Sau khi nói hết với Phó Lệ Minh, tâm tình Cố Du thoải mái hơn rất nhiều.
“Tôi phải về, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.” Ngày mai cô còn phải làm việc, còn phải cố gắng kiếm tiền.
Hai người mới ở cùng nhau chưa được bao lâu, Phó Lệ Minh không muốn để cô đi.
“Uống trà sữa không?” Anh nhớ rõ vừa rồi mới chạy ngang qua một quán trà sữa, cũng nhớ rõ cô thích uống trà sữa.
Cố Du hiểu được ý đồ của anh, nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được, anh phải uống chung với tôi.”
Cô muốn làm khó anh một chút, coi nhà cô “Trả thù”, anh thay ba anh đền tội.
Phó Lệ Minh im lặng một lát, gật đầu, sau đó quay đầu xe chạy đến tiệm trà sữa.
Xe ngừng lại, Cố Du vẫn ngồi im trên ghế: “Anh đi mua đi.”
Cô hoàn toàn không khách khí, sai bảo Phó Lệ Minh một cách rất tự nhiên.
Phó Lệ Minh rất hiếm làm chuyện như vậy, dù sao cho tới bây giờ cũng chưa từng mua trà sữa. Nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện làm theo lời cô, dù sao vẫn hơn mỗi lúc đến thời khắc mấu chốt cô lại cố ý gọi anh “Tổng giám đốc Phó”.
Phó Lệ Minh mua hai ly trà sữa giống nhau quay về, Cố Du vẫn nhìn anh, cảm thấy ly trà sữa trên tay anh là lạ, nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
Sau khi ngồi vào xe, Phó Lệ Minh cắm ống hút hút một ngụm, cau mày, sau đó uống vài ngụm nữa thì cảm thấy hương vị có thể tạm chấp nhận được: “Cũng được, không ngọt lắm.”
“Cho nên phải thử mới biết được.” Cố Du thuận miệng nói.
Người nói vô tình nhưng người nghe cố ý, Phó Lệ Minh nở nụ cười, nói: “Vậy chừng nào thì em mới chịu thử với tôi?”
Trong lúc vô tình, Cố Du đã tự đào một cái hố to cho mình, nhất thời hối hận: “Hiện tại không phải đang… Uống trà sữa chung với anh sao?”
Hôm nay vừa mới gặp ba anh, ông bắt cô rời xa anh, dưới tình huống này, thì ở chung một chỗ như thế nào? Trước đây thì cô không để ý, nhưng bây giờ ba anh biết rồi, đoán chừng có thể bị chọc giận đến sinh bệnh.
Huống hồ, cô vẫn còn rất để ý, trong lòng ngập tràn cảm giác vướng mắc rất mạnh.
Phó Lệ Minh cũng hiểu điều ấy, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Hiện tại coi như là ở cùng một chỗ.”
Không sao, anh có thể nhẫn nhịn thêm một thời gian ngắn nữa.
Cố Du vươn tay ra, nói: “Đưa ly trà sữa của anh cho tôi.”
Phó Lệ Minh không hiểu cô định làm gì, nhưng vẫn đưa cho cô, cô thản nhiên cười, nói: “Tôi cầm giúp anh, anh lái xe đi.”
Phó Lệ Minh: “…”
Cô gái này, anh thật sự muốn dạy dỗ cô một chút.
~
Phó Lệ Minh vẫn rất bận rộn với công việc, Cố Du cũng bận rộn.
Gần đây Sang Thành thỉnh thoảng tăng ca, lần trước ký hợp đồng với Dung thị cũng không dài, hơn nữa còn những quảng cáo khác, nên bọn họ cảm thấy nhân lực không đủ.
Trừ lần đó ra, Cố Du còn phải lên ý tưởng cho quảng cáo sản phẩm sắp được tung ra thị trường của Phó thị. Cô cực kỳ chăm chú, còn để ý đến rất nhiều loại hình quảng cáo tương tự.
Cô nghiên cứu rất kỹ vì muốn tránh né độ tương tự. Cô phải làm ra một quảng cáo độc đáo hơn.
Đối với sản phẩm mới, cô hiểu biết không nhiều lắm, có vấn đề thắc mắc nào thì cô sẽ lập tức hỏi Phó Lệ Minh.
