Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 188: Như ngộ



Chương 188 —— Như ngộ

Tiêu Nhược Câm do dự một lúc, cuối cùng vẫn quay về lấy bút, dưới câu hỏi của lá thư, gửi lại một câu: "Tôi chỉ là một người thấy được thư của cậu."

Cô đặt lá thư trở lại hòm, quay về nghỉ ngơi.

Nhưng buổi tối đó, Tiêu Nhược Câm mất ngủ.

Cô không phải là người hay để ý đến chuyện của người ngoài, nhưng không biết tại sao, hòm thư đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô. Có lẽ do cảm giác cô đơn đến xót xa mà lá thư mang đến, và chính cô cũng là người quen với nỗi cô đơn nên vì vậy mới sinh ra sự đồng cảm.

Đêm khuya, Tiêu Nhược Câm mãi trằn trọc cuối cùng cũng ngồi dậy, bước ra khỏi biệt thự, cô đi đến cạnh hòm thư, thậm chí còn mang riêng một cây bút theo bên mình.

Mở hòm thư, vẫn là một lá thư nằm bên trong.

Nhưng chỉ trong giây lát cô liền nhận ra vị trí của lá thư đã thay đổi và cũng chẳng phải lá thư mà cô đã để lại câu trả lời, cô vội lấy lá thư, quả nhiên là một lá thư hoàn toàn mới.

Lá thư ban đầu đã bị đối phương lấy đi, hơn nữa còn để lại một câu hỏi mới.

Vẫn chỉ có một câu: "Sao cậu thấy được thư của tôi?"

Chỉ đơn giản là những dòng chữ thì rất khó để biết được ngữ điệu, nhưng Tiêu Nhược Câm thấy rõ nét chữ có vẻ qua loa và vội vã hơn trước một ít, có lẽ khi viết, người này đang trong trạng thái bất ngờ và sốt sắng, như thể rất khó tin.

Tiêu Nhược Câm đã nhận ra điểm kỳ lạ trong đó, trả lời ở bên dưới: "Thư của cậu nằm trong hòm thư của tôi, lẽ nào không phải cậu đã bỏ nó vào?"

Xét về mức độ bất ngờ của người viết thư, dường như người này hoàn toàn không biết gì. Tiêu Nhược Câm không hiểu chuyện là thế nào, nếu không phải do người viết để vào hòm thư nhà cô, vậy thì là ai, người này có ý đồ gì, những chuyện thế này thường sẽ có động cơ nhất định, cho dù chỉ là rảnh rỗi hay chỉ đơn giản là một trò đùa thì đó cũng là động cơ.

Nhưng việc này làm cô nghĩ mãi cũng không nghĩ ra một lý do nào hợp lý, có quá nhiều điểm kỳ lạ.

Tiêu Nhược Câm đặt thư trở lại hòm thư, sao khi đóng lại kỹ càng, cô đi đến phía sau một cái cây, yên lặng đứng chờ.

Cô kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì cô rất muốn biết có ai sẽ mang lá thư đi không, nhưng chờ rất lâu, nơi hòm thư không có bóng dáng một người. Cô dần cảm thấy mình điên rồi, nếu như thật sự có người đến lấy thư của cô rồi lại mang lá thư của người đó trở lại đây, rõ ràng để hoàn thành sẽ phải mất rất nhiều thời gian, lẽ nào cô phải đứng chờ mãi ở đây?

Hay là...

Trong lúc cô do dự không biết có nên quay lại hay không, hòm thư vang lên một tiếng rất khẽ như là âm thanh đặt thư vào.

Tiêu Nhược Câm cảnh giác, nương theo ánh đèn của biệt thự, rõ ràng cô không thấy ai đứng ở chỗ hòm thư cả.

Qua một lúc lâu, Tiêu Nhược Câm chầm chậm đi ra khỏi gốc cây, bước từng bước tới hòm thư.

Vào giây phút ấy, hòm thư như là một thứ gì đó rất quái lạ nhưng cô vẫn vô thức đi đến. Tiếng chân của bản thân vang vọng bên tai, hô hấp cũng nặng hơn theo từng bước chân, trong đầu cô có một ý nghĩ rất điên rồ và chỉ cần mở hòm thư ra là có thể chứng minh ý nghĩ đó.

