Cuối cùng, Phùng Nhất Nhất đã chọn một bộ lễ phục bình thường, kiểu mẫu đơn giản nhất, màu sắc cơ bản nhất.
Tối đó, khi Tử Thời trông thấy cô bèn lộ ra ánh mắt hâm mộ, “Cậu gầy quá! Hu huh u!”.
Tử Thời sinh xong công chúa thứ hai cho Thịnh gia, vừa mới ở cữ không bao lâu, trên người vẫn còn một vòng thịt.
Thịnh Thừa Quang ở bên cạnh nhìn vợ bằng ánh mắt không tán đồng., Tử Thời
liền lè lưỡi. Lúc cùng Phùng Nhất Nhất đến chỗ khác nói chuyện riêng, cô ấy mới thổ lộ, “Tớ nói là muốn giảm béo, Thịnh Thừa Quang không cho!”.
Phùng Nhất Nhất đặt tay lên eo cô bạn thân, cảm giác nơi bà tay mềm mại vô
cùng, ngay cả cô gái như cô cũng không nhịn được mà muốn nắn bóp thêm
mấy lần nữa, liền thở dài, “Anh ấy đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên là
không cho rồi…”.
Hai người họ đang thầm thì, Trịnh Phiên Phiên
như hồ điệp bay tới, “Chị, chị Tử Thời, Tạ Gia Thụ và anh Thừa Quang đâu rồi ạ? Sắp đến màn khiêu vũ rồi!”.
Tử Thời nghe thấy thế bèn đi
tìm ông xã thân yêu nhà mình, Phùng Nhất Nhất hỏi Trịnh Phiên Phiên,
“Bạn nhảy của em là Nhất Phàm sao?”.
Nhắc đến chuyện này, khó
tránh lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nhỏ giọng nói, “Nhất Phàm không chịu khiêu vũ, nói là không thích, không biết. Thật ra thì em biết, anh ấy không
muốn ôm em trước mặt mọi người, không muốn bị người khác nhìn thấy”.
Phùng Nhất Nhất cảm động, khẽ nói, “Em kiên trì như vậy, quả thật là rất dũng cảm”.
Chị không bằng em.
“Em thích anh ấy mà! Nếu em không kiên trì thích anh ấy, anh ấy sẽ chạy
mất, vậy thì toàn thế giới này chỉ thừa lại người em không thích thôi!
Chị, người giống như em đây, nếu không gặp được Nhất Phàm, tình huống
tốt nhất cũng chỉ có thể gả cho mẫu người như Tạ Gia Thụ thôi”, Trịnh
Phiên Phiên nói rồi thở dài.
Phùng Nhất Nhất trầm lặng.
Trịnh Phiên Phiên nhớ lại khuôn mặt vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, vội vàng bổ
sung thêm một câu, “Ngay cả mẫu người như Tạ Gia Thụ cũng không chịu lấy em đấy!”.
“Phiên Phiên… tính khí của Nhất Phàm không tốt, em
thật không dễ dàng gì!”, Phùng Nhất Nhất cất giọng khó khăn, “Có gì cần
chị giúp em cứ nói nhé!”.
Trịnh Phiên Phiên cười rất xinh đẹp,
khoác lấy tay cô, giọng ngọt ngào, “Không có gì đâu chị ạ, vốn dĩ là
không có ai thập toàn thập mỹ mà! Nếu bảo em lựa chọn, em thà chọn Nhất
Phàm tính khí tệ hơn mười lần cũng sẽ không chọn Tạ Gia Thụ”.
Phùng Nhất Nhất cuối cùng không nhịn được, hỏi, “Tại sao?”.
Tạ Gia Thụ … đâu có tệ đến mức ấy?
“Bởi vì anh ấy không yêu em!”, Trịnh Phiên Phiên nói bằng giọng điệu tự
nhiên thoải mái, “Yêu là chuyện quan trọng nhất. Chị, chị đừng bởi vì
đạt được quá dễ dàng mà không trân trọng đấy nhé! Có thể gặp được người
mình yêu là một chuyện vô cùng vô cùng khó khăn, càng đừng nói đến việc
cả hai đều thích nhau”.
Trong tiếng nói chuyện của họ, từng ngọn
đèn trong phòng khách nguy nga lộng lẫy dần trở nên tối mờ. Đến cuối
cùng, chỉ còn từng chùm sao đang chiếu sáng trên nóc nhà cao cao. Nhà
hàng Tây có lịch sử lâu đời vốn dĩ đâu đau cũng mang nét hoài cổ, lần
này lại trở nên huyên náo ồn ào, ánh sao tỏa sáng, mọi người đều không
cầm lòng được mà dừng lại mọi tiếng động.
