Cô gái lệ tràn khóe
mi, khóc không thành tiếng. Tạ Gia Thụ không biểu lộ ra vẻ mặt thương
xót, đau lòng, mà nheo mắt, giọng nói lạnh như băng, “Em nói gì vậy? Em
nói lại một lần nữa xem nào!”.
Dáng vẻ vô tình này của anh khiến
trong lòng Phùng Nhất Nhất âu sầu nghĩ, đây chẳng phải là dáng vẻ lúc
anh vừa trở về, lúc hai người trùng phùng đó sao?
Thật ra, đây mới chính là Tạ Gia Thụ của hiện tại.
Phùng Nhất Nhất nhìn Tạ Gia Thụ, nói, “Anh hỏi em, có phải những năm nay luôn đợi anh không, em thừa nhận. Nhưng người mà em đợi, người mà em đợi
luôn là Tạ Gia Thụ của năm xưa, chứ không phải anh. Những ngày này…
chúng ta đã thử rồi… Chúng ta chia tay tại đây được không? Nhân lúc còn
chưa hoàn toàn tuyệt vọng về đối phương…”.
Tạ Gia Thụ bật cười, dù trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót, anh vẫn cười ngạo nghễ, ngạo nghễ nhìn cô.
“Không đúng! Phùng Nhất Nhất, sao em lại thất vọng về anh chứ? Tạ Gia Thụ của
ngày xưa, em chê anh không có tiền đồ. Bây giờ sự nghiệp của anh, áo gấm về làng, em không thể vẫn chê bai anh như vậy”, anh cười tự giễu, “Em
đang vờ tha để bắt thật, đúng không?”.
“Để anh đoán xem, em đang
diễn xuất chiêu nào nào?”, anh cúi đầu, hứng thú nhìn thẳng vào mắt cô,
“Lương Dĩ Thanh tưởng em là Trịnh Phiên Phiên, trước đó em cũng từng gặp Trịnh Phiên Phiên, anh Thừa Quang chắc chắn cũng đã tiết lộ tin đồn kết thân giữa hai gia đình, nhưng từ trước tới giờ em chưa từng hỏi anh”.
Anh buông tay cô ra, vết thương trên tay lại chảy máu, từ từ ngưng tụ thành từng giọt xuống đầu ngón tay, rơi xuống sàn nhà.
Hết thảy là máu trong lòng Phùng Nhất Nhất, mất đi một giọt lòng lại se sắt thêm một phần.
Tạ Gia Thụ không hề hay biết, tiếp tục nói, “Em cố ý nói chia tay với anh, ép anh phải lập tức từ chối Trịnh gia, đúng không?”.
Giờ phút này trông anh có vẻ bình tĩnh lí trí, nhưng thực ra anh đã phát
điên rồi. Anh nhất thời kích động nói những lời khó nghe như vậy, nhưng
cô cũng không phản bác.
Lửa cháy đổ thêm dầu, thân nhiệt Tạ Gia Thụ bỗng chốc tăng vọt, hai con mắt đã sốt đỏ.
Anh đưa tay túm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình, con mắt đỏ
máu nhìn cô chằm chằm, biểu cảm quả thật như muốn nuốt sống cô từng
miếng, từng miếng một!
Phùng Nhất Nhất ngẩng đầu lên, hít một
hơi, bình tĩnh nói, “Không phải… có lẽ là em không cam lòng, không đâm
vào tường không quay đầu. Bây giờ em đã đâm vào rồi, em phải quay đầu
thôi”.
“Quay đầu cái con khỉ!”, Tạ Gia Thụ lạnh cười, bùng nôt một câu thô tục.
“Em tưởng rằng em là gì hả? Em cũng xứng để vứt bỏ tôi hết lần này đến lần
khác sao? Tôi nói cho em biết, tôi không hề nghĩ rằng sẽ nối tiếp tiền
duyên với em, chẳng qua là vì em chủ động dâng mình đến cửa, không ăn
cũng uổng phí mà thôi.”
“Vậy…”, cằm của Phùng Nhất Nhất bị anh bóp rất đau, cô nuốt từng ngụm nước miếng, “Bây giờ đã ăn rồi!”.
