Hoạn Dưỡng Thạch Đầu Đích Tiểu Hồ Ly

Chương 2



“Thần tiên?” Lúc này, Hồ Ly đang rất nghe lời ngồi dưới đất, lỗ tai dựng thẳng, cái đuôi đầy lông nhung cụp xuống, tròng mắt xoay tít, nhìn “Lão” thần tiên trước mặt mình.

“Đúng vậy ~~ ta là Thái Bạch kim tinh trên trời.” Thái Bạch kim tinh vuốt râu mép của mình, nhiệt tình nói chuyện.

“Thái Bạch kim tinh.” Hồ Ly vẫy đuôi, ngoan ngoãn đọc lại một lần. Kể từ khi biết “ông lão” này là thần tiên, Hồ Ly yên tâm hơn rất nhiều, bởi vì thần tiên ăn chay, hồ ly là mặn, thần tiên sẽ không ăn hồ ly.

“Ừ…” Thái Bạch kim tinh đứng ở trước mặt Hồ Ly, làm bộ hỏi: “Tiểu hồ ly, ngươi muốn trường sinh bất lão không?”

“Thần tiên, ta đã trường sinh bất lão.” Hồ Ly nghiêm chỉnh trả lời. Trong bụng nghĩ, vị thần tiên này ngay cả chuyện Thiên Hồ trường sinh cũng không biết sao? Xem ra học vấn của vị thần tiên này không tốt.

“Khụ khụ…”Da mặt Thái Bạch kim tinh rút gân. Ho khan vài tiếng mới hỏi tiếp: “Tiểu hồ ly, ngươi muốn thành tiên không?”

“Không muốn.” Trả lời thật là thẳng thắn.

Da mặt Thái Bạch kim tinh lần thứ hai rút gân.

“…, ngươi, có muốn lên thiên giới?” Cắn răng nghiến lợi hỏi lần nữa.

“Không muốn.” Hồ Ly vẫy đuôi, ngoan ngoãn trả lời.

“…” Mặt Thái Bạch kim tinh co quắp, nắm đuôi Hồ Ly lên.”Ngươi cái con hồ ly không biết tiến thủ này!” Sau đó liền ném hồ ly sang một ngọn núi khác.

“Chi chi chi chi chi!!” Trong núi rừng, tiếng hồ ly kêu vang.

Cái vị thần tiên này không chỉ học vấn không tốt, tính tình càng không tốt!

Vì vậy, lúc Thái Bạch kim tinh lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Hồ Ly thì, Hồ Ly không chút suy nghĩ tung vó chạy trốn. Bi thảm bị Thái Bạch kim tinh cầm đuôi bắt trở lại.

“Thần tiên…” Lúc này, Hồ Ly bất đắc dĩ ngồi dưới đất, cụp lỗ tai, cụp đuôi, phờ phạc cúi đầu, không dám nhìn “lão” thần tiên trước mặt mình.

“Khụ khụ… Tiểu hồ ly.” Thái Bạch kim tinh nghiêm trang hỏi lại một lần nữa: “Ngươi có nguyện vọng gì?”

“Ta muốn chạy trốn.” Hồ Ly cúi đầu nói.

“Không phải cái này, đổi cái khác.” Sắc mặt của Thái Bạch kim tinh không tốt lắm.

“Ta muốn ăn gà.” Hồ Ly cúi đầu nói.

“Cũng không phải cái này, đổi cái khác.” Sắc mặt Thái Bạch kim tinh có chút xanh.

“Ta muốn uống rượu.” Hồ Ly cúi đầu nói tiếp.

“Tiếp tục đổi cái khác!” Sắc mặt Thái Bạch kim tinh tái xanh.

“Ta muốn ăn gà.” Lại quay về

“…” Sắc mặt của Thái Bạch kim tinh biến thành màu đen, lại một lần nữa cầm lên cái đuôi đầy lông của Hồ Ly.”Ngươi cái con hồ ly ngu xuẩn ngay cả nguyện vọng cũng không có tiền đồ này!” Lại một lần nữa ném Hồ Ly sang một ngọn núi khác.

“Chi chi chi chi chi!!” Cái vị thần tiên tính tình rất không tốt này!

Trong núi rừng, tiếng hồ ly kêu càng thêm vang dội thê lương.

Lần thứ ba, Thái Bạch kim tinh trực tiếp bắt giữ Hồ Ly.

“Tiểu hồ ly.”

“Ô ô… Thần tiên.” Hồ Ly buồn thảm không gì sánh được. Thực sự là năm hồ nên không thuận lợi, sao luôn luôn gặp phải thần tiên xấu xa này.

“Lẽ nào ngươi, không muốn thú một lão bà?”.

“Không muốn.”

