vực du thuyền bị đắm còn có mấy hòn đảo gần đó, ngay cả khi tàu chìm xuống, dựa vào kỹ năng bơi lội xuất sắc của ông, ông vẫn có thể bơi đến hòn đảo bên kia an toàn, sao có thể chết đuối như vậy được?

Năm đó, Hoắc lão gia tử không phải là không có nghi ngờ gì, nhưng mà dù có tra khảo toàn bộ những người có liên quan thì cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào hết.

Người chết không thể sống lại, từ đây, gánh nặng Hoắc thị toàn bộ đè lên người Hoắc Vân Thành.

Hoắc Vân Thành rót đầy hai ly rượu mạnh, trong đó một ly đặt trước bia mộ, gương mặt anh tuấn tràn đầy đau thương: “Ba, ly rượu này con kính ba.”

Hoắc Vân Thành uống một hơi cạn ly rượu: “Ba, con biết chuyện năm đó tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên như vậy. Ba yên tâm, con nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng vụ việc năm đó, sẽ không để ba chết oan uổng.”

Mưa ào ào đổ xuống.

Nước mưa ướt đẫm cả người anh, giọt mưa theo ngọn tóc anh nhỏ xuống, Hoắc Vân Thành lại mảy may không hề để ý, cứ thế tiếp tục quỳ gối trước bia mộ uống cạn từng ly rượu.

Rượu mạnh tràn cổ họng, Hoắc Vân Thành ngà ngà say, anh tựa vào bia mộ, nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp Hoắc Kiến Quốc, bày tỏ hết nỗi lòng.

“Ba có biết không? Con vẫn chưa tìm thấy được Đường Đường…đã bao nhiêu năm rồi. Ông nội sắp đặt cho con một cuộc hôn nhân, cô ấy tên Thư Tình, nếu không có Đường Đường, con nghĩ mình có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng mà con đã hứa với Đường Đường rằng con sẽ cưới cô ấy.”

Sau khi Từ Uyển Nhi che ô leo lên núi cả đoạn đường dài, đển nơi mệt bở cả hơi tai thì được chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Hoắc Vân Thành cả người ướt đẫm ngồi bệt dưới đất, anh say khướt tựa vào bia mộ, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy u sầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.