Quanh cô là ánh đen lành lạnh đan cùng bóng cây loang lỗ, cô từ từ đưa tay, mở ra hòm thư.

Bên trong có một lá thư, vị trí lại thay đổi.

Trước đó khi đóng hòm thư, cô đã để ý rất kỹ vị trí của nó, thế nên vào lúc này, cô chắc chắn rằng bên trong hòm thư đã có thay đổi.

Cô ngừng thở mở lá thư, là một lá thư hoàn toàn mới.

Trên thư viết: "Tôi không biết cậu là ai, tôi cũng không để thư vào hòm thư nhà cậu, lá thư này tôi chỉ đặt trong hòm thư của tôi và chôn nó xuống đất. Nếu nói vậy, lẽ nào cậu là tôi ở một thế giới khác? Chào cậu, tôi rất vui khi cậu có thể nhận được thư mà tôi gửi."

Tiêu Nhược Câm đọc xong đoạn hồi âm, xương cốt cả người lạnh toát.

Từ lá thư đầu tiên, nội dung trong đó đã nhắc đến đối phương từng đọc được một câu nói, nếu chôn thư xuống đất thì thư sẽ được gửi đến cho bản thân ở một thế giới khác, Tiêu Nhược Câm chỉ nghĩ rằng đó là cách mà đối phương tự sự, không ngờ đó lại là thật.

Đối phương thật sự đã chôn lá thư.

Hơn nữa từ cách mà người này hồi âm, thể hiện rõ ràng sự thoải mái khi biết được câu chuyện, thậm chí còn thấy vui vẻ, như thể đã chấp nhận câu chuyện kỳ lạ này, cho rằng thư của mình đã đến tay bản thân ở một nơi khác.

Khi chấp nhận một sự việc nhanh như vậy, hơn nữa còn chào hỏi rất thản nhiên, một người như thế thường sẽ có tư duy khác người thường rất nhiều, có thể đơn giản chỉ là một người theo chủ nghĩa lãng mạn (1) hoặc là người cô đơn, những người này thường rất dễ sinh hứng thú vì những chuyện kỳ lạ, hơn nữa còn rất tin vào đó mà không mang chút nghi ngờ.

Tạm thời Tiêu Nhược Câm không muốn phá vỡ niềm hạnh phúc của đối phương, cô chỉ muốn biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện nhiều hơn, vì vậy cô không phủ nhận cũng không thừa nhận, mà chỉ trả lời ở bên dưới là: "Cụ thể cậu đã làm thế nào, kể cho tối biết được không? Cứ mỗi lần cậu đào lá thư của mình từ dưới đất lên là nhìn thấy hồi âm của tôi?"

Có lẽ cô đã biết được quy luật, đóng lại hòm thư, đứng bên cạnh chờ đợi.

Đợi thêm một lúc, hòm thư vang lên tiếng động, hình như có thư đến.

Cô lập tức mở ra, lấy lá thư mới bên trong.

Đối phương viết là: "Đúng vậy, tôi tình cờ đọc được câu nói đó trong một quyển sách, vì vậy tôi làm theo. Tôi lấy hòm thư chôn xuống một cái hố gần gốc cây rồi bỏ thư vào, ban đầu không không nghĩ sẽ có hồi âm đâu, nhưng lúc tôi đi ngang qua chỗ chôn thư, nghe thấy có tiếng động, khi tôi mở ra xem thì thấy chữ của cậu xuất hiện bên dưới dòng thư tôi viết. Vì vậy tôi mới viết một lá thư mới bỏ vào, cậu lại hồi âm thư của tôi. Thì ra câu chuyện này lại là thật, thú vị mà phải không. Tôi là Ngu Miểu, cậu tên là gì? Cậu chính là tôi ở thế giới khác, vậy có giống tên của tôi không?"

Tiêu Nhược Câm đọc xong lá thư, cảm xúc trong lòng lên xuống khó hiểu, chuyện này với cô mà nói là một chuyện quá sức tưởng tượng, nhưng chủ nhân của lá thư lại không nghĩ vậy, người nọ chào hỏi cô một cách rất tự nhiên, hơn nữa còn xem cô là bản thân ở một thế giới khác, dò hỏi thông tin của cô.

