Hoài Niệm

Quyển 2 - Chương 50



Đang ăn cơm, bỗng có người gõ cửa, Phùng Nhất Nhất ngồi ở cuối bàn, đương nhiên là phải đứng lên mở cửa.

Cửa vừa mở, không ngờ người tới là Trịnh Phiên Phiên. Cô gái lại trở nên xinh đẹp rồi! Có lẽ là mùa đông nên khuôn mặt cô ấy tròn hơn một chút, khí sắc có vẻ tốt hơn nhiều. Cô ấy để mặt mộc, chỉ tô ít son lên môi, xinh đẹp đứng đó. Thời tiết lạnh thế này, bởi có cô ấy mà giống như mùa xuân.

“Chị! Chị về rồi!”, Trịnh Phiên Phiên đã tỉnh lược từ “Nhất Nhất”, gọi cô hệt như Phùng Nhất Phàm, rồi nhiệt tình tiến đến ôm cô. Sau khi vào nhà, cô gái lại ngọt ngào gọi “Bác trai, bác gái!”, sau đó trực tiếp phớt là Tạ Gia Thụ, ngọt ngào cất giọng, “Nhất Phàm!”.

Phùng Nhất Nhất thấy khuôn mặt trắng trẻo, anh tuấn của em trai nhà mình thoáng nét ửng hồng khả nghi, sau đó lại thấy cậu chau mày, vô cùng mất kiên nhẫn nói, “Sao em lại chạy đến đây nhanh như vậy hả?”.

Trịnh Phiên Phiên chớp chớp mắt, mặc dù không nói, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được là ý “Bởi vì em nhớ anh mà!”.

Cả gian phòng được cô gái mang đến đầy vị ngọt ngào, ngọt ngào đến mức khiến người ta sặc sụa.

Phùng Nhất Nhất chuyển ghế đến cho Trịnh Phiên Phiên ngồi, hỏi, “Phiên Phiên, em ăn cơm chưa?”.

“Em ăn rồi!”, Trịnh Phiên Phiên nói tự nhiên, thoải mái, “Nhưng canh bác gái nấu ngon vô cùng vô cùng, có thể cho cháu xin một bát không ạ?”.

Mẹ Phùng hiển nhiên không nhiệt tình với Trịnh Phiên Phiên như với Tạ Gia Thụ, nhưng cũng lập tức nói, “Nhất Phàm, con đi lấy bát đũa đến đây cho Phiên Phiên”.

Phùng Nhất Phàm không ngẩng đầu.

Phùng Nhất Nhất đang định đứng dậy thì Phùng Nhất Phàm lấy bát canh của mình đưa đến trước mặt Trịnh Phiên Phiên.

Trịnh Phiên Phiên đương nhiên là dáng vẻ ngọt ngào lập tức bưng lấy, vui vẻ uống canh.

Phùng Nhất Nhất kinh ngạc! Cha mẹ Phùng vờ như không nhìn thấy, Tạ Gia Thụ lại nhìn thấy, tay anh còn sờ cằm, như có điều suy nghĩ…

Trịnh Phiên Phiên nói cô ấy đến đây mời Phùng gia tới tham dự bữa cơm tất niên của Trịnh gia.

Mẹ Phùng không vui cho lắm, không vòng vo mà nói thẳng, “Nơi ấy chúng ta không quen lắm, đi rồi lại sợ không được thoải mái. Hơn nữa, bữa cơm tất niên nên ăn ở nhà thì hơn. Cả nhà tụ tập cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, vui vẻ náo nhiệt, cũng có ý nghĩa hơn”.

Trịnh Phiên Phiên không chút hoang mang, cố gắng thuyết phục, “Nhưng bác gái ạ, bác đã trải qua bao năm như vậy rồi ạ? Năm nay đón một cái Tết khác đi bác! Gia đình cháu mỗi năm đều mời rất nhiều người cùng đến ăn bữa cơm tất niên. Người mà anh trai cháu mời đều là bạn bè của anh ấy, như anh Thừa Quang, chị Tử Thời… Họ đều là người quen mà. Anh trai cháu bảo cháu mời bạn bè đến tham dự, nhưng cháu không có bạn… Nếu mọi người không đi thì tội nghiệp cháu quá!”.