“Vì sao không muốn?!” Thái Bạch kim tinh lại một lần nữa muốn bắt cái đuôi Hồ Ly. Nhưng mà, hắn nhịn được, trấn định lại mở miệng một lần nữa: “Ngươi không phải cả ngày đều lưu luyến trong mỹ hồ sao? Lẽ nào không muốn có một mỹ hồ làm lão bà sao?”

“Ô ô… Thế nhưng nơi hồ ly nơi này cũng không đủ đẹp.” Hồ Ly tủi thân trả lời. Hắn không muốn bị bay đến ngọn núi khác nữa.

“…” Ngươi cái tên sắc hồ ly không biết đủ này!”Ngươi xem, ta tặng lão bà cho ngươi thì thế nào? Bảo đảm đẹp hơn tất cả hồ ly.”

Hồ Ly mở to đôi mắt tròn vo của hắn. Chảy nước miếng.”Ta muốn rất đẹp rất đẹp, vô cùng vô cùng đẹp, xinh đẹp nhất trên thế giới, lão bà đẹp hơn tiên nữ trên trời Hằng Nga trên cung trăng.”

“Đó là đương nhiên.” Lại muốn so sánh với tiên nữ Hằng Nga? Ta @##¥¥… Cảnh bạo lực đẫm máu.

Vì vậy, Thái Bạch kim tinh “Tiên phong đạo cốt” nở nụ cười, từ bên trong tay áo của mình lấy ra một hònđá bóng loáng xinh đẹp, đưa tới trước mặt Hồ Ly, nói: “Ngươi coi, đây là lão bà của ngươi.”

“…” Đây là đang lừa gạt hồ ly sao!”Chi chi!” Hồ Ly tức giận kêu.”Thần tiên, ngươi lừa gạt hồ! Hồ Ly là hồ ly, lão bà của Hồ Ly cũng phải là hồ ly, tại sao là một hòn đá?!” Hơi quá đáng, bắt nạt hồ quá mức!

“Chớ vội chớ vội.” Thái Bạch kim tinh vẫn cười “Tiên phong đạo cốt” như cũ: “Đây cũng không phải là hòn đá thông thường, cái này là năm đó Nữ Oa vá trời, để lại một hòn đá thần.”.

“…” Hồ Ly vẫn rất ai oán như cũ. Đối với Hồ Ly, hòn đá là hòn đá, cho dù là hòn đá Nữ Oa đã dùng qua, cũng là hòn đá, cũng không phải hồ ly, thì không phải là lão bà.

Thái Bạch kim tinh còn ở bên cạnh lải nhải.”Cái hòn đá này, sau đó là hòn đá dưới chân Như Lai phật tổ, mỗi ngày đều nghe Như Lai tụng kinh, đã có linh khí, có thể hóa thành hình người.” Nói xong liếc mắt nhìn tiểu hồ ly, dáng vẻ của tiểu hồ ly rõ ràng là không tin.

“Như vậy đi, chỗ ta có một hòn đá, đã hóa hình người, ta gọi nàng đi ra, cho ngươi nhìn một cái thế nào?”

Hồ Ly hứng thú, vui vẻ gật đầu.

Thái Bạch kim tinh thật sự lấy từ trong ngực ra một hòn đá, phất trần trong tay vung lên, sương mù mờ ảo biến mất, trước mặt Hồ Ly có một nữ tử áo hồng, mặt mày diễm lệ, quần áo thêu hoa đào lay động theo gió, so sánh nữ tử này với tất cả hồ ly đã từng gặp, đều đẹp hơn mười vạn phần, linh hồn nhỏ bé của Hồ Ly đều bị câu đi.

Lúc Thái Bạch kim tinh vung phất trần lên, nói một tiếng: “Đi.” Nữ tử liền biến mất theo sương mù mờ ảo.

Tảng đá kia, có thật sẽ hóa thành cô gái xinh đẹp hay không! Có thật sẽ có thể trở thành lão bà hay không.

Đuôi Hồ Ly bắt đầu vẫy, hai mắt tỏa ánh sáng, chăm chú bắt lấy tay áo của Thái Bạch kim tinh: “Thần tiên, thần tiên, ta muốn lão bà, ta muốn lão bà. Cho ta một lão bà đi.” Bây giờ Hồ Ly đâu còn là Thiên Hồ gì đó nữa? Chỉ là một con sắc hồ ly.

Thái Bạch đưa hòn đá trong tay cho Hồ Ly, híp mắt nói: “Ngươi xem, hòn đá này là hòn đá xinh đẹp nhất, hóa thành nữ tử, đương nhiên cũng là xinh đẹp nhất, chúng ta cũng coi như có duyên, lần này liền nhịn đau đưa cho ngươi.”

“Thực sự?!”.

“Thực sự.” Thái Bạch kim tinh bí hiểm nở nụ cười.

