Thân thể lạnh như băng, nặng nề như bị ngàn cân đá đè lên, Lâm Thiên Vũ từ từ chìm vào đáy hồ sâu thẳm, ý thức hoàn toàn biến mất.
…
- Con đã nói là con không chấp nhận hôn sự này rồi mà. – Lâm Thiên Vũ nói
- 2 đứa đã có hôn ước từ nhỏ, đây không phải là chuyện con nói hủy là có thể hủy. – Lâm cha nói, biểu hiện có chút bực dọc vì con gái cứ lãi nhãi 1 vấn đề này suốt mấy năm trời khiến ông thật đau đầu.
- Bây giờ đã là thế kỷ 21, là xã hội dân chủ đó cha à, cha như vầy là áp đặt, con phản đối. – Lâm Thiên Vũ vẫn kiên nhẫn nói.
- Mặc kệ là áp đặt hay không áp đặt, cha nói thế thì cứ thế mà làm. – Lâm cha tức tối bỏ đi.
…
- Thiên Vũ, em vì sao lại không thích anh? – Mộ Kình Thiên ánh mắt đau thương hỏi.
- Hỏi thừa, vì sao tôi lại phải thích anh, tránh ra. – Lâm Thiên Vũ xua anh như xua tà.
Mộ Kình Thiên chỉ có thể dùng ánh mắt đau thương dõi theo hình bóng của cô, mặc cho cô bay ra khỏi vòng tay của anh. “Không đúng! Từ trước đến giờ cô không hề ở trong vòng tay của anh.” Mộ Kình Thiên đau lòng nghĩ.
…
- Thiên Vũ… Không… – Mộ Kình Thiên thét lên, chạy như bay về phía chiếc xe méo mó, nát như tương đang nằm bấp bênh trên sườn núi chổng 4 bánh lên trời.
Mộ Kình Thiên chạy đến bên cửa ra vào, cửa kính đã vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, anh hoảng sợ cực độ dùng hết sức mở bung cửa ra, hấp tấp tìm kiếm cô bên trong túi phòng hộ.
Người cô bê bết máu, khắp nơi đều là cái màu đỏ chói mắt ấy, anh mở to mắt, tay run run ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô, nước mắt bất giác rơi, thân thể cô có chút lạnh, anh sợ hãi, đau đớn dường như người đang bị thương kia là chính mình, áp sát vành tai vào bên mũi cô, lắng nghe hơi thở yếu ớt đứt quảng của cô.
Mắt anh sáng lên, như trút được gánh nặng, anh cẩn thận bế cô lên, mặc cho máu trên người cô dính đầy trên quần áo của anh, nhanh chóng đưa cô trở về xe của mình, khởi động xe, chạy như bay về bệnh viện.
…
Mọi chuyện như một thước phim quay chậm, cứ từ từ đi qua trước mắt Lâm Thiên Vũ, cô như bị nhấn chìm giữa dòng ký ức, những chuyện đã xảy ra khi cô ở hiện đại cứ không ngừng được ‘công chiếu’ trước mắt, hình ảnh sống động cứ như xem phim 3D
Đủ loại hình ảnh vây xung quanh cô, Lâm Thiên Vũ hoàn toàn chìm đắm trong ý thức, cho đến khi một giọng nói lạnh lẽo ghê rợn vang lên.
Nghe hết câu Lâm Thiên Vũ hốt hoảng quay đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói. Liền phát hiện 1 người đàn ông mặc tây trang màu đen, tay cầm theo quyển sổ miệng lẩm bẩm đọc thông tin của cô.
‘Rạp chiếu phim’ đột nhiên biến mất, thay vào đó là không gian trắng xóa, cả 1 không gian rộng lớn như thế nhưng chỉ có cô và Người đàn ông kia đứng đối diện với nhau.
- Xin chào! Tôi tên là Trình Lập Khang, cô cũng có thể gọi tôi là Cain, nghề nghiệp là chuyên đi thu thập linh hồn mang về Địa giới, danh xưng là: Thần chết. – Thần chết cười thân thiện với Lâm Thiên Vũ.
Cô nhìn cái người tự xưng là thần chết, 1 thân tây trang màu đen, khuôn mặt tuấn tú hiền hòa cười có chút ngốc kia, thì đột nhiên cảm thấy bản thân không theo kịp những gì anh ta nói.
Rất nhiều dấu chấm hỏi bay quanh đầu.
- Anh nói anh là thần chết? – Cô hỏi.
