Lúc Cố Du đi ra ngoài thì sắc mặt rất khó coi, mọi người đột nhiên lo lắng cho cô bị Phó Lệ Minh làm khó dễ.
Hoắc Diệc Thanh tiến lên hỏi: “Cố Du, sao rồi?”
Cố Du không muốn nói chuyện: “Tổng giám đốc Hoắc tự mình đi hỏi tổng giám đốc Phó là được.”
Hoắc Diệc Thanh thấy biểu hiện của cô thì lập tức biết hai người tan rã không vui. Phó Lệ Minh là người rất khó cạy miệng, nhất là lúc tâm trạng đang không tốt.
Nếu đã không muốn nói thì quên đi vậy.
Anh ấy nhún nhún vai, quay lại văn phòng.
Cố Du ngồi vào chỗ của mình, cả nhóm đồng nghiệp đều tới hỏi thăm.
“Cố Du, tổng giám đốc Phó làm khó dễ cô hả?”
Cố Du nhất thời sửng sốt, không nghĩ tới mọi người lại hỏi câu này.
“Tổng giám đốc Phó nổi tiếng khó hầu hạ, gần đây bởi vì tin đồn với Dung thị mà tâm trạng không tốt lắm, nghe mấy người ở trên nói mấy ngày qua tính tình rất khó chịu. Có khả năng Dung Tĩnh nói mấy lời không tốt về cô trước mặt tổng giám đốc, cho nên mới trút giận lên cô.”
“Cô đừng để trong lòng, tuy rằng anh ấy là ông chủ lớn, nhưng Sang Thành là do tổng giám đốc Hoắc quản lý, tổng giám đốc Hoắc vẫn rất tin tưởng năng lực làm việc của cô, không sợ.”
Bọn họ hiểu lầm, nhưng như vậy cũng tốt.
“Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi không sao.”
Đúng lúc này, Phó Lệ Minh đi ra, mọi người quay trở lại vị trí, chăm chỉ làm việc.
Cố Du cúi đầu xem tài liệu trên bàn, không muốn đối mặt với anh.
Phó Lệ Minh đi ngang qua chỗ cô, bước chân không hề chậm chạp.
~
Nháy mắt đã đến thứ bảy.
Sáng sớm Cố Du đã nhận được cú điện thoại quan tâm từ Dịch Huyên.
“Chuẩn bị đi xem mắt rồi, có kích động không?”
Cố Du: “Chỉ có cậu kích động thôi.” Hiện tại cô không còn phản đối, cũng không bài xích, trong lòng không có chút gợn sóng gì.
“Xem ra cậu đi xem mắt mãi rồi thành quen, không sao, càng bình tĩnh thì càng dễ có tin vui.”
Trong đầu Cố Du hiện lên hình dáng của Phó Lệ Minh, cô cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không gặp được người khiến cho cô vui vẻ.
Hai ngày qua tâm tình cô mệt mỏi, ngay cả nói chuyện phiếm với Dịch Huyên cũng không có chút hứng thú, hơn nữa cô ấy đang trong vòng xoáy yêu đương, rất dễ dàng ngược cô.
Dịch Huyên vừa bận công việc vừa bận yêu đương, nói chưa được vài câu đã cúp máy.
Cố Du ì ạch trang điểm thay đồ, lúc chọn quần áo, cô tùy tiện lấy ra một cái váy liền áo màu vàng nhạt, kiểu dáng bình thường.
Đối tượng xem mắt của cô lần này tên là Chu Thế Tân, nơi gặp nhau do anh ta chọn, Cố Du không có ý kiến.
Địa điểm gặp mặt là ở một công viên ở ngoại ô thành phố, Cố Du đi xe qua mất hơn 40 phút.
Đã nhiều năm qua cô không đi dạo công viên, khi Chu Thế Tân đưa ra đề nghị, thì cô cảm thấy rất được, quên mất coi thời tiết ngày hôm đó.
Ánh nắng rất gắt, lúc Cố Du ra khỏi cửa đã quên mang theo kính mát, mắt cô cực kỳ không thoải mái khi đứng dưới ánh mặt trời.
Mấy ngày qua đều tăng ca, phải dùng máy tính để tìm tư liệu và viết bài, cho nên ánh mắt làm việc rất mệt mỏi, thỉnh thoảng còn cảm thấy khó chịu. Mặc dù như thế, cô vẫn nuôi một tâm lý thoải mái, cảm thấy đi dạo công viên hít thở không khí cũng là một điều rất tuyệt.