Cô còn soạn ra một bản khảo sát, chờ sau khi có thời gian sẽ đi ra ngoài khảo sát.
Hôm nay, Hoắc Diệc Thanh đi ra văn phòng, nói với Cố Du: “Cố Du, chiều nay cô ra ngoài với tôi.”
Cố Du không nghĩ nhiều, thu dọn một chút, rồi đi cùng với anh ấy.
Đến bãi đậu xe, cô đi sau lưng Hoắc Diệc Thanh.
Hoắc Diệc Thanh chỉ vào xe của Phó Lệ Minh cách đó không xa, cười nói: “Cô ngồi xe kia.”
Cố Du nhìn sang, ngạc nhiên khi thấy Phó Lệ Minh.
“Ba người chúng ta cùng đi.” Hoắc Diệc Thanh giải thích.
Cửa kính xe Phó Lệ Minh hạ xuống, biểu hiện và giọng nói của anh lạnh lùng: “Lên xe.”
Mấy ngày nay Cố Du rất bận rộn, ba ngày không gặp anh, mà chỉ liên lạc qua điện thoại.
Thật ra anh đã hẹn Cố Du hai lần, một lần là muốn hẹn cô đi ăn sáng. Nhưng cô từ chối vì phải thức đêm làm việc nên muốn ngủ nướng một chút.
Còn một lần là muốn rủ cô đi ăn bữa khuya, Cố Du từ chối vì đang giảm cân.
Mấy ngày nay bận rộn đến mức cô không đến phòng tập, lại còn ăn vặt nữa, ăn khuya cái gì chứ, cô phải nhịn ăn mới đúng.
Thật ra cô cũng có chút cố ý muốn trốn tránh anh, thứ nhất là vì công việc của hai người quá bận, thứ hai là vì Phó Khai Nguyên đã gọi điện thoại cho cô hai lần.
Phó Khai Nguyên không nói chuyện khó nghe như trước, nhưng trong từng câu nói lại có ý muốn cô không nên ở cùng với Phó Lệ Minh.
Theo lời ông nói, thì Cố Du nghe ra hai cha con bọn họ đã nói chuyện với nhau, hơn nữa Phó Khai Nguyên giả vờ nhượng bộ, nhưng chỉ với Phó Lệ Minh mà thôi.
Hiện tại Cố Du chỉ muốn làm tốt công việc, không để người khác xem nhẹ.
Cô không phải không muốn gặp anh, nhưng chỉ là muốn bỏ qua hết mọi thứ để chuyên tâm làm việc.
Phó Lệ Minh không trả lời cô, cộng với việc bị từ chối hai lần, trong lòng anh luôn có chút bực bội.
Cố Du ngồi lên xe, thắt đai an toàn.
Hoắc Diệc Thanh đã đi trước họ rồi.
“Có vẻ em còn bận rộn hơn cả tôi.” Phó Lệ Minh không lái xe, anh muốn nói chuyện với cô trước.
Cố Du cảm giác trong lời nói của anh có chút oán trách, trong lòng có chút cao hứng: “Cũng bận rộn giống như anh thôi.”
“Nếu trước đó Hoắc Diệc Thanh nói em đi cùng với tôi, thì có phải em sẽ không tới đúng không?”
Cố Du vội vàng phủ nhận: “Không phải.”
Phó Lệ Minh dùng ánh mắt quan sát cô một lúc lâu, sau khi xác định cô không nói dối, thì trong lòng thư thả hơn một chút.
Cố Du nhỏ giọng nói: “Chúng ta còn nhiều thời gian, không cần phải gấp.”
Phó Lệ Minh hiểu được.
Anh lái xe đi, trên đường nói với cô chuyện công việc: “Sản phẩm đã dần đi vào giai đoạn cuối, nếu thuận lợi thì hai tháng sau có thể đưa ra thị trường.”
Sản phẩm này từ nghiên cứu, phát triển cho đến bây giờ, đã chuẩn bị hơn một năm, hiện tại đã có thể được đưa ra ánh sáng rồi.
Cố Du nói chuyện khảo sát với anh: “Cuối tuần này tôi định đi đến trường đại học gần đây để khảo sát.”