Sân khấu phía trước mặt chỉ bật ngọn đèn yếu ớt, chiếu sáng ban nhạc.
Thì ra là có biểu diễn. Khán giả không biết chuyện đều bắt đầu chờ đợi.
Lúc này, một ngọn đèn sáng như tuyết bỗng rọi về chính giữa sân khấu, ở đó
chỉ có một chiếc micro, một chiếc ghế cao, còn có người không phụ sự chờ mong của mọi người, Tạ Gia Thụ.
Đại thiếu gia của Tạ gia oai
phong trong xã hội thượng lưu và giới giải trí của thành phố G năm đó
đột nhiên lui về ở ẩn, sau đó trở thành một Tạ Gia Thụ, người đã mang
F.D áo gấm về làng.
Một nhân vật như thế, ôm cây ghi-ta, trước
mặt mọi người trong phòng, thong dong ngồi trên ghế chân cao, trước
micro… Dành thời gian để tham dự bữa tiệc tối nay, thật đáng!
Phùng Nhất Nhất đứng giữa đoàn người trong bóng tối, cùng mọi người im lặng
nhìn Tạ Gia Thụ trên sân khấu. Toàn thế giới chỉ có anh là ánh sáng duy
nhất.
Tạ Gia Thụ… trong lòng cô vừa hào hứng vừa chua xót.
Tạ Gia Thụ gẩy vài âm, quay người khẽ gật đầu với ban nhạc. Âm nhạc nổi
lên, anh khẽ mỉm cười xuống phía dưới sân khấu, ôm cây ghi-ta, vừa đàn
vừa hát, “Từng thật sự cho rằng đời người là như vậy, trái tim bình lặng không muốn nhận thêm sóng gió nữa. Dứt ngàn lần tơ tình mà chẳng đứt,
trăm ngàn ngã rẽ bủa vây lấy tôi”.
Là Ma mê quỷ ám.
Bài
hát cũ từng được rất nhiều người hát, nhiều người chắc chắn còn hát hay
hơn Tạ Gia Thụ, nhưng không ai có thể khiến lòng người xao động như Tạ
Gia Thụ của đêm nay.
Khiến lòng người xao động.
“Có người hỏi tôi rằng, rốt cuộc thì em có điểm nào tốt, nhiều năm như vậy rồi mà tôi vẫn không quên được.”
Tiếng ghi-ta không ngừng lại, người hát khó kìm nén cảm xúc, nghẹn ngào một
câu, “Gió xuân có đẹp đến đâu cũng không sánh bằng nụ cười của em, người chưa từng gặp em sẽ không hiểu được”.
Trong ánh đèn chiếu sáng
sân khấu rực rỡ, anh hát, mắt hơi cụp xuống, dường như chỉ nhìn vào một
điểm phía trước mặt. Có lẽ anh không ở nơi đây, mà là đang đắm mình
trong hồi ức, nỗi cô đơn dài đằng đẵng. Anh đang hoài niệm, và những lời hát kia, đều xuất phát tự đáy lòng anh.
“Là ma mê quỷ ám cũng
được, là nhân duyên kiếp trước cũng được, tất cả đã không còn quan trọng nữa, nếu em có thể trở lại vòng tay anh.”
Cuối cùng thì Tạ Gia Thụ đã ngước mắt lên, đặt ghi-ta xuống, đưa tay chỉ thẳng về phía Phùng Nhất Nhất.
Ngọn đèn sân khấu theo ngón tay anh rọi vào Phùng Nhất Nhất.
Thế là toàn thế giới này chỉ còn lại hai người họ, đứng ở hai đầu ánh sáng.
Tạ Gia Thụ nhìn cô, trong diễn tấu du dương của dàn nhạc, anh khàn giọng
nói,”Dẫu rằng năm tháng luôn vội vã thúc giục con người ta già đi, dẫu
rằng tình yêu luôn khiến con người ta muộn phiền, dẫu tương lai thế nào
không ai biết trước… nhưng Phùng Nhất Nhất, bây giờ nói chia tay, quả
thật là quá sớm!”.
Giọng nói của anh trầm thấp, khàn khàn khiến
người ta nghe mà đau lòng khôn xiết. Huống hồ, còn có âm nhạc cùng lời
thổ lộ động lòng người thế này.
