Hoan Du

Chương 51



Editor: Trà Đá.

Qua một hai giây, Cố Du trừng mắt, đột nhiên nở nụ cười: “Tổng giám đốc Phó.”

Vẫn đang trong trạng thái say rượu.

Phó Lệ Minh thở dài nhẹ nhõm, đồng thời có chút thất vọng.

“Tổng giám đốc Phó.” Cố Du không được đáp lại, nên gọi một lần nữa.

Phó Lệ Minh: “Không cần gọi tôi là tổng giám đốc Phó.”

Không phải ở công ty, quan hệ của bọn họ không phải là quan hệ công việc.

“Tổng giám đốc Phó.” Cố Du say rượu thì lại càng bướng bỉnh.

Phó Lê Minh thở dài một hơi, không thèm sửa miệng cho cô nữa.

Hiện tại anh đang nằm đè trên người cô, tư thế rất mập mờ. Anh kéo chăn mền qua che lên người cô, sau đó lui lại muốn đứng dậy.

Sau đó, cánh tay của anh bị ôm lấy.

Cố Du xoay người nằm nghiêng, ôm lấy cánh tay anh, lại im lặng, nhưng mặt mày hơi nhăn nhó, thoạt nhìn có vẻ khó chịu.

Người uống say, đầu óc hỗn loạn, nửa tỉnh nửa mơ.

Phó Lệ Minh ngồi ở mép giường, để cho cô ôm, anh định chờ sau khi cô ngủ say rồi thì sẽ rời đi.

Ngồi một lúc thì điện thoại vang lên.

“Tổng giám đốc Phó, Cố Du ở chỗ anh sao?” Dịch Huyên gọi tới, cô vừa mới tắm rửa xong, đã tỉnh rượu một chút, cô gọi điện thoại cho Cố Du, không ngờ điện thoại vang lên một lúc lâu thì nghe Giang Khải nhận máy.

Sau khi biết ngọn nguồn, cô lập tức gọi điện thoại cho Phó Lệ Minh.

Lúc này, Dịch Huyên rất lo lắng, hôm nay Cố Du hoàn toàn say, cô ấy chưa bao giờ thấy Cố Du say đến như vậy, thật sự xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa, Phó Lệ Minh là một người đàn ông chính trực, lỡ như dục vọng nổi lên, Cố Du chẳng phải chỉ là một miếng thịt trên thớt, mặc người chém giết.

“Ừ.” Phó Lệ Minh đáp, giọng nói trầm thấp.

“Nhà anh ở đâu? Tôi đến đón cậu ấy.”

“Không cần, cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, vẫn đang ngủ.” Phó Lệ Minh biết sự lo lắng của Dịch Huyên, “Yên tâm, tôi không có hứng thú với người say đến nỗi bất tỉnh nhân sự.”

“Thật không?”

“Ừ.”

“Dịch Huyên, đừng nói nữa, ồn quá.” Cố Du bị quấy nhiễu nên bất mãn nói từng chữ không rõ ràng, đồng thời, vì tấm mền đắp trên người có chút nóng, nên cô thò một chân ra ngoài.

Chân của cô vừa trắng vừa mịn.

Dịch Huyên nghe thấy giọng Cố Du, cũng nghe ra cô thật sự say đến mức không biết gì.

“Còn việc gì không?” Phó Lệ Minh hỏi.

“Cố Du khi ngủ thích ôm đồ, anh tìm cái gối hay cái gì cho cậu ấy ôm.”

Thì ra đây là tật xấu, Phó Lệ Minh hiểu rõ: “Được.”

“Anh ngàn vạn lần không được động chạm đến cậu ấy, nếu cậu ấy thiếu một cọng tóc…”

“Biết rồi.” Phó Lệ Minh không kiên nhẫn mà cúp điện thoại.

Trên giường anh chỉ có một cái gối, còn một cái cất trong ngăn tủ. Anh tính đi qua lấy cho Cố Du ôm.

