Chương 162 -- Thính Lạc
NPC trong chương trình này thỉnh thoảng sẽ dùng một vài lý do để đánh lạc hướng khách mời. Nếu khách mời không có manh mối chắc chắn mà đi dò hỏi, rất có thể NPC sẽ tung hỏa mù, manh mối chính xác thật ra ở trong tay NPC nhưng họ sẽ không thừa nhận, trừ khi khách mời giải được câu đố đó trước mặt họ.
Nguyễn Dạ Sênh vẫn cảm thấy việc Hề Mặc đan len là một chuyện rất đáng ngờ, thật ra mà nói, khi vừa thoát được đám đông làm che mất tầm nhìn, vào giây phút mà cô nhìn thấy Hề Mặc, thật ra trong lòng cô cũng bị hình ảnh lúc đó làm cho tức cười.
Hề Mặc và chuyện đan len, người này và việc này quá không hợp nhau, vì vậy nó cho người ta một cảm giác thú vị khi mà hai thứ vốn trái ngược nhau đột nhiên chúng lại va chạm vào nhau.
Càng như thế, Nguyễn Dạ Sênh lại càng nghi ngờ Hề Mặc là NPC, mà manh mối có thể đang ẩn giấu trong hành động đan len của Hề Mặc. Dù sao với cô mà nói, Hề Mặc không thể nào đi đan len, đây chính là điểm đáng ngờ, cô cảm thấy đây có thể là khởi điểm để khai thác ra manh mối.
"Cậu nói cậu không phải NPC, vậy tại sao cậu lại đan len, hả?" Lúc ở cửa, khi Nguyễn Dạ Sênh thấy Hề Mặc, bởi vì lo lắng cho nàng, cho dù lúc đó thấy Hề Mặc đang len có buồn cười đến thế nào cô cũng cười không nổi. Hiện tại biết được lần này ghi hình đã được Hề Mặc đồng ý, lo lắng của cô tan đi, vì trong lòng vui vẻ mà nhớ lại chuyện buồn cười trước đó, Nguyễn Dạ Sênh thật sự không nhịn được cười, khi vừa dứt câu, cô liền bật cười thành tiếng.
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh càng cười càng mất kiểm soát, không ổn, cô không nên nhớ lại nữa, càng nhớ đến hình ảnh kia càng buồn cười, cười đến hai vai run lên.
Khi cô cười, khăn lông trên tay Hề Mặc dùng để lau mặt cho cô cũng run theo.
"Đừng cười nữa." Hề Mặc nhẹ liếc cô một cái: "Sẽ không lau sạch được cho cậu."
Lần này Nguyễn Dạ Sênh miễn cưỡng kiềm chế, ánh mắt so với đỗ quyên trước cửa nhà còn xán lạn hơn, cô vẫn bám thấy không tha, phân tích: "Sao cậu không trả lời câu hỏi của mình, đang cố ý trốn tránh mình phải không, chuyện cậu đan len rất kỳ lạ, vốn chuyện này không giống như chuyện cậu sẽ làm, mình đang nghĩ là do tổ chương trình sắp xếp gợi ý."
"Thật sự không phải." Khi Hề Mặc trả lời, nét mặt vô cùng nghiêm túc: "Mình chỉ là... muốn đan áo len. Hôm nay thấy dì Nhiễm Lạp ngồi đan áo len, mình thấy tò mò nên theo dì ấy học"
Nguyễn Dạ Sênh tỉ mỉ quan sát biểu cảm của nàng khi trả lời, cảm giác không giống như nàng phối hợp với tổ chương trình để nói dối.
Dường như Hề Mặc thật sự chỉ là muốn học đan áo mà thôi.
Nguyễn Dạ Sênh như có chút ngoài ý muốn, nhưng cô vẫn tin Hề Mặc, nói: "Vậy cậu có mặc áo len đan hay không?"
Về trang phục, Hề Mặc đều mặc những thứ đồ rất quý giá, rõ ràng áo len đan tay là một cấp bậc hoàn toàn khác so với những thứ đồ thời thượng đó, cô cảm thấy Hề Mặc sẽ không chọn nó.
"Mình chưa từng mặc." Hề Mặc trả lời không chút do dự: "Không mặc."
"Vậy cậu đan áo len làm gì?" Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng rất mâu thuẫn.
"Đã nói là... tò mò, chỉ đan chơi, trước đây chưa từng làm, thấy nó mới mẻ." Hề Mặc vắt khô khăn, nhìn ở khóe mắt Nguyễn Dạ Sênh hình như có dính một ít bùn nhưng bị sợi tóc che mất, nếu nhìn không kỹ sẽ không thấy, nàng liền nghiêng người sát vào, vén sợi tóc kia lên, nhẹ nhàng lau.
