Liễu Liệt Vân đến đây rồi? Dẫn theo Liễu Long Đình tới đây để U Quân giúp anh ta trị thương sao?
Vừa nghe thấy Liễu Liệt Vân đến đây thì trong lòng tôi đã không rõ cảm giác gì, mà U Quân đối với việc Liễu Liệt Vân đến lại không hề ngạc nhiên cho lắm, liền trả lời vị binh tướng này: “Để cô ấy chờ đi.
”
Nói xong thì định đi.
Vào lúc này ở cửa cung đều là các vị tiên đang chờ được vào diện kiến U Quân, Liễu Liệt Vân cũng đứng ở đó, đường đường là phu nhân của đế quân mà lại bị đối đãi như vậy nhưng U Quân lại không hề cảm thấy có gì không ổn, vì thế khi anh ta vừa nói lời này ra khỏi miệng tôi liền kéo tay áo anh ta, nhắc nhở anh ta Liễu Liệt Vân là vợ anh ta cưới về, là người của anh ta.
U Quân cũng không ngốc, nghe tôi nói thì lúc này mới như vừa nghĩ ra rằng để Liễu Liệt Vân đứng ở ngoài chờ quả thật không tốt.
lắm, đường đường là vợ của đế quân sao có thể để cho những tiên nhân đi qua đi lại ở cửa cung tùy ý nhìn ngó, vì thế mới sắp xếp cho binh tướng đó trước tiên cứ mời Liễu Liệt Vân vào cung, để cô ấy nghỉ ngơi ở thiên điện chờ anh ta.
Vị binh tướng này nhận lệnh U Quân xong thì hành lễ rồi xoay người đi luôn, mà U Quân thấy tôi nhắc nhở anh ta thì canh lúc còn cách một đoạn mới tới đại điện liền nói với tôi: “Vừa rồi phu nhân thật sự là chu đáo, nếu để cho quan viên thấy Liễu Liệt Vân đứng ngoài chờ thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của tôi sao.
”
Xem ra U Quân cũng biết, tuy là tôi không thích U Quân, nhưng chuyện gì ra chuyện đó, huống hồ tôi cũng chỉ là đau lòng thay cho Liễu Liệt Vân, căn bản không hề muốn làm việc gì vì U Quân.
Tôi đáp lại anh ta vài câu cho có lệ, nói với anh ta đây là việc tôi phải làm.
“Phu nhân trước đây đã là Thiên đế cao quý, nói về việc nắm bắt quy củ lễ nghi thì so với tôi còn hiểu biết hơn nhiều, từ nay về sau xin phu nhân chỉ bảo nhiều hơn nhé, chỉ bảo cho người mới nhận chức như tôi làm cách nào để trở thành một vị để vương tốt, sau này chồng em phát triển được đến đâu, rồi có bị người ta giễu cợt hay không đều là nhờ vào phu nhân đấy.
”
Lời này của U Quân khiến cho tôi trong lúc nhất thời không tìm ra được lời để phản bác anh ta, anh ta lại còn bắt đầu biết khen tôi, nếu bây giờ không phải đang tận mắt nhìn anh ta đứng trước mặt mình thì tôi thực sự không dám tin đây là U Quân, còn 9 Quận lúc này nhìn bộ dạng mắt trừng to ngơ ngác của tôi thì cười nhìn tôi, một tay để ra sau lưng tôi, một tay khác thì cầm lấy bàn tay tôi bước về phía trước.
Nhìn thấy tính cách của U Quân thay đổi lớn như vậy tôi thậm chí đã nghĩ rằng có phải vì anh ta đã thực hiện được nguyện vọng của mình nên con người cũng trở nên hòa nhã hơn, giống như bộ dạng khi anh ta còn là thần núi, khi đó tuy anh ta hung tàn nhưng tính cách còn bình thường, chẳng lẽ sau khi trải qua một hồi phong ba thì tính cách lại trở về nguyên gốc sao?
Đều nói con người thay đổi theo cái thiện, ngay cả U Quân cũng sẽ như vậy, khi đã đạt đến một độ cao nhất định, được sống cuộc sống lý tưởng thì người ta cũng theo đó mà bộc lộ dần tính cách của mình, lúc đầu tôi còn lo lắng U Quân sẽ lấy bạo trị bạo, nhưng bây giờ xem bộ dạng anh ta thì tôi đoán anh ta cũng không ngốc đến mức đi dùng phương pháp như vậy.