Nhưng mà cô ôm cánh tay anh rất chặt, anh không dám mạnh tay rút ra, bởi vì đột nhiên cảm thấy để cho cô ôm trong chốc lát cũng tốt.

Ngay cả khi lúc này cơ thể anh nóng như thiêu đốt và cực kỳ khó chịu.

Mấy ngày qua, Phó Lệ Minh không ngủ đủ giấc, mỗi ngày anh chỉ ngủ bốn tiếng, nhất là tối hôm qua, ba giờ sáng anh mới ngủ, sáu giờ sáng đã phải dậy.

Ban ngày bận rộn một ngày, buổi tối lại tăng ca đến khuya, ngồi một lúc thì anh buồn ngủ, vì thế anh tựa vào đầu giường ngồi ngủ.

Anh bị tỉnh bởi một bàn tay, anh đột nhiên mở mắt, cúi đầu thì nhìn thấy Cố Du đã đá văng chăn ra từ lúc nào, cả cơ thể cô dính sát vào anh, một cánh tay còn vươn qua ôm lấy người anh.

Cánh tay cô đặt trên bụng anh.

Máu trong cơ thể anh bắt đầu nóng lên, hơn nữa lại đang bắt đầu dồn về một chỗ nào đó.

Anh nhất thời không khống chế nổi, bắt đầu có phản ứng.

Mà kẻ chủ mưu thì đang được ngủ rất thỏa mãn, cô vung một chân khoác lên đùi anh.

Làn da trắng nõn đối lập với quần tây màu đen.

“Cố Du.” Giọng nói Phó Lệ Minh trở nên khàn khàn, anh mặc kệ người bên cạnh ngủ hay tỉnh, nói: “Em còn như vậy thì tôi không khách khí đâu đấy.”

Cố Du ngủ trong chốc lát, thần trí khôi phục được một chút, nghe thấy giọng anh nên càng tỉnh táo hơn.

Cô mở mắt ra, ngửa đầu nhìn anh.

Cô nhìn thấy ngũ quan thâm thúy của anh, thấy ánh mắt u ám của anh, và yết hầu anh nhấp nhô.

Dưới ánh sáng mờ ảo, tầm nhìn cũng mơ hồ.

Thâm trầm, gợi cảm, mê người.

Trong lòng Cố Du nóng lên, cô bò dậy, một tay chống lên giường, hai người đối mặt với nhau.

“Anh muốn không khách khí như thế nào?” Cô hỏi, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn thẳng anh gần trong gang tấc.

Phó Lệ Minh vừa nhìn đã biết cô đã tỉnh rượu hơn phân nửa: “Em nói xem?”

Cố Du rủ mắt, tầm mắt dừng lại trên môi anh.

Cô nhớ rõ môi anh lạnh buốt, không biết bây giờ có còn lạnh hay không.

Cô rất muốn biết.

Vì vậy, cô hôn lên môi anh, chỉ lướt nhẹ một chút, xác định nhiệt độ môi anh vẫn lạnh, rồi cô rời đi.

“Em cho như vậy là được rồi sao?” Phó Lệ Minh vừa dứt lời, cánh tay anh ôm lấy lưng cô, kéo cô áp sát người anh.

Môi anh lạnh buốt, nhưng nụ hôn của anh lại nóng như lửa.

Anh nhẫn nhịn đã lâu, anh đã muốn hôn cô từ lâu, anh yêu cô, lúc này không bao giờ kiềm chế nữa.

Anh dùng toàn lực mút thỏa thích lấy cánh môi mềm mại của cô, dùng đầu lưỡi cạy mở khoang miệng cô, đoạt lấy từng phần hương thơm ngọt ngào của cô.

Hai người ngã xuống giường, anh xoay người nằm trên cô, không ngừng hôn môi cô.