Không tưởng hơn là, Tiêu Nhược Câm trả lời bên dưới lá thư rằng: "Tên tôi cũng là Ngu Miểu."

Trong đêm tối vắng lặng, hai người thông qua cách thức quái lạ bắt đầu cuộc trò chuyện theo một cách kỳ dị.

Ngu Miểu trả lời: "Vậy ngoại hình của cậu giống tôi không nhỉ?"

Tiêu Nhược Câm: "Tôi không biết cậu trông thế nào."

Ngu Miiểu: "Ngoại hình tôi khó coi lắm, nghĩ lại thì, cậu đừng giống tôi có lẽ sẽ tốt hơn. Giống tôi sẽ bị người ta ghét."

Khi trò chuyện với Ngu Miểu, Tiêu Nhược Câm cảm giác lắm lúc vì những chuyện lý thú, nàng sẽ hứng khởi không thôi, cũng có lúc nàng trở nên rất tự ti, dường như cảm xúc của nàng không ổn định.

Từ chuyện Ngu Miểu tâm sự về việc cắt cổ tay, Tiêu Nhược Câm đoán rằng, có thể nàng mắc bệnh trầm cảm hoặc những bệnh liên quan, thế là cô cổ vũ nàng: "Tôi lại thấy tôi khá xinh đẹp ấy chứ. Nếu tôi là cậu ở một thế giới khác, nói vậy chắc là tôi và cậu có vẻ ngoài giống nhau rồi."

Lúc này, Tiêu Nhược Câm phải đợi rất lâu mới nghe thấy tiếng động trong hòm thư.

Ngu Miểu: "Xin lỗi, tôi không biết phải trả lời cậu thế nào."

Tiêu Nhược Câm: "Chắc cậu đang muốn nói tôi quá tự luyến."

Ngu Miểu: "Đương nhiên là không rồi. Tôi nghĩ cậu là một người rất thú vị, mà tôi thì hoàn toàn không, nếu tôi có thể giống cậu thì tốt quá rồi."

Tiêu Nhược Câm: "Nếu cậu là tôi, vậy đương nhiên có thể giống tôi."

Bình thường Tiêu Nhược Câm hiếm khi trò chuyện nhiều với người khác thế này, nhưng với một hình thức vượt quá sức tưởng tượng của cô lại làm cô thay đổi. Dường như cô đắm chìm vào cuộc đối thoại và quên mất thời gian đang trôi đi.

Đương nhiên, phần nhiều là vì cô nhận thấy một sự áp lực đâu đó trong Ngu Miểu nên mới vô thức muốn động viên nàng nhiều hơn. Tuy cô không biết nàng nhưng từ những dòng đối thoại với nhau, cô có thể mường tượng ra một Ngu Miểu, một Ngu Miểu với chủ nghĩa lãng mạn, nhưng tự ti và chán chường, như một hợp thể của mâu thuẫn.

Cuối cùng, Ngu Miểu nói: "Tôi phải về làm cho kịp bản thảo, hẹn cậu lần sau."

Xung quanh Tiêu Nhược Câm là đêm tối, theo lẽ thường, cô trả lời nàng: "Ngủ ngon."

Ngu Miểu ngạc nhiên gửi sang một tờ giấy mới: "Ở chỗ tôi đang là ban ngày. Hẹn lần sau."

Cuộc đối thoại bằng thư tay kết thức, Tiêu Nhược Câm đứng cạnh hòm thư thất thần hồi lâu, cô cứ tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Cho đến những chuỗi ngày cô thường xuyên nhận được thư do Ngu Miểu gửi đến, lúc này cô mới hoàn toàn chấp nhận hiện thực, hơn nữa trong bất giác cô lại trông chờ vào những lá thư này. Ban đầu thời gian mà Ngu Miểu gửi thư đều rất ngẫu nhiên, Tiêu Nhược Câm chỉ phải dựa vào vận may mà xem xét mỗi ngày, sau này Ngu Miểu để lại giờ hẹn nhất định trong thư, thường sẽ từ 10 giờ đến 11 giờ tối ở phía Tiêu Nhược Câm.

