Buổi sáng, Vĩnh Tông rửa mặt chải đầu xong, đi theo Càn Long đã lâm triều trở về đến thỉnh an thái hậu, thái hậu vừa thấy hắn đã kêu hắn lại đây, đau lòng với vẻ mặt tái nhợt của tiểu bánh bao, “Ngươi cái tiểu hầu tử! Vừa mới tỉnh dậy, mặt còn đang tái nhợt, không hảo hảo nghỉ ngơi đã chạy đến đây làm gì?” Thái hậu xoa xoa tiểu não túi Vĩnh Tông, lại chuyển hướng Càn Long, oán trách nói, “Ai gia chẳng phải đã nói, thân thể nó vẫn chưa dưỡng hảo, không cần để tiểu Tông nhi đi thỉnh an sao? Ngươi làm hoàng a mã như vậy sao?”
Càn Long cười khổ, “Trẫm đã nói qua nhưng đứa nhỏ này nói muốn mau chóng đến đây để ngài sớm an tâm!” Nói xong, dùng ánh mắt trách cứ rồi lại bao hàm sủng nịch nhìn về phía tiểu bánh bao đang làm nũng trong lòng thái hậu.
“Còn nhỏ mà đã tốt như vậy, thật sự là hài tử thiện lương!”, Thái hậu vỗ vỗ lưng tiểu bánh bao, đối với tôn tử nhu thuận và hiếu thuận càng yêu thương hơn, rồi lại nghĩ một hài tử không có uy hiếp đến ngôi vụ hoàng đế vậy sao có người cố ý hãm hại, cảm thấy càng phẫn nộ.
“Bé ngoan, ra ngoài chơi đi!” Thái hậu đối Vĩnh Tông nói.
Vĩnh Tông biết thái hậu có chuyện cần bàn với Càn Long, mà những lời này không thích hợp cho hắn nghe được, vì thế nghe lời chạy ra ngoài.
Thái hậu cùng Càn Long hai người trò chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài thông truyền có ma ma giáo huấn quy củ ngày trước thái hậu phái đi dạy dỗ Tiểu Yến Tử cầu kiến, thái hậu cùng Càn Long liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Yến Tử này, lại muốn làm ra cái con thiêu thân gì?
Ma ma tiến vào Từ Trữ cung, thái hậu nhíu mày, “Nói đi, Tiểu Yến Tử lại làm chuyện gì?” Tiểu Yến Tử cho tới bây giờ vẫn là chủ nhân khiến người khác lo lắng, nửa điểm cũng không yên tĩnh.
Ma ma vẻ mặt tức giận, “Hồi bẩm lão Phật gia, Hoàn Châu cách cách đêm qua trộm ra cung, hôm nay còn chưa trở về!”
“Cái gì?!” Thái hậu thất thanh kinh hô, dị thường phẫn nộ, “Hoàng cung là địa phương gì? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi! Một cô nương gia hoàng hoa khuê nữ chưa gả, giữa đêm khuya khoắc chạy ra ngoài, muốn không cần danh tiết? Cùng nương nàng giống nhau không tuân thủ nữ tắc! Hoàng gia như thế nào lại có loại cách cách như vậy?”
“Khụ khụ......” Càn Long ho khan hai tiếng.
Thái hậu nhìn về phía hắn, “Hoàng thượng, ngươi muốn nói gì? Sẽ không phải là muốn bao che cho nàng đi?”
Càn Long có chút bất đắc dĩ, hắn khi nào thì biểu hiện ra loại khuynh hướng này?”Hoàng ngạch nương, người trẫm phái đi Tế Nam đã trở lại, bọn họ bẩm báo rằng Hạ Vũ Hà sinh hạ một nữ nhi tên là Hạ Tử Vi, có danh tiếng tài nữ, nên Tiểu Yến Tử là giả danh, trong kinh thành nàng là nữ lưu manh.”
“Nhầm lẫn huyết mạch hoàng thất là tội lớn, hoàng thượng đã điều tra rõ ràng chưa?” Thái hậu thực không thể tin được, cư nhiên có người to gan lớn mật, giả mạo người hoàng gia, đây chính là tội lớn phải mất đầu a!
