Phó Lệ Minh ngồi bên cạnh Hoắc Diệc Thanh, cũng ngồi đối diện Cố Du.
Cô không nhìn anh, cúi đầu xem thực đơn với đồng nghiệp ở bên cạnh. Lúc trước mọi người vui vẻ ầm ĩ, bây giờ đã ngồi thẳng lưng, im lặng như gà.
Mọi người đều biết thần thái mạnh mẽ của Phó Lệ Minh, hơn nữa bình thường anh cũng ít lộ mặt, mọi người cũng không tiếp xúc nhiều với anh, cho nên không dám làm bậy.
Nói ít ít lỗi, lỡ như khiến ông chủ mất hứng thì sẽ không tốt lắm.
Cố Du không có suy nghĩ nhiều như vậy, chuyên tâm chọn món ăn với đồng nghiệp, các cô chỉ chọn vài món ăn nhẹ. Bọn họ là một tập thể, cũng nên chiếu cố đến khẩu vị của các đồng nghiệp nam.
Cố Du: “Bọn tôi đã chọn vài món nhẹ, nhưng sợ đàn ông các anh không thích, nên các anh tự chọn mấy món đi nhé.”
Ngoại trừ thực đơn trên tay Cố Du, thì sau khi cô vừa nói xong, lập tức có người đưa một thực đơn khác đến trước mặt Phó Lệ Minh.
Hoắc Diệc Thanh vươn tay ra lấy thực đơn, nói: “Tôi biết các cậu thích ăn các món tráng dương bổ thận, để tôi chọn vài món cho các cậu.”
Đàn ông hiểu đàn ông, nhưng mà phải nói thẳng ra như vậy sao?
Cố Du đi làm ngày đầu tiên, đã cảm nhận được tập thể của Sang Thành rất quậy, nhưng không nghĩ Hoắc Diệc Thanh là người tạo ra bầu không khí đó.
Mọi người đã quá quen với mấy lời nói đùa giỡn của Hoắc Diệc Thanh, thậm chí còn hay nói giỡn lại.
Hình tượng của ông chủ là không biết xấu hổ.
Phó Lệ Minh quay đầu liếc nhìn anh ấy một cái.
Hoắc Diệc Thanh cười lớn, nói với mọi người: “Tổng giám đốc Phó của chúng ta không cần bổ nữa, thân thể cường tráng…”
Phó Lệ Minh vươn tay dành lấy thực đơn, không cho Hoắc Diệc Thanh chọn món.
Lúc quay đầu, dư quang thoáng thấy Cố Du đang bật cười, nên ánh mắt anh dừng lại chỗ cô một lát.
Cố Du phát hiện, lập tức ngưng cười, tuy rằng cũng có nhiều người đang cười, nhưng ánh mắt Phó Lệ Minh lại chỉ dừng trên người cô.
Ông chủ lớn không giống người khác, ngay cả gọi món cũng đưa ra quyết định rất nhanh chóng.
Bữa cơm này chủ yếu là làm quen, bồi dưỡng tình cảm đoàn đội.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí hào hứng hẳn lên, đến tận hôm nay mọi người mới cảm thấy ông chủ lớn Phó Lệ Minh không lạnh nhạt lạnh nhạt giống như lời đồn, nên lá gan cũng dần lớn hơn.
Trong này chỉ có Cố Du là mọi người chưa biết nhiều, bởi vậy đề tài đều xoay quanh người cô.
Đoàn đội của cô không lớn, mười mấy người, đàn ông chiếm hơn phân nửa, trong đó phần lớn đều đang độc thân.
Cố Du có ngoại hình xinh đẹp, dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác phái.
Đều là đồng nghiệp, cũng nằm lòng mấy người đàn ông độc thân, cho nên cũng lên tiếng hỏi một vấn đề thực tế.
“Cố Du, có bạn trai chưa?”
“Chưa có.”
“Xinh đẹp như vậy mà chưa có bạn trai, chẳng lẽ đàn ông bị mù hết rồi sao?”