Cả hội trường đều cất tiếng hô với nữ chính, “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”.
Phùng Nhất Nhất đứng lặng trong ngỡ ngàng, trơ mắt nhìn Tạ Gia Thụ từ trên
sân khấu nhảy xuống. Trong tiếng hét chói tai và tiếng đùa giỡn bay nóc
nhà, đoàn người như biển Đỏ rẽ nước, Moses1 anh dũng cuồng si của cô đi
đến trước mặt cô.
1Xuất phát từ câu chuyện “Ông Moses tách nước
biển ra làm hai để đoàn người DO Thái có thể băng qua, sau đó nhấn chìm
truy binh của Ai Cập.
Tạ Gia Thụ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, chuyên chú, rồi đưa tay ra, khẽ giọng hỏi, “May I?”.
Môi Phùng Nhất Nhất vừa mấp máy, ngọn đèn chiếu sáng hai người họ bỗng “phịch” một tiếng rồi tối dần.
Đoàn người chưa dứt tiếng xì xào, ánh đèn trong phòng đã lần lượt phát sáng. Người điều khiển chương trình trong bữa tiệc cố đè nén vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt, vội vàng lên sân khấu nói, “À…được rồi, chúng ta …chúng ta
cảm ơn màn cảm động của vị khách vừa rồi… Ồ không, màn biểu diễn! Tiếp
theo đây, ngài Trịnh Phiên Nhiên của chúng tôi sẽ mời một quý bà đến mở
màn cho phần khiêu vũ của chúng ta ngày hôm nay!”.
Chủ nhân của
bữa tiệc mời bạn nhảy khiêu vũ, tuyên bố vũ hội tối nay bắt đầu, là quy
trình cố định trong bữa tiệc tất niên của Trịnh gia.
Trịnh Phiên
Nhiên đương nhiên sẽ như mấy chục năm như một, mời bà xã thương yêu của
anh. Nhưng tối hôm nay, biểu cảm của ngài Trịnh có phần bực bội rõ ràng. Bà xã cười dịu dàng một hồi anh mới có vẻ tốt hơn một chút, chỉ là lúc
khiêu vũ bên cạnh người cướp micro của mình, ánh mắt anh vẫn sắc như
dao.
Tạ Gia Thụ không chút yếu thế trừng mắt trở lại.
Thất bại trong giây phút mấu chốt cuối cùng, anh ảo não vô cùng, trầm giọng kêu một tiếng.
Phùng Nhất Nhất dường như đã định thần lại, cô vừa nhúc nhích Tạ Gia Thụ đã giật mình, vội vàng dang tay ôm chặt lấy cô.
“Đừng! Em đừng đi!”, anh căng thẳng thấp giọng, “Anh, thật ra anh… thật ra anh còn chưa nói hết”.
“Đúng! Anh còn chưa nói hết đâu!”.
Tư thế anh ôm cô như thể có chết cũng không để cô đi. Mặc dù xung quanh đã bắt đầu điệu nhảy, nhưng vẫn có không ít người đang dõi theo cặp đôi
này. Phùng Nhất Nhất vùi vào ngực anh không nhìn thấy,, Tạ Gia Thụ lại
chịu đủ giày vò. Da mặt có dày đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi nhiều người vây quanh xem mình bị bỏ mặc như vậy.
Anh vừa sốt ruột vừa ấm ức, lại sợ bản thân không cẩn thận mà buông lời bỡn cợt nên chẳng
nói được một câu. Trán đã rịn một tầng mồ hôi, anh không nhịn được mà
vùi đầu vào cổ cô chà xát.
Sau đó, anh cảm thấy eo mình được ôm lấy.
Phùng Nhất Nhất đáp lại cái ôm của anh, Tạ Gia Thụ mừng rỡ như điên.
Tạ Gia Thụ muốn tách ra một chút để nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, nhưng Phùng Nhất Nhất lại dán chặt vào ngực anh, không chịu để anh nhìn thấy.
“Chúng ta khiêu vũ một điệu nhé!”, cô khẽ giọng nói.
Tạ Gia Thụ hớn hở đồng ý! Bàn tay ôm lấy bờ vai cô động đậy, ngón tay chạm vào má cô.
