Phó Lệ Minh để Cố Du dừng xe ở ngoài tiểu khu là vì anh muốn để cô lái xe về, hôm sau lại quay lại đón anh đi làm.
Lúc anh nói lời này, bộ dáng anh rõ ràng là đã an bài, Cố Du không còn lời nào để nói, đành làm theo.
Buổi sáng, mới sáu giờ sáng Cố Du đã rời giường, Phó Lệ Minh gọi cô đi ăn sáng, anh có cuộc họp lúc tám giờ.
Hai người gặp nhau lúc sáu giờ rưỡi, Phó Lệ Minh không để Cố Du lái xe, mà để cô ngồi bên ghế lái phụ.
Xe chạy được một lúc, thì anh có điện thoại.
Anh nhận điện thoại: “Ba.”
Lúc nghe xưng hô này, Cố Du lập tức căng thẳng.
“Sáng nay con không đến chỗ ba đâu, ba ăn đi.”
“Con đang lái xe… Đi ăn sáng… Xa quá, lát nữa con còn có cuộc họp… Tối nay còn có tiệc xã giao, khi nào rảnh thì con sẽ qua thăm ba.”
Sau khi cúp điện thoại, trong xe lại yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, anh chủ động nói với Cố Du: “Thân thể ba tôi năm nay không tốt lắm.”
Phó Khai Nguyên càng ngày càng giống con nít, bác sĩ nói ông đang suy giảm trí nhớ, cần người nhà làm bạn. Bởi vậy gần đây Phó Lệ Minh thường xuyên tới ăn sáng và ăn tối với ông, nhưng thời gian thực sự quá ít.
“Vậy anh nên về thăm ông nhiều một tí, người lớn tuổi dễ cảm thấy cô đơn lắm.”
“Ừ.”
“Về chuyện Dung Tĩnh, em không cần để ý, cái đó là do ba tôi tự đưa ra quyết định, nhưng tôi đã nói rõ ràng với ông rồi, nếu em còn nghe thấy tin đồn gì thì cũng đừng tin.”
“Ừ.”
“Tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với người mình thích, còn những cái khác không quan trọng, ví dụ như gia thế.”
Đáy lòng Cố Du thật sự không bởi vì gia cảnh nhà cô bình thường mà cảm thấy kém cạnh hơn người khác, nhưng tư tưởng môn đăng hộ đối thì rất phổ biến. Nếu cùng với anh, nhất định sẽ có rất nhiều người nói cô không xứng, cô cảm thấy bản thân ít nhiều gì cũng sẽ để ý đến những lời nói đó.
Nếu như cô có thể đạt được thành tích gì đó đáng kiêu ngạo…
Tối hôm qua bởi vì bọn họ, cho nên ý chí chiến đấu của cô cũng được thổi bùng lên, ước mơ làm một quảng cáo để đời đã trở lại một lần nữa.
“Tôi… Muốn phấn đấu vì một sự nghiệp thành công.” Cô không nói rõ, nhưng Phó Lệ Minh lại hiểu.
“Được.”
Khóe miệng Cố Du cong lên, không cần giải thích mà đối phương vẫn hiểu được ý của cô thật tốt.
~
Phó Lệ Minh đi công tác về đã có một đống công việc cần anh xử lý, cơm trưa và cơm tối đều ăn tại văn phòng, ăn xong lại tiếp tục xử lý công việc.
Cố Du không cần tăng ca, ăn cơm tối xong thì khá rảnh rỗi, thấy tấm thẻ tập thể hình, cô muốn đi vận động một chút.
Cô gái tiếp tân phòng tập “Nhiên Thiêu” thấy Cố Du đến thì cực kỳ ngạc nhiên, nhưng vẫn thân thiện chào hỏi: “Cố tiểu thư, rốt cuộc cô cũng tới rồi.”
Lần trước vì chuyện chuyển nhượng thẻ tập mà rắc rối không ít, Cố Du có chút xấu hổ, khách khí lên tiếng.
