Trong thư phòng trên tầng hai của Diệp gia, cửa đóng. Không gian yên tĩnh chỉ còn lại hai chị em. Tạ Gia Vân cẩn thận ngồi xuống phía sau bàn sách.
“Nói đi! Có liên quan đến Phùng Nhất Nhất hả?”, cô hỏi.
Tạ Gia Thụ trầm lặng, không ngồi xuống sô pha đối diện bàn sách mà đi đến
trước mặt chị gái, cúi đầu, từ từ quỳ xuống, cuối cùng quỳ một gối trước mặt chị mình.
Thật ra, Tạ Gia Vân đã đoán được phần nào. Hành
động của Tạ Gia Thụ, cô không quá kinh ngạc. Cô đưa tay vuốt ve gương
mặt em trai, khẽ giọng gọi, “Gia Thụ à…”.
“Chị, em xin lỗi!”, Tạ
Gia Thụ cụp mắt, bình tĩnh nói, “Em không thể giữ đúng lời hứa của mình
rồi. Em không thể vì chị và Tập đoàn Trường Lạc mà đi kết thân”.
Tạ Gia Vân cố ý đùa giỡn, “Chị biết, Trịnh Phiên Phiên phải lòng Phùng Nhất Phàm rồi, chuyện này nhà chúng ta bỏ qua đi”.
“Không phải. Không có Trịnh Phiên Phiên cũng sẽ không có người khác. Em muốn
kết hôn với Phùng Nhất Nhất”, Tạ Gia Thụ quỳ ở đó, giọng nói trầm thấp
và kiên định, “Em xin lỗi chị! Em không những không gánh vác được Tập
đoàn Trường Lạc, bây giờ còn không tình nguyện đi kết thân, khiến chị
phải vất vả. Chuyện em hứa với chị, em chẳng làm được việc nào cả… Thật
lòng xin lỗi chị!”.
Tạ Gia Vân vỗ về em trai, không lên tiếng.
Tạ Gia Thụ khom lưng, vùi đầu xuống đầu gối cô, ủ rũ nói, “Em nghĩ rồi,
những chuyện mà anh Thừa Quang có thể lấy thân phận là chồng để giúp
chị, em là em trai, là một trong những cổ đông lớn nhất của Tập đoàn
Trường Lạc, em nhất định cũng có thể làm được! Chị, em không thể cưới
một người vợ có gia thế, có bối cảnh để chống lưng cho chúng ta, nhưng
em có thể chống lưng giúp chị!”.
“Ừm”, Tạ Gia Vân nói bằng giọng mũi nghẹn ngào, “Giờ em đã làm rất tốt rồi! Chị rất tự hào về em!”.
Hiếm khi được chị gái biểu dương, nhưng Tạ Gia Thụ lại chẳng có chút phấn
khởi nào, ngược lại, anh còn thấp giọng, áy náy nói, “Nhưng, em chỉ có
thể chống đỡ giúp chị, Tập đoàn Trường Lạc vẫn phải do chị dẫn dắt. Em
không phân thân ra được, chỉ có thể giúp chị từ bên ngoài, chỉ có thể
phối hợp với chị… Em biết, thật ra chị luôn muốn làm một người phụ nữ
của gia đình. Em xin lỗi, chị, em hại chị rồi!”, cuối cùng thì Tạ Gia
Thụ cũng nói ra.
Những năm qua, trong lòng anh vẫn luôn nhớ, từ
nhỏ tới lớn, bản thân đứng trước mặt chị gái có bao nhiêu tự ti, sau khi trưởng thành, anh muốn trả lại bấy nhiêu oai phong, ngang ngược. Quả
thực là anh đã từng có ý định cưới một cô con gái nhà giàu, tiếp tay cho Tập đoàn Trường Lạc, để chị của mình trút bỏ được gánh nặng, trở về với gia đình, sống cuộc sống mà chị ấy mong muốn, cũng để chị thấy em trai
của mình thông minh tài giỏi thế nào.