Lời này khiến cho những người đàn ông ở đó bất mãn, rối rít tỏ vẻ mình không mù, chỉ sợ Cố Du thấy chán ghét.
Dĩ nhiên không phải các đàn ông độc thân không nói lời nào, mà Phó Lệ Minh cũng không lên tiếng nói chuyện.
“Vậy trong nhà cô có thúc giục chuyện kết hôn không?” Nữ đồng nghiệp ở bên cạnh hỏi.
Đây cũng là nỗi đau của phần lớn các cô gái độc thân, Cố Du gật gật đầu.
“Có phải còn bị bắt đi coi mắt đúng không?”
Cố Du thở dài: “Đúng vậy, mỗi lần về nhà đều rất sợ hãi.”
Đồng nghiệp vỗ vai cô, thở dài: “Đồng cảnh ngộ.”
“Không phải bây giờ đang có trào lưu cho thuê bạn trai sao? Người trong công ty chúng ta cũng rất phong phú, có thể cung cấp miễn phí, các người đẹp có nhu cầu thì cứ việc mở miệng.” Một đồng nghiệp nam vỗ ngực nói.
Hoắc Diệc Thanh cực kỳ đồng ý với ý kiến này, giơ tay nói: “Nơi này còn hai thanh niên ưu tú nữa nè, mọi người đừng khách khí.” Anh ấy chỉ chính mình và Phó Lệ Minh.
Mọi người nhìn bộ dáng Phó Lệ Minh chịu đựng Hoắc Diệc Thanh, rất sợ một giây sau anh sẽ nổi giận, cho nên một người vội lên tiếng: “Tổng giám đốc Hoắc đừng nói đùa như vậy.”
Hoắc Diệc Thanh: “Tôi không hay nói đùa, tôi nói thật đó chứ, thỉnh thoảng tổng giám đốc Phó cũng rảnh rỗi, có thể giúp một tay.”
Phó Lệ Minh không nể tình nói: “Công việc của tôi rất bận, không có thời gian rảnh.”
Hoắc Diệc Thanh nhún nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Cố Du à, sau này có thể tìm tôi giúp cô một tay, nghe nói nhà cô ở chỗ có phong cảnh rất đẹp, cũng tiện cho tôi tới đó ngắm phong cảnh một lần.”
Cố Du bất đắc dĩ, bọn họ vẫn còn đang nói đùa. Cho nên cô cũng phụ họa theo: “Được. Sau này mọi người có cơ hội thì nhất định đến quê tôi chơi nhé, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho mọi người.”
Sau phần ăn cơm thì đến phần uống rượu.
Trước mặt mỗi người đều có một ly rượu vang đỏ. Cố Du nhìn chất lỏng màu đỏ xinh đẹp trước mặt, trong lòng thấp thỏm. Tửu lượng của cô quá kém, không thể uống nhiều, bởi vì không thể uống say, cô còn phải về nhà, an toàn là quan trong nhất.
Ly thứ nhất, hoan nghênh Cố Du gia nhập. Ly này cô không thể không uống.
Ly thứ hai, mọi người mời ông chủ, ly này cũng không thể không uống.
Ly thứ ba, Hoắc Diệc Thanh chúc cô sau này công việc thuận lợi.
Mọi người vẫn tiếp tục uống, Cố Du khẽ nhíu mày, tuy rằng mỗi lần chỉ uống một hớp, nồng độ cồn không cao, nhưng tác dụng lại thấm chậm, Cố Du uống ba bốn ly cũng không đến nổi say, nhưng đầu óc lại hơi choáng váng.
Giống như lần trước ở Thịnh Thế Vương Triều.
Những đồng nghiệp nam độc thân đều ân cần lấy lòng Cố Du, giơ ly rượu nói chúc mừng Cố Du. Cố Du khéo léo từ chối: “Tửu lượng của tôi rất kém, không thể uống nữa, ngày mai còn phải đi làm.”
