Hoan Du

Chương 41



Editor: Trà Đá.

Vừa mới tới chợ hoa đã gặp chuyện không thoải mái, Cố Du và Phó Lệ Minh đi mua bồn hoa.

Cố Du thấy Phó Lệ Minh còn để ý chuyện vừa rồi còn hơn cô, nên cô lôi kéo tay anh đi vào một cửa tiệm cách đó không xa.

Cô vui vẻ chỉ vào một chậu hoa trước cửa, nói: “Anh xem cây này đẹp chưa, nở bao nhiêu là hoa.”

Ông chủ vội vàng tới chào đón: “Hoa này vừa đẹp lại vừa dễ chăm, tên cũng rất đẹp, hoa Lộ Vi.”

Cố Du nghi ngờ hỏi ông chủ: “Thật sự là dễ chăm sao?”

Ông chủ thề thốt: “Cực kỳ dễ nuôi y chang hoa lan Lục La vậy.”

Cố Du bán tín bán nghi, nhìn về phía Phó Lệ Minh.

Phó Lệ Minh nói: “Thích thì mua.”

Cố Du: “Anh nuôi chứ không phải tôi nuôi, anh thích cái gì thì mua cái đó.”

Phó Lệ Minh chỉ là tìm cớ để ra ngoài chơi với cô, anh làm gì có hứng thú chăm hoa.

Anh ý thức được một vấn đề quan trọng: “Chậu hoa ở nhà không lớn lắm.”

Ông chủ lập tức hiểu ra: “Không sao, bồn nhỏ có thể nuôi cây phát triển xum xuê, một tuần chỉ cần tưới nước một lần là được rồi.”

Cố Du buồn cười: “Ông chủ, có hoa nào không dễ nuôi không.”

Ông chủ cười hì hì nói: “Hầu hết đều dễ nuôi.”

Cố Du: “Tôi cảm thấy cây gì cũng rất khó nuôi, nhất là mấy cây xum xuê, tôi nuôi chết rất nhiều.”

Nghe thấy cô nói vậy, ông chủ cũng nhiệt tình chỉ bí quyết nuôi dưỡng. Phó Lệ Minh nhìn thấy Cố Du thích những thực vật um tùm, xum xuê, cho nên anh quyết định mua một ít.

Cuối cùng bọn họ mua một chậu hoa Lộ Vi màu hồng nhạt và bốn năm loại cây khác.

Phó Lệ Minh lấy ví ra chuẩn bị trả tiền, thì điện thoại vang lên.

Anh vừa nhận điện thoại, vừa đưa ví tiền cho Cố Du, ý bảo cô cầm lấy đi thanh toán.

Cố Du cũng đã cầm ví tiền của anh nhiều lần rồi, hiện tại thật sự không muốn nhận nữa.

Phó Lệ Minh: “Chú Chu, có chuyện gì ạ?”

Đối phương có vẻ như nói gì đó, sắc mặt anh nghiêm trọng: “Chuyện gì xảy ra?” Đồng thời anh phát hiện Cố Du không nhận lấy ví tiền của anh, anh lại dúi ví tiền vào tay cô.

Cố Du đoán đã xảy ra chuyện gì không tốt, cho nên không do dự nữa, nhận lấy.

Thanh toán xong, thì anh cũng nói chuyện điện thoại xong.

Cố Du hỏi: “Sao vậy?”

Phó Lệ Minh: “Sức khỏe ba tôi xảy ra vấn đề, bây giờ tôi phải qua xem.”

Cố Du vội nói: “Vậy anh mau đi đi.”

Phó Lệ Minh ôm lấy đống cây mà ông chủ đã gói lại, nói với Cố Du: “Để tôi đưa em về nhà trước.”

Cố Du từ chối: “Không cần đâu, tôi tự về được. Anh mau đi đi.”

“Tiện đường, đi thôi.” Nói xong, anh nắm lấy cổ tay cô bước đến chỗ đậu xe.

Sau khi đưa Cố Du đến cửa tiểu khu, Phó Lệ Minh đưa cho cô bồn hoa Lộ Vi, nói là mua cho cô, anh không thích hoa.

Cố Du suy nghĩ một chút rồi nhận lấy.

Hơn hai mươi phút sau, Phó Lệ Minh mới đến chỗ của Phó Khai Nguyên.