Tâm nguyện từ nhỏ đến lớn của Tạ Gia Thụ còn chưa kịp thực hiện, cho đến nay, anh lại phải từ bỏ.
Với tình cảm mà Tạ Gia Thụ dành cho Phùng Nhất Nhất, từ trước tới giờ, anh
có thể không chút do dự chết vì cô, nhưng vứt bỏ tâm nguyện lớn nhất từ
nhỏ tới lớn như vậy, nói lời xin lỗi rằng mình không làm được với chị
gái thế này… kỳ thực đối với Tạ Gia Thụ mà nói, còn khó khăn hơn cả cái
chết.
Nhưng vì Phùng Nhất Nhất, anh đã làm được.
Sự hy
sinh dành cho Phùng Nhất Nhất khiến anh cảm thấy vô cùng áy náy với chị
gái mình. Chị hy sinh vì anh nhiều như thế, nhưng anh lại thất tín với
chị vì một người phụ nữ khác.
“Chị…”, anh nhẹ nhõm mà đau khổ thở dài một tiếng.
Tạ Gia Vân có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của Tạ Gia Thụ. Em trai của
cô, từ nhỏ đã bất cần đời, cô có thể hiểu được sự kiêu ngạo và tự ti
trong con người anh.
Bởi vì đó là em trai do một tay cô nuôi lớn.
“Em không cần thiết phải xin lỗi chị thế này. Trước lúc lâm chung, cha đã
giao em cho chị, em chính là trách nhiệm của chị, là lời hứa của chị với cha”, Tạ Gia Vân cất giọng dịu dàng, chậm rãi, “Cha hy vọng em có thể
trở thành một người đàn ông biết gánh vác. Bây giờ, em đã làm được rồi.
Em từ đôi bàn tay trắng gây dựng nên F.D, việc này còn khó khăn hơn tiếp nhận Tập đoàn Trường Lạc từ tay chị. Cha ở trên trời, chắc chắn sẽ tự
hào về em!”.
“Cha sẽ không đâu… Cha sẽ trách em”, Tạ Gia Thụ đau khổ nói.
“Nói bậy!”, Tạ Gia Vân cốc đầu em trai, “Em trở nên chín chắn, độc lập, dũng cảm, tự tin, giống hệt cha hồi còn trẻ!”.
Tạ Gia Thụ chần chừ ngẩng đầu lên, nhìn chị, “… Thật sao?”.
Em không khiến mọi người thất vọng thật sao? Người cha trước giờ chỉ nhìn
nhận chị, mà chưa từng liếc em lấy một lần, sẽ tự hào về em thật sao?
Tạ Gia Vân nâng mặt em trai lên, nhìn ánh mắt có chút sốt sắng của em
trai, nói từng chữ rành rọt, “Không, Gia Thụ, em khiến mọi người đều tự
hào về em. Theo đuổi hạnh phúc không phải là chuyện dễ dàng. Năm đó, nếu không nhờ có em khích lệ, chị sẽ không có dũng cảm để lấy anh rể em.
Gia Thụ, quả thật là em không nợ chị gì hết. Em hãy tự tin lên cho chị.
Bây giờ, chúng ta đã vượt qua được quãng thời gian khó khăn nhất rồi,
sau này chị em ta nương tựa vào nhau, tháng ngày sẽ ngày một tốt đẹp
hơn”.
Ánh mắt của Tạ Gia Thụ lại ướt sượt.
“Đúng rồi!
Thằng bé này”, Tạ Gia Vân sờ bụng, giọng nói dịu dàng, “Anh rể em đã bàn bạc với người nhà rồi, đứa bé này sinh ra sẽ mang họ Tạ chúng ta”.
Tạ Gia Thụ mắt ướt sượt vừa cảm động vừa vui mừng, “Tốt quá rồi! Vậy em sẽ chia cho nó một nửa cổ phần trong Tập đoàn Trường Lạc của em!”.
“Có một nửa thôi à?”, Tạ Gia Vân giả vờ không hài lòng.
Tạ Gia Thụ cười hì hì, “Vậy sau này em cũng sẽ có con thì sao?”.
