Hoan Du

Chương 39



Editor: Trà Đá.

Sau khi tiến vào phòng hẹn, Hoắc Diệc Thanh và Lăng Văn Khiên đã chờ sẵn ở đó, còn có một cô gái xinh đẹp, trong trẻo nhưng khí chất hơi lạnh lùng.

Giới thiệu một hồi, thì ra cô gái đó chính là thanh mai của Hoắc Diệc Thanh, Tề Nhã Quân.

Sau khi chào hỏi, Hoắc Diệc Thanh cười ha ha nói: “Sau này hai người có thể đi dạo phố cùng nhau.”

Cố Du cảm thấy nhân phẩm của Hoắc Diệc Thanh rất tốt, hơn nữa lại si tình như vậy, điều ấy rất khó có được, cũng thật sự khiến người khác ngưỡng mộ. Yêu ai yêu cả đường đi, Cố Du có ấn tượng đầu tiên rất tốt đối với Tề Nhã Quân.

Cho nên cô nhiệt tình nói: “Được.”

Tề Nhã Quân có lẽ có tính cách hơi hướng nội, cô ấy cười đáp: “Ừ.”

Hiện tại trong phòng Hoắc Diệc Thanh đang ngồi cạnh Tề Nhã Quân, còn lại là Lăng Văn Khiên.

Giang Khải ngồi xuống bên cạnh Lăng Văn Khiên, Phó Lệ Minh đang định lôi kéo Cố Du ngồi bên cạnh mình, thì cô lại nói: “Tôi ngồi bên kia.”

Chỗ cô muốn ngồi chính là vị trí bên cạnh Tề Nhã Quân.

Cô cũng không phải muốn hỏi ý kiến Phó Lệ Minh, chỉ là nói với anh một tiếng, sau đó tự mình đi qua bên kia ngồi.

Ba ngày không gặp nhau rồi, vậy mà cô không có chút nhiệt tình nào với anh, anh sắp hoài nghi cảm giác của cô đối với anh rồi.

Cố Du mặc kệ anh, ở đây nhiều người như vậy, mắc gì phải thân mật với anh, cô cũng không phải bạn gái anh.

Trong phòng còn có một bàn bi da, một bàn chơi mạt chược.

Mấy người đàn ông uống mấy ly rượu, sau đó tới bàn bi da chơi.

Cố Du và Tề Nhã Quân nói chuyện vài câu đã hợp nhau.

“Cố Du, lại đây.” Phó Lệ Minh đột nhiên kêu cô.

Cố Du ngẩng đầu nhìn anh.

Chưa đợi cô mở miệng, Hoắc Diệc Thanh cũng gọi Tề Nhã Quân qua: “Lại đây chơi bi da.”

Tề Nhã Quân không hứng thú: “Mọi người cứ chơi đi.”

Hoắc Diệc Thanh có chút thất vọng, nhưng cũng không nói nữa.

“Cô biết đánh bi da hả?” Cố Du hỏi.

Tề Nhã Quân: “Một chút.”

“Tôi cũng biết một chút, chúng ta qua đó chơi một tí nhé?”

Tề Nhã Quân nghĩ nghĩ, vui vẻ đồng ý.

Sự thật chứng minh, Cố Du biết chơi một chút là thật, Tề Nhã Quân chơi giỏi hơn cô nhiều, bởi vì có bốn người đàn ông chơi rất lợi hại, cho nên các cô giống như con nít mới tập chơi.

Phó Lệ Minh nhìn không được, đi qua nắm tay dạy Cố Du, cuối cùng đánh vào được hai quả bi da vào lỗ.

Nhưng thân thể của hai người dán sát vào nhau, thật sự khiến trái tim Cố Du đập nhanh, cô sợ bị nhìn ra, cho nên không đánh nữa.

Hoắc Diệc Thanh cũng muốn nắm tay chỉ dạy cho Tề Nhã Quân, nhưng lại bị từ chối.

Hoắc Diệc Thanh: “Sao em lại ngại, trước kia không phải anh đã dạy em sao?”

Tề Nhã Quân mặt không biến sắc, nói: “Dạy thì cũng dạy rồi, bây giờ sao lại muốn dạy gì nữa?”

“Dạy em nâng cao kỹ thuật.”