Cô gái xuất ra tuyệt chiêu làm nũng, mẹ Phùng bế tắc, ánh mắt nhìn về phía cha Phùng, ai ngờ Trịnh Phiên Phiên còn nhanh hơn bà, lập tức quay về phía cha Phùng, “Bác trai!”.

Con gái nhà mình chưa bao giờ cất giọng nhẹ như bay thế này, cha Phùng cũng có chút không quen… Mẹ Phùng thăm dò con trai, “Nhất Phàm, hay là con và chị con đi nhé? Mẹ với cha con về bên ông bà, cũng tiện cùng ông bà đón Tết”.

Phùng Nhất Phàm không lên tiếng, chậm rãi ăn trái cây.

Trịnh Phiên Phiên hơi chu môi, lẳng lặng kéo vạt áo cậu. Phùng Nhất Phàm vẫn không đồng ý, cô lại ra sức kéo rồi lại kéo, dĩa trái cây trong tay Phùng Nhất Phàm bỗng chọc vào miệng, cậu trừng mắt nhìn cô gái.

Trịnh Phiên Phiên tủi thân nhìn Phùng Nhất Nhất, “Chị…”.

Phùng Nhất Nhất chỉ đợi lúc này, cô nói với Trịnh Phiên Phiên, “Được, cũng lâu rồi chị không gặp Tử Thời và mọi người. Công chúa thứ hai nhà cô ấy chị cũng mới xem qua ảnh và webcam, nhân dịp bữa cơm tất niên, mọi người cùng nhau tụ họp luôn”.

Đột nhiên có một tia hy vọng, Trịnh Phiên Phiên bỗng chốc vô cùng vui vẻ!

“Chị là tốt nhất!”, cô ấy cao hứng bừng bừng ôm chầm lấy Phùng Nhất Nhất. Phùng Nhất Nhất cười híp mắt vỗ vỗ cô bé, dịu dàng vô cùng.

Tạ Gia Thụ nhìn Phùng Nhất Nhất, người đang cười tươi hoan hỉ, đột nhiên thong thả nói với cha mẹ Phùng, “Chú và cô cùng đi với bọn cháu đi ạ. Đến lúc đó mấy người chúng ta là đủ một bàn rồi. Chẳng phải chúng ta đã nói là cùng nhau ăn Tết sao? Huống hồ, nếu mọi người ở nhà ăn bữa cơm tất niên, mua đồ, rửa đồ, nấu nướng, rửa bát đĩa… phiền phức lắm ạ. Chúng ta cùng nhau đến nhà Trịnh Phiên Phiên ăn một bữa là được rồi”.

Tạ Gia Thụ nói linh hoạt, thản nhiên. Với mức độ được sủng ái của anh tại Phùng gia bây giờ, cha Phùng lập tức cười híp mắt gật đầu.

Cha Phùng gật đầu, mẹ Phùng cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Trịnh Phiên Phiên tinh thần phấn chấn! Lúc này, cô ấy không thèm hỏi Phùng Nhất Phàm nữa, bởi vì anh Gia Thụ của cậu đã có lời, chắc chắn cậu sẽ đi!

Trong lòng cô gái càng nhận định Phùng Nhất Nhất, dựa vào người Phùng Nhất Nhất vừa làm nũng vừa nói lời hay, ngọt ngào vô cùng.

Trịnh Phiên Phiên tung tăng hớn hở ra khỏi Phùng gia, vừa xuống lầu ra khỏi tiểu khu, chiếc xe màu đen đỗ bên gốc cây đã nháy đèn với cô.

Cô dừng bước đưa mắt nhìn, cửa xe chỗ ngồi phía sau hạ xuống hơn nửa, Tạ Gia Thụ, người đã nói lời tạm biệt từ sớm đang ung dung ngồi trong xe.

Trịnh Phiên Phiên đi tới, xuyên qua cửa xe được mở, cười híp mắt hỏi người bên trong, “Anh cố ý đợi em ở đây à? Tiện đường đưa em về sao? Cảm động quá!”.

