Hoan Du

Chương 30



Editor: Trà Đá.

“Tổng giám đốc Hoắc!” Cố Du mở cửa rộng ra, mời anh ấy vào.

Hoắc Diệc Thanh nhìn kỹ hai người họ, ngửi thấy mùi không bình thường.

“Cậu tới đây làm gì?” Ánh mắt Phó Lệ Minh lạnh lẽo.

Cố Du thản nhiên di chuyển đứng ra sau lưng Hoắc Diệc Thanh, anh ấy đột nhiên sinh ra ý muốn bảo vệ, thẳng lưng nói: “Nghe nói nhân viên của tôi làm việc có xảy ra vấn đề à, tôi là ông chủ, lẽ ra tôi mới là người giải quyết vấn đề chứ.”

Sắc mặt Phó Lệ Minh trầm lại, nhìn thoáng qua cô gái mới vừa rồi còn đang rất kiêu ngạo hiên ngang, bây giờ lại giống một con rùa rụt cổ, càng tức hơn: “Vậy thì đóng cửa lại."

Phó Lệ Minh đi đến bàn họp rồi ngồi xuống ghế, Hoắc Diệc Thanh và Cố Du cũng đi qua ngồi.

Hiện tại nội tâm của Hoắc Diệc Thanh có chút không yên, thật ra anh ấy đến đây chỉ với mục đích là xem náo nhiệt. Nhưng vừa rồi có hai ba người tìm anh ấy, nói Phó Lệ Minh đến mắng Cố Du, khiến anh phải đi cứu viện.

Bởi vì lần trước anh ấy đã bịa chuyện với mọi người, nên khiến mọi người nghĩ Phó Lệ Minh bất mãn với Cố Du, mọi người không nghi ngờ anh ấy, mà còn thật sự sợ Phó Lệ Minh sẽ mắng Cố Du.

Theo cảm nhận của bọn họ, thì lúc Phó Lệ Minh không tức giận cũng đã dọa người ta rồi, bây giờ rõ ràng anh không vui, thì bọn họ thật sự lo lắng cho Cố Du.

Hoắc Diệc Thanh đương nhiên biết Phó Lệ Minh tìm Cố Du vì việc gì, lý trí nói anh ấy không cần nhúng tay vào, nhưng lòng hiếu kỳ thì lại không buông tha cho anh ấy.

Lúc nhìn thấy biểu hiện của hai người thì anh ấy hiểu rõ bản thân đã phá chuyện tốt của người anh em tốt, nhưng biết làm sao được?

Anh ấy chỉ có thể kiên trì bảo vệ cho nhân viên của mình.

“Nói đi, Cố Du gây ra chuyện gì.” Hoắc Diệc Thanh thẳng lưng hỏi.

“Tổng giám đốc Phó, có vấn đề gì thì anh cứ nói ra, tôi sẽ cố gắng sửa chữa.” Cố Du bày ra bộ dáng khiêm tốn lắng nghe.

Cố Du thì có thể có vấn đề gì, Dung thị hầu hết đều khen quảng cáo của Sang Thành.

“Bọn họ nói cô thật sự có trách nhiệm với công việc, viết quảng cáo rất tốt. Biểu hiện của cô rất tốt, Sang Thành nên thưởng cho cô.”

“Được, thêm tiền thưởng!” Hoắc Diệc Thanh cực kỳ tán thành.

Phó Lệ Minh: “Ngày hôm qua tôi đã cho cô ấy tiền thưởng rồi.”

Hoắc Diệc Thanh: “Cho rồi?”

Cố Du: “…”

Phó Lệ Minh mặc kệ Hoắc Diệc Thanh, có anh ấy ở đây thì cũng không nói chuyện được với Cố Du, cho nên anh đứng dậy rời đi.

Sau khi Phó Lệ Minh đi rồi, Hoắc Diệc Thanh hỏi Cố Du: “Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì?”

Cố Du bất đắc dĩ: “Không có chuyện gì đâu, nếu phải nói có, thì là do tôi thiếu anh ấy một khoản tiền, tổng giám đốc Hoắc giúp tôi trả lại cho anh ấy đi.”