“Không cần, em cũng không có ý định đi thi đấu.”

Hoắc Diệc Thanh nhất thời không biết nói gì.

Nhìn hai người bọn họ đấu đá lẫn nhau, Cố Du có thể xác định Tề Nhã Quân cũng có tình cảm với Hoắc Diệc Thanh.

Cố Du cười nói: “Thôi được rồi, các anh chắc chắn là rất lợi hại rồi, bọn tôi không làm phiền nữa đâu.”

Cô trả cây dánh bi da lại cho Phó Lệ Minh, đây là cây anh chọn cho cô.

Giang Khải đứng bên cạnh khung đựng gậy, anh ấy rút ra một cây khác đưa cho Phó Lệ Minh, rồi giải thích với Cố Du: “Cây của cô nhẹ, anh ấy thích cây nặng.”

Phó Lệ Minh nhận lấy cây gậy trong tay Cố Du, nói: “Tôi dùng cái nào cũng được.”

Bi da đã được sắp xếp xong, Phó Lệ Minh khom người chuẩn bị tư thế, điều chỉnh góc độ, sau đó quyết đoán đánh mạnh.

Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh huýt sáo khen ngợi anh đánh rất khá.

Bọn họ đều chơi rất giỏi, Cố Du nhìn xem rất thích thú.

Tề Nhã Quân nói với cô: “Từ nhỏ bọn họ đều đã thích so tài, đều muốn trở nên lợi hại như người đó.”

“Người đó lợi hại nhất sao?” Cố Du thuận miệng hỏi.

Tề Nhã Quân: “Cô nghĩ sao?”

Cố Du đương nhiên cảm thấy Phó Lệ Minh lợi hại nhất, dù sao cơ thể anh cường tráng nhất, chơi quyền anh cũng lợi hại hơn Hoắc Diệc Thanh, rồi sự nghiệp cũng lớn nhất, cả người khí chất đều tỏa ra sự lợi hại.

Nhưng mà…

“Nhưng mà tính tình cũng tệ nhất đúng không?”

Tề Nhã Quân bị cô chọc cười, sau đó kiên định gật đầu.

Hai người đều có chung một loại cảm giác, nhưng Tề Nhã Quân còn nói: “Nhưng anh ấy thật ra rất tốt, rất thích bảo vệ, bọn tôi ở với anh ấy cảm giác rất an toàn.”

“Nè… Còn tổng giám đốc Hoắc thì sao?” Cố Du thuận miệng hỏi, hỏi xong lại sợ Tề Nhã Quân không vui, bổ sung thêm: “Tổng giám đốc Hoắc rất tài hoa, tính tình cũng rất tốt, toàn bộ công ty thành công như bây giờ đều nhờ sự dẫn dắt của anh ấy, cũng rất có cảm giác an toàn. A, tôi đột nhiên phát hiện bản thân nói nhiều quá rồi.”

Tề Nhã Quân mỉm cười.

Cố Du: “Nhưng mà những lời tôi nói là sự thật.”

“Anh ấy rất tốt.” Tề Nhã Quân thoạt nhìn như có suy nghĩ khác, trong lòng Cố Du cảm thấy mỗi người đều có nỗi băn khoăn riêng của mình.

Các cô nhỏ giọng nói chuyện phiếm, bốn người đàn ông đứng chơi ở bàn bida, vừa chơi vừa nói chuyện chính.

Cố Du vô tình bị hấp dẫn bởi cuộc nói chuyện giữa bọn họ, chuyện là lần này Phó Lệ Minh đi công tác là vì đang nghiên cứu phát triển đồ trang điểm mới. Mọi cơ cấu tiến hành và kiểm tra đo lường đều dựa vào số liệu quốc tế cao cấp nhất, đây là lần thứ năm anh đến đó khảo sát, đi cùng anh còn có Lăng Văn Khiên, bởi vì anh ấy là chủ nhiệm phòng phát triển nghiên cứu.

Cố Du cũng có sự hiểu biết nhất định về tập đoàn Phó thị, sau khi cô tiến vào Sang Thành mới từ từ tìm hiểu. Cái khác không nói, nhưng từ khi Phó Lệ Minh tiếp quản tập đoàn, thì đã thu mua không ít công ty, củng cố vị trí của bản thân, hơn nữa lại chỉnh đốn những công ty có hiệu suất kinh doanh không tốt một phen, hiện tại đã có kết quả.