Nguyễn Dạ Sênh thấy gương mặt của nàng ở gần sát mắt mình, trái tim cô nhảy lên bang bang.
Hiện tại còn đang ghi hình, Nguyễn Dạ Sênh sợ máy quay sẽ ghi lại được phản ứng khác thường của cô, ở trên mặt chỉ đành giả vờ như không có gì, nhưng tai cô thì đã đỏ bừng.
Hề Mặc như nghĩ tới gì đó, cũng hỏi cô: "Cậu mặc áo len chứ?"
"Mình đương nhiên rồi." Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười.
Hề Mặc chỉ liếc liếc nhìn cô, trong lòng lại khá bất ngờ.
Ra là bản thân đã đoán sai, không ngờ Nguyễn Dạ Sênh sẽ mặc.
Nếu như nàng đan áo len tặng cho Nguyễn Dạ Sênh, vậy Nguyễn Dạ Sênh cũng sẽ mặc sao? Nhưng rất nhanh nàng liền lắc đầu, bác bỏ ý tưởng này, nàng không có tài đan áo, đan xong chỉ có thể dùng từ xấu đến không muốn nhìn mà hình dung, Nguyễn Dạ Sênh sao lại nhận.
Nguyễn Dạ Sênh không biết Hề Mặc đang nghĩ gì, nói: "Đường Đường đan áo rất đẹp, nhìn rất giống áo mua ở ngoài cửa hàng, nhưng lại ấm áp hơn áo mua bên ngoài rất nhiều, trước đây bọn mình mỗi người đan một cái, sao đó tặng cho nhau mặc."
Hề Mặc: "..."
Hề Mặc thu lại khăn lông, không nói gì nữa, bưng chậu nước đi đổ bỏ. Nước để rửa mặt vừa rồi đã không còn sạch, nàng lại lấy một chậu nước đầy khác, lần nữa lau cho Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh cảm giác lần này động tác lau của nàng vẫn tỉ mỉ nhẹ nhàng như vừa nãy, nhưng nét mặt lại có chút không vui.
Những người khác trong đội cũng đã xử lý cho mình sạch sẽ, bắt đầu bận rộn. Nếu trước cửa đã có đỗ quyên đỏ vậy thì nơi này chắc chắn là nơi ở NPC, các cô có thể hỏi những người ở trong nhà, cũng có thể đi lại quanh nhà để tìm manh mối.
Đến hỏi Nhiễm Lạp Trường Tú, Nhiễm Lạp chỉ bật cười, không có thông tin nào là hữu dụng.
Ở bên này, Nguyễn Dạ Sênh hỏi Hề Mặc, Hề Mặc cũng chỉ nói mình không phải NPC. Cố Sầm và Lệ Tư Nhiên lại là nữ idol hậu bối, không dám đến hỏi Hề Mặc nhưng Trầm Khinh Biệt thì dám, cô chẳng những dám đến hỏi, còn dám đến một cách hết sức vui vẻ, có một cơ hội được tiếp xúc trực tiếp thậm chí còn được tương tác với nhau như vậy, cô cần thiết phải nắm chắc cơ hội này.
Hề Mặc đi đến đâu, Trầm Khinh Biệt liền đi theo tới đó, đứng ở cạnh nàng, bóng gió hỏi nàng vài vấn đề.
Uống nước, bên cạnh có Trầm Khinh Biệt.
Ngồi nghỉ, bên cạnh có Trầm Khinh Biệt.
Hề Mặc đi dọn dẹp rổ đựng len đan áo và dụng cụ đan, Trầm Khinh Biệt nhanh chân chạy đến, nói: "Hề Mặc, tôi xem nó được không? Nói không chừng trong này có giấu manh mối gì đó."
"...Cô cứ tự nhiên." Hề Mặc nói.
Nàng luôn cảm thấy ấn tượng của nàng về Trầm Khinh Biệt lúc này và trước đây rất khác nhau. Trước kia, nàng cảm thấy Trầm Khinh Biệt luôn làm ra vẻ, giả vờ giả vịt, hiện tại lại thấy Trầm Khinh Biệt không chút nào giả dối, nghi ngờ nàng là NPC, nghĩ nàng có manh mối là không e dè đến đây hỏi nàng, còn luôn như cái đuôi dám theo nàng không tha.