Cô tới nơi đúng giờ, vừa xuống xe thì lập tức trông thấy một người cao khoảng một mét tám, mặc quần jean áo sơ mi trắng, tay cầm một quả bong bóng màu hồng nhạt đứng ở cổng công viên.
Người này chính là Chu Thế Tân, vừa rồi anh ta mới nói cho cô biết cách nhận biết anh ta.
Bộ dạng anh ta rất đứng đắn, không tính là đẹp trai, nhưng cũng không xấu, làn da có chút đen.
Nhìn thấy Cố Du, anh ta lập tức tới đón, vươn tay muốn cầm túi xách giúp cô.
Cố Du không phải cô gái yếu ớt, hơn nữa không cầm túi xách thì cô cảm thấy không an toàn, có cảm giác như đã mất, cô mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, tôi tự cầm được.”
Chu Thế Tân vẫn giữ nguyên tư thế, nói: “Chuyện này nên để đàn ông làm.”
Cố Du dở khóc dở cười, buông lỏng tay, đưa túi xách cho anh ta.
“Cô cầm cái này.” Anh ta đưa quả bong bóng bay cho cô.
Cố Du cười một chút, nhận lấy.
“Như vậy sẽ không sợ đi lạc.” Lúc nói chuyện, anh ta cười với cô, hơi có cảm giác của một thanh niên như ánh mặt trời.
Còn có cảm giác là đang trêu chọc một cô em gái, nếu đổi thành là một cô gái trẻ tuổi, thì chỉ sợ sẽ thật sự rung động.
Bởi vì là cuối tuần, cho nên công viên có rất nhiều người, phần lớn đều là người lớn tuổi và con nít, cũng không thiếu những cặp tình nhân trẻ tuổi.
Công viên có vài trò chơi mạo hiểm, chủ yếu là ngắm cảnh.
“Muốn chơi cái này không?” Chu Thế Tân chỉ vào khu trò chơi, hỏi ý kiến Cố Du.
Cố Du do dự.
Chu Thế Tân bắt đầu thuyết phục: “Cùng nhau chơi mới vui, tôi đi mua vé nhé.”
“Chờ đã.” Cố Du gọi anh ta lại: “Thôi, tôi không muốn chơi.”
“Vì sao?” Chu Thế Tân hỏi.
“Không thích chơi, chỗ này nắng quá, chúng ta đến chỗ nào râm mát ngồi một chút nhé.”
Chu Thế Tân thất vọng, nhưng cũng đồng ý với cô.
Hai người đi đến ghế đá dưới cây đại thụ ngồi, cách đó không xa có một quầy bán quà vặt, Chu Thế Tân đứng dậy nói câu chờ một chút, rồi anh ta chạy qua bên đó.
Lúc trở vể, trong tay anh ta cầm một lon Red Bull và một ly trà sữa.
Anh ta đưa trà sữa cho Cố Du, nói: “Dì nói cô rất thích uống trà sữa.”
Cố Du nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Tối hôm qua cô đã mua một ly trà sữa ở ngoài tiểu khu bằng tiền của Phó Lệ Minh. Cuối cùng cô chỉ uống được nửa ly, bởi vì cảm thấy rất ngọt, uống không nổi.
Bây giờ cô chỉ uống một ngụm đã nhíu mày. Ly nước này có vẻ như còn ngọt hơn, lại không có đá, trời nóng như vậy uống quá ngọt cũng khiến người ta không thoải mái.
Chu Thế Tân thấy thế, giải thích: “Nghe nói con gái uống đá không tốt cho cơ thể, nên tôi mua một ly nóng.”
Cố Du không biết nói gì, chỉ có thể nói trái lương tâm: “Cảm ơn.”
Chu Thế Tân: “Vậy là tốt rồi.”
Công viên có một cái hồ, Chu Thế Tân đề nghị đi chèo thuyền.
Cố Du cảm thấy chỉ đi dạo trong công viên không thì rất chán, đi tới đi lui cũng mỏi chân, chèo thuyền ít ra còn được ngồi, cho nên đồng ý.
Bọn họ thuê một cái thuyền con vịt, có mái che, chân đạp chèo thuyền.
Cố Du đạp một lúc thì mỏi chân, Chu Thế Tân bắt đầu thể hiện bản thân thích vận động, cho nên đạp thuyền rất tích cực, chưa gì mà đầu đã đầy mồ hôi.
Một người thật sự cố gắng.