Sau đó, anh mở rộng vòng tay, một lần nữa ôm cô vào lòng, ngón tay lén lút
xoa lên làn da mềm mại, nhẵn bóng dưới búp tay, cảm giác ấy thấm vào
thẳm sâu đáy lòng, khiến con tim mềm nhũn. Tạ Gia Thụ thỏa mãn khẽ cười. Giây phút này, anh không còn cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung
quanh nữa.
Ánh sáng của ngọn đèn như ánh sao, sắc đêm trong nhảy
vô biên đang rong chơi động lòng người. Vũ khúc du dương kia như năm
tháng chập chờn của tuổi trẻ, mỗi nốt nhạc là một câu chuyện đã qua.
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng họ lại giống như lần đầu gặp gỡ, anh dạy
cô khiêu vũ, khẽ ôm, xoay tròn, cuộc đời như giấc mộng.
Quả thật là hận rằng một đêm chẳng thể bạc đầu.
Tạ Gia Thụ khẽ ngâm nga bên tai Phùng Nhất Nhất, không có lời bài hát, chỉ có giai điệu. Phùng Nhất Nhất không biết đó là ca khúc gì, chỉ thấy lỗ
tai ngứa ngáy, bàn tay đặt trên ngực anh khẽ chọc vào anh.
Tạ Gia Thụ cười đến rung cả ngực. Anh nắm lấy ngón tay cô, đưa đến bên môi hôn khẽ.
“Vừa rồi em còn chưa trả lời anh”, anh vắt kiệt dũng khí, lại nhẹ nhàng như gió thoáng nói.
Phùng Nhất Nhất áp vào ngực anhm giọng nói nhẹ như giấc mơ, “Không phải chúng ta đang khiêu vũ rồi sao?”.
Trái tim Tạ Gia Thụ hồi hộp trong ngóng từ nãy tới giờ lại đợi được một câu
trả lời như vậy, quả thật là chẳng vui lòng chút nào. Anh buông cô ra,
nhéo mặt cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình.
Vừa chạm vào ánh mắt cô, anh biết mình lại sai rồi.
Vội vàng, buông lỏng ngón tay, Tạ Gia Thụ hốt hoảng ôm cô vào lòng, khẩn khoản nói, “Anh không hỏi nữa! Em đừng nói!”.
Xin đừng nói lời cự tuyệt trong khoảnh khắc đẹp thế này.
Chi bằng cứ để anh mãi mãi không bao giờ có được đáp án, mãi mãi thấp tha thấp thỏm.
Tạ Gia Thụ thầm dắt theo lời lẽ thô tục đi “hỏi thăm” bản thân mình một lần.
Tập luyện tới lui bao nhiêu lần như thế, ngay cả việc cướp màn khiêu vũ mở
màn của Trịnh Phiên Nhiên sẽ có hậu quả thảm hại thế nào cũng đã chuẩn
bị xong, còn bao nhiêu người trong tối ngoài sáng giúp đỡ, cuối cùng anh đã thành công ôm cô vào lòng rồi. Sao tay anh lại bỉ ổi thế này cơ chứ?
Lời nên nói, lại chẳng kịp nói lấy một câu.
Lúc này, cha mẹ PHùng đã khiêu vũ đến bên cạnh cặp đôi này. Cha Phùng tận
dụng vài giây quý báu lướt qua mà tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên gương mặt Tạ Gia Thụ. Sau khi để vuột mất, ông lo lắng nhìn bạn già của mình,
nói, “Có vẻ là không ổn rồi. Bộ dạng của Tạ Gia Thụ có vẻ không vui”.
Hôm nay, mẹ Phùng mặc bộ lễ phục dạ hội màu vàng, rất có khí chất, trang
điểm tinh tế khiến bà trẻ hơn ngày thường cả chục tuổi, cho nên tối nay
tâm trạng của bà rất tốt, cười híp mắt vỗ về cha Phùng, “Không sao đâu,
nó có thể làm tốt, ông cứ yên tâm đi!”.
Cặp vợ chồng sống với
nhau hơn nửa đời người, những gió mưa gian khổ, chuyện mẹ Phùng bảo cha
Phùng yên tâm trước nay chưa hề sai. Cha Phùng hiển nhiên là yên tâm,
tâm tình nhẹ nhõm trêu đùa, “Hôm nay, chúng ta không khiến con trai con
gái phải mất mặt đúng không? Tôi thấy mấy đôi xấp xỉ tuổi chúng ta bên
này còn không bằng chúng ta cơ!”.