Nếu như đổi thành khách mời biết diễn xuất, người này sẽ không như vậy, họ sẽ băn khoăn về hình tượng của mình, dù sao đến khi chiếu ra, những hình ảnh đó rất có thể sẽ bị chương trình cho lên sóng.
"Cảm ơn." Trầm Khinh Biệt nở nụ cười nhìn Hề Mặc, cúi đầu tìm kiếm rổ đựng dụng cụ đan áo của Hề Mặc.
Bên trong rổ có một đoạn len mà hôm nay Hề Mặc vừa đan, nó là một phần của áo len nhưng đoạn đã đan đó lệch trái lệch phải có đủ, thậm chí còn bị rút lại, Trầm Khinh Biệt cảm thấy thú vị, cầm nó lên cẩn thận để trước mắt quan sát.
Thậm chí còn gọi Nguyễn Dạ Sênh đến để cùng nhau đánh giá: "Nguyễn Nguyễn, cậu đến xem này."
Hề Mặc: "..."
Rổ đựng dụng cụ đặt trên ghế, vì thế Nguyễn Dạ Sênh và Trầm Khinh Biệt ngồi xổm cạnh chiếc ghế, hai người nhìn nhìn đoạn áo len đó, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn Hề Mặc.
"... Có ý kiến với áo len tôi đan?" Hề Mặc liếc hai người.
Nàng biết áo len mình đan xấu nhưng thật cũng chịu không nổi sự soi mói lặp đi lặp lại kiểu này, giống như đang bị xử tội công khai.
"Chúng tôi chỉ xem." Trầm Khinh Biệt ngại ngùng nói: "... Chỉ xem thôi."
Lệ Tư Nhiên cẩn thận quan sát khắp nhà, Cố Sầm lên lầu, phát hiện căn phòng bị khóa lại ở lầu hai, cô dùng tay đẩy đẩy, đẩy không ra nên vội kêu Lệ Tư Nhiên lên: "Lệ Tư Nhiên, em phát hiện manh mối!"
Lệ Tư Nhiên cho là cô phát hiện thật, nhanh chân chạy lên lầu.
"Chỉ có căn phòng này là khóa lại." Cố Sầm thích chơi game, tư duy về những loại trò chơi nhiệm vụ thế này rất tốt, rất thích hợp với các show giải trí: "Có bí ẩn. Có khi nào bên trong đanh giấu manh mối cuối cùng hoặc là liên quan đến vật hiến tế cuối cùng hay không?"
"Có thể." Tuy Lệ Tư Nhiên cảm thấy Cố Sầm là đồ ngốc nhưng ở mặt này vẫn tán đồng với Cố Sầm: "Cần thiết phải lấy chìa khóa để mở cửa hay không?"
"Nhưng không có gợi ý gì về chìa khóa mà." Cố Sầm dùng sức lắc then cửa: "Cạy ra được không?"
Lệ Tư Nhiên: "..."
Cái đồ ngốc này.
Cuối cùng thế là Cố Sầm đi hỏi tổ ekip: "Cho hỏi là bọn em được phép cạy cửa không?"
"Đương nhiên là không." Người trong tổ ekip nói: "Nếu các em muốn mở những chỗ bị khóa ở trong nhà, cần phải được sự cho phép của chủ nhà."
Cố Sầm không chịu thua, chạy tới chỗ Nhiễm Lạp Trường Tú hỏi chuyện về cửa khóa.
Nhiễm Lạp Trường Tú vừa nghe thấy, tức khắc có chút sốt ruột, vội xua tay, tiếng Hán càng nói không càng không trôi chảy: "Không, không được, căn phòng kia không có manh mối gì đâu, là chỗ ở của một người bạn của dì, các con không thể vào đó được."
Cố Sầm cảm giác Nhiễm Lạp Trường Tú thật sự nôn nóng, vì vậy biết là bản thân đã nghĩ sai hướng, vội xin lỗi: "Dì Nhiễm Lạp, dì đừng vội, bọn con không có đi vào, bọn con suy nghĩ phương án khác."
Nhiễm Lạp Trường Tú gật gật đầu: "Mấy đứa... thông minh, cố lên."
Dì ấy nói xong, nhớ đến chuyện nào đó rất quan trọng, lại hỏi Cố Sầm: "Con có chạm vào hoặc là đẩy cánh cửa kia không?"
"Có đẩy." Cố Sầm mờ mịt: "Con tưởng rằng ở trong thật sự có vật phẩm hiến tế, muốn xem cánh cửa có khóa chặt hay không, nên có đẩy vài cái."