Thần chết thật thà gật đầu.
- Thần chết các anh không phải là luôn khoác áo choàng rách rưới đen ngòm, bên trong áo khoác là bộ xương trắng dã, bàn tay toàn xương xẩu còn vác theo cái gì gọi là lưỡi hái thần chết, nghe đồn là dùng cái đấy chém vào thì người sẽ chết ngay sao?
Thần chết lại gật đầu.
- Vậy thì… Anh… Sao lại khác người thế, chắc là tên giả mạo rồi, cuồng cos quá nên đâm ra điên luôn rồi phải không, tự ảo tưởng mình là thần chết?
- Không, tôi thật là thần chết. – Nói xong thần chết liền lấy ra 1 cái card đưa cho Lâm Thiên Vũ.
Vâng cái card đó chính là thẻ nhân viên, trên đấy đề 3 chữ to tướng: Thần chết Cain.
- A! Tôi biết rồi, cô thắc mắc là vì sao tôi lại ăn mặc như vầy có phải không?
Lâm Thiên Vũ gật đầu.
- Tình hình là thế giới đang ngày càng phát triển nên cấp trên cũng muốn hiện đại hóa theo vì vậy đồng phục của nhân viên từ áo choàng chuyển sang Vest, vì cấp trên nói mặc Vest nhìn lịch sự hơn.
Lâm Thiên Vũ như ngộ ra chân lý, gật đầu như giả tỏi.
- Còn về phần tôi không phải là bộ xương là do sếp nói bây giờ làm gì cũng phải dựa vào cái mặt, với lại có nhiều người trên Thiên giới phản ánh rằng cùng là thần với nhau nhưng bộ dáng thần chết thật là quá xấu xí, làm mất hình tượng thần tiên của bọn họ, nên Thượng Đế mới ban luật, tiêu chí chọn nhân viên đầu tiên chính là khuôn mặt phải đẹp.
Lâm Thiên Vũ lại gật đầu.
- Còn về lưỡi hái, từ lúc nhà nước ban hành không cho tàng trữ vũ khí thì chúng tôi cũng dẹp luôn lưỡi hái, chúng tôi là công dân lương thiện mà.
Lâm Thiên Vũ nghe vậy trên trán chảy xuống 3 vệt đen =.=|||, cái gì mà công dân lương thiện, ông chú này nói ra mà không biết ngượng miệng.
Như sực nhớ ra một việc, Lâm Thiên Vũ liền hỏi:
- Anh vừa nói tôi thọ mệnh chỉ được 25 năm?
- Đúng a. – Thần chết nhanh chóng trả lời.
- Vậy… Anh đến đây để bắt hồn tôi? – Lâm Thiên Vũ đề phòng hỏi.
Chỉ thấy thần chết mặt đỏ lên 1 mảng, tay bất giác đặt ở trên đầu gãi gãi, ánh mắt lúng liếng như trẻ con phạm lỗi nhìn Lâm Thiên Vũ. Làm cô đột nhiên nổi da gà, nhìn biểu hiện của anh ta, thật giống… Giống… A, giống con chó nhà cô nuôi, mỗi lần nó muốn ăn thức ăn của cô đều nhìn cô bằng ánh mắt này.
- Thật ra… Là… Thọ mệnh của cô đã tận từ lâu, tôi cũng đã đến bắt hồn rồi, chỉ là… Là… Tôi không nhớ đường nên đi nhầm vào cấm địa, vừa lúc gặp ngay lổ hổng không gian trăm năm mới gặp 1 lần, tôi sợ quá nên bỏ chạy… Vì thế cho nên cô bị cái lổ đen đó nuốt vào.
Lâm Thiên Vũ há hốc mồm, cái gì??? Thần chết lại không nhớ đường đi vào Địa giới???
Đột nhiên ánh mắt của cô chuyển sang thương hại cùng đồng tình, nga~ cuối cùng cũng gặp đồng chí cùng chung cảnh ngộ, 2 người đều là kẻ mù đường như nhau. Thiện ý dành cho thần chết cũng tăng lên vài phần.
Lâm Thiên Vũ rộng lượng vỗ vỗ bả vai của thần chết, dùng ánh mắt đồng tình nói:
- Chuyện đã qua hãy nén bi thương. – “Ách… Cái lời thoại này hình như là dùng để an ủi gia quyến của người đã khuất thì phải?” Lâm Thiên Vũ nghĩ. Sau lại hỏi: – Rồi sau đó thì sao?