Tạ Gia Thụ đã qua cái tuổi đấu võ mồm với cô bé từ lâu, lúc này anh cũng không có tâm trạng, chỉ nhàn nhạt nói, “Bữa cơm tất niên của Trịnh gia mọi năm đều là ngày Hai mươi tám mới đưa thiệp mời, sao năm nay lại sớm như vậy? Còn nữa, cô đến mời mọi người cũng không mang theo thiệp, không hiểu lễ độ như vậy, anh trai cô có biết không?”.

Thiệp mời còn chưa in cơ. Trịnh Phiên Phiên lấy chiêu bài mời mọc này là vì nóng lòng muốn được gặp Phùng Nhất Phàm.

Cô nàng Trịnh Phiên Phiên bị bóc mẽ, không vui nói, “Anh nói chuyện đừng khiến em không vui như vậy chứ! Em đây là muốn giúp anh tạo cơ hội còn gì, nếu không, anh làm gì có cơ hội cùng chị đón năm mới?”.

Tạ Gia Thị cười lạnh, “Vậy thì phải cảm ơn cô quá rồi! Trước khi cô đến, tôi đã thành công xin ăn chực bữa cơm tất niên nhà họ rồi. Cô đã phá rối kế hoạch của tôi”.

“Vậy anh đợi em ở đây là vì muốn đánh em một trận để trút giận sao?”, Trịnh Phiên Phiên nghiêng đầu, giọng đầy khiêu khích.

“Sao tôi lại dám đánh cô chứ?”, Tạ Gia Thụ tay ôm ngực, “Tôi dám động đến một ngón tay cô, anh trai cô không lột da tôi mới lạ đấy!”.

“Anh biết vậy thì tốt!”, Trịnh Phiên Phiên nói xong định rời đi.

Cô ấy vừa quay người thì nghe Tạ Gia Thụ nói, “Muốn đánh cũng phải đánh Phùng Nhất Phàm chứ!”.

Trịnh Phiên Phiên lập tức quay người lại, “Này! Tạ Gia Thụ, lúc đó chúng ta đã nói là cùng giúp đỡ lẫn nhau. Anh dám động vào Nhất Phàm thử xem? Em có thành ma cũng không tha cho anh!”.

Tạ Gia Thụ bị cổ họng của Trịnh Phiên Phiên hét cho nhức đầu. Anh nhìn cô ấy bằng ánh mắt chán ghét, lạnh lùng nói, “Cô cũng nhớ chúng ta là quan hệ giúp đỡ lẫn nhau cơ đấy! Lần sau, trước khi xuất chiêu thì đánh tiếng trước có được không hả?”.

Trịnh Phiên Phiên biết mình đuối lý, hơn nữa, Tạ Gia Thụ bảo gì Phùng Nhất Phàm nhà cô bé nghe nấy, quả thực không dám mạo hiểm, nhẫn nhịn, nhỏ giọng nói, “Lần này coi như em xin lỗi anh!”.

“Tôi cho cô cơ hội bù đắp”, Tạ Gia Thụ cười khen ngợi, “Bữa cơm tất niên năm nay, anh trai cô định đặt ở nhà hàng nào?”.

“Đương nhiên vẫn là nhà hàng của gia đình em rồi.”

“Vậy cô về thuyết phục anh trai cô đổi nhà khác đi”, Tạ Gia Thụ chậm rãi nói ra tên nhà hàng.

Trịnh Phiên Phiên biết nhà hàng này, ở đó nổi tiếng về món ăn Pháp, hơn nữa, chỗ ngồi cũng khó đặt.

Cô bé khó xử, nói, “Anh trai em sẽ không đồng ý đâu. Bữa cơm tất niên của gia đình em đều làm tại nhà hàng của nhà, giờ đi nhà khác mất mặt lắm. Anh cũng biết anh trai em rất sĩ diện…”.