“Đúng vậy! Đã ăn rồi, chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi! Ha ha!”, đôi mắt Tạ
Gia Thụ đỏ ngầu như muốn chảy máu, giọng nói lạnh lẽo có thể đông thành
băng, bộ dạng hiện giờ của anh chẳng khác gì tên sát nhân biến thái điên cuồng.
Cằm của Phùng Nhất Nhất đau đến không chịu nổi. Cô không
nhịn được mà tách tay của anh ra. Giờ phút này, Tạ Gia THụ không hề cảm
giác được bản thân minhg dùng lực, cô tách tay anh ra, anh còn tưởng cô
tức giận.
Tức giận thì tốt, tức giận thì quá tốt rồi.! Anh buông
lỏng tay ghì lấy gáy cô, điên cuồng đè xuống, hon lấy cô, cắn môi cô. Tạ Gia Thụ cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung, ngày tận thế cận kề
chẳng qua cũng chỉ có thể điên cuồng, hỗn loạn đến như vậy mà thôi. Anh thật muốn nuốt trọn cô vào bụng.
Nếu đàn ông thực sự muốn động
tay, chút sức lực của Phùng Nhất Nhất hoàn toàn không đáng nhắc đến. Anh lột đồ của cô, điên cuồng chiếm đoạt. Phùng Nhất Nhất ngửa cô tuyệt
vọng, nức nở, tiếng khóc không chứa chút lửa nào, chỉ thuần túy là gào
khóc, là nỗi đau lòng đến chết.
Tiếng khóc khiến màng tai và trái tim người ta đau buốt đến dữ dội. Tạ Gia Thụ thẳng người dậy, những
phập phông nơi lồng ngực anh còn dữ dội hơn cả tiếng khóc gào của cô.
“Chia tay… hừ, em đừng có mơ!”, anh vừa thở gấp vừa cười, “Lần này không tới phiên em kêu dừng đâu!”.
Phùng Nhất Nhất khóc đến kiệt quệ, không còn sức lực cãi lại anh. Cô nhắm
mắt, khuôn mặt đầy nước mắt, bộ dạng đó trông thảm hại vô cùng.
Tạ Gia Thụ cắn răng ôm chầm lấy cô.
“Em đâm vào bức tường nào rồi hả? Quay đầu gì hả? Phùng Nhất Nhất, tôi đã làm gì em rồi hả?”.
Nóng rát trước ngực khiến Phùng Nhất Nhất vừa đau vừa nhói. Môi cô đã tê dại không còn cảm giác, rã rời, để amwcj anh ép cô vào lòng. Giọng nói của
cô như âm hồn phảng phất, “Em không muốn… liên lụy đến anh, anh cũng
đừng liên lụy đến em, được không?”.
Nếu anh đã có đường rộng bằng phẳng cần đi, em không muốn trở thành vật cản ngáng chân anh.
Còn em đã điên cuồng vì yêu một lần, một lần trong đời là đủ rồi, sau này
em sẽ sống một cuộc sống an nhàn, bình thản, vô vị của riêng em.
Tạ Gia Thụ… tạm biệt.
Tạ Gia Thụ về phòng ngủ, mặc bừa một chiếc quần. Lúc mặc quần áo, anh còn
sa sầm mặt mày, giật phăng một chiếc áo khoác ngoài xuống, trở lại phòng ăn, khoác lên người người còn đang đờ đẫn, bọc cô lại rồi vác lên vai.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy phần dạ dày của mình đang chống lên vai anh, khó chịu nói, “Anh bỏ em xuống, em tự đi”.
Tạ Gia Thụ không ngó ngàng đến cô.
“Anh định đi đâu?”, Phùng Nhất Nhất không nhịn được hỏi.
Tạ Gia Thụ vác cô xuống dưới lầu, để cô ngã vào trong xe. Cả quá trình anh không nói lời nào, cho đến khi xe chạy , sắp đến nơi cần đến, Phùng
Nhất Nhất mới nhận ra, anh đưa cô đến bệnh viện.
Con dao trước đó đã chặt gà ác. Nếu không may mắn, vết thương có thể sẽ nhiễm trùng. Cho nên, để đảm bảo chắc chắn, quả thật nên đến bệnh viện tiêm một mũi uốn
ván.
Các bác sĩ, y tá trong bệnh viện tiêm thấy người đến lại là
Phùng Nhất Nhất, đương nhiên là lập tức thông báo với viện trưởng Thẩm
của bọn họ.