Tiêu Nhược Câm chụp một loại hoa của mình, in nó ra rồi dán vào lá thư mà Ngu Miểu gửi đến, gửi lại cho nàng.

Ngu Miểu cực kỳ vui vẻ: "Cảm ơn cậu."

Nàng vẽ lại hình loại hoa mà Tiêu Nhược Câm gửi cho nàng lên lá thư, làm quà đáp lễ cho Tiêu Nhược Câm.

Theo từng ngày trôi đi, Tiêu Nhược Câm thấy Ngu Miểu cởi mở hơn rất rõ, cũng hiếm khi nói những lời tự ti, lòng tin cũng tăng lên rất nhiều, tựa như một đóa hoa héo úa nay đã rực rỡ và đầy sức sống trở lại.

Tiêu Nhược Câm đoán rằng trong cuộc sống Ngu Miểu không có bạn bè, khi có một người để thả lỏng tâm sự, thái độ sống của Ngu Miểu bắt đầu có nhiều chuyển biến. Người có bệnh trầm cảm cần nhất là bạn bè, Tiêu Nhược Câm vẫn luôn để ý và động viên nàng, cô thường mang những món ngon, những cảnh sắc tươi đẹp đính kèm vào lá thư cho Ngu Miểu xem, hơn nữa cô còn hay kể cho Ngu Miểu hôm nay mình làm gì, gặp được chuyện thú vị gì.

Thật ra trước giờ Tiêu Nhược Câm chưa từng cảm thấy xung quanh mình tươi đẹp, nhưng từ khi gửi cho Ngu Miểu những nhỏ nhặt trong cuộc sống, dần dần cô cũng phát hiện, thật ra cũng có rất nhiều chuyện đáng yêu.

Một hôm, Tiêu Nhược Câm ngắt một cánh hoa rồi dán lên giấy thư, cô muốn thử xem, nếu như ảnh dán lên Ngu Miểu cũng nhận được, vậy nếu là một cánh hoa thật thì sao?

Ngu Miểu hồi âm: "Cảm ơn cậu đã tặng hoa cho mình, mình rất vui. Nhưng có một chuyện mình muốn hỏi cậu, tên cậu là gì?"

Tiêu Nhược Câm ngạc nhiên: "Không phải mình đã nói cho cậu biết rồi sao, mình và cậu giống nhau mà."

Trong lá thư hồi âm, Ngu Miểu vẽ một gương mặt cười: "Mình biết cậu gạt mình. Đúng là từ đầu mình nghĩ cậu thật sự là mình ở một thế giới khác nhưng sau này mình biết được, cậu chắc chắn là một cá nhân khác trên đời, là một người tồn tại không cùng một thời không với mình, phải chứ? Những nơi mà cậu chụp lại và gửi cho mình, mình đã đi đến và chúng khác với những tấm ảnh của cậu, kiến trúc nơi cậu dường như đã cũ kỹ hơn, có những nơi ở chỗ mình chỉ vừa mới xây mà bên cậu thì đã xây xong rồi. Thời gian ở chỗ cậu hình như xa hơn ở chỗ mình, hiện tại chỗ mình là ngày 3 tháng 10 năm 2009, cậu thì sao?"

Trong những ngày hai người trao đổi với nhau, Tiêu Nhược Câm đã sớm biết thời gian ở nơi của mình và Ngu Miểu khác nhau, đối mặt với vấn đề của Ngu Miểu, cô cũng thoải mái trả lời: "Mình là Tiêu Nhược Câm, hiện tại là ngày 4 tháng 11 năm 2012."

Ngu Miểu cũng không bất ngờ, vui vẻ nói với cô: "Quả nhiên là vậy, mình muốn gian lận."

Ngay lập tức Tiêu Nhược Câm hiểu: "Không được mua số. Mình không biết và cũng không để ý mấy thứ đó đâu."

Ngu Miểu trả lời cô: "Ha ha ha ha, mình không có! Truyện tranh của mình có tham gia một giải thưởng, thời gian công bố giải là ngày 23 tháng 12 năm 2009, cậu có thể lên mạng tra giúp mình một ít thông tin, xem mình có đoạt giải hay không, được chứ?"

Tiêu Nhược Câm viết lên lá thứ: "Cậu chưa từng nói với mình tên truyện tranh mà cậu vẽ là gì."