“Trẫm đã điều tra rõ.” Càn Long khẳng định nói, kỳ thật hắn đã sớm điều tra ra, bất quá tới nay hắn vốn không quan tâm Hạ Vũ Hà sinh nữ nhi cho hắn, huống chi nữ nhân này cũng thật ra không quan trọng, thứ hai, hắn dưỡng Tiểu Yến Tử coi như dưỡng đào hát, để bản thân cùng Tông nhi dùng pha trò, có phải là cách cách thực hay không thực, hắn cũng không cần, dù sao chỉ là”nghĩa nữ” thôi.
Thái hậu nhất thời có chút nén giận, “Lúc trước sao không điều tra chân tướng đã nhận thức nữ nhân này? Hiện tại phải làm như thế nào cho hảo?” Không thể chiêu cáo thiên hạ hoàng đế nhận thức lại nữ nhi đi, mặt mũi hoàng gia còn để vào đâu.
“Hồi bẩm hoàng ngạch nương, lúc trước người trẫm nhận thức là nghĩa nữ......” Càn Long cười đến giảo hoạt.
Vừa nghe lời này, thái hậu bình tĩnh trở lại, đúng vậy, trước đây chưa nói rằng đó là cách cách chính thức của hoàng gia a, “Ai gia nói ngươi phải nhớ kỹ Hạ Vũ Hà, lại còn có thể ban thưởng nàng nữ nhi vào ở Sấu Phương trai thành rạp hát đâu, nguyên lai ngươi có chủ ý a.”
Càn Long trong lòng nói thầm, cho dù thật sự là nữ nhi của Hạ Vũ Hà thì chắc hẳn vẫn đãi ngộ như vậy, hắn đã sớm không nhớ rõ bộ dáng Hạ Vũ Hà ra sao nữa, còn có thể nhớ kỹ nàng? Trên mặt cũng không biểu hiện, chỉ phụ họa lời thái hậu nói.
“Vậy Tiểu Yến Tử xử trí như thế nào?” Thái hậu sớm đã chướng mắt Tiểu Yến Tử từ lâu.
“Giao cho trẫm đi.” Càn Long trả lời. Tiểu Yến Tử cư nhiên dám để cho Tông nhi bị thương, hắn tha cho nàng mới là lạ.
Vì thế kinh thành bốn phía tìm nô tài trốn khỏi cung, mỗi nha dịch trên người mang theo bức hoạ Tiểu Yến Tử.
Mặc một thân y phục tiểu thái giám đã khiến Tiểu Yến Tử mất mặt lại rất nhanh đã bị tìm thấy, hảo hán còn không chịu nổi nhiều người, huống chi Tiểu Yến Tử chỉ có công phu ba chân miêu, thời điểm Tiểu Yến Tử bị bắt còn kêu to nàng là Hoàn Châu cách cách, đe dọa bọn họ nếu trói nàng thì sẽ bị hoàng a mã trị tội, nhưng lại bị đám nha dịch lấy đồ bịt, vô luận nàng có phải Hoàn Châu cách cách hay không thì đối với nha lịch thuộc tầng lớp gần chót cũng chả quan hệ, biết nhiều mệnh sẽ sớm đoản.
Tiểu Yến Tử bị bắt về trong cung, sau đó bị áp tới Từ Trữ cung.
Mà lúc này ở Duyên Hi cung, Tử Vi nghe nói Tiểu Yến Tử nửa đêm chạy ra cung gặp người, lại nghe bọn cung nữ thái giám lén nghị luận nói Hạ Vũ Hà quả nhiên là hán nữ đê tiện, cũng chỉ có thể dạy dỗ Tiểu Yến Tử như thiếu giáo dưỡng, nữ nhân vô liêm sỉ. Tử Vi nhất thời cảm thấy lửa nóng bốc thẳng lên đầu, lại là Tiểu Yến Tử, chẳng lẽ nàng chỉ biết làm bại hoại thanh danh nương nàng sao? Không được, nàng muốn đem chân tướng nói ra.