“Giang thiếu nói cô có thể sẽ tới, anh ấy vẫn ngóng hàng ngày.” Cô gái tiếp tân nhìn ra thân phận giữa cô và hai ông chủ không đơn giản, bởi vậy nhiệt tình nói chuyện.
Cố Du không biết nói gì, Giang Khải thật là… Anh ấy có vẻ thích hợp mở công ty môi giới hôn nhân.
Nửa tiếng sau, Giang Khải đến. Biết Cố Du đang ở đây, anh ấy cực kỳ vui sướng.
Anh ấy cầm lấy chai nước khoáng đắt tiền nhất đi đến bên Cố Du, đưa cho cô.
Cố Du đang chạy bộ thì dừng lại, nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.
Giang Khải cười tủm tỉm: “Tôi vừa mới gọi điện thoại cho anh Minh, anh ấy còn đang tăng ca.”
Cố Du gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó không có biểu hiện gì khác.
Giang Khải có vẻ không quá vừa lòng với phản ứng của Cố Du: “Sao cô không có vẻ gì là đau lòng hết vậy, anh ấy có thể phải tăng ca đến đêm khuya đó.”
“Chẳng lẽ tôi đau lòng thì anh ấy không cần tăng ca sao?”
Giang Khải cứng họng.
Cố Du thỉnh thoảng cũng có chút đau lòng khi anh bận rộn như vậy, nhưng chỉ một chút thôi. Dù sao công việc của anh chính là như vậy, hơn nữa trước giờ vẫn như thế, không ai giúp được anh.
“Nếu cô đau lòng, thì anh Minh sẽ rất vui vẻ, làm gì cũng có sức lực.”
Cố Du liếc Giang Khải một cái, chợt cười nói: “Tối mai các anh có đến chỗ phòng tập quyền anh không?”
Nói đến cái này, Giang Khải khóc không ra nước mắt, lấy lòng nói: “Cố Du, cho dù anh ấy có rảnh, thì cô cũng rủ anh ấy đi chơi chỗ khác đi, đừng có đánh quyền anh làm gì.”
“Anh sợ sao?” Cố Du nhướn mày hỏi.
Giang Khải đứng thẳng lưng, cậy mạnh nói: “Sợ cái gì mà sợ, ai đánh quyền anh mà không bị thương chứ, không phải lần trước anh Minh và Hoắc Diệc Thanh đánh quyền anh cũng bị thương sao? Dạo này tôi đang dỗ bạn gái, phải bảo trì hình tượng anh tuấn.”
“Anh có thể thử khổ nhục kế.” Nói đến cái này, Cố Du đột nhiên nhớ tới lần trước Phó Lệ Minh bị thương, bây giờ có cảm giác lúc ấy anh dùng khổ nhục kế với cô.
Bản thân bị trúng chiêu, mà đến tận bây giờ mới nhận ra, trong lòng nhất thời có chút buồn bực.
“Dùng qua rồi, nhưng vô dụng.” Giang Khải chán nản nói.
Cố Du nở nụ cười, tâm tình buồn bực cũng tan biến.
Nhìn thấy Giang Khải có chút đáng thương, cô nói: “Vậy chờ anh dỗ bạn gái xong rồi nói chuyện sau.”
Giang Khải bày ra điệu bộ khiêm tốn nhờ chỉ dạy, hạ giọng nói: “Cô cũng là con gái, chắc sẽ hiểu, giúp tôi mấy chiêu đi, bạn gái tôi rất kiêu ngạo, tôi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra mà khiến bạn gái tôi thường xuyên giận dỗi, không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn.”
“Rốt cuộc có tốt lên tí nào không?”
“Lâu lâu đột nhiên rất tốt, giống như chưa có chuyện gì xảy ra hết vậy.”
“Hai người gặp nhau nhiều không?”
Giang Khải lắc đầu: “Cô ấy học năm bốn đại học A, việc học rất bận rộn, đôi khi cả tuần không gặp mặt được.”