Vào giờ này, Thẩm Hiên vốn đã đi ngủ, nghe nói có
người bị đứt tay, người đưa đến lại là Tạ Gia Thụ, anh thở dài từ trên
giường bò dậy, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Khi anh chạy đến bệnh viện, đèn trong phòng bệnh VIP ở tầng trên cùng đang sáng, một người
đang ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng bệnh, dựa vào đó truyền
dịch.
Thẩm Hiên hỏi ý tá đang đi tới, “Chuyện gì xảy ra vậy?”.
“Lúc nấu nướng, Phùng Nhất Nhất bị dao cứa vào ngón tay, tiêm mũi uốn ván
thì không sao nữa rồi. cô ấy đang trong phòng bệnh nghỉ ngơi. Nhưng anh
Tạ Gia Thụ có chút nghiêm trọng”, nữ y tá thông cảm, nhỏ giọng nói, “Sốt cao sắp dẫn đến viêm phổi rồi… nhưng nói thế nào cũng không chịu vào
phòng bệnh, cứ khăng khăng ngồi truyền nước bên ngoài cửa phòng cô
Phùng”.
Thẩm Hiên đi tới.
Tạ Gia Thụ nghe thấy tiếng bước chân, mí mắt nhếch lên, nhìn thấy Thẩm Hiên, lại nhắm mắt lại.
“anh có thể đi thẳng vào trong đó, lợi dụng sơ hở mà bợ đỡ săn đón. Bây giờ tôi không có sức mà ngăn cản anh.”
Thẩm Hiên ngồi xuống ghế bên, ôn tồn nói, “Gia Thụ, chúng ra nói vài câu với nhau đi!”.
Tạ Gia Thụ nhắm mắt dựa vào bức tường lạnh cứng, như thể không nghe thấy, cũng không phản ứng gì.
Thẩm Hiên lại bật cười, cảm khái nói, “Cảnh tượng này thật quen thuộc! Trước kia cũng luôn là thế này, cậu hại cô ấy sứt mẻ này nọ, đưa đến bệnh
viện, rồi tôi đến chữa trị cho cô ấy”.
Tạ Gia Thụ nhắm mắt lại,
uể oải, “Chữa bệnh cứu người là công việc của bác sĩ. Tôi đưa cô ấy đến
tay bác sĩ nào thì người ta cũng đều chữa khỏi cho cô ấy”.
“Đúng
vậy!”, Thẩm Hiên nói, nụ cười trên khuôn mặt nhạt dần, “Nhưng điều tôi
muốn nói là, từ trước tới giờ, cậu luôn là người khiến cô ấy bị thương”.
Lời vừa dứt, hành lang bỗng trở nên yên tĩnh. Tạ Gia Thụ từ từ mở mắt.
Thẩm Hiên cũng dựa vào tường, thấp giọng nói tiếp, “Tôi biết hai người thích nhau, vì đối phương mà bị thương cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện.
Nhưng sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy? Lúc cậu hai mươi tuổi, cậu cũng
không thể đối xử tốt với cô ấy. Hai mươi lăm tuổi cũng không bảo vệ được cô ấy. Và hiện tại, cậu vẫn không ngừng làm cô ấy bị thương”, giọng nói của Thẩm Hiên bình tĩnh vô cùng, hệt như từng nhát búa, nặng nề đập vào lòng Tạ Gia Thụ.
Tạ Gia Thụ sắp bị đập đến ngất xỉu rồi!
“Cậu còn nhớ cô ấy vốn là người thế nào không? Cậu còn nhớ lúc mới quen
biết, cô ấy là một cô nàng vô tư lự thế nào không? Hồi ấy, cô ấy sợ chết nhường nào, cả ngày ăn no mặc ấm, tâm tình vui vẻ”, Thẩm Hiên hồi tưởng lại, kìm long không đặng mà mỉm cười, “Bâgy iờ cô ấy thành ra thế nào
rồi? Tạ Gia Thụ, cậu đã biến cô ấy thành bộ dạng như bây giờ, cậu còn
không biết thẹn mà nói đây là tình yêu?”.
Tạ Gia Thụ không nói
một lời, Thẩm Hiên cũng không sốt ruột, cười cười, quay đầu nói, “Nói
đi, hôm nay lại là sao vậy? Cậu cầm dao hù dọa cô ấy? Ép cô ấy nấu cơm
cho cậu?”.