Sau khi đi vào đại điện trên triều đã đứng đầy cả trăm quan tiên gia, những vị tiên gia ở dưới triều đường tôi đều biết mặt, họ đều là những tiên nhân trong Thiên Đình trước kia, cũng là những vị tiên đã được tôi cứu ra từ Quy Khư.
Từ lúc U Quân dẫn theo tôi đi vào triều, tuy rằng các vị tiên nhân ngày hôm qua đã tham gia hôn lễ của chúng tôi nhưng hôm nay thấy tôi đi cùng U Quân thì vẫn hơi kinh ngạc, mà trong đám người này tôi lại không thấy Phượng Tổ Thiên và Lạc Thần, nhưng lại thấy Nhân Đế, Nhân Đế và mấy vị quan gương mặt trông rất mới, họ đứng ở hàng đầu, trong tay cầm thẻ bài, thấy U Quân đã dẫn tôi lên ngồi trên đế vị thì tất cả các vị thiên tiên liền đồng loạt quỳ xuống trước U Quân, miệng hô vang U Đế vĩnh thịnh.
Thanh thế lớn như thế này chỉ sợ là cả Nhân Đế ở Thiên Đình trước kia lên triều cũng không long trọng và có khí thế lớn như vậy, tôi ngồi sau bức rèm che sau lưng U Quân, vì bây giờ tôi còn chưa phải là Đế Hậu, lại còn là phụ nữ nên không thể trực diện tiếp xúc với các tiên quan, quy định này giống với chế độ thời cổ đại ở dưới nhân gian.
Tuy U Quân mới nắm quyền không lâu nhưng tôi ngồi sau lưng nghe anh ta nghị sự và ra quyết định thì thấy căn bản không hề có sự lỗ mãng của một yêu quái thấp kém bỗng nhiên trở thành đế vương, ngược lại anh ta cực kỳ lý trí, anh ta nắm bắt sự tình rất chuẩn xác, cho dù là tôi đã có kinh nghiệm lên triều một hai vạn năm cũng chỉ làm được không khác anh ta là bao.
Nghe U Quân phân tích về thế cục trong thiên hạ và dự đoán những sự phát triển sau này quả thực tôi khó có thể tưởng tượng được anh ta trước kia thật sự chỉ là một yêu quái tu luyện mấy ngàn năm, làm sơn thần mấy ngàn năm trên mặt đất, lại còn là chức vị được bố thí, dáng vẻ bây giờ của anh ta càng giống như từ trước kia đã là đế vương rồi, hoặc là đã có kinh nghiệm lên triều cực kỳ phong phú, bằng không đối với bất cứ ai khác bỗng nhiên phải cai quản cả thiên hạ thì khó mà tránh khỏi sẽ có khẩn trương hoặc là có trăm ngàn chỗ hở, dù sao U Quân có thể đi đến vị trí này không phải dựa vào việc anh ta từng bước đánh được thiên hạ mà là sử dụng âm mưu quỷ kế mới có được.
Tôi đi theo U Quân vào triều rồi nghe đến lúc anh ta hạ triều, đến khi mọi tiên quan đều đã bãi triều ra về tôi mới bước ra từ sau rèm che, U Quân đang chờ tôi đi đến, hỏi tôi anh ta biểu hiện thế nào? Có sự quyết đoán và khí phách của đế vương hay không?
Thật ra nếu bỏ qua hết những điều ngoài lề khác thì tôi cũng muốn khen U Quân, nhưng tôi lại cảm thấy tôi không thích hợp đi khen anh ta nên chỉ hỏi anh ta làm sao mà làm quen được với việc này như vậy?
“Ngồi xuống vị trí này là tôi liền quen, chắc là khả năng thiên bẩm đấy.