“Uống một chút rượu cũng không say được đâu, yên tâm. Nếu không thì cô chỉ cần nhấp môi thôi, tôi uống là được rồi.” Đồng nghiệp cũng không phải làm khó, nhưng dù sao cũng đã đứng lên rồi, nếu Cố Du không uống, thì cũng cảm thấy có chút mất mặt.
Cố Du cũng không phải là người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cô mỉm cười, nói: “Tôi sẽ uống, nhưng mà uống xong ly này thì tôi thật sự không thể uống được nữa, nếu không ngày mai tôi nhất định sẽ bị nhức đầu, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của công việc.”
“Được!”
Cố Du uống hết một ly, cũng không còn dáng vẻ miễn cưỡng, còn mỉm cười nói lời cảm ơn với mọi người, chiếm được thiện cảm của mọi người.
Cả toàn bộ quá trình, Phó Lệ Minh vẫn nhìn cô.
Cố Du sao có thể không nhận ra được, cô cố gắng trấn định bản thân, đón nhận ánh mắt từ ông chủ.
Một lát sau, Cố Du đi toilet.
Sau khi ra khỏi toilet, điện thoại vang lên, là mẹ cô gọi tới.
Cô biết chủ đề của cuộc điện thoại này, bất đắc dĩ nhận máy.
“Mẹ…” Cách đó không xa là góc nghỉ ngơi, đặt hai chậu cây xanh lớn, thấy không có người, Cố Du đi về phía đó, định nói chuyện xong rồi quay về phòng.
“Ăn cơm chưa?”
“Tối nay công ty có liên hoan, bây giờ còn chưa ăn xong.”
“Ừ, vậy mẹ chỉ nói ngắn gọn thôi.”
“Dạ.” Cố Du đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cũng nghĩ xong cách ứng phó.
“Lần trước mẹ có nói với con về Chu tiên sinh, mẹ có tìm hiểu qua rồi, các phương diện cũng khá ổn, dáng dấp cũng dễ nhìn.”
“Mẹ, con không tin ánh mắt nhìn người của mẹ nữa, lúc nào mẹ cũng nói dễ nhìn, rồi có ai dễ nhìn không.” Lần trước nói cô đi coi mắt cũng bảo dễ nhìn, kết quả là người lại mập mập lùn lùn.
“Lần này là thật, Chu tiên sinh cao một mét tám, 138 cân, thích vận động, không phải con thích kiểu người như vậy sao?” Mẹ cô đã thăm dò hình mẫu lý tưởng của con gái rồi.
“Nếu vậy thì da chắc chắn sẽ rất đen, con không thích. Mẹ, chuyện này cứ để tự nhiên đi, gần đây công việc của con rất bận, không có thời gian đi gặp ai hết.”
“Nói thẳng ra là con không thích đi xem mắt đúng không? Con không cần phải có thành kiến như vậy.”
“Con không có thành kiến, nhưng sự thật chưa có ai khiến con có cảm tình hết.” Cố Du bất đắc dĩ.
“Nhưng Chu tiên sinh cũng không tệ.”
“Mẹ, mẹ đừng quan tâm chuyện này nữa, kết hôn thì có gì tốt, lập gia đình rồi thì trở thành người nhà của người ta, sau này muốn gặp ba mẹ cũng phải xin gia đình chồng, phiền phức.”
“Bây giờ cũng không phải xã hội phong kiến.”
“Nhưng vẫn còn rất nhiều người có tư tưởng phong kiến, nên là mẹ à, con cảm thấy không lấy chồng vẫn đỡ hơn.”
“Nói bậy gì đó, rồi sau về già chỉ còn có một mình con thì làm sao?”
“Không phải có viện dưỡng lão sao? Còn có tiền lương hưu nữa. Thôi được rồi, con không nói chuyện với mẹ nữa, con cúp máy đây.” Cố Du quyết đoán cúp điện thoại, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cô nhấn nhấn huyệt thái dương, giống như rượu đã thấm, cơ thể có chút lâng lâng.