Mẹ Phùng rất bình tĩnh nói,
“Đấy chủ yếu là vì ông đẹp trai, bộ Âu phục này phẳng phiu, mặc lên
người khỏi phải bàn đến sức sống thế nào! Con trai của chúng ta giống
ông”.
Lời này quả thật quá êm tai, cha Phùng vui vẻ như bay lên mây.
Còn con trai của họ, đồng chí Phùng Nhất Phàm, lúc này đang ngồi thưởng thức đồ ăn cùng Trịnh Phiên Phiên.
Phùng
Nhất Phàm mới vừa xã giao một vòng, mệt đến mức không muốn nói chuyện,
cậu không trả lời, đẩy đĩa mình đang cầm về phía Trịnh Phiên Phiên.
Cả đĩa đều là những món Trịnh Phiên Phiên thích ăn, cô ấy rất cảm động,
nhưng vẫn cố nhịn, cắn môi lắc đầu nói, “Mùa thu anh đưa em đi ăn bao
nhiêu đồ ngon, em béo lên mấy vòng rồi, từ đó về sau không gầy được nữa, không thể ăn nữa rồi!”, cô bé kiên định đẩy đĩa đồ ăn trở lại, “Nhất
Phàm, anh ăn đi, em thấy vừa rồi anh cứ nói chuyện với người ta mà không ăn gì hết”.
Phùng Nhất Phàm quay đầu nhìn Trịnh Phiên Phiên,
chẳng biết đang nghĩ gì, ánh mắt phát sáng, giọng nói rất nhẹ nhàng,
kiên định, “Em đợi thêm đi…sẽ không lâu lắm đâu!”.
Xin hãy đợi anh thêm một thời gian nữa.
Anh sẽ nỗ lực hơn, nhất định sẽ đuổi kịp đến ngày em đẹp nhất để mặc váy cưới.
Trịnh Phiên Phiên không nghe rõ, cũng sẽ không thể hiểu được ý của Phùng Nhất Phàm, miệng hỏi “Gì vậy?”, tay cầm một miếng thịt đút cho cậu, “A…!”.
Phùng Nhất Phàm nhìn cô bé bằng vẻ bất đắc dĩ, cúi đầu nhưng chỉ cắn một nửa.
Trịnh Phiên Phiên bị cử chỉ lãng mạn kín đáo này làm cảm động đến hoàn toàn
không còn lý trí, cô ấy vui vẻ nuốt hết nửa miếng còn lại.
Phùng Nhất Phàm thừa dịp lấy đi ly rượu của cô ấy, đổi thành một ly nước ép trái cây.
Lúc Trịnh Phiên Phiên ăn đồ ăn, hai má phính lên, y như con chuột trong kho thóc, quả thật là đáng yêu vô cùng. Phùng Nhất Phàm nhìn cô ấy không
nhịn được cười, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Chợt nghe cô bé cất tiếng hỏi không rõ, “”Anh…hi…sao thế?”.
Lúc Phùng Nhất Phàm quay đầu lại đã rất phong độ, “Không có gì, ăn đi!”, cậu nói, “Mặt em tròn một chút mới đẹp!”.
“Nhưng mà đã rất trong rồi!”.
“Ừm.”
Cho nên, đã rất đẹp rồi!
Phút cuối cùng của năm cũ, cả hội trường bắt đầu chờ đợi để đếm ngược. Trong đoàn người, Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Nhất sóng vai đứng phía không xa
trước cửa sổ.
Cả buổi tối nay, hai người như hình với bóng, nhưng không nói chuyện nhiều. Lúc này, toàn hội trường đang đếm ngược ba mươi giây, Tạ GIa Thụ đang đếm từng giây bỗng quay đầu nói với cô, “Lát nữa
anh đưa em về nhà!”.
Phùng Nhất Nhất nhìn mồ hôi lóng lánh trên
trán anh, đôi mắt anh sáng rực rỡ, thật giống như chàng trai của ngày
ấy, khiến lòng cô xao xuyến… Cô không cầm lòng nổi mà gật đầu.
Tạ Gia Thụ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười ấm áp với cô. Lúc này, mọi người
đang đếm ngược đến “Ba…Hai…Một”, tiếng chuông đón mừng năm mới đã vang
lên, màn đêm đen đặc bên ngoài được ngàn vạn bông pháo hoa nở rộ thắp
sáng. Mọi người xung quanh ôm lấy nhau, tặng nhau lời chúc mừng.