Nhưng mà hôn thôi cũng không đủ, tay anh không tự chủ được mà ôm chặt cô, mơn trớn cánh tay cô, mà chân cô càng hấp dẫn hơn, anh bắt đầu mơn trớn bên hông, dọc theo đường cong của cô.

Cố Du bị hôn đến mức thở không nổi, nhưng cảm giác thật sự rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức chóng mặt, nhưng cô không hề ghét, hoặc nói là cô có vẻ thích.

Cô đáp lại anh, hai tay đặt trên vai anh, học anh cách dùng đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi anh.

Phó Lệ Minh cảm giác thân thể anh có thể bị bạo chết bất cứ lúc nào.

“Cố Du, nếu tiếp tục nữa thì tôi không kiềm chế được đâu.” Anh khàn giọng nói.

Cố Du cong môi cười, ngón tay cô trượt từ trán anh xuống chóp mũi, rồi trượt đến môi anh: “Vậy thì đừng kiềm chế nữa.”

“Em đừng hối hận…”

Phó Lệ Minh không kiềm chế nữa, lại bắt đầu hôn cô, mà dùng sức hơn vừa rồi, đồng thởi, cởi bỏ quần áo trên người.

Dưới ánh trăng mê người, tiếng hít thở trong phòng dần nặng hơn, cuối cùng biết thành thở dốc.

~

Cố Du tỉnh lại trong cơn đau đớn toàn thân, vốn chỉ là đau đầu, nhưng vừa cử động một chút, mới phát hiện toàn thân đau đớn giống như không phải cơ thể của cô vậy.

Tiếp đó, những hình ảnh của tối hôm qua ùa vào trong đầu, một bức tranh điên cuồng, hình ảnh ngượng ngùng như xuất hiện trước mắt.

Cô đột nhiên hối hận, kéo chăn che phủ đầu mình.

Một giây sau, cô kéo chăn xuống, nhìn khắp căn phòng, phát hiện phòng không có người, cô mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Cô biết tối hôm qua là do cô chủ động, bởi vì có chút men say, mượn rượu hành hung, sau đó lại bị một trận đau nhức toàn thân làm thức giấc, nhưng quan trọng là… Đã làm rồi.

Cô nhớ rõ ràng bộ dáng động tình của anh, hoàn toàn không giống với bình thường, chịu đựng, đau lòng, lại điên cuồng.

Rất tuấn tú.

Cô thích.

Sau đó, trong phòng tắm, cô vốn tưởng rằng anh sẽ ngừng lại, nhưng lại bị anh ép buộc một phen.

Sau khi được anh ôm về giường thì cô cực kỳ mệt mỏi, nhưng anh có vẻ như hoàn toàn không biết thỏa mãn, không ngừng cố gắng.

Trong vòng một đêm, bọn họ đã trở thành như vậy.

Cố Du xấu hổ, nhưng không hối hận.

Từ nay về sau cô sẽ không suy nghĩ nhiều nữa, cái gì nên đối mặt thì phải dũng cảm đối mặt, nên giải quyết thì phải tích cực giải quyết, nếu như giải quyết không được, nếu như có một ngày anh không yêu cô nữa…

Những chuyện đó cũng là của sau này.

Cố Du không có điện thoại bên mình, trong phòng cũng không có đồng hồ, nhưng nhìn xuyên qua bức màn có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài rất mãnh liệt, thời gian đã không còn sớm nữa.

Chắc chắn đã qua thời gian đi làm.

Cố Du lại ảo não, cô cũng không lo lắng chuyện bỏ bê công việc, Phó Lệ Minh chắc chắn đã giúp cô giải quyết.

Cô nằm trên giường một hai phút, khôi phục lại tâm trạng, sau đó gian nan đứng dậy.

Dưới tấm chăn, cô không mặc mảnh vải nào, trên người có không ít dấu vết của sự điên cuồng tối qua.

Cơ thể đau nhức không thôi, cô khó khăn đứng dậy.