Tạ Gia Thụ cười, trong ánh sáng mông lung, huyền ảo của ngọn đèn hành lang, nụ cười của anh có chút quỷ dị.
Bộ dạng của Thẩm Hiên dường như không tin tưởng lắm, Tạ Gia Thụ dựa ở đó
cười lớn, “Anh cũng không tin, phải vậy không? Tôi cũng đang mờ mịt đây. Tôi vì cô ấy… chuyện gì tôi cũng không nói cho cô ấy biết, nhưng cô ấy
cũng không hỏi gì cả, sau đó bất chợt lại nói với tôi rằng, cả đời không qua lại với nhau nữa. Anh nói cô ấy có tàn nhẫn không?”.
Trong lòng Thẩm Hiên thầm nghĩ: Tàn nhẫn cái con khỉ nhà cậu ấy!
“Tôi không tha cho cô ấy đâu”, Tạ Gia Thụ vô cùng bình tĩnh lại vô cùng âm
trầm nói, sau đó quay mặt cười với người bên cạnh, “Gần đây, bỗng dưng
có bao nhiêu ca phẫu thuật lớn tìm đến anh như vậy, anh không thể không
biết là tôi làm. Rõ ràng là anh biết tôi cố ý mang Phùng Nhất Nhất rời
khỏi anh, nhưng anh vẫn nhận nhiệm vụ mà không hề bỏ lỡ. Có phải anh cảm thấy mình tương kế tựu kế, vô cùng thông minh, vô cùng bình tĩnh không? Thật ra, anh vẫn đặt Phùng Nhất Nhất sau sự nghiệp của mình. Anh như
vậy mà còn muốn nói chân lý của tình yêu với tôi. Anh ngay cả tư cách
đứng trước mặt tôi mở miệng cũng không có! Anh cút xéo cho tôi!”.
Ở Mỹ, tôi bị người ta cầm súng chĩa vào đầu bắt ký hợp đồng. Ở trên giàn
giáo trong phim trường, tôi suýt chút nữa thì chết thẳng cẳng. Tôi bị
đạo diễn nổi tiếng của Hollywood hắt cà phê đầy mặt còn phải nở nụ cười
với ông ta. Tôi bán đi tất cả của cải dưới danh nghĩa của mình để đánh
cược một phen, được ăn cả ngã về không… bao nhiêu lần tôi suýt chết nơi
đất khách quê người, nhưng cuối cùng thì, tôi vẫn còn sống, và tôi đã
lập tức quay trở lại tìm cô ấy.
Lúc tôi làm tất cả mọi việc, tôi
đều nghĩ đến cô ấy. Từ năm hai mươi tuổi đến năm hai mươi tám tuổi,
trong khoảng thời gian tám năm đẹp nhất của cuộc đời một người đàn ông,
trái tim và cơ thể của tôi chỉ biết đến một mình cô ấy.
Tình yêu
của tôi ấu trĩ, gay go, hỗn loạn, bàng hoàng, bất an, có lẽ còn có chút
biến thái, nhưng tình cảm của anh đến yêu cũng chẳng phải.
Dịch
truyền của Tạ Gia Thụ có thành phần chất an thần. Sau khi Thẩm Hiên bỏ
đi, anh dựa vào đó chợp mắt một lát, đến khi y tá đến rút kim ra, anh
mới tỉnh lại.
Cảm giác mũi kim bị rút ra khỏi cơ thể mình không
được tuyệt diệu cho lắm. Tạ Gia Thụ nhăm mày, quay đầu, khàn giọng hỏi,
“Cô ấy tỉnh chưa?”.
“Cô Phùng sao ạ?”, y tá hỏi, “Cô ấy đã rời khỏi đây một tiếng trước rồi ạ”.
Tạ Gia Thụ không nói gì. Đợi y tá thu giá đỡ truyền dịch về, đi xa rồi,
anh mới đứng lên, một chân đạp vào ghế dài trên hành lang.
Nửa đêm, anh không gọi tài xế đến, bệnh viện gọi cho anh một chiếc taxi. Tạ đại thiếu gia chịu ấm ức, ngồi taxi trở về nhà.