Nhà anh có hai chị em, gia đình Phùng Nhất Nhất cũng vậy. Sau này, anh và
Phùng Nhất Nhất cũng sẽ sinh hai đứa, một trai một gái. Con trai sẽ thừa kế F.D của anh, con gái sẽ thừa kế cổ phần có trong Tập đoàn Trường
Lạc.
Tạ Gia Thụ nghĩ đến say sưa ngây ngất. Tạ Gia Vân thấy vẻ
mặt phơi phới của anh là biết anh đang nghĩ gì, cô vỗ mặt anh, nói,
“Được rồi, em có thể xéo rồi!”.
Ngày hôm sau, chính là mùng Hai Tết, Tạ Gia Thụ đến chúc Tết Phùng gia.
Hơn nửa năm nay, anh ở Phùng gia còn nhiều hơn ở nhà mình, mỗi lần đều mang theo quà, nhưng đó đều là để lấy lòng, là chiến dịch mưa dầm thấm lâu.
Hôm nay, quà biếu của anh lại vô cùng long trọng, nghiêm túc.
Ngay cả mẹ Phùng cũng có chút giật mình, lên tiếng trách mắng, “Gia Thụ,
cháu làm gì thế này? Đến ăn bữa cơm rau dưa thôi mà, cháu định chuyển
nhà đấy à?”.
Tạ Gia Thụ ôm một hộp Yến huyết to đùng biếu bà, nói, “Hôm nay là mùng Hai Tết mà cô!”.
Mùng Hai Tết là ngày đón con rể, con rể đến nhà mang theo quà biếu là phong tục vốn có.
Những lời này chỉ có mẹ Phùng hiểu, bà cười híp mắt, cười híp mắt.
Cha Phùng chỉ biết lôi Tạ Gia Thụ vào uống rượu. Phùng Nhất Nhất sợ cha
uống quá chén, kéo lấy Tạ Gia Thụ, dặn dò, “Uống ít thôi!”.
Tạ
Gia Thụ thấy cô quan tâm đến sức khỏe của mình, lòng ấm áp, dạt dào! Anh xắn tay áo lên, vui vẻ nói, “Chú! Hôm nay cháu mang cho chú hai chai
rượu ngon”.
Phùng Nhất Nhất không còn lời nào để nói.
Vui
vẻ ăn xong cơm trưa, cha mẹ Phùng ở trong bếp thu dọn bát đũa, chuẩn bị
cơm tối. Phùng Nhất Phàm trở về phòng cố gắng tăng ca làm việc. Tạ Gia
Thụ giúp mẹ Phùng thu dọn quà biếu anh mang đến, vừa bỏ tay áo xuống vừa đi đến phòng Phùng Nhất Nhất tìm cô.
Cửa phòng đang mở, từ xa anh đã nhìn thấy Phùng Nhất Nhất đang gấp quần áo trong phòng.
Cảnh tượng trong sinh hoạt thường ngày của gia đình này khiến trái tim Tạ Gia Thụ cảm thấy vô cùng an lành.
Cho nên, lúc anh bước vào, tâm tình vô cùng tốt, “Em ở trong phòng làm gì
thế? Cũng không biết đường ra ngoài giúp anh và mọi người”.
Phùng Nhất Nhất đang bỏ quần áo giặt sạch từ trước Tết vào va li, không ngẩng đầu lên, nói, “Em nghỉ Tết đến mùng Tám mà, em thu dọn qua mấy thứ cần
thiết”.
Tạ Gia Thụ dừng bước chân, giọng nói cũng trầm xuống, “Sao? Lẽ nào em vẫn muốn quay lại đó làm à?”.
“Sau lần công ty hợp nhất này, nhân viên có sự điều động lớn. Nếu em tiếp
tục làm việc ở đó, hẳn là sẽ có không gian phát triển, nhưng như vậy,
chắc chắn là trong vòng hai đến ba năm sẽ vô cùng bận rộn… Em cũng đang
suy nghĩ. Anh cảm thấy thế nào?”