Giờ nghỉ trưa, Cố Du cầm bì thư tiền đi vào văn phòng Hoắc Diệc Thanh.

Hoắc Diệc Thanh cũng đã rõ mọi chuyện, anh ấy rất thích cống hiến sức lực.

Phó Lệ Minh hẹn anh ấy tối nay đi đánh quyền anh, dù sao đánh quyền anh với Phó lệ Minh luôn thua thiệt, không ngược được cơ thể anh, vậy thì ngược tâm anh một chút đi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Du gọi điện thoại cho Chu Thế Tân, nói rõ suy nghĩ của bản thân, nhưng anh ta không dễ dàng buông tay. Anh ta nói anh ta thích vận động, thích leo núi, cho nên sự kiên nhẫn của anh ta cao hơn người bình thường.

Cố Du thật sự bất đắc dĩ, nói chuyện với Chu Thế Tân có chút mệt mỏi. Đây không phải vấn đề kiên nhẫn hay không, mà vấn đề ở đây là cô không có cảm giác với anh ta.

Điều gì nên nói thì cô đã nói hết rồi, còn lại cô cũng không biết làm sao, chỉ có thể tính toán từng bước.

Buổi tối tăng ca đến tám giờ tối, Cố Du và đồng nghiệp ra về.

Cô đi cùng với hai đồng nghiệp nữ ra đường bắt xe, sau đó có một chiếc SUV dừng lại.

Cố Du nhìn chiếc xe quen thuộc, nhận ra là Chu Thế Tân.

Chu Thế Tân dừng xe trước mặt cô, mở cửa bước xuống xe, trong tay cầm một hộp bánh ngọt.

Anh ta đi đến trước mặt Cố Du, cười nói: “Rốt cuộc cô cũng tan làm rồi, vất vả vậy chắc đói bụng rồi hả, tôi mua bánh cho cô.”

Cố Du không nhận, bây giờ cô cảm thấy rất đau đầu, nhưng vẫn duy trì sự lễ phép: “Cảm ơn, nhưng tôi đang giảm cân, không ăn bánh ngọt, anh ăn đi.”

Chu Thế Tân có chút xấu hổ.

“Cố Du, ai vậy?”

“Là người tặng hoa cho cô hôm nay sao?”

Hai đồng nghiệp tò mò hỏi, cũng giúp bọn họ bớt cục diện xấu hổ.

Chu Thế Tân lễ phép chào hỏi các cô: “Chào hai cô, tôi là Chu Thế Tân, đang theo đuổi Cố Du.”

Anh ta không gọi cô là Cố tiểu thư.

Đồng nghiệp Cố Du có vẻ đoán ra được tình hình, anh ta vất vả theo đuổi, nhưng Cố Du vẫn chưa đồng ý.

“Được, cố lên.”

Vừa đúng lúc có một chiếc xe taxi trống, hai cô vội vàng chào tạm biệt Cố Du rồi đi, không quấy rầy bọn họ nữa.

“Tôi đưa cô về.”

Cố Du đã xác định sẽ không ở cùng một chỗ với Chu Thế Tân, cho nên không thể để anh ta có hy vọng.

“Chu tiên sinh, tôi và anh không hợp nhau.”

Nụ cười trên mặt Chu Thế Tân có chút cứng lại, nhưng hồi phục lại rất nhanh: “Vậy làm bạn trước, tôi đã đến đây rồi, để tôi đưa cô về, tôi…”

“Bíp…”

Một chiếc Ferrari dừng lại bên cạnh bọn họ, cửa kính xe bên ghế lái phụ hạ xuống, Hoắc Diệc Thanh vươn đầu ra hỏi: “Cố Du, sao vậy? Gặp phải lưu manh sao?”

Lưu manh cái gì, sắc mặt Chu Thế Tân ngạc nhiên, đang muốn mở miệng, thì Cố Du đã nói trước: “Tổng giám đốc Hoắc đừng nói lung tung như vậy, đây là bạn tôi.”

Phó Lệ Minh ngồi ở ghế lái xe, quay đầu nhìn bọn họ, nói với Hoắc Diệc Thanh: “Nói cô ấy lên xe.”