Cô lắc đầu, bắt bản thân tỉnh táo lại một chút, ngay vào lúc này, cô thấy một bóng người qua khe hở của cành lá.
Quần tây áo sơ mi đen, vóc người cao lớn, trong lòng cô nhảy dựng lên, trong nháy mắt tỉnh táo trở lại.
Tiếp theo một cái chớp mắt, người nọ dời bước ra ngoài, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Cố Du nháy mắt mấy cái, nói: “Tổng giám đốc Phó.”
Anh đứng ở đó nãy giờ? Khoảng cách này chỉ có hai ba thước, như vậy những lời cô nói lúc nãy đã bị anh nghe thấy hết rồi?
Phó Lệ Minh gật đầu một cái: “Ừ.”
Trong tay anh cầm di động, xem ra vừa rồi cũng đến đây nghe điện thoại.
Không khí quả thật ngượng ngùng, cô không biết nói gì, nhưng không nói cũng rất kỳ quái.
“Đi thôi.” Phó Lệ Minh nâng bước chân đi về phía trước.
“A?” Cố Du nhất thời choáng váng, không hiểu ý anh là “Đi” chỗ nào, sau đó tỉnh ngộ, nói: “Được.”
Phó Lệ Minh quay về phòng ăn, Cố Du đi sau lưng anh, không kìm lòng được mà nhìn dáng lưng anh.
Anh cao khoảng 1m85, bả vai rất rộng, phần lưng rất thẳng, vạt áo sơ mi được nhét vào trong quần tây, có thể nhìn thấy cơ thể rất lực lưỡng.
Nhìn xuống một chút, là quần tây ôm lấy phần mông, cô không biết hình dung thế nào, nhưng nhìn cũng rất được.
Chân thì không cần phải nói nữa, dài mà thẳng, độ lớn thích hợp.
Cô còn đang nghiêm túc thưởng thức, thì người phía trước đột nhiên dừng lại, xoay người, dọa Cố Du giật mình.
Cô nhất thời nhìn anh, cảm xúc biểu hiện ở trên mặt.
“Tổng… Tổng giám đốc Phó!” Chột dạ nên nói lắp.
Phó Lệ Minh quan sát cô một lượt.
Cố Du không hiểu, hỏi: “Sao vậy?”
“Không nghe thấy tiếng động gì, còn tưởng cô say quá nên bị ngã rồi.” Anh nhìn ra bước chân của cô hơi loạn, xác định lời cô nói về tửu lượng của mình là thật.
Đương nhiên anh cũng biết cô chưa say.
Cố Du ngượng ngùng: “Không có, tôi cũng chưa say.”
Nói xong cô đột nhiên ý thức được, lời này là lời mà người say hay nói nhất.
Phó Lệ Minh không nói gì, xoay người tiếp tục đi.
Bọn họ một trước một sau đi vào phòng, những người khác không có suy nghĩ gì khác, vừa rồi Cố Du vừa ra ngoài một lát, thì điện thoại của Phó Lệ Minh vang lên, vì thế đi ra ngoài nghe điện thoại.
Bên ngoài thanh thiên bạch nhật, lúc quay về phòng trùng hợp gặp nhau nên cũng không kỳ quái.
Nhưng Hoắc Diệc Thanh lại hỏi: “Sao hai người lại trở lại cùng nhau?”
Phó Lệ Minh biết anh ấy cố ý, mặt không đổi sắc nói: “Chẳng lẽ kỳ lạ lắm sao?”
Hoắc Diệc Thanh mỉm cười lắc đầu: “Không.”
Cố Du giải thích: “Tôi tới trước cửa thì gặp tổng giám đốc Phó, nên cùng nhau đi vào.”
Phó Lệ Minh nhìn cô một cái, ánh mắt kia có vẻ như truyền lại hai chữ “Nói dối”.
Cố Du nhìn lại anh tỏ vẻ “Chỉ là một lời nói dối có thiện ý”.