Hoài Tổng Anh Tránh Ra!

Chương 45: 45: Sự Ngọt Ngào Của Tịnh Dương Và Lưu Mộng Tuyền




Tịnh Kỳ hít một hơi thật sâu, từ bỏ cũng tốt, dù sao cô vẫn là cô mà thôi.

Vì hôm nay tâm trạng của bản thân không tốt, mà mình lại có những nhân viên tài ba nên Tịnh Kỳ tự cho phép bản thân được nghỉ ngơi.
Cô quyết định rủ Lưu Mộng Tuyền đi spa, song gọi mãi cho cô ấy không được nên để lại tin nhắn rồi đi đến đó trước.
Mà bên này, Lưu Mộng Tuyền đang mở to đôi mắt không thể nào tin tưởng vào hình ảnh trước mặt.

Cô đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của Tịnh Dương nói nhờ mang hộ anh tập tài liệu tối qua anh để quên đến công ty.
Vốn là cô định bảo trợ lý mang tới nhưng nghĩ đến chế độ bảo mật của Dương Kỳ nên tự mình tới.

Không ngờ anh lại chào đón lần đầu tiên đến công ty bằng một màn đặc sắc như vậy.
Bỗng nhiên cô nhớ đến lời Tịnh Kỳ: “Cậu nên đề phòng thư kí của anh hai, cô ta là người bà ngoại mình sắp vào bên người anh ấy.

Một mặt để đối phó bà, mặt khác công tác nghiệp vụ của cô ta khá tốt nên anh mình vẫn chưa giải quyết.”
Tịnh Dương nhìn thấy Lưu Mộng Tuyền vội vàng đẩy Hướng Mai ra.

Anh đang không hiểu cô ta làm sao mà đột nhiên ngã vào người anh.

Vừa hay anh đang định đứng lên nên hai tay không cẩn thận mà đặt trước ngực của cô ta.
“Mộng Tuyền, anh… anh…” Tịnh Dương muốn giải thích nhưng lại không biết nói thế nào, anh sợ cô hiểu lầm.
Hướng Mai nhìn về phía Lưu Mộng Tuyền ưu nhã đứng thẳng người, vuốt mái tóc của mình khiêu khích nhìn về phía cô.


Dáng vẻ này Lưu Mộng Tuyền đã thấy rất nhiều ở đoàn phim, cô mỉm cười đưa tập tài liệu cho Tịnh Dương.
Cô vuốt phẳng vạt áo anh, ánh mắt từ trên người Hướng Mai nhìn về phía Tịnh Dương: “Hóa ra Hướng tiểu thư lâu ngày mất tích là đến đầu quân cho Dương ca? Anh thật là vậy mà không nói với bọn em.” Cô nhẹ nhàng véo eo anh.
Tịnh Dương đau muốn chết nhưng vẻ mặt lại phải cố giữ bình tĩnh.

Chỉ cần cô không giận véo mười lần, hai mươi lần cũng được.
Cầm lấy tay trên eo, đưa lên miệng hôn nhẹ: “Anh quên, anh xin lỗi.”
Lưu Mộng Tuyền hừ nhẹ nhưng cũng không rút tay ra.

Cô quay lại nhìn Hướng Mai, vẫn chưa đi?
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Hướng Mai mỉm cười chuyên nghiệp che dấu lửa giận: “Tổng giám đốc tôi đi ra ngoài trước.” Sau đó uốn éo đi ra ngoài.
Đợi Hướng Mai đi ra ngoài, cửa đóng lại.

Lưu Mộng Tuyền đẩy anh lên ghế, ngồi lên đùi anh: “Nói cô ta và anh có quan hệ gì? Vừa nãy hai người làm gì?”
Vẻ mặt tức giận, đôi má phồng phồng, môi hơi cong làm Tịnh Dương không ngừng mà yêu thích.

Anh búng nhẹ lên trán cô: “Nghĩ linh tinh là giỏi.

Nếu anh muốn thì em đã không có cơ hội xuất hiện ở đây.”
“Hả, ý anh là gì? Nói cho rõ không em không tha cho anh.

Chia tay, chia tay em muốn chia tay.” Lưu Mộng Tuyền dùng tay xoa đi xoa lại tai anh, hoàn toàn không biết đây là nơi nhạy cảm của đàn ông, đã thế mông còn vặn vẹo không yên.

Miệng nói chia tay nhưng dáng vẻ yêu thích, si mê trong mắt lại phản bội cô.
Tịnh Dương thở dài: “Hôm nay không đi làm?”
Lưu Mộng Tuyền không để ý tới giọng nói anh đã thay đổi vô tư gật đầu.

Nhận được câu trả lời của cô, anh bế cô đứng dậy đi vào phòng nghỉ.