Nhiễm Lạp Trường Tú thấy trước đó cô luôn để tâm đến chuyện cánh cửa, sợ cô lộn xộn, vừa hỏi xong, cuối cùng thật sự Cố Sầm đã động đến cánh cửa, càng thêm sốt ruột, vội vàng chạy lên lầu.
Hề Mặc thấy Nhiễm Lạp Trường Tú vội vàng đi, bình thường Nhiễm Lạp Trường Tú làm gì cũng không hấp tấp, Hề Mặc chưa thấy qua dì ấy như thế nên cũng đi theo.
Nhiễm Lạp Trường Tú đứng trước cánh cửa khóa chặt, cúi đầu xuống nhìn mặt sàn, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Hề Mặc thận trọng, nhận ra Nhiễm Lạp Trường Tú khác thường, nhưng khi Nhiễm Lạp Trường Tú kiểm tra xong, cũng không nói gì, dường như do xung quanh có nhiều người nên không dám lên tiếng.
Tiếp theo, Nhiễm Lạp Trường Tú không ra khỏi nhà nửa bước mà ở phòng khách lầu một bận rộn. Hề Mặc cẩn thận, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, lần này nàng âm thầm đứng ở nơi khuất quan sát dì ấy, phát hiện, những lúc Nhiễm Lạp Trường Tú làm việc, thỉnh thoảng sẽ nhìn về hướng căn phòng khóa lại ở lầu hai, tựa như sợ người khác sẽ giống Cố Sầm, đi lên động vào cánh cửa đó.
Nhóm người đi loanh quanh nhà hồi lâu nhưng không hề tìm được manh mối. Trầm Khinh Biệt tìm đến mệt mỏi, ngồi trên chiếc ghế ở sân viện duỗi người, cô nâng mắt lên, thấy Úc An đang đứng cạnh đạo diễn Ninh Khuê ở phía xa, đang nhìn cô.
Trầm Khinh Biệt tươi cười với Úc An, nhìn Úc An vẫy vẫy tay.
Úc An bị nụ cười của cô cảm nhiễm, vô thức giơ tay lên, cũng cười nhìn cô vẫy tay, đến khi nàng kịp nhận ra, vội buông tay. Cho đến lúc Trầm Khinh Biệt dời tầm mắt, nàng mới đi đến nơi vắng người, dùng khăn giấy che miệng lại, nhẹ ho khan.
"Tìm không ra." Cố Sầm đau đầu, tìm Nguyễn Dạ Sênh khóc lóc: "Nguyễn Nguyễn tỷ, em cố hết sức rồi."
Cả đội đều đã tập hợp ở chỗ của Nguyễn Dạ Sênh, đều nói lên mình không thu hoạch được gì.
Nguyễn Dạ Sênh cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, vậy mà trong nhà không có chút manh mối nào.
Nhưng chợt cô nhận ra một điểm kỳ lạ.
Bởi vì cô luôn đặt sự chú ý của mình vào Hề Mặc, cô phát hiện khi Nhiễm Lạp Trường Tú ở phòng khách lầu một, không biết Hề Mặc vô tình hay cố ý, nhưng dường như nàng luôn theo sát Nhiễm Lạp Trường Tú, ánh mắt mơ hồ như có sự hồ nghi.
Nguyễn Dạ Sênh không biết sự khác thường của Nhiễm Lạp Trường Tú khi ở cửa, cũng không biết Hề Mặc phát hiện sự khác thường này, cô chỉ đứng ở góc độ của khách mời show giải trí, xem hai người là NPC. Hiện tại, giữa Hề Mặc và Nhiễm Lạp Trường Tú như có một vấn đề nào đó, cô không khỏi nghi ngờ.
Có lẽ Hề Mặc không hề lừa cô, Hề Mặc thật sự không có manh mối gì.
Lẽ nào manh mối nằm ở chỗ Nhiễm Lạp Trường Tú.
Nguyễn Dạ Sênh thận trọng đặt câu hỏi, nhìn đến trang phục màu đỏ của người Di trên người Nhiễm Lạp Trường Tú, đột nhiên một ý nghĩ nhảy lên trong đầu cô.
"Chúng ta nên dừng tìm manh mối quanh nhà." Nguyễn Dạ Sênh thay đổi ý nghĩ, nói với mọi người: "Hoa đỗ quyên, người Di họ thường họi là 'hoa tác mã', mà dân tộc Di thường dùng từ 'tác mã' để hình dung hoặc gọi một người phụ nữ. Chúng ta bị tấm thẻ gợi ý về hoa đỗ quyên đánh lừa, cho rằng chỉ cần tìm được căn nhà có trồng hoa đỗ quyên trước cửa là được, thật ra còn một khả năng, là chúng ta phải tìm một 'tác mã' màu đỏ khác, đó là một phụ nữ mặc trang phục đỏ của người Di. Hiện tại đã đáp ứng được một điều kiện là căn nhà có trồng hoa đỗ quyên, còn điều kiện về người phụ nữ mặc trang phục đỏ của người Di thì chỉ có mỗi dì Nhiễm Lạp là đáp án."