Chính vì như thế, những công ty lớn khác cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt, nên bọn họ mới bắt tay để đối phó với Phó thị.

Nghe Phó Lệ Minh nói mọi việc đang thuận lợi, khiến Hoắc Diệc Thanh và Giang Khải đều kích động.

Hiện tại bọn họ cần một sản phẩm mới vang dội, bọn họ không cam lòng là những người làm theo, mà bọn họ muốn làm người sáng tạo ra cái mới đột phá hơn.

“Tiếp theo có thể sản xuất số lượng lớn, như vậy cũng nên chuẩn bị cho quảng cáo rồi đúng không?” Hoắc Diệc Thanh xoa xoa tay nóng lòng muốn thử.

Phó Lệ Minh liếc mắt nhìn Cố Du một cái, sau đó quay đầu nói với Hoắc Diệc Thanh: “Quảng cáo rất quan trọng, nhờ hết vào cậu.”

Hoắc Diệc Thanh: “Cậu yên tâm.” Nói xong, anh ấy ý thức được gì đó, xoay người nói với Cố Du: “Cố Du, cô chắc hẳn rất am hiểu về đồ trang điểm, nhờ cô nhé.”

Cố Du đột nhiên bị điểm danh nên nháy mắt mấy cái, cái này rất quan trọng.

Phó Lệ Minh cổ vũ: “Tôi hy vọng em có thể làm tốt quảng cáo lần này.”

Chuyện này đối với anh quả thật rất quan trọng, bây giờ bốn phía đều là địch, áp lực thật sự rất lớn. Hơn nữa anh lại hy vọng người ở bên cạnh anh có thể là cô, hy vọng cô có thể giúp anh.

Cố Du nhớ lại những lời Dung Tĩnh nói, lúc ấy cô ta không hề giống như nói giỡn, Phó Lệ Minh phải đối mặt với những khó khăn rất lớn.

Cô nghĩ lại trong khoảng thời gian này anh đều rất thật lòng với cô, nhưng cô lại chưa làm gì để đáp lại anh.

Thấy ý chí chiến đấu của bọn họ hừng hực, cô bị cuốn vào: “Được, tôi sẽ cố gắng.”

Ngày hôm sau còn phải đi làm, Phó Lệ Minh và Lăng Văn Khiên vừa mới bay một chuyến bay dài, nên phải về sớm nghỉ ngơi mới được.

Mười giờ tối, bọn họ tan cuộc về nhà.

Ngoại trừ Cố Du và Tề Nhã Quân, thì những người kia đều uống rượu.

Lần này Cố Du chủ động nói: “Để tôi lái xe cho.”

Phó Lệ Minh nghĩ nghĩ, gật đầu.

Cố Du lái xe đến tiểu khu của Phó Lệ Minh, hỏi: “Bãi đỗ xe ở đâu?”

“Dừng ở đây được rồi.”

Cố Du không rõ lắm, nhưng vẫn làm theo. Cô định đậu xe vào bãi rồi sau đó sẽ bắt taxi về, dù sao cũng không xa, ngồi xe chừng mười phút là tới rồi.

“Tôi đi bắt xe về đây.” Cô vừa tháo dây an toàn vừa nói.

Phó Lệ Minh bắt lấy tay cô, Cố Du dừng lại.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, trên mặt Phó Lệ Minh không nhìn ra được có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô kia như đang hút hết hồn phách của cô vậy.

Tim Cố Du đập loạn, trên đường về anh cũng không nói câu gì, bây giờ…

“Cố Du.” Anh gọi tên cô.

Cố Du nhẹ nhàng lên tiếng: “Hả?”

“Gần đây tôi bận quá…” Anh đang theo đuổi cô, nhưng lại thường xuyên không gặp được cô, Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh đều nói như vậy rất khó mà theo đuổi được cô.

“Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng.” Cố Du ngắt lời anh, sợ anh nói gì đó mờ ám.

Cố Du biết anh hàng ngày phải làm việc mười mấy tiếng, quả thật rất vất vả.

Trước kia không biết, cô chỉ cho rằng người có tiền thật sự hạnh phúc, không có phiền não gì, nhưng sự thật thì có đôi khi họ sống không thoải mái như người bình thường.