Tạ Gia Thụ siết chặt Phùng Nhất Nhất vào lòng, vùi mặt vào cổ cô.
Thời khắc này, một năm chỉ có một lần, còn anh đã trải qua hai mươi chín năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh cùng người mình thương yêu trải qua
giây phút ấy.
Nếu để mất cô, đây chính là lần cuối cùng anh nghe thấy tiếng chuông đón chào năm mới bên cạnh cô.
Mà nếu như, nếu như cô có thể đồng ý, Tạ Gia Thụ hy vọng năm tháng sau này mãi mãi được ở bên nhau, cùng nhau trải qua một kiếp người.
Trong tiếng hoan hô của đoàn người và tiếng pháo hoa như sấm rền, Phùng Nhất Nhất nghe thấy rõ ràng tiếng nghẹn ngào của anh.
Trong khoảnh khắc ấy, cô không biết vì sao sống mũi cay cay, hốc mắt ngập nước.
“Gia Thụ…”, cô khẽ giọng than thở.
Tạ Gia Thụ nghẹn ngào, khẽ giọng nói bên tai cô, “Điều này khó quá… thật
sự là khó quá! Anh quả thật đã rất nỗ lực rồi, nhưng vẫn không làm tốt.
Lúc anh đối mặt với người khác đều không như vậy, hễ gặp em, anh không
biết tại sao… chỉ muốn nhào nặn em, nhào đi nhào lại, tốt nhất là có thể nhào thành một cục để mang theo bên người!”.
Anh nói năng lộn
xộn, hơn nữa giọng nói càng lúc càng buồn bã. Phùng Nhất Nhất vỗ nhẹ lên anh, ai ngờ, anh lại càng nghẹn ngào hơn, mặt khẽ cọ vào cô, cô lập tức cảm thấy cổ mình ẩm ướt, nóng hổi.
“Xin lỗi.. anh biết sai rồi!”, anh hu hu mãi, rồi rầu rĩ, khốn khổ vô cùng.
Mong em tha thứ cho anh.
Tha thứ cho những lúc anh đối với em giống như một đứa trẻ. Tha thứ cho anh không chút nào che đậy với em. Tha thứ cho tính ngang bướng và ích kỷ
của anh. Tha thứ cho những lần kìm lòng không được của anh. Tha thứ cho
anh… chỉ biết dùng cách thức của riêng mình để yêu em.
Pháo hoa
trên bầu trời hấp dẫn ánh mắt của hết thảy mọi người, tiếng hoan hô mỗi
lúc một lớn, không ai chú ý đến cặp đôi đang ôm lấy nhau này. Toàn thế
giới chỉ có mình Phùng Nhất Nhất nghe thấy những lời sám hối cùng sự yếu đuối của Tạ Gia Thụ.
Lòng cô như bị dao cứa, đưa tay ra lau mắt
anh, bàn tay ẩm ướt, nóng nóng. Anh còn muốn hôn lòng bàn tay cô, trái
tim cô không chịu nổi mà run rẩy, đầu óc rối ren. Thời khắc năm mới vừa
đến, trong tiếng reo hò như thủy triều của đoàn người, cô đưa tay nâng
mặt anh, kiễng chân hôn anh.
Lúc tan cuộc, Phùng Nhất Phàm chu đáo đưa cha Phùng, mẹ Phùng về trước, chỉ còn Tạ Gia Thụ đưa Phùng Nhất Nhất về.
Lúc đợi xe ở cổng, Tạ Gia Thụ mặt không đổi sắc nắm lấy tay Phùng Nhất
Nhất, trái tim Phùng Nhất Nhất có chút rối bời, do dự quay đầu nhìn anh.
Tạ Gia Thụ lập tức dùng ánh mắt vừa hốt hoảng vừa cố gắng trấn tĩnh để nhìn cô.
Cảm xúc không diễn tả thành lời, có ngọt, có chua, có đắng, có chát, còn có rất nhiều những nỗi thấp thỏm bất an.
Phùng Nhất Nhất mím môi. Lúc này, tài xế lái xe đến, Tạ Gia Thụ bảo tài xế ra về, đích thân anh lái xe đưa Phùng Nhất Nhất về nhà.
“Anh có thể lái xe được sao? Vừa rồi anh không uống rượu à?”, xuất phát từ vấn đề an toàn, Phùng Nhất Nhất hỏi anh.
Tạ Gia Thụ vui vẻ trả lời, “Yên tâm, anh không uống!”.