Hoắc Diệc Thanh dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Chu Thế Tân, chợt nhíu mày nói với Cố Du: “Lên xe đi, tôi tiện đường đưa cô về. Không được từ chối, tôi là ông chủ của cô, bởi vì cô tăng ca, cho nên tôi phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của nhân viên.”

Chu Thế Tân rõ ràng bị biến thành người có ý đồ không tốt, trong lòng rất bực tức, nhưng nghe bọn họ nói chuyện, biết là quan hệ cao thấp, sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến công việc của Cố Du, cho nên nhịn xuống.

Cố Du cân nhắc, sau đó nói với Chu Thế Tân: “Cảm ơn anh, nhưng ông chủ của tôi tiện đường, nên tôi ngồi xe ông chủ tôi là được rồi, anh cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa.”

“Cố Du…” Chu Thế Tân không cam lòng, nhưng nghĩ lại thì quên đi: “Vậy cũng được, về nhà rồi thì nhớ gọi điện thoại cho tôi một tiếng, nếu không thì tôi sẽ rất lo lắng.”

Những lời này thật sự rất mờ ám, anh ta nói không nhỏ, có lẽ Hoắc Diệc Thanh và Phó Lệ Minh ở trên xe cũng đã nghe thấy được.

Hiện tại Cố Du thật sự sức đầu mẻ trán, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể ném mấy lời này ra sau đầu.

“Được, tôi đi đây, tạm biệt.”

Cố Du lên xe, cô vừa đóng cửa xe, thì Phó Lệ Minh lập tức nhấn ga, xe chạy nhanh về phía trước.

Cố Du bị dọa đến mức tim đập nhanh hơn.

Hoắc Diệc Thanh: “Nè nè nè! Cậu chạy chậm một chút, chú ý an toàn.”

Tức giận thì cũng không cần phải như vậy.

Ban nãy xe chạy hơi nhanh, nhưng sau khi vào làn đường rồi thì tốc độ xe lại trở nên bình thường.

Hoắc Diệc Thanh quay đầu hỏi Cố du: “Cô ngửi thấy mùi gì không?”

“Hả?” Cố Du không hiểu.

Hoắc Diệc Thanh lập tức trả lời: “Mùi chua.” Nói xong anh ấy bật cười.

Cố Du phản xạ có điều kiện nhìn kính chiếu hậu ở phía trước, không ngờ Phó Lệ Minh cũng nhìn lên.

Cô lập tức dời ánh mắt, hai má không nhịn được nóng lên.

Phó Lệ Minh vẫn không nói chuyện, nhưng cả người tản ra toàn khí lạnh, Cố Du có thể cảm nhận được, Hoắc Diệc Thanh vẫn còn trêu chọc râu hổ.

Hoắc Diệc Thanh không sợ Phó Lệ Minh như Giang Khải. Thật ra Giang Khải không sợ, chỉ là anh ấy xem Phó Lệ Minh như thần tượng, nên thái độ rất cung kính.

Hoắc Diệc Thanh và Phó Lệ Minh không khác biệt về tuổi tác lắm, trước đây bọn họ là anh em chuyên đi đánh nhau.

“Cố Du, cô đã xem quyền anh chưa?” Hoắc Diệc Thanh hỏi.

Cố Du: Có xem qua trên phim.”

“Cảm thấy thế nào? Ngầu không?”

Cố Du nghĩ Hoắc Diệc Thanh đang tán gẫu với cô, nên phối hợp nói: “Ngầu, rất sôi nổi.”

“Có muốn xem phiên bản đời thật không?”

Cố Du sửng sốt.

Hoắc Diệc Thanh cười: “Tôi dẫn cô đi xem.”

“Đã trễ thế này…”

“Phòng quyền anh muốn làm một quảng cáo, một mình cô phụ trách, hôm nay tôi dẫn cô đi xem coi như để hiểu rõ hơn. Chỉ khoảng một tiếng thôi.”

Lúc Hoắc Diệc Thanh nói lời này, Phó Lệ Minh quay đầu liếc nhìn anh ấy một cái.