“Vậy tôi dạy cô một cách nhé!”, Tạ Gia Thụ vừa hào phóng vừa điềm đạm nói, “Cô về nói với anh trai rằng, nhà hàng đó là nơi mà phu nhân của Ngôn Tuấn thích nhất, là nơi Từ Thừa Kiêu cầu hôn bà xã, cũng là nơi Thịnh Thừa Quang tỏ tình và cầu hôn Tử Thời”.

Trịnh Phiên Phiên bỗng nhiên bừng tỉnh, “Vậy thì anh trai em chắc chắn sẽ mua lại để tặng cho chị dâu em”.

“Sau đó thì… nó trở thành nhà hàng của nhà cô rồi”, Tạ Gia Thụ giọng nói khoan thai.

Trịnh Phiên Phiên phì cười, nhoài lên cửa xe cười ha hả, “Tạ Gia Thụ, anh thật thất đức!”.

“Không cần khách khí!”, Tạ Gia Thụ thẳng thừng đuổi cô ấy ra khỏi xe rồi kêu tài xế lái xe.

“Này! Anh không được giở trò với Nhất Phàm đâu đấy!”, Trịnh Phiên Phiên đuổi theo chiếc xe vừa khởi động rồi hét lớn.

Tạ Gia Thụ không chút đồng tình nhìn về phía cô gái đang đuổi theo xe, giọng thành khẩn, “Sao tôi có thể giở trò được? Tôi còn trông cậy nhanh chóng bồi dưỡng cậu ấy cho tốt, rồi đưa đến Trịnh gia làm rể hiền, tôi cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút”.

Trịnh Phiên Phiên cười vừa ngọt ngào vừa đắc ý, “Cảm ơn anh nhé, Tạ Gia Thụ!”.

“Không cần khách sáo!”, lần này, Tạ Gia Thụ là thật tâm, “Tôi lĩnh hội được rất nhiều điều từ cô đấy!”.

“Cái gì… Cái gì?”, Trịnh Phiên Phiên đi giày cao gót đuổi theo xe, cật lực thở dốc, kiên định đợi câu khích lệ và khen ngợi.

Tạ Gia Thụ vô cùng nghiêm túc tổng kết, “Cây không có vỏ, tất chết. Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch”.

Trịnh Phiên Phiên đứng lại, thở hổn hển, chỉ về chiếc xe đã đi xa, hét lớn, “Anh mới không biết xấu hổ ấy! Anh mới là thiên hạ vô địch ấy!”.

Người ngoài đều đã đi, mẹ Phùng lần đầu tiên kêu cha Phùng đi thu dọn bát đĩa, vội vàng chạy vào phòng con gái nói xong câu chuyện còn dở dang.

“Vừa nãy chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?”, mẹ Phùng tinh thần sảng khoái hỏi.

Bữa tối, Phùng Nhất Nhất không ăn nhiều nhưng vẫn thấy đầy bụng. Lúc này cô dựa vào tường không lên tiếng, vẻ mặt ủ rũ.

Mẹ Phùng tự hỏi tự trả lời, “Ồ, nói đến thằng bé Gia Thụ kỳ quái, cứ phải có con bằng được”.

“Mẹ, mẹ phiền quá, mẹ đi ra ngoài đi ạ!”, Phùng Nhất Nhất đau đầu nói.

Mẹ Phùng bị nghẹn, dạ dày có chút khó chịu. Vừa rồi, bà không có lòng dạ đâu mà ăn cơm.

“Con chê mẹ phiền phức? Vậy con nói cho rõ ràng đi, có phải sau này con không muốn mẹ làm phiền nữa không hả?”

Phùng Nhất Nhất thật hết cách với bà, nhưng đúng là phiền đến sắp khóc rồi, “Lúc đầu con và Tạ Gia Thụ ở bên nhau thì mẹ khăng khăng không chịu, hận đến mức muốn đánh chết con. Bây giờ mẹ lại muốn con ở bên anh ấy sao? Mẹ, mẹ làm người có nguyên tắc chút có được không? Bởi vì anh ấy đối xử tốt với mẹ, nên mẹ liền để con gái cho anh ấy sao?”.