Khảo sát thị trường là công tác quan trọng hàng đầu, đối với quảng cáo về đồ trang điểm mà nói thì phải khảo sát. Cố Du lập nên một bảng danh sách câu hỏi, thoạt nhìn có vẻ không sâu xa gì, nhưng đó đều là những thứ cô thấy quan trọng.
Đây cũng là nguyên nhân cô muốn tiến hành ngoài giờ làm việc.
Phó Lệ Minh hỏi: “Đi với ai?”
Cố Du: “Một mình.”
“Nói Giang Khải đi chung đi.”
Cố Du kinh ngạc: “Sao mà được, mấy kiểu công việc này không phải lãng phí thời gian của anh ấy sao?”
Tuy rằng Giang Khải luôn biểu hiện một dáng vẻ thiếu đứng đắn, nhưng thật ra anh ấy xuất thân học bá, là kiểu người không chú tâm học tập, nhưng thành tích lại tốt hơn so với người học hành nghiêm túc khiến người ta muốn đánh nhau.
Phó Lệ Minh nhanh chóng nói: “Không cần quan tâm, gần đây cậu ấy cũng rảnh rỗi.”
“Không phải anh ấy còn đi làm, lại quản lý cả phòng gym và Thịnh Thế Vương Triều sao?”
Về chuyện công việc của mấy người bạn tốt của Phó Lệ Minh, Cố Du biết càng ngày càng nhiều.
“Cuối tuần cậu ấy không có việc gì làm đâu.”
“Anh ấy còn có bạn gái mà.” Cố Du đã biết Giang Khải là người khi yêu sẽ rất si tình.
“Bây giờ không có nữa.”
“Hả?” Cố Du kinh ngạc, đồng thời có chút tiếc nuối, Giang Khải có vẻ yêu rất sâu đậm cơ mà.
Phó Lệ Minh: “Bọn họ cứ năm lần bảy lượt hết chia tay rồi quay lại, nhưng lần này có thể là chia tay thật. Kiếm chút việc cho cậu ấy làm, để cậu ấy khỏi suy nghĩ nhiều.”
Cố Du đã biết bạn gái của Giang Khải chính là em họ của Dung Tĩnh, mặc dù bên ngoài Giang Khải trông có vẻ giống một công tử ăn chơi, nhưng thật sự thì rất ngây thơ lại truyền thống, nói yêu đương là tính đến kết hôn.
Anh ấy và Phương Dung Phỉ yêu đương hai năm, vẫn mong chờ sau khi cô ta tốt nghiệp thì sẽ cầu hôn. Nhưng gần đây không biết vì lý do gì, cô ta rất bất mãn với Giang Khải, đòi chia tay.
Giang Khải muốn cứu vãn, sau đó cô ta dao động, quay lại chưa được bao lâu lại chia tay.
Cố Du chưa từng gặp Phương Dung Phỉ, không biết cô ta là một người như thế nào.
Cứ coi như Giang Khải lấy lòng dỗ dành cô ta, nhưng vẫn chia tay mấy lần, thì thật sự là cô ta không muốn ở cùng một chỗ với Giang Khải, cho dù miễn cưỡng, thì một khi đã không thoải mái, thì sẽ còn có suy nghĩ chia tay trong đầu.
Để Giang Khải hỗ trợ coi như là giúp anh ấy, nên Cố Du đồng ý lời đề nghị của Phó Lệ Minh.
Xe đi gần một tiếng đồng hồ mới đến chỗ nhà máy nằm ở ngoại ô thành phố.
Phó Lệ Minh không dẫn theo trợ lý, Cố Du tạm thời đảm nhận vai trò trợ lý của anh.
Bọn họ yên lặng mà đến, chỉ có vài vị quản lý dẫn bọn họ đi thị sát nơi sản xuất.
Nhà máy sạch sẽ đúng tiêu chuẩn, máy móc phương tiện rất đầy đủ.
Lúc đi vào phòng kiểm tra sản phẩm, phải mặc đồ sát trùng.
Tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình sản xuất, trong đầu Cố Du xuất hiện rất nhiều linh cảm, tâm tình có chút kích động.