Trong nhà vẫn là cục diện giống như lúc họ rời đi, Canh gà ác củ mài trong
nối vẫn còn nóng. Tạ Gia Thụ bỏ rau xanh Phùng Nhất Nhất đã thái trên
thớt vào chảo, xào một đĩa. Chẳng lấy gì làm lạ, toàn bộ đều cháy khét.
Rau xanh cháy khét quả thật rất khó nuốt, sau khi ăn một miếng, Tạ Gia Thụ lặng lẽ buông đũa xuống.
Ăn món canh gà ác thơm ngon, Tạ Gia Thụ mặt không biểu cảm, trong lòng
tràn đầy phẫn hận thầm nghĩ: Có giỏi em đừng để tôi bắt được! Bắt được
rồi tôi đây sẽ đút cho em ăn cả đãi rau xào này!
Ngủ đến khi tảng sáng, cơ thể lại như phát sốt, Tạ Gia Thụ bừng tỉnh từ con ác mộng, mệt mỏi đưa tay lên sờ trán mình. Mồ hôi dính đầy lòng bàn tay, anh ghê
bẩn, chà tay vào gối, được một nửa lại đổi hướng, chà vào quần áo của
mình.
Bởi anh vẫn ngủ trong phòng khách, trên gối vẫn thoảng mùi hương sau khi Phùng Nhất Nhất tắm xong.
Xoay người điên cuồng ở đó một hồi, Tạ Ma Vương cáu kỉnh ngồi dậy, đầu tóc bù xù, nghiến răng nghiến lợi tìm điện thoại.
Phùng Nhất Nhất tắt máy rồi.
Tạ Gia Thụ phát điên hét lớn ba tiếng rồi ném điện thoại đi, duỗi thẳng cẳng lăn lộn trên giường.
Không thể ngủ tiếp được, anh dứt khoát bò dậy, đến phòng thể thao chạy hai
tiếng đồng hồ, rồi đằng đằng sát khí lên đường đi tới F.D làm việc.
Hôm nay Tạ Ma Vương điên cuồng quá độ, cả ngày không ăn cơm cũng không nghỉ ngơi, uống hết cốc cà phê đen này đến cốc cà phê đen khác, một mạch
giải quyết xong công việc của ba ngày. Cả phòng thư ký đều quay vòng
theo anh, toàn bộ mệt nhoài gục xuống. Những người này đều là nhân viên
theo anh gian khổ hơn ba năm, Tạ Gia Thụ không nỡ, chỉ có thể một mình
ôm nỗi cô đơn mà buông tha cho họ, để họ tan làm, sáng ngày mai có thể
tới muộn hai tiếng đồng hồ.
Rồi sau đó, chỉ còn lại một mình anh, chẳng có nơi nào để đi.
Tạ đại thiếu gia từng ăn nhậu chơi bời nổi tiếng, toàn thành phố G, bỗng cảm thấy mình chẳng còn nơi nào để đi.
Không xó trò gì để tiêu khiển, những thứ yêu thích trước kia, giờ đối với anh chỉ là xã giao. Xã giao mà, không bắt buộc thì anh cũng chẳng buồn đi.
Không có sở thích, những năm nay, anh đã biến công việc trở thành sở thích duy nhất của mình.
Thật ra, quan trọng nhất là: Không có người nào anh muốn gặp. Người duy nhất anh muốn gặp kia hôm nay điện thoại lại trong tình trạng tắt nguồn.
Tạ Gia Thụ cô độc ngồi một lúc trong văn phòng, ngẫm nghĩ thấy cũng chỉ có thể quay về nhà cũ của Tạ gia.
Nhà cũ Tạ gia.
Chẳng mấy khi Tạ Gia Vân được một ngày nghỉ ngơi như hôm nay. Cô đích thân
xuống bếp rửa tay nấu súp cho Diệp Kỳ Viễn. Tạ Gia Thụ đến thật đúng
lúc.
Anh đột nhiên quay về, Tạ Gia Vân đương nhiên vui vẻ, còn
đặc biệt làm thêm hai món. Chỉ là, hai vợ chồng họ, người rửa rau người
thái, người bỏ dầu người bỏ muối. Mặc dù ngồi không hưởng lộc, nhưng Tạ
Gia Thụ luôn cảm thấy mình là người thừa ở đây.