“Đúng vậy, nếu không thì sao? Tôi không gả con gái cho người đối xử tốt với tôi, chẳng lẽ tôi lại gả cho tên Thang Tường không thèm lộ mặt kia chắc?”, mẹ Phùng bình tĩnh thừa nhận, nói tiếp, “Trước kia, tôi kêu cô đừng ở cùng Tạ Gia Thụ, bởi vì lúc đó chẳng phải còn có Thẩm Hiên sao? Bây giờ, nếu cô có một người được như Thẩm Hiên, tôi cũng tình nguyện gả cô đi. Cô muốn gả cho Thang Tường, tôi cũng đâu có phản đối! Điều kiện tiên quyết là nó phải đấu lại được Tạ Gia Thụ”.

Phùng Nhất Nhất không còn lời nào để chống đỡ.

“Không phải mẹ không để tâm con, cũng không phải thấy tiền mà sáng mắt. Chỉ là mẹ rất thực tế, hơn nữa, con chính là con gái mẹ, nên mẹ phải lựa chọn người tốt với con nhất. Bây giờ, con đã bỏ lỡ Thẩm Hiên rồi, Thang Tường cũng không dựa dẫm được, cho nên con cũng chỉ còn Tạ Gia Thụ thôi.”

Phùng Nhất Nhất nghe những lời này mà trong lòng khó chịu vô cùng, cô bỗng chốc bốc hỏa, kích động lớn tiếng, “Con thà rằng cả đời này không lấy chồng”.

Lúc này, sắc mặt của mẹ Phùng đã thay đổi, nhưng bà cũng không nói gì thêm, ngồi một lát rồi đứng dậy, lẳng lặng đi ra ngoài. Phùng Nhất Nhất gọi bà lại, “Là Đàm Tường, Đàm… Tường, không phải là Thang Tường. Con đã từng nghiêm túc cân nhắc đến việc lấy anh ấy, mẹ đừng đọc sai tên của anh ấy nữa”.

Mẹ Phùng đứng đó nói, “Được, mẹ biết rồi!”.

“Mẹ, hiện giờ mẹ cảm thấy gả con cho Tạ gia không vấn đề gì rồi sao?”, Phùng Nhất Nhất không nhịn được hỏi, cô không hiểu, “Trước kia, mẹ kiên quyết chuyện môn đăng hộ đối, hiện giờ lại cảm thấy không thành vấn đề rồi sao?”.

Mẹ Phùng nghiêm túc nói, “Nếu em trai con cứ phát triển như hiện tại, rất nhanh sẽ thành công. Cô gái nhà họ Trịnh kia thông minh, em trai con về cơ bản là bị ăn chắc rồi. Hai người họ có lẽ sẽ thành đôi. Mẹ thấy Tạ Gia Thụ đề bạt em trai con cũng là vì nguyên nhân Trịnh gia. Đợi em trai con có sự nghiệp, có Trịnh gia, con có anh em nhà ngoại rồi, sau này dù Tạ Gia Thụ có làm gì, em trai con cũng có thể giúp một tay”.

Phùng Nhất Nhất không ngờ mẹ mình lại nghĩ như vậy.

Nhưng đối với mẹ Phùng mà nói, chỉ đơn giản như vậy, “Con đừng cho rằng mẹ vì em trai con mà có thể bán con. Đầu óc mẹ vẫn còn minh mẫn lắm. Nếu con thật sự không thích Tạ Gia Thụ, sao con không thể theo Thẩm Hiên? Con thích Tạ Gia Thụ đến thế, sao lại không ở bên nó? Tính khí của nó không tốt, con không thể bảo nó sửa đổi sao? Lúc cha con còn trẻ, hai câu không vừa lòng là đã cho mẹ cái bạt tai rồi, bây giờ thì sao? Phùng Nhất Nhất, mẹ nói cho con biết, con không thể vừa muốn heo mập lại muốn nó chạy như ngựa được. Đàn ông không hợp ý con một chút là con không lấy người ta nữa sao? Con đã là người thập toàn thập mỹ chưa?”.

Phùng Nhất Nhất mệt mỏi nằm xuống giường, cuộn người vào trong chăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.