Phó Khai Nguyên nằm trên giường, hơi thở nặng nề, mỗi một lần thở đều rất khó khăn. Sau khi thấy Phó Lệ Minh đến, ông gắng gượng ngồi dậy.

Phó Lệ Minh đi đến bên giường lấy một cái gối cho ông dưa lưng, dồng thời hỏi quản gia: “Bác sĩ đã khám qua chưa?”

Quản gia nhìn Phó Khai Nguyên, ngập ngừng nói: “Chưa khám.”

Phó Lệ Minh trầm giọng: “Chú Chu, 50 phút trước chú gọi điện thoại cho cháu, tại sao bây giờ bác sĩ còn chưa tới?”

Phó Khai Nguyên có bác sĩ riêng, chỗ bác sĩ chỉ cách chỗ này hơn mười phút lái xe.

Đúng lúc này, Phó Khai Nguyên lên tiếng: “Ba không cho gọi bác sĩ.” Giọng nói của ông khàn khàn, nói xong còn ho khan hai tiếng.

Phó Lệ Minh vừa rót cho ông ly nước vừa hỏi: “Tại sao?”

Phó Khai Nguyên hừ một tiếng, không uống nước anh đưa: “Ba bị chọc tức, gọi bác sĩ làm gì?”

Phó Lệ Minh cau mày, anh đứng thẳng người, nhìn Phó Khai Nguyên, nói: “Lần này lại là chuyện gì nữa?”

Mấy lần trước bởi vì chuyện Dung thị, cho nên ông kiếm cớ để gọi anh về, ý đồ là muốn thuyết phục anh. Nhưng thái độ của Phó Lệ Minh vẫn rất kiên quyết, mắt thấy mối quan hệ cha con của bọn họ có vết nứt, nên Phó Khai Nguyên không đề cập đến vấn đề này nữa.

Qua một khoảng thời gian, thì lại bắt đầu rồi, hơn nữa lần này lại còn giả bệnh.

Phó Khai Nguyên đập tay xuống giường, bộ dáng tức giận, nhưng cơn tức giận nghẹn trong ngực, nên nói không ra lời.

Quản gia vội vàng khuyên bảo: “Thiếu gia, lão gia thực sự không khỏe, cậu chiều lão gia một tí.”

Trong lòng Phó Lệ Minh bất đắc dĩ, nhưng cũng đoán ra được vì chuyện gì: “Ba bình tĩnh lại đi, có cái gì cứ nói.”

Phó Khai Nguyên kiềm chế cơn giận, nói: “Con đang hẹn hò với một nhân viên hả?”

“Dạ.” Phó Lệ Minh thừa nhận.

“Sao con lại chọn người ở trình độ đó?” Trong lời nói của Phó Khai Nguyên tràn đầy sự khinh bỉ.

“Ba không biết cô ấy thì đừng tùy tiện đánh giá người ta, không phải cứ xuất thân tốt thì sẽ là người tốt, những ưu điểm của cô ấy đều phù hợp với mẫu người con thích.” Giọng nói của Phó Lệ Minh cứng rắn.

“Ưu điểm gì? Xuất thân từ một thành thị nhỏ, gia đình chỉ mở quán cơm, tầm nhìn và tư tưởng đều hạn hẹp…”

“Chỉ có người có tầm nhìn và tư tưởng hạn hẹp mới nói lời như vậy.” Phó Lệ Minh không khách khí nói.

Từ nhỏ anh đã nói chuyện với Phó Khai Nguyên như vậy, mối quan hệ cha con bọn họ không tốt, sau khi về hưu một hai năm, sức khỏe ông không tốt như lúc trước, hơn nữa tính tình cũng thay đổi rất nhiều, lúc nào cũng khắc khẩu.

“Con! Con dám nói chuyện với ba như vậy hả?” Phó Khai Nguyên tức giận muốn ngồi dậy, được nửa đường thì sức lực không đủ, lại nằm xuống.

Phó Lệ Minh không thèm để ý đến ông, thật ra sức khỏe Phó Khai Nguyên không có yếu đến mức như vậy, ông muốn giả vờ, hầu hết Phó Lệ Minh sẽ phối hợp với ông.

Quản gia đi tới hầu hạ Phó Khai Nguyên, rất bất đắc dĩ với cha con bọn họ. Ông ấy hơn mười tuổi đã đi theo bên cạnh Phó Khai Nguyên, biết tính tình hai người đều rất cứng rắn, thật sự rất khó hòa hợp.