Bên cạnh có áo tắm, cô mặc vào.

Về phần cái váy của cô thì tối hôm qua đã bị anh làm hư rồi.

Cô rửa mặt rồi mở cửa đi ra ngoài phòng khách.

Trên bàn ăn đặt vài chén dĩa, cô đi lại xem, là sandwich anh làm, dưới cái dĩa có kẹp một tờ giấy.

Trên mặt giấy là nét chữ mạnh mẽ của anh: [Anh đến công ty xử lý công việc, 11 giờ sẽ về, em ăn một chút rồi nghỉ ngơi nhé.]

Trên mặt Cố Du hiện lên tia vui vẻ, cô đến tủ lạnh lấy sữa, sau đó ngồi về bàn ăn điểm tâm.

Cô không muốn đi ngủ nữa, cũng không thể để Phó Lệ Minh thấy cô còn nằm trên giường lúc anh về.

Cô vốn cho là bản thân rời giường cùng lắm là chín giờ, không ngờ mới ăn xong chưa được nửa tiếng thì anh đã trở về.

Cố Du ngồi trên ghế sô pha, lật xem tạp chí trên bàn trà, còn có cả bồn hoa mà bọn họ đi mua lần trước.

Anh nuôi cây rất tốt, cành lá xum xuê hơn lúc mới mua về.

Phó Lệ Minh mở cửa đi vào thì lập tức nhìn thấy cô, tâm tình anh vui lên.

“Sao không đi nằm nghỉ?”

Cố Du thấy anh thì lập tức đỏ mặt, tối hôm qua cô hoàn toàn không giống với bình thường, không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào.

“Em ngủ đủ rồi.”

Phó Lệ Minh đi tới, đặt túi mua sắm qua bên cạnh. Anh quan tâm hỏi: “Cơ thể ổn không?”

Mặt Cố Du càng lúc càng đỏ, nhưng trong lòng có chút tức giận, tức anh tối qua không biết tiết chế, còn tức anh không biết dịu dàng, không muốn nhắc tới chuyện này: “Không ổn.”

Anh nhíu mày, đứng bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô.

“Lỗi tại anh.” Anh chân thành nói.

Cố Du cúi đầu không nhìn anh: “Biết là được rồi.”

Tiếp đó, Phó Lệ Minh khom người, bế cô lên.

Cố Du kêu lên một tiếng, đồng thời phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ anh, không để bản thân bị té.

Phó Lệ Minh rất hài lòng với phản ứng của cô, anh nhìn cô, cười nói: “Em thật sự rất thích ôm anh.”

Tối hôm qua cứ ôm anh suốt, thật sự rất… giày vò anh, nhưng lại rất mê người.

Anh cảm thấy bản thân càng ngày càng yêu cô, đúng vậy, chính là yêu.

Bị anh trêu chọc, Cố Du quyết định buông tay vì sĩ diện. Nhưng trong nháy mắt, cơ thể cô đột nhiên mất trọng tâm. Cô bị hù dọa, lại ôm lấy cổ anh.

Phó Lệ Minh bật cười.

Cố Du biết bị mắc mưu, cô đánh lên ngực anh một cái.

Phó Lệ Minh không thấy đau, mà bộ dáng còn rất hưởng thụ.

Đương nhiên, Cố Du không dùng lực nhiều, cô không nỡ, cũng không còn nhiều sức lực như trước.

“Anh thả em xuống đi.” Cô căng thẳng muốn chết, rốt cuộc cô cũng biết đàn ông sau khi hưởng qua quả ngọt thì sẽ như thế nào.

“Không phải em nói cơ thể không thoải mái sao? Để anh bế em.”

Anh rõ ràng là cố ý!

“Không có, em thoải mái rồi, anh mau thả em xuống đi.”

Phó Lệ Minh trêu chọc cô thỏa mãn rồi, lại thả cô xuống ghế sô pha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.