Cố Du nghe thế, trong lòng có suy đoán không tốt lắm. Cuộc sống đại học có thể đơn giản, nhưng cũng có thể rất phong phú, nhiều bạn học và hoạt động như vậy, có thể quen biết rất nhiều người.
“Vậy anh hỏi suy nghĩ của cô ấy thử.”
“Không được, mỗi lần nói đến chuyện này thì thể nào cũng đòi chia tay.”
Cố Du cũng không biết rõ về chuyện này: “Hay là… Anh tạo nhiều bất ngờ, làm những chuyện khiến cô ấy vui vẻ và cảm động.”
Giang Khải thở dài, anh ấy thật sự đã làm qua hết rồi.
“Thôi quên đi, cô và anh Minh đều là người không hiểu chuyện yêu đương, tôi nhìn thấy còn sốt ruột, suốt ngày phải nghĩ chiêu giúp hai người.” Cho nên, anh ấy vốn không nên hỏi Cố Du, anh ấy đã thử hết mọi cách mà anh ấy biết rồi.
Giang khải ủ rũ rời đi.
Để lại Cố Du nghẹn lời không biết nói gì.
Cô đặt tay lên ngực tự hỏi, cô và Phó Lệ Minh thật sự không hiểu chuyện yêu đương sao?
Làm gì có chuyện đó.
Một lát sau cô đột nhiên tỉnh ngộ, cô và anh còn chưa bắt đầu yêu đương cơ mà!
Cô tiếp tục chạy bộ, lúc chạy xong mới nhìn thấy tin nhắn Phó Lệ Minh gởi cô nửa tiếng trước.
[Em đang làm gì đó?]
Cố Du nhanh chóng trả lời: [Mới chạy bộ xong, chuẩn bị về nhà.]
Lần này Phó Lệ Minh không trả lời lại ngay lập tức, cho đến khi Cố Du về nhà rửa mặt lên giường rồi, thì mới thấy anh gọi điện thoại tới.
“Tôi vừa tan làm.”
Cố Du nhìn thoáng qua thời gian, đã chín giờ rưỡi: “Tổng giám đốc phó vất vả rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Lời này rõ ràng không phải điều Phó Lệ Minh muốn nghe: “Đi ăn khuya với tôi nhé.”
Cố Du suy nghĩ, từ chối: “Tôi chuẩn bị ngủ rồi.”
Không thể để buổi tập hôm nay bị lãng phí được, hơn nữa buổi sáng mới ăn sáng cùng nhau, buổi tối lại muốn ăn khuya với cô, như vậy cũng quá thân thiết rồi, thỉnh thoáng con gái nên biết từ chối một tí.
“Ừ, vậy em nghỉ ngơi đi.” Trong giọng nói của Phó Lệ Minh mang theo tia thất vọng.
Nửa tiếng sau, Cố Du đang chơi game trong điện thoại thì nhân được tin nhắn của Phó Lệ Minh.
Là ảnh chụp bồn hoa con heo màu hồng, cây bạc hà non mềm lúc này đã xuất hiện những phiến lá màu xanh thẫm.
Tiếp theo là tin nhắn thoại từ anh: “Tối hôm qua về thấy đất hơi khô nên tưới chút nước, hôm nay thì trở thành như vậy.”
Cố Du: “Thời tiết quá nóng.”
Phó Lệ Minh: “Còn cứu được không?”
Cố Du: “Tôi nghĩ… Không được.”
Phó Lệ Minh: “Ngày mai cô giúp tôi đi mua cây mới.”
Cố Du nghe xong thì ngây ngẩn cả người, câu chuyện chuyển biến có chút đột ngột.
Tiếp theo trong nháy mắt, cô nở nụ cười, nhớ tới Giang Khải nói bọn họ không biết yêu đương, thật sự là không hiểu gì về Phó Lệ Minh rồi.
Cô nhắn trở lại: [Được.]
Nhưng chuyện cô tuyệt đối không nghĩ tới là lúc đi chợ hoa lại gặp Chu Thế Tân.