Ánh mặt trời càng ngày càng lên cao, chiếu xuống mặt nước, phản quang rất chói mắt.
Ánh mắt Cố Du bị kích thích, bắt đầu khó chịu, nên nói Chu Thế Tân đạp thuyền về cạnh bờ hồ nghỉ ngơi một chút, nơi có bóng cây.
Chu Thế Tân vui vẻ đồng ý.
Đầu anh ta đầy mồ hôi, Cố Du mở túi xách định lấy khăn tay lau mồ hôi cho anh ta, không ngờ anh ta nâng tay lên, trực tiếp dùng ống tay áo mà lau mồ hôi, trên tay áo lập tức xuất hiện vài vệt mồ hôi rõ ràng.
Động tác Cố Du ngừng lại, trong lòng có chút phức tạp, không thể nói là chán chường, chỉ là cô không cảm giác rung động với anh ta.
“Trời nóng quá. Cũng gần 11 giờ trưa rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm nhé?” Chu Thế Tân nở nụ cười nhiệt tình, dùng tay làm quạt.
Cố Du trả lời: “Được.”
Sau khi rời khỏi công viên, Chu Thế Tân lái xe chở Cố Du đến một nhà hàng tây mà anh ta đã đặt chỗ trước.
Nhà hàng tây này giá cả tương đối cao, Cố Du định lát nữa sẽ trả một nửa số tiền.
Lúc ăn cơm, Chu Thế Tân luôn nói chuyện, tán gẫu về công việc, về kế hoạch tương lai của anh ta.
Cố Du chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu, hơn phân nửa thởi gian chỉ có một mình anh ta nói.
Một lát sau, Chu Thế Tân nói: “Cố tiểu thư có vẻ là người không thích nói chuyên, rất điềm đạm, tôi thực sự thích một cô gái điềm đạm.”
Cố Du tự nhận bản thân không phải người điềm đạm ít nói, chỉ là không biết nói gì với anh ta mà thôi.
Cô cười cười, không giải thích, cô đang tự hỏi phải nói chuyện khéo léo với anh ta như thế nào.
“Hôm nay thật sự rất vui, vừa rồi chúng ta cũng đã nói chuyện rất nhiều, mọi phương diện và điều kiện của tôi thì cô cũng biết rồi đó. Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp, nếu cùng nhau xây dựng một gia đình, sinh hai đứa con gái, nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Cố Du không ngờ anh ta lại nghĩ xa đến như vậy, ngay cả phụ nữ cũng chưa chắc nghĩ đến điều này.
Thấy cô hơi ngạc nhiên, Chu Thế Tân giải thích: “Bây giờ việc sinh con cũng đã thoáng hơn trước, có thể sinh hai đứa, tính cách của cô tốt như vậy, nhất định sẽ là một người mẹ tốt.”
Cố Du choáng váng, tại sao đề tài này lại càng ngày càng sâu như vậy.
“Chu tiên sinh…” Cố Du cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, “Bây giờ nói những chuyện này có hơi sớm quá không?”
Chu Thế Tân: “Tôi biết có chút đường đột, nhưng tuổi của chúng ta cũng không nhỏ nữa, chỉ còn hai ba năm nữa là cô 30 rồi. Tôi có thể cam đoan sau này sẽ đối với cô rất tốt, tiền lương đều đưa cô đầy đủ…”
“Không phải…” Cố Du không thích lời nói của anh ta, bởi vậy cắt ngang: “Tôi cảm thấy…”
“Tiểu Du!”
Một giọng nói quen quen cắt ngang lời cô, cô quay đầu nhìn lại, thì ra là Giang Khải.
Giang Khải mặc quần tây áo sơ mi hoa, đeo một cặp kính mát, trên mặt tươi cười sáng lạn, dáng dấp rất bất cần.
Anh ấy vừa tháo kính râm, vừa bước nhanh tới chỗ cô. Lúc đứng lại ở cạnh bàn, anh ấy cúi đầu nhìn Cố Du, ánh mắt tràn đầy sự trách móc.
Trách móc…
Cố Du bối rối.
“Chưa gì em đã có thể đi hẹn hò với người đàn ông khác rồi hả?” Giang Khải bày ra vẻ mặt đau khổ.
Chu Thế Tân nhíu mày hỏi: “Xin hỏi…”
“Ngậm miệng lại.” Giang Khải hung dữ nói với Chu Thế Tân, sau đó quay đầu thay một gương mặt khác nói với Cố Du: “Tiểu Du, anh còn chưa đồng ý chia tay, em không thể đối xử với anh như vậy được.”