Hoắc Diệc Thanh cũng không chột dạ, ông chủ phòng quyền anh là thầy của bọn họ, gần đây vì chuyện kinh doanh của phòng quyền anh mà thầy bọn họ phát sầu, đáng ra bọn họ nên trợ giúp.

Cố Du cân nhắc lời nói của Hoắc Diệc Thanh là thật hay giả.

“Cái này là việc riêng, cô đừng nói ra ngoài, thời gian có chút gấp, cô viết bài quảng cáo cho tốt, tôi sẽ trả thù lao cho cô.”

“Tổng giám đốc Hoắc, như vậy không tốt lắm?”

“Có gì mà không tốt, đây chỉ là một quảng cáo nhỏ, không cần phải liên quan đến nghiệp vụ công ty, cô không muốn giúp tôi hả?”

Cố Du cảm thấy đây là một cái bẫy.

“Cô không giúp tôi, thì tôi cũng không giúp cô.” Hoắc Diệc Thanh bắt đầu uy hiếp.

Cố Du suy nghĩ, tiền cô muốn trả cho Phó Lê Minh đang nằm trong tay Hoắc Diệc Thanh, hơn nữa hôm nay nhờ có anh ấy hỗ trợ, nếu không thì tình huống giữa cô và Phó Lệ Minh chắc còn căng thẳng hơn nhiều.

“Thôi được rồi, cái này coi như là tôi giúp đỡ thôi, không cần trả thù lao.”

Theo lời anh ấy nói thì đây chỉ là viết bài quảng cáo, mặc dù vẫn phải suy nghĩ để viết bài, nhưng cũng không phải là việc khó.

“Ý này là muốn giúp hay không, cô không cần khách khí.”

Cố Du gật đầu đồng ý, khách khí nhiều quá thì dễ cho là đang giả bộ.

Hoắc Diệc Thanh hài lòng, quay người nhìn về phía trước.

Trong quá trình quay đầu lại, anh ấy liếc nhìn Phó Lệ Minh.

Càng vất vả thì công lao càng lớn, tối nay hy vọng Phó Lệ Minh có thể nhẹ tay với anh ấy.

Hơn mười phút sau, xe chạy đến phòng quyền anh.

Trong phòng tập sáng bừng, không có người nào, trên đài trống rỗng.

Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm mặc áo Polo đi tới, Hoắc Diệc Thanh và Phó Lệ Minh cùng đồng thanh: “Thầy.”

“Ừ, lâu rồi không thấy mấy đứa tới.”

Thầy của bọn họ họ Hoàng, nói vài câu với bọn họ xong thì đưa mắt nhìn ra phía sau lưng bọn họ, hỏi: “Cô gái này là?”

Hoắc Diệc Thanh nhanh nhẩu giới thiệu: “Đây là bạn của bọn con, tên Cố Du.”

Cố Du không ngờ anh ấy lại nói như vậy, cô lễ phép nói với thầy Hoàng: “Chào thầy.”

Thầy Hoàng đánh giá Cố Du, mỉm cười nói: “Ừ, chào cháu, cháu có nét mặt rất hài hòa.”

Cố Du cười cười, không nói lời nào.

“Muốn ăn gì không?” Người hỏi câu này là Phó Lệ Minh, đối tượng được hỏi là Cố Du.

Cố Du hơi ngạc nhiên: “Không ăn.”

Thầy Hoàng: “Ở đây có một chút ít điểm tâm ngọt, cháu ăn thử đi.”

Hoắc Diệc Thanh: “Đồ điểm tâm do vợ thầy làm, không mua được ở bên ngoài đâu, cô nếm thử đi.”

Cố Du: “Được, cảm ơn.”

Phó Lệ Minh: “Tôi dẫn em đi lấy.”

Nói anh xong nâng bước đi vào bên trong, không cho Cố Du có cơ hội từ chối.

Cố Du hy vọng Hoắc Diệc Thanh dẫn cô đi.

“Cô gái, đi với cậu ấy đi.” Thầy Hoàng thúc giục nói.

Cố Du hết cách, đành phải đi theo sau anh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.