”
Cũng không biết là U Quân nói đùa với tôi hay là nói thật, trên thế giới này làm sao lại còn có loại khả năng lạ thường như thế, nhưng nếu không phải là khả năng thiên phú thì có lẽ vì ngồi lên được vị trí U Để này U Quân đã phải chịu không ít khổ cực, muốn trước mặt người trở nên cao quý thì sau lưng người phải gánh chịu khó khăn, huống hồ U Quân rõ ràng còn có khả năng khống chế đỉnh Tạo Vật, anh ta vốn có thể dựa vào sức mạnh của đỉnh Tạo Vật để làm xằng làm bậy, cũng không có ai có thể kiềm chế anh ta làm vậy, nhưng anh ta càng muốn dựa vào năng lực của chính mình để sáng tạo ra thiên hạ, xem ra tâm nguyện của anh ta đã được xác định rõ ràng rồi.
Tôi không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, thiên hạ này cần minh chủ, mà trước mắt thoạt nhìn thì U Quân chính là người như vậy, ít nhất so với Liễu Long Đình và Thiên để trước đây thì anh ta tốt hơn nhiều, anh ta không ngang ngạnh xoay chuyển định luật của vạn vật trong thế gian, mà là dựa vào định luật của vạn vật để mưu cầu phúc lộc cho thế gian.
Có thể là điều đó ở con người U Quân đã cuốn hút tôi, khiến cho tôi khi nhìn nhận anh ta đã không còn chán ghét như lúc trước nữa, cũng sẵn lòng nói thêm mấy câu với anh ta, thảo luận với anh ta sau này nên kiến thiết nhân gian và cai quản Tam Giới như thế nào, và việc chế định chế độ của triều đình.
Tôi và U Quân nói chuyện coi như là hợp ý nhau nhưng trong lòng tôi vẫn còn nhớ Liễu Liệt Vân đang chờ chúng tôi, vì thế liền nhắc nhở U Quân bây giờ phải đi gặp Liễu Liệt Vân, anh đã đồng ý rồi, tốt nhất đừng có quên.
Tôi gả cho U Quân vì muốn anh ta cứu sống Liễu Long Đình, trên thế giới này cũng chỉ có một mình U Quân mới có khả năng cứu được Liễu Long Đình.
U Quân không nuốt lời, vốn lúc đầu tôi không muốn đi cùng anh ta tới gặp Liễu Liệt Vân, gả cho chồng của cô ấy, tối hôm qua lại còn ngủ cùng U Quân, lời ngon tiếng ngọt và việc hôn môi đều làm cho tôi vừa nhớ tới đã cảm thấy rất có lỗi với Liễu Liệt Vân, nhưng tôi lại sợ U Quân giở trò gì với Liễu Long Đình nên liền đi theo anh ta đến gặp Liễu Liệt Vân.
Khi tôi lại một lần nữa nhìn thấy Liễu Liệt Vân thì cô ấy đang ngồi trên ghế, mới không gặp nhau một buổi tối mà tôi cảm giác hình như cô ấy đã tiều tụy đi rất nhiều, thấy U Quân và tôi đi từ bên ngoài điện vào cô ấy nhanh chóng đứng dậy, hành lễ với U Quân.
Trên thế giới này khoảng cách xa xôi nhất không phải sống và chết mà là chồng mình đứng ngay trước mặt nhưng mình lại phải tỏ như người xa lạ hay người dưới, phải tuân thủ tất cả những lễ nghi có lẽ có với người đó.
“Đứng lên đi, sau này không cần phải bái lạy tôi như vậy, mấy ngày nữa tôi phong hậu cho cô, chính cô cũng hiểu chứ?”
Liễu Liệt Vân nghe thấy lời U Quân nói thì nhất thời liền ngây ngẩn cả người, cương cứng tại chỗ như một con rối gỗ, chờ đến khi cô ấy kịp có phản ứng thì thần sắc dần trở nên xúc động, nhưng vẫn có vẻ không thể tin hỏi lại U Quân: “Vì sao U Đế bỗng nhiên lại muốn phong hậu cho chị?”
“Tôi cũng không muốn, hậu vị này vốn là của Hi Nhi, là do cô ấy sợ tôi có lỗi với cô, tối hôm qua cô ấy đã làm nũng mãi tôi mới đồng ý sắc phong cho cô đấy, nếu cô muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Hi Nhi đi.
Có điều chuyện tôi đã đồng ý với cô thì vẫn sẽ làm vì cô, đưa Liễu Long Đình đi ra gặp tôi đi.
”.