Lúc ăn cơm, Tạ Gia Vân phát hiện biểu cảm của cậu em trai nhà mình không thật sự vui vẻ.
“Nào, ăn miếng cá này xem”, Tạ Gia Vân dịu dàng, thân thiết gắp một miếng Cá xào muối cho em trai, “Ngon không?”,
Tạ Gia Thụ cằn một miếng liền chau mày, “Không ngon, tanh quá, khó nuốt”.
Tạ Gia Vân nhìn ông chồng ngồi đối diện ăn ngon lành mà không hề hay biết gì, khẽ trừng mắt với em trai.
Tạ Gia Thụ nghĩ bụng: Sao vậy chứ? Còn không cho người ta nói sự thật à?
Diệp Kỳ Viễn cất giấu ý cười không nhịn được vào trong bát cơm. Tạ Gia Vân
múc một bát canh cho em trai, thuận miệng nói, “Biết rồi, em mau ăn đi,
lần sau chị làm cho em”.
“chị dỗ dành trẻ con à? Một tháng chị
mới nấu nướng một lần, một năm em cũng không về nhà đến hai lần”, Tạ Gia Thụ bất mãn lẩm bẩm.
Mắt thấy Diệp Kỳ Viễn cười sắp phụt cơm ra
ngoài, Tạ Gia Vân quả thật không thể nén giận được nữa, “đốp” một tiếng
bỏ đũa xuống, hướng về phía em trai nói, “Cậu lại muốn ăn đòn rồi hả?
Bớt vểnh mũi lên mặt đi! Ăn cơm đi! Ngoan ngoãn chút cho tôi!”.
Tạ Gia Thụ bị mắng đương nhiên rất khó chịu! Nhưng cũng quen rồi, anh buồn bực bưng bát canh lên, chẳng nói chẳng rằng lấy thìa múc trứng.
Tạ Gia Vân thấy anh giả chết, lại càng tức giận, bực mình lên giọng, “Chê
khó nuốt thì cậu đừng ăn nữa! Bên ngoài nơi nào không có chỗ cho cậu ăn
cơm? Sao phải về nhà tìm tôi rước khó chịu vào người làm gì hả?”.
Tạ Gia Thụ như bị kích thích, buông tay, nặng nề đặt bát canh xuống, Canh
hoa trứng tảo tía sóng cả ra ngoài khiến nửa chiếc khăn trải bị ướt.
Thật ra, Tạ Gia Vân là chị cả mà như mẹ. Hơn hai mươi năm qua cô luôn đối xử với em trai mình bằng thái độ này. Ngay cả Diệp Kỳ Viễn cũng đã quen,
huống hồ là người có thể chất M chán sống thích bị ngược đãi như Tạ Gia
Thụ. Chị gái anh không mắng đến nước này thì không xong với anh. Nhưng
hôm nay, chẳng hiểu vì sao, anh lại phản kháng gay gắt như vậy, nhất
thời, mọi người đều ngẩn ngơ tại chỗ.
Diệp Kỳ Viễn phản ứng đầu
tiên, thấy thần sắc của Tạ Gia Thụ là biết ngay cậu em vợ này không vui
thật rồi, vội vàng cười giảng hòa, “Hai chị em em không gặp nhau thì
ngày ngày nhắc tới nhắc lui, khó khăn lắm ăn bữa cơm thì lại cãi nhau”.
Tạ Gia Vân dạy em trai từ nhỏ, đừng nói là đấu khẩu, số lần đánh nhau cũng không đếm xuể. Lần đầu tiên bị em trai đáp lại gay gắt thế này, cô hoàn toàn kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi ngơ ngẩn ra đó.
Còn Tạ Gia Thụ chỉ cụp mắt, lấy khăn ăn chậm rãi lau canh rớt ở trên tay. Một lát sau, anh hờ hững đứng dậy bỏ đi.
Tiếng đóng cửa truyền lại, Tạ Gia Vân mới bừng tỉnh từ trong giấc mộng, quay mặt hỏi chồng, “Nó… làm sao vậy?”.
Diệp Kỳ Viễn cũng không biết phải nói sao, an ủi vợ, “Không phải cậu ấy luôn như vậy sao? Sáng nắng, chiều mưa, tối đong đưa triều cường. Trái lại
là em ấy, đừng có lấy làm lạ như vậy”.