Tối nay anh đâu có thời gian xã giao uống rượu với người ta.
Nhưng cô quan tâm anh như vậy, giống như người vợ quan tâm chồng, anh vô cùng hưởng thụ.
Đưa cô đến dưới lầu Phùng gia, Tạ Gia Thụ đỗ xe ở vị trí cũ, lập tức nói,
“Em khoan hãy lên, anh vẫn còn chuyện muốn nói với em”.
Phùng Nhất Nhất cũng có lời muốn nói, do dự đắn đo suốt cả quãng đường, “Ừm, anh nói đi!”.
“Vừa rồi em hôn anh, là câu trả lời của em sao?”, Tạ Gia Thụ hỏi thẳng.
Chuyện Phùng Nhất Nhất muốn nói chính là chuyện này, “Em không biết, Gia Thụ,
tối nay anh khiến em rất do dự. Chúng ta dây dưa lâu như vậy, tình cảm
thật sự còn lại bao nhiêu? Chúng ta không phải chưa từng ở bên nhau,
nhưng chúng ta đã chia tay rồi… Nếu thêm một lần nữa, lần này có phải
kết quả sẽ lại là chia tay không?”.
Tối nay lãng mạn như vậy, mà
cô vẫn nghĩ về những chuyện chẳng lãng mạn chút nào, điều này khiến Tạ
Gia Thụ ít nhiều có cảm giác thất bại. Nhưng anh được mài giũa nhiều năm như vậy rồi, chút cảm giác thất bại này đã không còn là chuyện gì to
tát.
Chỉ là anh mất mát ngồi đó, không lên tiếng.
Phùng
Nhất Nhất tưởng sự im lặng của anh là tán đồng, cô dịu dàng nói tiếp,
“Chúng ta đều nghiêm túc suy nghĩ một chút được không? Ngủ một giấc,
ngày mai tỉnh dậy, chúng ta lại nói tiếp… Như anh nói đấy, chuyện này
không dễ dàng như vậy. Anh xin lỗi em, nhưng thực ra em không hề trách
anh. Gia Thụ, em chỉ không có lòng tin vào hai chúng ta”.
Dù sao thì Tạ Gia Thụ đã té ngã bao lần trong tay Phùng Nhất Nhất rồi, lúc này anh cứng ngắc khom lưng nói, “…Được!”.
Sau đó, Phùng Nhất Nhất đang định xuống xe, anh lại cất giọng yếu ớt, “Vừa
rồi, Trịnh Phiên Nhiên phản ứng quả là nhanh quá, nếu không, anh còn
điều muốn nói với em nữa. Anh học mất mấy ngày, em để anh nói cho hết
nhé!”.
Phùng Nhất Nhất vịn tay vào cửa xe, quay đầu nhìn. Anh
nghiêm túc, từ từ nói, “Bắt đầu từ hôm nay trở đi, anh chỉ thương yêu
mình em, chiều chuộng mình em, không dối lừa em. Mỗi chuyện anh đồng ý
với em, anh sẽ làm được. Mỗi câu anh nói với em đều là thật lòng. Anh sẽ không bắt nạt em, mắng mỏ em. Anh sẽ tin tưởng em. Người khác bắt nạt
em, anh sẽ là người đứng ra giúp em. Em vui, anh chia sẻ cùng em. Em
không vui, anh sẽ dỗ dành cho em vui. Mãi luôn cảm thấy em là đẹp nhất.
Trong giấc mơ chỉ muốn được gặp em… Trong lòng anh, chỉ có mình em”.
Lúc ấy, Trịnh Phiên Phiên đã dạy những lời thoại trong phim này cho anh,
nói đây là tâm nguyện lớn nhất của rất nhiều cô gái. Tạ Gia Thụ thận
trọng điều tra xuất xứ, không ngờ lại phát hiện tên của bộ phim điện ảnh này là Sư tử Hà Đông.
“Cô có bệnh hả?”, lúc đó, anh nói với
Trịnh Phiên Phiên bằng giọng điệu khinh thường, “Cô bảo Phùng Nhất Nhất
là sư tử Hà Đông?”.
“Nếu chị là sư tử Hà Đông thì tốt rồi!”, Trịnh Phiên Phiên cũng nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, “Sớm đã thu phục anh rồi!”.
Tạ Gia Thụ im miệng.
Im lặng một hồi lâu, anh cất giọng yếu ớt, “Vậy cô bảo đảm, sau khi tôi nói cô ấy sẽ không từ chối tôi?”.
