Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 210



Chương 210

Tất cả đều do mày!

Là mày khích bác ly gián trước mặt Hoắc Vân Thành, mưu tính hãm hại tao, xúi giục anh ấy khai trừ tao!

Nếu không phải do mày, Hoắc Vân Thành nhất định sẽ thích tao!”

Thư Tình nhếch môi, Hoắc Vân Thành sẽ yêu cô ta? Hạ Tinh Tinh lấy đâu ra tự tin này nhỉ?

Thư Tình cười lạnh mở miệng: “Rút lại những hoang tưởng phi thực tế này của cô đi! Không ai muốn hại cô, hết thảy là do cô gieo gió gặt bão! Phiền cô tự soi xét lại bản thân mình một chút.”

Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Thư Tình, lửa giận trong lòng Hạ Tinh Tinh bốc cháy tới cực điểm.

“Thư Tình, tao sẽ không tha cho mày! Đồ đê tiện như mày nên chết sớm đi mới phải! Mày sống trên đời này chính là để làm đồ chuyên đi hại người! Hôm nay chính là ngày chết của mày!” Hạ Tinh Tinh gào khản cả giọng.

Ngày hôm nay cô ta nhất định phải diệt trừ Thư Tình, bởi vì hôm nay là cơ hội ra tay tốt duy nhất để cô ta ra tay.

Gương mặt Hạ Tinh Tinh vặn vẹo dữ tợn, cô ta dùng hết sức lực toàn thân nhào tới đánh về phía Thư Tình.

Thấy dáng vẻ nổi điên của Hạ Tinh Tinh, Thư Tình cười lạnh một tiếng.

Chỉ dựa vào một Hạ Tinh Tinh cũng muốn đẩy cô vào chỗ chết?

Quá là không biết lượng sức.

Thư Tình nghiêng người, tránh qua một bên.

Mà Hạ Tinh Tinh dùng sức quá mạnh, hơn nữa tối qua vừa mới mưa, mặt đất rất trơn, chân trượt một cái, cả người cô ta trực tiếp rơi thẳng xuống hồ.

Ùm.

Một tiếng vang thật lớn, Hạ Tinh Tinh rơi vào trong hồ nước.

“Cứu với! Cứu tôi với!” Thời tiết tháng Sáu còn hơi lạnh, Hạ Tinh Tinh cả người ướt đẫm, lạnh đến mức mặt trắng bệch, cố gắng vùng vẫy trong nước, liều mạng kêu cứu.

Cô ta không biết bơi.

Vốn dĩ Hạ Tinh Tinh chỉ một lòng muốn đẩy Thư Tình xuống hồ, nhưng ai biết chính mình lại rơi xuống.

Thân thể không thể tự khống chế chìm xuống, loại cảm giác hít thở không thông này khiến cả người Hạ Tinh Tinh ngập trong sự sợ hãi.

Quanh đây không có ai, chỉ có Thư Tình.

“Thư Tình, cứu tôi với.” Hạ Tinh Tinh liều mạng hô lên.

Thư Tình đứng trên bờ, tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Hạ Tinh Tinh đang gắng sức vùng vẫy trong hồ: “Hạ Tinh Tinh, đây là cô gieo gió gặt bão, hại người cuối cùng thành ra hại mình.”

“Tôi biết lỗi rồi, mau cứu tôi với.” Hạ Tinh Tinh bị bao vây bởi cảm giác tử vong gần kề, lúc này không để ý được tới cái gì nữa, mở miệng xin lỗi cầu xin tha thứ, hy vọng Thư Tình có thể cứu cô ta lên.

“Lúc gần chết mới biết xin lỗi?” Thư Tình vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không có ý định qua cứu Hạ Tinh Tinh.

Nhìn hồ nước này có vẻ cũng không sâu, Hạ Tinh Tinh trong một chốc một lát cũng không chìm chết được.

Nếu Hạ Tinh Tinh ác độc muốn đẩy cô vào chỗ chết, vậy thì bây giờ cứ để cô ta tự mình nếm trải.

Trong lúc kinh hoàng giãy dụa, Hạ Tinh Tinh uống phải mấy ngụm nước, bị sặc nước ho sù sụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.