Tám giờ sáng Phó Lệ Minh đến đón Cố Du, hai người đi ăn bữa sáng đơn giản rồi xuất phát đến chợ hoa lớn nhất thành phố.
Phó Lệ Minh lái chiếc xe mấy trăm vạn tới, khiến không ít người dán mắt nhìn theo. Bọn họ đậu xe xong thì đi bộ vào chợ.
Mới đi chưa được bao lâu, Cố Du lập tức phát hiện có người luôn nhìn cô chằm chằm.
Phó Lệ Minh đương nhiên cũng có cảm giác này, ánh mắt anh sắc bén nhìn qua.
Cố Du nhìn theo ánh mắt anh, thấy Chu Thế Tân.
Bên cạnh Chu Thế Tân là một cô gái trẻ tuổi mặc váy hoa, không coi là xinh đẹp, nhưng nhìn có vẻ dịu dàng.
Bọn họ đứng cách nhau khoảng bốn năm thước, cô gái kia thấy thế, hỏi Chu Thế Tân: “Người quen của anh sao?”
Chu Thế Tân mím môi, nhìn Cố Du và Phó Lệ Minh, biểu hiện rất khó coi. Anh ta không trả lời cô gái, mà cất bước đi tới.
Nếu đã gặp gỡ, cũng coi như quen biết, Cố Du thong dong xoay người nhìn anh ta, mỉm cười chào hỏi: “Chào Chu tiên sinh.”
Chu Thế Tân hừ nhẹ một tiếng, đánh giá Phó Lệ Minh một chút, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Khó trách sao cô lại từ chối tôi, thì ra là muốn bám lấy người có tiền.”
Cố Du giận tím mặt, trong lòng thật sự không thoải mái. Đúng lúc này, trên tay cô đột nhiên truyền đến một cỗ ấm áp, Phó Lệ Minh cầm tay cô.
Anh trấn an cô bằng ánh mắt, sau đó nhìn về phía Chu Thế Tân, ánh mắt anh lạnh thấu xương.
“Ban đầu còn nghĩ Cố Du đi xem mắt với người có nhiều ưu điểm, hiện tại xem ra là tôi sai rồi, đàn ông lòng dạ hẹp hòi thật sự không xứng với Cố Du.”
Chu Thế Tân kích động nói: “Anh nói ai lòng dạ hẹp hòi?”
Vóc dáng Phó Lệ Minh cao hơn Chu Thế Tân, quan trọng là khí thế của anh mạnh hơn anh ta rất nhiều, hai người đứng đối diện nhau, Chu Thế Tân rõ ràng trông yếu thế hơn.
Phó Lệ Minh lạnh lùng nói: “Cố Du không cần ở bên cạnh ai hết, cô ấy tự biết chọn người thích hợp.”
Chu Thế Tân điều chỉnh cảm xúc, nở nụ cười châm chọc: “Nếu anh không có tiền, thì xem thử cô ấy có thích anh không.”
Phó Lệ Minh cũng cười, tự tin và cao ngạo nói: “Vấn đề là tôi không bao giờ hết tiền.”
Người có năng lực đương nhiên sẽ phản bác thế giới của mình có được.
Chu Thế Tân muốn phản bác nhưng không nghĩ ra được lời nào thích hợp. Cô gái đi cạnh Chu Thế Tân cảm thấy khí thế của Phó Lệ Minh hơn người, lại hiểu đây là tình huống gì, bởi vậy kéo kéo vạt áo của anh ta, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Chu Thế Tân tỉnh táo lại, vươn tay ôm vai cô gái, liếc mắt nhìn Phó Lệ Minh và Cố Du một cái, rồi rời đi.
Phó Lệ Minh không thèm để ý tới anh ta, nghiêng đầu nhìn Cố Du, sắc mặt không tốt lắm, nói: “Em không cần để ý đến lời hắn nói.”
Tay anh còn nắm tay cô, trời nóng đổ mồ hôi, nhưng cô lại cảm thấy rất thoải mái.