Tạ Gia Vân ngẫm nghĩ… cũng phải.
Trước kia, tất cả những người quen biết Tạ Gia Thụ đều cảm thấy con người anh cợt nhả, ấu trĩ. Người thích Tạ Gia Thụ, đại đa số đều thích tướng mạo
và gia thế của anh. Còn người Tạ Gia Thụ thích… tuyệt đại đa số là người có thái độ không tốt với anh.
Giống như chị gái anh, anh Thừa
Quang, Diệp Kỳ Viễn,… Những người Tạ Gia Thụ quý mến, kính trọng này đều cảm thấy anh hỉ nộ vô thường, cho nên bọn họ không coi hỉ nộ của anh là chuyện gì lớn.
Nhưng kỳ thực, Tạ Gia Thụ cũng biết đau lòng, chỉ là từ trước đến nay anh không bao giờ nói với người khác. Ví dụ như đến bây giờ, anh vẫn nhớ lần anh bỏ thi trung học chạy ra ngoài chơi, chị
gái như phát điên đi tìm, giáng cho anh một bạt tai trước mặt lũ bạn.
Mọi người đều nói, chị của anh không dễ dàng gì. Chị ấy đã vì anh hi sinh
rất nhiều. Anh thừa nhận, anh thật lòng kính yêu chị gái của mình,
nhưng… anh vẫn luôn nhớ cáo bạt tai ấy, hơn nữa, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy đau nhức âm ỉ.
Chị bận rộn với hàng đống công việc, nên từ
trước đến giờ không có lòng kiên nhẫn với anh. Thật ra, từ nhỏ tới lớn,
chưa có ai kiên nhẫn với anh. Anh còn tưởng rằng thế giới này không ai
có lòng kiên nhẫn như vậy, cho đến khi gặp được Phùng Nhất Nhất.
Chỉ có Phùng Nhất Nhất, cho dù bị anh giày vò thế nào, cô cũng chưa từng cảm thấy chán ghét anh.
Tạ Gia Thụ chẳng thèm quan tâm đó có phải là bởi vì sự uy hiếp của anh, cô nhát gan sợ chết hay không, dù sao đó cũng là người duy nhất không rời
bỏ anh mà anh từng có được.
Ngọn đèn giữa lòng thành phố lấp lánh trong màn đêm. Ngồi trong xe, phóng tầm mắt nhìn ra xa, trong vô số cao ốc gần xa kia, có biết bao cửa sổ lấp lánh ánh đèn, nhưng lại không có
ánh đèn nào liên quan đến anh.
Âm nhạc trong xe được vặn đến mức
to nhất. Lúc Tạ Gia Thụ ấn số gọi cho trợ lý, không thể không dùng âm
lượng như gào thét, “Cậu tìm cô ấy ra đây! Trong vòng ba mươi phút tôi
phải biết cô ấy đang ở đâu!”.
Sau đó anh sẽ chạy đến! Cướp cô lên xe, mang theo cô, chạy dọc theo quốc lộ, đến một nơi không có người,
đốn cây dựng nhà, xây một căn nhà nho nhỏ, cùng cô sống ở đó, sinh một
đàn con! Không được! Trẻ nhỏ quá phiền phức, hơn nữa còn phân tán sự chú ý của cô! Tạ Gia Thụ muốn cả đời về sau cô chỉ quan tâm đến mình anh…
Cuộc điện thoại của ngài trợ lý đã phá vỡ hoang tưởng không bờ bến của Tạ
Gia Thụ, “Tổng giám đốc Tạ, hôm nay cô Phùng không đi làm”.
“…”, Tạ gia Thụ bỗng chốc ủ dột, “Biết rồi!”.
Anh chỉ có thể sa sầm mặt mày lái xe về căn nhà của mình, một mình rầu rĩ lên lẫu ngủ.
Căn nhà xa hoa, nội thất xa xỉ, giường ngủ thoải mái cao cấp, nhưng người
trên giường lại lăn qua lộn lại trằn trọc đến nửa đêm mà không sao ngủ
nổi. Tạ Gia Thụ không thể không chuyển đến phòng dành cho khách, ôm gối
ngủ cũng coi như chợp mắt được một lát.
Nhưng lòng anh luôn cảm thấy bất an, không có cách nào chìm sâu vào giấc ngủ.