“Tóm lại, con có thể hẹn hò chơi đùa với cô ta, nhưng cô ta tuyệt đối không thể bước vào cửa nhà họ Phó.” Phó Khai Nguyên kiên quyết nói.

Sắc mặt Phó Lệ Minh rất khó coi: “Con không có ý định chơi bời với cô ấy, con không phải là người thích chơi đùa với tình cảm giống như ba.”

“Con!”

Phó Lệ Minh đã không còn muốn nhiều lời với ông nữa: “Con nói rồi, trên phương diện tình cảm, con muốn tự mình làm chủ. Ba tốt nhất đừng gây sự với cô ấy, nếu không…”

Anh nuốt câu kế tiếp xuống, nếu anh nói ra thì chỉ sợ khiến ông tức chết mất.

“Nếu không thì sao? Con muốn cắt đứt quan hệ cha con sao?” Phó Khai Nguyên tức giận.

Phó Lệ Minh mặt không biến sắc nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Phó Khai Nguyên: “Nếu ba đã không có việc gì thì con đi đây.”

~

Sau khi rời khỏi chỗ Phó Khai Nguyên, anh mới gọi điện thoại cho Cố Du sau 10 phút lái xe.

Điện thoại vừa thông, cô lập tức quan tâm: “Ba anh sao rồi?”

“Không có gì đáng lo.”

Cố Du thở dài nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, anh không bận rộn gì thì chăm sóc tốt cho ông ấy.”

Về chuyện Phó Khai Nguyên, trước kia Cố Du có nghe qua, gần đây lại nghe được càng nhiều. Sau khi nghe người ta nói, ấn tượng của cô đối với ông là: Dã tâm lớn, không từ thủ đoạn, nhẫn tâm lại háo sắc.

Đường tình ái của ông cũng có không ít chuyện xấu, nghe nói lúc trước tiểu tam mà ông bao nuôi khiêu khích mẹ của Phó Lệ Minh, kết quả bị Phó Khai Nguyên vứt bỏ.

Phó thị có được thành tựu như ngày hôm nay, nghe nói là vì xác nhập tập đoàn của gia tộc bên nhà mẹ Phó Lệ Minh.

Dù sao, hình tượng Phó Lệ Minh xây dựng cũng không kém.

Phó Lệ Minh im lặng một lúc, ngay lúc Cố Du phát hiện anh không thích hợp, thì anh lại hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Ở nhà, lát nữa đi dạo phố với Tề Nhã Quân. Vừa rồi cô ấy có gọi điện hẹn rồi.” Tâm tình Cố Du vui vẻ.

Phó Lệ Minh: “Ừ, hai người đi chơi vui vẻ.”

Sau đó, Phó Lệ Minh đi tìm Lăng Văn Khiên.

~

Chủ nhật, Phó Lệ Minh tạm thời đi công tác.

Trong lòng Cố Du tràn đầy sự chờ mong Dịch Huyên dẫn bạn trai ngôi sao đến gặp mặt.

Từ sau khi bọn họ xác định mối quan hệ, Dịch Huyên lập tức nói tên người đó cho Cố Du nghe.

Người đó là minh tinh Lục Thiên Thạc, một tiểu thịt tươi đẹp trai cao lớn chân dài, có rất nhiều fan hâm mộ nữ.

Sau khi biết là anh ta, Cố Du lập tức hiểu ra tại sao Dịch Huyên lại sợ sệt, lại không có cảm giác an toàn.

Một minh tinh như vậy, thực lực cũng không quá xuất sắc, cơ bản chỉ dựa vào nhan sắc và may mắn. Nếu hình tượng không duy trì tốt, thì tiền đồ rất dễ bị phá hủy.

Nhưng rốt cuộc bọn họ cũng ở chung một chỗ, vậy chứng minh là yêu nhau thật lòng. Cố Du cảm thấy vui mừng cho bọn họ.

Một ngày trước đó, Dịch Huyên đột nhiên nói sẽ bay về, muốn mời cô ăn cơm, hơn nữa còn giới thiệu Lục Thiên Thạc với cô.

Bọn họ hẹn nhau tại một nhà hàng tư nhân, vị trí bí mật.