- Sau đó? – Thần chết ngơ ngác hỏi, sau như nhớ ra liền nói:- Sau đó tôi gặp được sếp, rồi cô ấy cùng tôi tìm đến nơi thì cô cùng với vài linh hồn mà tôi vừa mới bắt được đã cùng nhau biến mất. Sếp đoán chắc các người đã bị hút vào lổ đen và bị đưa đến không gian khác. Sếp bảo là sẽ bỏ qua cho tôi, không truy cứu việc tôi thất trách làm mất linh hồn vì đây chẳng qua chỉ là tai nạn nghề nghiệp.
Lâm Thiên Vũ ánh mắt nghi ngờ nhìn thần chết, cô nghi cái người được gọi là sếp kia chắc chắn là có liên quan mật thiết với anh ta nên mới dễ dàng bỏ qua như thế.
Nhìn thấy ánh mắt sắc lẻm của Lâm Thiên vũ, thần chết đột nhiên chột dạ, đầu cúi thấp, lý nhí nói:
- Cô ấy… Sếp của tôi cũng chính là bạn gái của tôi.
- Thì ra là vậy. – Lâm Thiên Vũ nói như vẻ: “Ta đây biết hết nhá”, 2 người bọn họ quả nhiên là có gian tình.
- Vì tôi gấp đến gặp cô ấy nên mới đi bắt hồn cô sớm hơn 1 tiếng, vì vậy mới trùng hợp gặp phải lổ đen. – Thần chết thú tội.
- Oh. – Lâm Thiên Vũ mở to mắt, cái này… Thần chết mà cũng quan liêu gớm. Dám lạm dụng giờ giấc, lạm dụng chức quyền.
- Vậy bây giờ anh lại đến bắt hồn tôi à? – Lâm Thiên Vũ sực nhớ ra vấn đề chính, đề phòng nhìn anh.
- Không, không, cô bây giờ không nằm trong phạm vi làm việc của tôi, tôi không thể bắt người bừa bãi được. Nhưng nếu là thần chết trong khu vực này thì cô chắc chắn sẽ bị bắt. Chỉ là vì tôi đã hại cô phải đến nơi này nên tôi muốn đến giúp cô làm 1 việc, chính là che chở không để cô phát ra tử khí, 1 khi tử khí phát ra thần chết nơi này sẽ đến bắt cô, mà nếu cô bị bắt thì tôi cùng “cô ấy” cũng gặp rắc rối theo. – Thần chết kiên nhẫn giải thích.
- Thì ra là vậy. – Lâm Thiên Vũ lại trưng ra bộ mặt: “Ta đây biết hết nhá”. Thì ra là sợ rắc rối lên trên nên mới đến bảo hộ cô. Nghĩ đến đây tâm tình Lâm Thiên Vũ đột nhiên vui vẻ, vậy thì từ nay cô không sợ phải chết nữa rồi, có thần chết bảo vệ cơ mà.
Như đọc ra ý nghĩ của Lâm Thiên Vũ thần chết nói.
- Tôi không bảo vệ cô mãi được đâu, tôi cũng có việc phải làm, nếu cô gặp phải thần chết khác mà không có tôi ở đó thì cô vẫn phải chết như thường.
Lâm Thiên Vũ ỉu xìu, như trái bóng bị xì hơi, sau đột nhiên mắt sáng lên, nói như thần chết thì chỉ khi nào cô chết mới hiện ra tử khí, vậy cô chỉ cần cố gắng không để bản thân gặp nguy hiểm là được chứ gì, sau như nghĩ ra việc quan trọng, cô liền nói:
- Tôi và anh là đang ở hiện đại hay cổ đại?
- Chúng ta đang ở cổ đại. – Thần chết nói.
- Anh đến đây được vậy có thể đưa tôi trở về hiện đại không? – Lâm Thiên Vũ ánh mắt chờ mong nhìn thần chết.
- Xin lỗi phép thuật của tôi có hạn, tôi đi 1 mình thì được mang thêm người khác thì không. – Thần chết nhanh chóng trả lời, nếu bọn họ có phương pháp làm cho cô trở về thì đã làm từ lâu.
- Oh. – Lâm Thiên Vũ mất hứng nói, nhớ đến tiếng thét bi thương của Mộ Kình Thiên, cô lại hỏi: – Vậy… Cái xác của tôi ở hiện đại như thế nào? ‘Tôi’ ở hiện đại đã chết rồi?