Tạ Gia Thụ cáu kỉnh vò đầu ngồi dậy, mất năm phút để khai thông tư tưởng,
sau đó gạt sự ghê tởm sang một bên để gọi điện thoại cho Thẩm Hiên.
Lại là nửa đêm, lần này Thẩm Hiên không chửi thầm trong lòng nữa mà trực
tiếp văng ra một tràng lời lẽ thô tục với người ở đầu bên kia.
Cuối cùng Tạ Gia Thụ cũng tìm được đối tượng để phát tiết! Anh hoàn trả gấp
mười lần mà chửi lại! Tiếng Trung pha trộn ba loại ngôn ngữ Anh, Nhật,
Hàn, trong đó còn có trích dẫn kinh điển, sự kết hợp Trung- Tây, độ đặc
sắc có thể nói từ nào từ nấy đều như ngọc trai…
Viện trưởng Thẩm ở đầu bên kia bị mắng chửi mà trợn mắt há mồm, không hiểu hỏi, “Tạ Gia
Thụ, rốt cuộc có phải cậu gọi đến để nhờ vả người khác không vậy?”.
“…Đúng vậy!”, Tạ Gia Thụ kiêu ngạo trả lời.
Thẩm Hiên lẽ thẳng khí hùng ân cần “hỏi thăm“ Tạ phu nhân và Tạ lão phu
nhân… Mười phút sau, anh gọi lại cho Tạ Gia Thụ, nói, “Nhất Phàm hai
ngày nay ở ký túc công ty, không thể về nhà. Vừa rồi, cậu ấy gọi điện về hỏi thăm mới biết, Phùng gia tưởng người ở chỗ cậu, nói Phùng Nhất Nhất từ tối qua không về nhà, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy”.
Tạ Gia Thụ từ trên giường bật dậy như lò xo, không kịp thay đồ ngủ, chỉ lôi chiếc áo khoác lên người rồi xông ra ngoài.
Mặc dù Thẩm Hiên cũng chạy đến bệnh viện ngay lập tức, nhưng anh vẫn cho rằng Tạ Gia Thụ lo lắng có chút thái quá.
“Cứ gọi điện thoại hỏi xem thế nào trước đã, chắc cô ấy bị cậu làm cho kích động nên trốn đi thôi. Thử gọi điện thoại hỏi bạn bè cô ấy xem?”, Viên
trưởng Thẩm day day thái dương, nói.
Tạ Gia Thụ nhìn chằm chằm
vào màn hình hiển thị tại phòng bảo vệ, mắt không chớp, miệng bình tĩnh
hỏi lại, “Hôm qua muộn như vậy rồi, cô ấy sẽ không đi tìm bạn bè bình
thường, mà chỉ có Tử Thời thôi. Anh cảm thấy cô ấy sẽ đi tìm Tử Thời vào thời điểm này sao?”.
Tử Thời mang thai, Phùng Nhất Nhất sẽ không đến làm phiền cô ấy. Huống hồ, nếu Phùng Nhất Nhất ở chỗ Tử Thời, chí
ít Thịnh Thừa Quang sẽ nhắn nhủ với Phùng gia một câu.
Thẩm Hiên
cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Đúng lúc này, đoạn video ghi
lại cảnh Phùng Nhất Nhất ra khỏi cổng bệnh viện rạng sáng hôm qua đã
được lấy ra.
Chỉ vỏn vẹn mười giây, Phùng Nhất Nhất đã vẫy tay, taxi dừng lại, cô lên xe, không phát hiện ra điểm bất thường nào.
Tạ Gia Thụ chau mày trầm lặng.
“Không đúng!”, Thẩm Hiên ở bên cạnh đột nhiên trầ giọng nói, “Cổng bệnh viện
của chúng tôi có một đoạn đường tư rất dài, rất ít taxi chạy vào đó,
huống hồ lúc này là tờ mờ sáng. Hơn nữa, cậu nhìn chỗ này xem, chiếc xe
này rõ ràng là xe trống, lái thẳng đến trước mặt cô ấy rồi dừng lại,
không phải là đưa người đến rồi tiện đường đón khách!”.
“Phóng to ảnh ra!”, Tạ Gia Thụ vừa gọi điện thoại vừa dặn dò trưởng ban bảo vệ, “Phóng to biển số chiếc xe đó!”.