Ngu Miểu: "Truyện tranh mình vẽ là truyện thể loại huyền nghi, vì sợ làm cậu sợ nên mới không dám nói, tên truyện là《 Ai đã giết tôi 》."

Tiêu Nhược Câm: "Tên rất hay, sau này đừng đặt nữa."

Ngu Miểu: "Ha ha ha ha được!"

Có Tiêu Nhược Câm bầu bạn, hiện tại nàng đã hoàn toàn khác trước, từ câu nàng viết ra dường như có thể nhìn thấy nụ cười chân thật của nàng.

Tiêu Nhược Câm thấy hồi âm của nàng, bên môi cũng hiện lên nụ cười.

Quay lại phòng, việc làm đầu tiên của Tiêu Nhược Câm là mở máy tính lên, gõ tên truyện tranh và hoạt động của giải thưởng, internet như là một ký ức mà ta chẳng cách nào xóa bỏ, cho dù bao nhiêu năm có trôi đi nó cũng để lại dấu vết, huống chi chỉ là ba năm trước, cho nên kết quả tìm kiếm hiện ra rất nhanh trước mắt Tiêu Nhược Câm.

Tiêu Nhược Câm mở một trang web trên đó, từng dòng tin lần lượt hiện lên.

Tiêu đề viết hoa với đậm mùi truyền thông rẻ mạt, cho dù là tin tức gì thì nội dung bài viết luôn mang theo đủ loại tiền tố và định hướng: "Nữ họa sĩ truyện tranh xinh đẹp tự sát vì trầm cảm!"

Bàn tay Tiêu Nhược Câm cứng lại trong nháy mắt.

"Ngày 24 tháng 12 năm 2009, tác giả truyện tranh Ngu Miểu cắt tay tự sát tại nhà. Vào ngày 23 tháng 12 vừa qua, bộ truyện tranh《 Ai đã giết tôi 》của Ngu Miểu đã đoạt giải vàng và tác giải bộ truyện được biết đến như một tài năng trẻ trong giới truyện tranh ở thời điểm hiện tại, đặc biệt trong ngày nhận giải, bức ảnh đầu tiên về Ngu Miểu được lan truyền, người hâm mộ ngạc nhiên và khen ngợi về nhan sắc của cô, ngay lập tức dẫn đến rất nhiều thảo luận trên mạng xã hội. Nhưng chỉ sau một ngày đoạt giải, Ngu Miểu đã cắt cổ tay, kết thúc tuổi trẻ của mình tại nhà, khi ấy Ngu Miểu mặc một chiếc váy đỏ..."

Sau đó là những lời sáo rỗng với đủ chi tiết hấp dẫn người đọc, thêm mắm dậm muối, như thể họ tận mắt chứng kiến sự việc.

Thậm chí, truyền thông còn đưa cả ảnh chụp của Ngu Miểu vào ngày nàng nhận thưởng.

Nàng đứng trên bục nhận thưởng, ánh đèn soi sáng người nàng, đôi mắt xinh đẹp và rực rỡ, nụ cười bên môi là một nụ cười lay động lòng người.

Hô hấp Tiêu Nhược Câm trở nên khó khăn, tay trượt đi, toàn bộ sách và tài liệu trên bàn đều bị cô làm đổ.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chú thích:

(1): Chủ nghĩa lãng mạn: chủ nghĩa lãng mạn có thể được hiểu như một trào lưu giải phóng cá nhân khỏi những ràng buộc về luân lý và phận vị xã hội, mà cụ thể là sự giải phóng cảm xúc. 

( Cái này mình chỉ có thể đưa ra giải thích sơ như vậy theo một bài viết mình đọc được trong lúc edit truyện, vì từ bản raw của truyện, mình tra đi tra lại rất kỹ mới dám đưa vào, chứ không edit đại. Chủ nghĩa lãng mạn được chia ra với nhiều đề tài thể hiện cảm xúc, trong đó có đề tài về sự cô đơn và mình cũng thấy nó hợp lý với những diễn tả trong truyện mà tác giả đưa vào. Nếu bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì cứ tìm theo từ khóa "chủ nghĩa lãng mạn" hoặc là "romanticism"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.