Phùng Nhất Nhất nghiêm túc trưng cầu ý kiến của anh.
Tạ Gia Thụ thầm bĩu môi, nhưng miệng lại rộng lượng nói, “Tùy ý thích của em thôi, dù sao thì hai bên anh đều xử lý được”.
Phùng Nhất Nhất tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngẩng đầu lên cười với anh.
Tạ Gia Thụ nếm được vị ngọt ngào, trong lòng thầm ấn “like” cho mình.
Người thu mua công ty mà Phùng Nhất Nhất đang làm là Tổng giám đốc Tạ, chuyện liên quan đến chủ đề này, họ có quá nhiều lời có thể nói. Về chuyện
công việc, Tạ Gia Thụ vô cùng nghiêm túc. Anh nói với Phùng Nhất Nhất
những chuyện sau khi công ty được thu mua hợp nhất, coi như một lần điều tra nghiên cứu.
Họ đang trò chuyện thì mẹ Phùng mang trà cùng
hoa quả vào, Tạ Gia Thụ vẻ mặt thỏa mãn, biết ơn nhận lấy. Nhưng vừa
quay mặt, anh đã lẳng lặng xúi giục Phùng Nhất Nhất đi pha cà phê cho
mình. Phùng Nhất Nhất nghiêm túc khinh thường hành vi trước mặt thế này
sau lưng thế kia của anh, kiên quyết không cho anh uống cà phê, nói buồn ngủ thì anh đi ngủ một lát.
Bên ngoài thỉnh thoảng lại có tiếng
pháo nổ gần xa. Hôm nay là mùng Hai Tết, khắp nơi đều ăn mừng náo nhiệt, Tạ Gia Thụ nằm trên giường của Phùng Nhất Nhất, gối đầu lên gối của cô, đắp chăn của cô. Phùng Nhất Nhất ngồi bên giường đọc sách, anh thấy cả
thế giới này đều không hạnh phúc thỏa mãn bằng mình của giây phút này.
“Ưm…”, anh nằm trong chăn, khẽ trở mình.
Phùng Nhất Nhất nhìn anh, “Sao vậy?”.
“Không ngủ được…”, Tạ Gia Thụ làu bàu một câu.
Phùng Nhất Nhất phì cười, đặt sách trong tay xuống, khẽ vỗ về anh như dỗ dành đứa trẻ, “Như thế này có thể ngủ được chưa?”.
Tạ Gia Thụ híp mắt giống như chú cún được vuốt ve, “Một chút…”.
“Anh mau ngủ đi, ngủ một tiếng rồi em gọi anh dậy”, Phùng Nhất Nhất khẽ đặt
tay lên mắt anh. Thời khắc này, cô bất giác trở nên dịu dàng.
Tạ Gia Thụ bị che mắt đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay cô, kéo vào trong chăn, “Nhưng anh muốn giở trò lưu manh…”.
Anh không chút đỏ mặt, nét mặt vô cùng thuần khiết và trong sáng.
Tay của Phùng Nhất Nhất đã bị kéo đến phía trên “tiểu ma vương”, xa cách đã lâu ngày lại được trùng phùng, “tiểu ma vương” vẫn anh dũng như xưa,
thậm chí còn nhỏ vài giọt lệ kích động…
Phùng Nhất Nhất đỏ mặt gắng sức rút tay về, dùng tay kia nhéo mũi anh, “Giờ trò lưu manh sẽ bị trừ điểm”.
Tạ Gia Thụ rất buồn ngủ nhưng lại cảnh giác, hỏi, “Trừ điểm đến khi không đạt yêu cầu là em sẽ khai trừ anh phải không?”.
Phùng Nhất Nhất nhịn cười, gật đầu.
Anh lập tức cho tay vào trong chăn, quấn chăn kín mít, như thể sợ cô sẽ cho tay vào cưỡng bức mình giở trò lưu manh.
“Vậy bây giờ anh được mấy điểm thế?”, anh chỉ lộ ra cái đầu, giống như kén tằm, vừa khốn đốn vừa sợ hãi hỏi.