Hồ Ly nhận lấy hòn đá trong tay Thái Bạch kim tinh, cẩn thận vuốt ve, bên trong đôi mắt đều là ánh sáng, tâng bốc nói: “Tuy rằng ta còn chưa nhìn thấy nó hóa thành hình người, cũng đã có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi nó hóa thành hình xinh đẹp thế nào.”

Thái Bạch kim tinh nhìn Hồ Ly, nghiêm mặt nói: “Nhưng hòn đá này bởi vì là hòn đá ở dưới chân Phật tổ, hấp thụ linh khí Tây Phương, quanh năm nghe Phật tổ tụng kinh, có linh khí mới có thể biến hóa thành hình người. Nếu như ngươi muốn nó hóa thành hình người, trở thành lão bà của ngươi, chỗ này của ta có 《Kinh Bồ Tát》 một nghìn hai mươi mốt quyển, 《Kinh Hoa Nghiêm》 năm trăm quyển, 《kinh Ma Kiệt》 ba trăm năm mươi quyển, 《 Kinh Pháp Hoa》 một trăm quyển, 《 Kinh đại khổng tước》 hai trăm mười quyển…”

“Thần tiên!” Hồ Ly cũng đã kêu lên.”Chẳng lẽ ngươi muốn để ta mỗi ngày vì nó tụng kinh, chờ nó lớn chứ?”

“Không chỉ có như vậy, mỗi ngày ngươi phải mang theo nó tu hành, lên đỉnh núi hấp thụ  tinh hoa nhật nguyệt, đi sớm về trễ. Còn phải ăn chay, không thể để hương khí thức ăn mặn lây nhiễm vào đá thần”.

Hồ Ly chi chi kêu lên: “Thần tiên thần tiên, ta sợ nhất niệm kinh tu hành! Ta không muốn niệm kinh, ta không muốn tu hành, ta muốn ăn gà!” Hồ Ly sẽ không niệm kinh, Hồ Ly phải ăn gà, không ăn chay!.

Thái Bạch kim tinh cau mày nói: “Tiểu hồ ly, ngươi muốn hay là không muốn?”

Hồ Ly đưa tay cướp lấy: “Muốn muốn muốn, đương nhiên muốn, nhưng mà thần tiên, ngươi cũng không thể nghĩ ra cách khác sao?”

Thái Bạch kim tinh lắc đầu: “Chỉ có một cách.”

Hồ Ly trái lo phải nghĩ, sợ niệm kinh Phật, rồi lại luyến tiếc lão bà trong hòn đá. Cuối cùng thua trận, ủ rũ cuối đầu nói: “… Được được được, niệm thì niệm!”.

Thái Bạch kim tinh thấy con hồ ly cuối cùng cũng nhận hòn đá này, sờ sờ râu bạc của mình, nhảy lên mây ngũ sắc, lên trời. Để lại Hồ Ly, đứng ở trong núi, kích động vẫy đuôi, vung móng vuốt tạm biệt. Nghĩ thầm, cái vị thần tiên xấu tính này, tuy rằng luôn luôn thích cầm đuôi hắn, nhưng tặng hắn một lão bà xinh đẹp, coi như là thần tiên tốt.

Đợi Thái Bạch kim tinh lên trời, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng “Hì hì”, đúng là Tôn hầu tử ở một bên cười đến lăn qua lăn lại.”Ta nói lão quan à, ngươi thật là không phúc hậu, đã vậy còn lừa gạt hồ ly.” Tôn Ngộ Không nhảy tới nhảy lui cười, nói: “Hòn đá? Còn Nữ Oa, hì hì hì hì… Cái gì mà hòn đá của Nữ Oa, cái này không phải là ngươi ở trên núi tùy ý nhặt sao? Trên Hoa Quả sơn của Lão Tôn, còn có nhiều hơn. Tiểu hồ ly này có niệm một ngàn năm, một vạn năm, tảng đá kia cũng không biến thành hình người đâu!! Hì hì hì hì… Còn mỹ nhân? Mỹ nhân? Ha ha ha ha.”

Thái Bạch kim tinh vuốt râu mép của mình, nghiêm túc nói: “Đây cũng là vì tốt cho hắn, hắn lười nhác như vậy, chỉ sợ là thêm mấy vạn năm, cũng không thành tiên được, để hắn ăn chay niệm phật như vậy, hấp thụ  tinh hoa nhật nguyệt, tụng kinh. Qua mấy trăm năm, cũng có thể thành tiên, cũng sớm ngày lên thiên đình, tiếp tục làm Nhàn Tinh quân.” Thế nhưng nói một hồi, chỉ thấy Thái Bạch kim tinh run vai, lúc đầu còn rất nhẹ, sau đó thực sự nhịn không được bật cười.

Tôn hầu tử ở một bên cười to nói: “Còn nói không phải muốn trêu đùa con tiểu hồ ly, hì hì hi, ha ha ha…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.