- Không, cũng như cô đã nhập vào xác của Lâm Thiên Vũ cổ đại, còn Lâm Thiên Vũ kia trùng hợp đã nhập vào xác của cô.
- Sao lại thế? Anh chẳng phải nói không đem hồn từ cổ đại về được sao, sao Lâm Thiên Vũ cổ đại kia lại nhập vào xác của tôi? – Lâm Thiên Vũ ngạc nhiên, ôm ấp hi vọng trở về.
- Tôi không biết, tôi nghĩ chắc thần chết ở cổ đại cũng gặp lổ đen nên linh hồn của Lâm Thiên Vũ cổ đại mới đến được hiện đại. – Thần chết ra vẻ đăm chiêu nói.
- Oh. – Thất vọng tập 3, Lâm Thiên Vũ hoàn toàn mất đi niềm tin trở về.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Lâm Thiên Vũ, thần chết liền an ủi:
- Cô đừng buồn, cô ở cổ đại chỉ cần cố gắng 1 chút thì sẽ sống đến trăm tuổi, nếu trở về hiện đại tôi liền nhận lệnh đi thu hồn của cô ngay, với lại Lâm Thiên Vũ kia sống trong xác cô cũng rất tốt.
- Nói, chỉ nghe anh nói tôi làm sao biết được có phải hay không. – Lâm Thiên Vũ bực bội nói.
- Tôi cho cô xem là được. – Nói xong liền phất tay, ‘rạp chiếu phim’ lại hiện lên cảnh sinh hoạt của Lâm Thiên Vũ kia, cô ta nhập vào xác của cô thì sống quả thật rất tốt, lão cha yêu thương thì không nói, ngay cả Mộ Kình Thiên cái tên yêu việc như mạng cũng bo bo theo sát cô ta 24/24, lại còn cuộc sống muôn màu muôn vẻ của cô trở thành của cô ta. Lâm Thiên Vũ bực tức không thôi, 1 cổ ghen tỵ dâng lên.
- Nữ nhân ghen tỵ sẽ không đẹp. – Thần chết nhàn nhạt nói.
Lâm Thiên Vũ không nói gì, liếc xéo thần chết 1 cái, sau không thèm nhìn vào những hình ảnh kia nữa.
- Thật ra cô cũng chẳng cần ghen tỵ, cuộc sống của cô ở nơi đây cũng đặc sắc đâu kém cô ta, còn về phần được người yêu thương, cô chỉ có hơn mà thôi. – Thần chết cười mị hoặc nói.
Lâm Thiên Vũ trầm mặc, nghĩ lại lời của thần chết nói không sai, cô ở nơi này hô mưa gọi gió quậy phá long trời lở đất đều có người đứng ra chịu trận thay, lại không có bữa nào phải chịu cảnh đói rét. Được ăn lại được quậy phá, đời này còn gì vui hơn, ở hiện đại chưa chắc đã được như thế, ngày ngày bị cái đuôi Mộ Kình Thiên đeo bám, cô quả thực chịu không nổi, lại nói Lâm Thiên Vũ kia nhìn là biết cô ta thuộc dạng con ngoan vợ hiền, đáp ứng đủ tiêu chuẩn và nguyện vọng của lão cha cùng Mộ Kình Thiên, có người thay cô báo hiếu cô còn mong gì nữa. Với lại nếu cô quay về hiện đại chưa chắc đã kịp nhìn mặt lão cha thì đã bị tên thần chết này lôi về Địa giới mất rồi.
Suy nghĩ thấu đáo, rốt cuộc Lâm thiên Vũ cũng thôi ghen tỵ, dep ngay bộ mặt đưa đám, tinh thần phấn chấn tiếp tục ‘xem phim’.
…
Thần chết đột nhiên dõng tai lên nghe ngóng thứ gì đó, sau nhìn Lâm Thiên Vũ cười cười, lại nói:
- Xem đến đây là đủ rồi, cô mà còn không trở về tôi sợ người ta sẽ đem xác cô đi chôn mất.
Nói xong còn chưa kịp để Lâm Thiên Vũ phản ứng liền phất tay, 1 khối ngọc màu trắng bao bọc lấy thân thể Lâm Thiên Vũ gói cô thành 1 khối tròn vo bên trong hòn ngọc khổng lổ, sau đó hòn ngọc kia tự động di chuyển, Lâm Thiên Vũ vừa bị nhốt vào trong khối ngọc liền buồn ngủ không chịu được, mắt tự động đóng lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.