Bên trong như một phòng ngủ nhỏ đầy đủ tiện nghi, đặt cô nằm lên giường anh nhanh chóng đè lên.
“Anh làm gì? Thả em ra.”
Anh như không nghe thấy mà vươn tay kéo cô vào trong lòng, đôi môi rơi xuống tham lam hút lấy mật ngọt.
Lưu Mộng Tuyền bị hôn ánh mắt mê ly, ngay cả hít thở đều đã quên mất, chờ đến lúc Tịnh Dương buông cô ra, đôi môi cánh hoa đã sưng đỏ, chiếc áo khoác bị lột ra một nửa, lộ ra bờ vai như ngọc, váy áo bên trong cũng rối loạn.
“Xem lần sau còn dám nói chia tay hay không.”
Tịnh Dương nhìn ánh mắt ngập nước, cái miệng nhỏ đỏ bừng, một loại mê người, cố tình gương mặt kia lại cực kỳ vô tội, mắt long lanh, anh thấy thế, nuốt nước miếng một cái, ôm cô cọ cọ.
Lưu Mộng Tuyền cảm giác được phía dưới chân đụng đến vật gì đó cứng nóng sưng phồng, mặt càng đỏ hơn.
“Ai bảo lúc em đến lại thấy cảnh như vậy hơn nữa tay anh… tay anh còn…” Tuy cô luôn treo bên miệng đã thử qua nhiều loại đàn ông nhưng thực tế cô và Tịnh Kỳ đều là tay mơ.
“Đó là lỗi của anh sao?”
“Không phải sao?” Lưu Mộng Tuyền lườm anh, nhưng khoan rõ ràng cô đang là người chiếm ưu thế cơ mà.

“Đứng lên, anh đứng lên.

Em muốn về nhà không thèm ở lại đây với anh.” Lưu Mộng Tuyền đẩy anh, ngồi dậy.
“Về nhà?” Tịnh Dương chăm chú nhìn, lặp lại lời nói của cô.

Ánh mắt như nhìn con mồi nhìn cô.
 Tịnh Dương thuận tay véo véo mặt cô, khuôn mặt cô vừa mịn màng vừa mềm mại, véo ở trong tay anh giống như véo một khối bột vừa mềm vừa mịn, mát lạnh, mềm nhũn.
Anh không sử dụng bao nhiêu sức, đương nhiên sẽ không đau, nhưng Lưu Mộng Tuyền chán ghét có người véo mặt cô.

Song nghĩ đến như vậy anh sẽ buông tha mình cô liền chịu đựng.
Tịnh Dương vừa nhìn liền biết suy nghĩ của cô.

Nếu cô cho rằng anh sờ véo là có thể xong việc, đó đương nhiên là chuyện không thể nào.

Tịnh Dương nhẹ nâng khóe miệng, gương mặt tuấn mỹ nhìn Lưu Mộng Tuyền đến mức mặt đỏ tim đập một trận.
Mặc kệ nhìn anh bao lâu, cô đều sẽ không nhịn được thẹn thùng, Tịnh Dương cũng biết điểm này, cho nên cố ý đem mặt mình hướng tới trước mặt cô nhìn say đắm:
“Mộng Tuyền, em sẽ không cho rằng như vậy là xong rồi chứ?”
Còn muốn như thế nào nữa, chẳng lẽ muốn cô đền tiền hay sao? Lưu Mộng Tuyền ở trong lòng âm thầm kêu to.
“Vậy… vậy anh muốn em làm sao?”
Lưu Mộng Tuyền vẫn còn đang đề phòng xem xét anh, giây tiếp theo đã bị đẩy ngã lại giường.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Sẽ không phải giống như cô đang tưởng tượng chứ?
“Làm chuyện trẻ con không làm.”
Tịnh Dương đáp tỉnh bơ, không hề do dự nằm đè lên người cô bắt đầu động tay động chân.

Lưu Mộng Tuyền giãy dụa: “Đừng, đừng mà! Em không muốn làm ở trong này!”
“Thử một chút xem, anh đã sớm muốn thử xem cảm giác yêu em ở trong này, ngoan, đem chân mở ra.”
Anh hôn hôn cái miệng nhỏ của cô: “Mộng Tuyền, ngoan nè… Cho anh, mau đưa chân mở ra… Nếu đến lúc anh đi công tác em lại sẽ nhớ anh muốn khóc.”

Có thể nói “không” sao? Mà ai lại sẽ vì chuyện này mà khóc chứ? Lưu Mộng Tuyền trong lòng bất đắc dĩ nhưng trước cường quyền của anh lại chỉ có thể ngoan ngoãn mở chân ra.
Váy ngắn bị vén lên, lộ ra đùi trắng nõn, chỉ cần dùng chút lực không đến hai, ba ngày không tan.

Tịnh Dương, than một tiếng:
“Đã gầy đến mức không còn bao nhiêu thịt.

Đừng giảm nữa.”
Anh vẫn thích mập mạp, nhiều thịt một chút.

Tịnh Dương dùng tay nắn b óp, may mắn chỗ không cần nhỏ lại chưa từng nhỏ đi.

Sau đó môi Tịnh Dương hôn xuống cổ cô, cánh môi mỏng dùng sức m*t vào liền lưu lại dấu hôn.

Thân thể nhanh nhẹn chen vào giữa hai ch@n cô, cọ sát đầy ái muội.
Gương mặt phấn nộn đỏ lên, hiện tại thân thể của cô thật mẫn cảm.

Tất cả đều do công lao của anh mấy tháng qua.

Động một tý là sờ s0ạng, thân mật trên người cô, còn nhân lúc cô không chú ý, cắn lỗ tai, áp đảo cô,...
“Mộng Tuyền… em phía dưới đã ướt rồi sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.