“Xin anh…”, Trịnh Phiên Phiên thật tâm khinh thường anh, “Anh chỉ nói không
thôi thì có tác dụng gì chứ? Sau khi anh nói phải làm mới được! Lẽ nào
nah muốn lừa chị Nhất Nhất sao?”.
“Tôi đương nhiên nói được là làm được rồi!”, Tạ Gia Thụ trừng mắt với Trịnh Phiên Phiên.
Huống hồ mãi luôn cảm thấy Phùng Nhất Nhất là người đẹp nhất, trong mơ chỉ
muốn gặp cô, trong lòng chỉ có cô vốn là chuyện bình thường như hít thở, đâu cần phải cố gắng đi làm mấy chuyện đó chứ?
Tạ Gia Thụ không
bỏ sót một từ đọc thuộc đoạn lời thoại này, giọng nói và tình cảm lay
động lòng người, bản thân anh cũng cảm thấy vô cùng cảm động, sau đó,
nét mặt chứa chan tình cảm, muốn nói lại thôi nhìn Phùng Nhất Nhất.
Anh không biết, thật ra, ánh mắt ướt sườn sượt này của anh vô cùng giống chú chó nhỏ sợ mình bị vứt bỏ.
Tư thế Phùng Nhất Nhất vịn tay vào cửa xe bắt đầu dao động, không nhịn được mà đưa tay ra khẽ chạm vào mặt anh.
Trong lòng Tạ Gia Thụ ngọt ngào, mềm nhũn, lại tủi thân lan tràn, chẳng nói
được lời nào nữa, nghiêng đầu cọ mặt vào lòng bàn tay cô.
Ánh sáng chiếu vào trong xe tối mờ, biểu cảm trên gương mặt anh thật khiến người ta tan nát cõi lòng.
“Gia Thụ…”, Phùng Nhất Nhất khẽ giọng gọi.
Cổ họng Tạ Gia Thụ phát ra một tiếng nặng nề, “Hử?”.
“Về nhà sớm đi, đừng ngủ cả đêm ở nơi này nữa, trên đường lái xe cẩn thận,
ngày mai gặp lại”, Phùng Nhất Nhất dịu dàng và bình tĩnh căn dặn anh.
Nói xong, không đợi Tạ Gia Thụ biến thành Tạ Ma Vương đến tóm, cô nhanh chóng chạy thoát thân.
Tạ Gia Thụ gào thét bổ nhào, cửa xe hạ xuống, hét lớn về phía người đã
vòng qua đầu xe bước phía xa xa, “Ngày mai anh đến chỗ chị anh! Ngày kia anh tới chỗ em! Mùng Hai Tết!”.
Đang là đêm khuya tĩnh lặng,
giọng nói bừng bừng xuân tình này khiến cả tiểu khu đều vang vọng lại
tiếng hét của anh. Phùng Nhất Nhất cảm thấy không ổn, nhưng lại không
chống cự nổi sức nóng của lòng mình. Cô quay người nhìn anh, một tay cầm làn váy, một tay vẫy vẫy với anh, bảo anh mau quay về.
Kết quả,
Tạ Gia Thụ giống như chàng thiếu niên mười bảy mười tám, cả nửa người
chui ra ngoài cửa xe, ánh mắt lấp lánh nhìn cô đắm đuối, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn dạt dào hy vọng.
Khoảnh khắc ấy, Phùng Nhất Nhất thật
sự đã nghe được rất nhiều âm thanh trong quá khứ, cô của thời trẻ và Tạ
Gia Thụ của ngày xưa, rất nhiều tiếng cười vui vẻ và những cuộc đối
thoại, như làn gió đêm đầu xuân của lúc này đang thoảng bên tai.
Đi xa thế rồi, không ngờ lại có thể quay về điểm khởi đầu, những khúc khuỷu ngoằn ngoèo, có phải là cuộc đời hay không?
Cô nên đối mặt thế nào đây? Tuổi xuân của cô, cuộc đời của cô.
“Chúc ngủ ngon, Gia Thụ!”.
Phùng Nhất Nhất đứng trong làn gió đêm nở nụ cười với anh, ngọn đèn đường
treo trên đỉnh đầu, toàn thân cô khoác lên mình vầng sáng ấy, mái tóc bị gió thổi bay khiến cô như đang xù lông dưới ánh sáng. Tạ Gia Thụ híp
mắt nhìn cô đến mê mẩn.