Dịch Huyên tự mình lái xe đi đón Cố Du, lúc đến nơi thì đã thấy Lục Thiên Thạc chờ sẵn ở đó.

Đây không phải lần đầu tiên Cố Du tiếp xúc với ngôi sao, biết rõ có rất nhiều ngôi sao trên màn hình và ngoài đời rất khác biệt, nhưng Lục Thiên Thạc khá tốt, không khác biệt quá nhiều, chỉ là không có làn da trắng nõn nhẵn nhụi như trên tivi.

Đương nhiên, ngôi sao nào cũng phải trang điểm, hơn nữa phải che hết khuyết điểm.

Anh ta nhìn thấy Cố Du, rất lịch sự đứng dậy bắt tay với cô: “Xin chào, tôi đã nghe Dịch Huyên nhắc về cô rất nhiều, không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy.”

Cố Du nở nụ cười: “Cảm ơn anh đã khen.”

Dịch Huyên: “Đương nhiên là xinh đẹp rồi, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi.”

Cố Du nhịn không được buồn nôn: “Cậu khiêm tốn một chút đi.”

Lục Thiên Thạc ôm lấy bả vai của Dịch Huyên, ánh mắt cưng chiều nhìn cô ấy, nói: “Em xem, bạn em cũng nói em khiêm tốn kìa.”

Động tác của anh ta quá thân mật, Dịch Huyên đẩy tay anh ta ra, bước đến bên người Cố Du: “Em không thích khiêm tốn đó, với lại, hôm nay em thuộc về Tiểu Du Du.”

Lục Thiên Thạc lộ ra bộ dạng bi thương.

Cố Du buồn cười, không lưu tình rút tay ra, nói: “Tớ không cần.”

Không khí gặp mặt lần này rất tốt, Cố Du cảm thấy Dịch Huyên và Lục Thiên Thạc ở chung rất tốt. Thật ra cô vẫn cảm thấy Dịch Huyện ở chung với ai cũng được, cô ấy vốn là người hài hước, rộng rãi lại hiểu chuyện.

Trước khi rời đi, Dịch Huyên lôi kéo Cố Du đi toilet, nhân cơ hội hỏi: “Cậu thấy anh ấy thế nào?”

“Đương nhiên là rất tuấn tú, đại minh tinh mà.”

“Không phải ý này, cậu cảm thấy anh ấy đối với tớ thế nào?”

Cố Du suy tư một chút, nói: “Có vẻ như anh ấy rất thích dính lấy cậu, dính cậu như vậy thì chứng minh rất thích cậu rồi.”

Lục Thiên Thạc bằng tuổi hai người, ở trong giới giải trí, 28 tuổi cũng không nhỏ, mà anh ta lại đi theo hình tượng tiểu thịt tươi, cho nên khiến người ta có cảm giác không đủ chín chắn.

Dịch Huyên đột nhiên xấu hổ: “Quả thật là anh ấy rất dính lấy tớ, nhưng tớ vẫn không có cảm giác an toàn, cái này có phải là bệnh chung của các cô gái đang yêu hay không?”

Cố Du nghĩ tới chuyện cô và Phó Lệ Minh ở chung, cô cũng không cảm thấy bất an. Nhưng cảm giác của cô lại không thể dùng làm tiêu chuẩn: “Có thể là vậy, huống chi anh ấy là một đại minh tinh nữa.”

Dịch Huyên: “Không sao, để tớ sử dụng hết vốn liếng mê hoặc anh ấy là được rồi.”

Cố Du: “Cố lên.”

Dịch Huyên đột nhiên nở nụ cười xấu xa: “Cậu cũng cố lên, mê hoặc người kia.”

Cố Du đỏ mặt: “Tớ không có bản lĩnh như thế.”

“Cậu phải thử xem thì mới biết có hay không chứ.”

Cố Du từ chối nói chuyện này với Dịch Huyên.

Phó Lệ Minh đi công tác hai ba ngày, Cố Du vẫn đi làm theo lẽ thường.

Gần gây, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh ba địa điểm, nhà - công ty - phòng tập gym.

Chiều thứ ba, cô tan làm chậm mười phút, đồng nghiệp hầu hết đã ra về.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là một dãy số lạ.

Cô nghi hoặc nhận máy: “Alo.”

“Xin hỏi phải Cố tiểu thư Cố Du không?” Trong điện thoại là một giọng nói già nua.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.