Cố Du: “Tôi…”
Giang Khải: “Em cho anh một cơ hội nữa có được không?”
Chu Thế Tân không vui, chất vấn: “Cố tiểu thư, xin hỏi đây là tình huống gì vậy?”
Cục diện rất căng, có vẻ giải thích cũng vất vả, nếu như cô chứng minh cô không có quan hệ gì với Giang Khải, thì lát nữa có lẽ sẽ phải tiếp tục chủ đề kia.
Cố Du nói với Giang Khải: “Vậy cho anh thêm một cơ hội nữa đó.” Sau đó xoay người đối mặt với Chu Thế Tân, “Tôi xin lỗi, Chu tiên sinh.”
Chu Thế Tân tức giận, vốn định mắng mỏ một chút, cuối cùng chỉ hừ một tiếng, tức giận rời đi. Trước khi đi anh ta không quên tính tiền, Cố Du cùng đi qua, Chu Thế Tân tức giận nói bản thân có tôn nghiêm của mình. Cố Du lại nói xin lỗi một phen.
Cách đó không xa, Giang Khải đi tới bên cạnh trợ lý, hỏi: “Quay lại được chưa?”
Trợ lý: “Quay được rồi, anh xem đi.”
Đoạn video không dài, nhưng rất đặc sắc, anh ấy quyết định gởi cho Phó Lệ Minh.
Rất nhanh, Phó Lệ Minh gọi điện thoại tới, Giang Khải hưng phấn nghe máy: “Anh! Hành động của em được không?”
“Cô ấy đang ở đâu?” Giọng nói Phó Lệ Minh trầm thấp, đây là biểu hiện tâm trạng không tốt.
“Bên cạnh em.”
Bây giờ Phó Lệ Minh muốn đánh người: “Cậu có ý gì với Cố Du?”
Giang Khải cảm giác được mùi nguy hiểm: “Sao được chứ! Cô ấy là chị dâu tương lai của em mà.”
Tuy rằng hiện tại anh ấy đã chia tay bạn gái, nhưng cũng không đến mức dòm ngó đến chị dâu tương lai.
“Địa chỉ.”
Giang Khải lập tức nói tên nhà hàng cho anh.
Phó Lệ Minh: “Năm phút nữa tôi đến đó, cậu giúp tôi giữ chân cô ấy lại.”
“Được!”
Vừa cúp điện thoại, thì Cố Du đi tới.
Giang Khải nghênh đón, nhiệt tình nói: “Chị dâu! Nếu tôi đoán không nhầm thì cô đang đi xem mắt? Hơn nữa cô cũng đang muốn đuổi hắn.”
“Chị dâu?” Cố Du cười lạnh một tiếng: “Không phải là ban trai cũ sao?”
“Ban nãy chỉ là diễn một tí thôi, nhưng cô đừng nói lại với anh Minh nhé, nếu không thì anh ấy sẽ đánh chết tôi mất.”
Nghe thấy cái tên kia, sắc mặt Cố Du khẽ thay đổi.
Giang Khải nhìn thấy hết, chuyện tình của Phó Lệ Minh và Cố Du thì anh ấy đã được nghe Hoắc Diệc Thanh kể lại hết, còn cảm thấy rất thú vị, đồng thời còn sốt ruột thay Phó Lệ Minh nữa.
Không ngờ một anh Minh mạnh mẽ vang dội, vậy mà lại không thể theo đuổi một cô gái.
Cố Du không muốn nhiều lời với Giang Khải, suy nghĩ bây giờ xuống lầu chắc sẽ không gặp được Chu Thế Tân, vì thế xoay người rời đi.
Giang Khải ngăn lại: “Cô đợi một lát.”
Cố Du dừng chân, không vui nói: “Còn có chuyện gì sao?”
Đương nhiên là chuyện quan trọng, đáng tiếc lại không thể nói.
Giang Khải cười hì hì, nói: “Cô còn chưa cảm ơn tôi mà, tôi đã giúp cô một việc quan trọng rồi còn gì.”
Cố Du lạnh mặt: “Anh đã mang lại cho tôi rất nhiều phiền toái, tôi còn chưa so đo với anh đó.” Cho dù cô nói thẳng lời từ chối, tan rã trong không vui với Chu Thế Tân, nhưng cũng còn đỡ hơn tình huống vừa rồi. Đi xem mắt dễ bị người ta nói xấu chỉ trích, nhất là khi người đó lại do người quen giới thiệu nữa.