Trầm Khinh Biệt sửng sốt, nhìn về phía Nhiễm Lạp Trường Tú
Cô nhanh chạy đến chỗ của Nhiễm Lạp Trường Tú, nói: "Dì Nhiễm Lạp, dì là hoa tác mã đỏ xinh đẹp mỹ lệ phải không?"
Miệng của cô vừa ngọt vừa lễ phép, Nhiễm Lạp Trường Tú bị chọc cười, thấy cô đã nói ra đáp án, lúc này mới thừa nhận, nói: "Tôi là hoa tác mã đỏ."
"Đúng là dì!" Trầm Khinh Biệt quá mức hưng phấn, vội gọi Nguyễn Dạ Sênh đến: "Nguyễn Nguyễn, cậu nghĩ đúng rồi!"
Nhiễm Lạp Trường Tú là NPC, đưa thẻ gợi ý về vật phẩm cuối cùng cho các cô, cũng chính là chỗ của tế phẩm cuối cùng.
Nhiệm vụ xuất sắc hoàn thành, nhìn thấy sắp phải rời khỏi chỗ của Nhiễm Lạp Trường Tú để đến chỗ của tế phẩm, trong lòng Nguyễn Dạ Sênh luyến tiếc, hỏi Hề Mặc: "Buổi tối có tổ chức lễ lớn, hai đội của chương trình đều sẽ đến đó tham gia, cậu cũng đến chơi chứ?"
Nét mặt Hề Mặc thản nhiên, nói; "Mình chỉ đồng ý với tổ chương trình khi dì Nhiễm Lạp làm NPC, mình sẽ ghi hình một đoạn. Nếu mình tham gia lễ mừng bên kia, tổ chương trình cũng sẽ quay, cho nên mình cần suy nghĩ lại."
Trương Chi Thấm đứng bên cạnh ghe thấy, trong lòng thầm cười.
Rõ ràng là Hề Mặc chủ động gọi điện thoại cho nàng, muốn sắp xếp riêng để ghi hình ở nhà này, nhưng đến miệng của Hề Mặc liền biến thành tổ chương trình chủ động đề nghị nên nàng mới đồng ý.
Nguyễn Dạ Sênh có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: "Nếu chương trình không quay cậu, cậu sẽ đi chứ? Nhưng nói như vậy, mình cũng không tiện đến tìm cậu, dù sao bên cạnh mình luôn có camera theo sát."
Trương Chi Thấm có thể nhìn ra Hề Mặc vô cùng coi trọng Nguyễn Dạ Sênh, nhưng nàng không nói ra, chỉ mỉm cười tiếp lời: "Lần này có thể quay được, là nhờ Hề Mặc hữu nghị tham gia, tổ chương trình bên này rất cảm ơn Hề Mặc, nếu lễ tế tối nay có thể được nàng cho phép ghi hình, đó càng là vinh hạnh của chúng tôi."
Hề Mặc không nói đi, cũng không nói không đi.
Nguyễn Dạ Sênh không tiện nói thêm với nàng, chương trình cần phải tiếp tục ghi hình, chỉ đành nói tạm biệt với Hề Mặc, rời khỏi nhà.
Đến khi tất cả khách mời và ekip rời đi, căn nhà vốn ngập tràn náo nhiệt bỗng chốc vắng lặng. Buổi chiều, A Thố Nhật Tác không ở nhà, hiện giờ chỉ có Nhiễm Lạp Trường Tú và Hề Mặc ở đây.
Nhiễm Lạp Trường Tú thấy tổ chương trình đã đi rồi, sắc mặt đầy khẩn trương chạy lên trước cửa phòng bị khóa, đoạn ngồi xổm xuống, tại khe cửa nhặt lên thứ gì đó.
"Dì Nhiễm Lạp?" Hề Mặc vẫn âm thầm quan sát Nhiễm Lạp Trường Tú, lần này nàng đứng ở phía sau, khom người xuống nhìn.
Nàng rất muốn xem Nhiễm Lạp Trường Tú vừa nhặt lên thứ gì.
Nhiễm Lạp Trường Tú bị nàng dọa sợ đến mất hồn, ngồi bệt xuống đất.