Nhưng tạm thời chỉ là những linh cảm bộc phát mà thôi, còn phải về cân nhắc lại cẩn thận.
Lúc rời đi, bọn họ mang theo vài hàng mẫu.
Đây là phấn lót, sau đó còn có những mẫu sản phẩm khác.
Đây là trận đầu tiên, phải đánh cho tốt.
Cố Du có một ý tưởng, cô nói với Phó Lệ Minh và Hoắc Diệc Thanh: “Hai người chắc cũng biết bạn tôi là Dịch Huyên?”
Phó Lệ Minh đã gặp qua Dịch Huyên, nhưng Hoắc Diệc Thanh thì chưa, nhưng anh ta vẫn gật gật đầu, lúc trước điều tra Cố Du nên có biết.
Cố Du tiếp tục: “Cô ấy là thợ trang điểm chuyên nghiệp, hai năm gần đây toàn trang điểm cho các ngôi sao, đôi khi có cả minh tinh nổi tiếng nữa. Tôi muốn đưa hàng mẫu cho cô ấy dùng thử, nhưng nhãn hiệu vẫn giữ bí mật.”
Trước đó Cố Du đã xem qua bản báo cáo dùng thử của phấn lót, hiệu quả cực kỳ cao, độ che phủ và mịn màng rất mạnh, và độ bền cũng cao hơn những sản phẩm khác, không khác biệt lắm so với những sản phẩm quốc tế.
Cô hoàn toàn có lòng tin đối với sản phẩm này.
Hơn nữa, sản phẩm này đã được kiểm chứng là tỉ lệ dị ứng rất thấp, cô rất có lòng tin.
Phó Lệ Minh và Hoắc Diệc Thanh suy nghĩ, rồi đồng ý với ý tưởng của cô.
~
Sau đó cô nói chuyện này với Dịch Huyên, hỏi cô ấy khi nào thì quay về.
Dịch Huyên buồn rầu nói: “Nửa tháng tới tớ phải đi theo đoàn phim, chưa về được.”
“Vậy để tớ tới chỗ cậu.” Hiện tại Cố Du cực kỳ nhiệt tình.
Dịch Huyên cảm thấy ý kiến này rất được, nói: “Ngày mai tớ đến thành phố W, cũng gần, cậu rảnh rỗi thì qua nhé.”
“Cũng gần, đi tàu cao tốc tầm hai tiếng là tới, ngày mai là thứ sáu nữa, tan làm rồi tớ xuất phát.”
“Sao tự nhiên bây giờ xông pha quá vậy, theo đuổi hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ à.”
“Tớ vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ mà.”
Dịch Huyên nở nụ cười, không phản bác: “Cậu đang cố gắng trở thành phú bà sao?”
“Ừ, có cùng giấc mơ với cậu đó.”
Trước kia Dịch Huyên vẫn quảng cáo rùm beng muốn làm phú bà, bao nuôi một mặt trắng nhỏ.
“Hiện tại tớ đã thực hiện được rồi, giấc mơ kia để cho cậu thừa kế đó.”
“Được.”
“Đừng có trở thành phú bà, rồi còn muốn bao nuôi mặt trắng nhỏ nhé.” Dịch Huyên trêu tức nói.
Mặt trắng nhỏ cái gì chứ, Cố Du không thèm.
Lời tác giả: Tiểu kịch trường:
Phó Lệ Minh: “Bao nuôi mặt trắng nhỏ? Ha ha.”
Cố Du: “Đừng có cười, người đầu tiên em nghĩ đến là anh đó.”
Phó Lệ Minh lập tức đen mặt: “Anh không phải mặt trắng nhỏ.”
Cố Du: “Rất trắng.”
Phó Lệ Minh: “Da trắng và mặt trắng nhỏ giống nhau sao?”
Cố Du: “Cũng không khác biệt lắm.”
Phó Lệ Minh: “Xem ra em cần được dạy dỗ một chút.”
Sau đó Phó Lệ Minh thật sự dạy dỗ cô, bế Cố Du ném lên giường.
Không biết bao lâu sau, Cố Du khóc nói: “Em sai rồi, em sẽ không bao giờ nói anh là mặt trắng nhỏ nữa.”