Cô không muốn tốn nước miếng giải thích, mới thuận thế phối hợp. Cô đã có thể tưởng tượng ra một loạt phiền toái sau khi Chu Thế Tân nói lại với Hồ Vĩnh Lan.
Càng nghĩ càng giận, cô xoay người quyết định đi ra ngoài.
Giang Khải phát hoảng, Phó Lệ Minh giao cho anh nhiệm vụ phải hoàn thành, cho nên anh ấy đi theo sau, chỉ là không dám nói chuyện với cô, làm bộ như anh ấy cũng rời khỏi đó, tiện đường, chỉ nói chuyện với trợ lý.
Lúc đi ra cửa chính, sự mát lạnh được giữ lại ở sau cửa, buổi trưa cực nóng trong nháy mắt vây quanh lấy, ánh mắt trời gắt gao khiến mắt cô đau đớn, xuất hiện những tia máu đỏ, cô dùng sức nháy mắt mấy cái, muốn làm dịu đi đôi mắt.
Cô đứng ở vỉa hè, Giang Khải tiến lại: “Cô định đi đâu? Có muốn tôi đưa cô đi không.”
Cố Du đương nhiên không cần, đi theo lối đi bộ, định sẽ gọi xe về nhà nghỉ ngơi.
Đôi mắt cô vẫn khó chịu, hình ảnh phía trước có hơi mờ, nhưng đợi lát nữa lên xe rồi thì chắc sẽ đỡ hơn.
Cô đi đến ven đường, vừa hay thấy có một chiếc taxi trống đang đi tới, cô vội vàng vẫy tay.
Nhiệt độ bên đường cái càng ngày càng lên cao, không biết chỗ nào phản xạ với ánh nắng mặt trời, vừa vặn chiếu thẳng đến đôi mắt của Cố Du, cô lập tức đau đến chảy nước mắt.
Cô lấy tay dụi mắt, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, nhìn thấy xe taxi đang xi nhan chuyển làn đường. Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe Ferrari màu đen từ phía sau vượt qua, dừng lại trước mặt cô.
Cửa xe bị mở ra, Phó Lệ Minh bước xuống, vượt qua đầu xe, bước về phía cô.
Anh cũng mặc quần tây áo sơ mi như bình thường, tóc ngắn gọn gàng, thân cao chân dài, gương mặt lạnh lùng, cả người đều toát ra thần thái rất riêng của anh.
Anh bước nhanh đến trước mặt cô, giọng nói không vui: “Tại sao lại khóc?”
Lúc này Cố Du mới nhớ ra mình chưa lau nước mắt, vừa định giơ tay lên để lau nước mắt, thì một bàn tay đã đặt lên gương mặt cô.
Xúc cảm ấm áp khiến Cố Du bừng tỉnh, cô lùi về sau một bước, né tránh sự đụng chạm từ anh.
“Tôi không có khóc, chỉ là mắt tôi khó chịu quá.” Đây là lời thật lòng.
Phó Lệ Minh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhìn thấy rõ trong mắt cô đầy tia máu đỏ li ti, có vẻ như rất khó chịu, anh xác định cô không gạt anh.
Sau đó, anh nắm lấy cổ tay cô: “Đi bệnh viện.”
Cố Du giãy dụa: “Không đi, tôi có thuốc rồi, về nhà nghỉ ngơi là được rồi.”
Phó Lệ Minh nắm cổ tay cô không buông, biểu hiện nghiêm túc: “Bây giờ em chọn đi, tự em lên xe hay để tôi khiêng em lên xe.”
Cố Du trừng lớn hai mắt, có vẻ như không tin được anh lại dã man đến vậy.
Phó Lệ Minh: “Tôi nói được làm được.”
Lời tác giả: Tiểu kịch trường:
Sau này…
Phó Lệ Minh: Về phòng ngủ.
Cố Du: Hừ! Không ngủ, em muốn ở phòng khách xem tivi suốt đêm.
Phó Lệ Minh: Muốn anh bế em vào sao?
Cố Du: Anh dám làm bậy… A! Thả em xuống! Phó Lệ Minh, em hận anh.
Phó Lệ Minh: Lên giường rồi em sẽ yêu anh thôi.
Cố Du: Lưu manh! Đừng hòng em yêu anh!
Phó Lệ Minh: Anh sẽ cố gắng để em yêu anh.
Mấy giờ sau, Cố Du thở hổn hển nói: Phó Lệ Minh, em hận anh.