Tay anh còn đang nắm tay cô, ấm áp khô ráo, không giống với tính cách lạnh lùng của anh.

“Anh nên đánh một trận thật tốt, toàn lực đối phó, những thứ khác để sau.” Cố Du muốn khuyến khích anh, nhưng lại cảm thấy anh hẳn là không cần. Hơn nữa, lúc quan trọng này không nên bị phân tâm.

“Không để sau được.” Anh trầm giọng nói. Trước kia mỗi khi đêm về, anh đều nghĩ đến chuyện công việc, bây giờ anh thì anh luôn nhớ tới cô.

Cố Du đột nhiên hiểu được ý tứ của anh: “Tôi vẫn luôn… Ở Sang Thành.”

“Sợ em chạy.”

Phó Lệ Minh hiểu rất rõ về mối quan hệ giữa hai người lúc này, không sâu, chỉ thích chứ chưa đến mức yêu. Anh chỉ xác định bản thân anh thích cô, xác định muốn ở chung một chỗ với cô, hơn nữa cũng đang cố gắng làm chuyện này.

Đồng thời, anh cũng biết tình cảm của Cố Du đối với anh cũng không khác biệt lắm, hoặc nói là, cô vẫn chưa rơi sâu vào cái hố anh đào, hơn nữa còn đang băn khoăn nhiều thứ, sợ rằng một ngày cô hạ quyết tâm sẽ chạy thoát khỏi anh.

Mà đến lúc đó, anh không thể biết được là mình sẽ đi tìm cô hay không, cưỡng cầu quá cũng không tốt.

Trong lòng Cố Du đột nhiên mềm nhũn, giờ khắc này cô rất muốn chấp nhận anh.

“Tôi không chạy đâu, tôi còn đang muốn làm một quảng cáo để đời, đây là giấc mơ của tôi.” Cô cảm thấy Sang Thành là nơi cô có thể thực hiện được ước mơ của mình, cô sẽ không dễ dàng rời đi.

Về phần tình yêu… Hiện tại có vẻ như cũng không ảnh hưởng quá lớn.

Phó Lệ Minh nhìn cô, trên mặt khẽ cười.

Cô đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng: “Ai mà không có ước mơ chứ.”

“Em sẽ thực hiện được.” Anh rất chắc chắn.

Cố Du được ủng hộ, nói: “Ừ, nhất định sẽ thực hiện được, ước mơ của tổng giám đốc Phó cũng sẽ thực hiện được.”

Một tiếng tổng giám đốc Phó này khiến Phó Lệ Minh có chút không vui, anh nhéo nhéo tay cô như trừng phạt.

Cố Du nhìn ra sự không vui trong mắt anh, nhưng cô cố ý nói như vậy, bởi vì không khí bây giờ quá sức mập mờ, cô muốn kiểm soát.

“Tôi về đây.” Cô nói.

Phó Lệ Minh quả thật không muốn rời xa cô, mặc dù đêm nay ở cùng nhau, nhưng hai người lại nói chuyện quá ít.

Anh híp mắt: “Tôi đi công tác có vài ngày, mà có vẻ như em sống cũng không tệ lắm?”

Cố Du biết anh để ý cái gì, đêm nay anh vẫn luôn nhìn cô, trong mắt đều là…

“Thật ra cũng không quá tốt, có đôi khi còn rất xui xẻo, giống như đêm nay, tôi nằm trên giường chơi di động, sau đó trượt tay bị điện thoại rơi trúng mũi.”

Cô chỉ vì muốn anh tâm trạng anh ổn định, vì thế mới không suy nghĩ mà kể chuyện này. Lúc này nhìn thấy trong mắt anh có ý cười, đột nhiên cô cực kỳ hối hận.

“Anh cười cái gì, đau lắm đó.” Cô rút tay ra khỏi tay anh, đặt lên sóng mũi nhấn nhấn vài cái, mới phát hiện ra là vẫn còn đau.

Thấy cô nhíu mày, anh lập tức biết là cô vẫn còn đau, vì thế vươn tay qua, dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa sóng mũi cô.

Cố Du đột nhiên cảm thấy không đau nữa.

Hoắc nói là… Cũng đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.