Mùi thịt bò nướng đánh thức cô trong giấc ngủ sâu. Lờ mờ nhận ra chiếc giường cô đang nằm quá lớn so với cái của bản thân cô, cô nằm sấp, hoàn toàn mất phương hướng. Nhấp nháy mắt để quen thuộc với bóng đêm trong căn phòng lạ, cô quay mặt sang hướng đối diện, tìm kiếm nguồn sáng trắng xanh đang in bóng thành những vệt dài trên tường. Ánh trăng. Một vài khoảnh khắc vui sướng, cô tưởng tượng mình trong một phòng khách sạn loại sang vào kì nghỉ nào đó.
Cô nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Dù cô đang ở đâu, giờ địa phương lúc này là 8strong0' tối. Và có sự lạnh lẽo trong phòng - sự lạnh lẽo khiến cô mơ ngủ dự đoán mình đang ở California hoặc Florida. Nó cũng đập vào cô sự thực là khách sạn không bao giờ để sực mùi thức ăn lên tận phòng. Cô phải ở trong một ngôi nhà nào đó, không phải khách sạn, và có bước chân ở phòng kế bên.
Những bước chân mạnh mẽ, nam tính.
Nhận thức đấm cô một cú vào bụng khiến cô ngồi bật dậy trên giường, ném những thứ xung quanh ra, đứng dậy với lượng adrenalin dâng đầy. Cô bước nhanh đến cửa sổ. Tâm trí cô làm việc trước khi lý trí theo kịp. Sự ngu ngốc đâm sầm vào đôi chân trần của cô, cô nhìn xuống không thể tin được những gì mình đang mặc - một cái áo thun đàn ông cô đã lấy ra từ ngăn kéo sau khi đi tắm. Lời cảnh báo của kẻ bắt giữ vang lên trong tâm trí cô "Tôi có chìa khóa xe, không có căn nhà nào khác trên núi này...cô sẽ chết rét nếu đi bộ...mấy cái khóa có thể mở một cách dễ dàng... cô có thể đi lòng vòng trong nhà".
"Hãy thư giãn" Julie trấn an bản thân, nhưng cô đã nghỉ ngơi đủ rồi và bây giờ hoàn toàn tỉnh táo. Trí óc cô xáo trộn bởi những phương án bỏ trốn mặc dù không có cái nào trong số đó có vẻ khả thi cả. Trên hết là cô đang đói gần chết. Thức ăn trước đã, cô quyết định, rồi sẽ nghĩ kế hoạch chạy trốn sau.
Từ túi xách của mình, Julie kéo ra chiếc quần jean cô mặc ở Amarillo, cô đã giặt đồ lót khi cô tắm, nhưng giờ chúng vẫn còn ướt sũng. Mặc quần jean vào, cô tiến đến cái tủ lớn và tìm thấy một cái áo len của nam nặng nề đang mắc trên giá, trông có vẻ đủ sạch để mặc. Cô tháo móc cái áo len màu kem và ướm thử vào người. Nó phủ dài tới đầu gối cô. Cô nhún vai quyết định không quan tâm đến vẻ ngoài của mình và chiếc áo len dày cui này sẽ che dấu việc cô không mặc áo lót, nên cô sẽ dùng nó. Cô đã gội đầu và sấy khô tóc trước khi đi ngủ nhưng chẳng có gì để chải nó cả. Thế nên cô bắt đầu vuốt những lọn tóc dài ngang vai từ bên dưới lên như cô vẫn thường làm. Cô cảm thấy dễ chịu kì lạ khi được làm một công việc nho nhỏ quen thuộc. Khi làm xong, cô đứng lên, vuốt mái tóc thêm vài lần nữa, rồi hất nó ra khỏi trán và để nó buông lơi tự nhiên qua hai bên. Khi Julie cầm cái ví lấy thỏi son môi thì cô đột ngột ngừng lại. Trông xinh đẹp trước một tên tội phạm bỏ trốn thật không cần thiết mà có khi còn là sai lầm lớn nếu dựa vào nụ hôn trong tuyết mà cô góp phần vào lúc bình minh sáng nay .
Nụ hôn đó...
Nghe giống như nó đã xảy ra nhiều tuần trước, chứ không phải chỉ vài giờ, và khi cô đã được nghỉ ngơi và trở nên tỉnh táo, Julie cảm thấy khá chắc chắn là mối bận tâm của anh ta đối với cô đơn thuần là vì sự an toàn của anh ta. Không liên quan đến tình dục.
Chắc chắn không phải tình dục.
Chúa ơi, làm ơn. Không phải tình dục.
Cô liếc mắt nhìn những bức tường bằng kính và cảm thấy an tâm. Cô đã quá bận rộn cũng như lơ đãng để phải lo lắng về ngoại hình của mình. Khi cô có thời gian nhìn kĩ mình hơn, cô cho là mình có gương mặt kì cục với những đường nét nổi bật rất dễ nhận thấy, như đôi mắt và xương gò má, hoặc cái cằm chẻ buồn cười được hằn sâu có thể thấy ngay khi cô lên 13. Bây giờ, cô bị xúc động với vẻ ngoài của mình. Cô đang mặc một cái quần jean và cái áo len quá khổ, tóc cô rối bù và không trang điểm, cô không thể gợi cảm hứng cho bất kì người đàn ông nào, nhất là kẻ đã lên giường với hàng trăm phụ nữ tuyệt đẹp, quyến rũ và nổi tiếng. Sự quan tâm của anh dành cho cô nhất định không liên quan đến tình dục, cô hoàn toàn tự tin vì điều đó.
Hít một hơi sâu và dài, cô chạm tay nắm cửa và vặn nó, miễn cưỡng giáp mặt với kẻ bắt cóc - nhưng mong mỏi có một bữa ăn ngon. Cánh cửa phòng ngủ không bị khóa. Cô nhớ rõ ràng là mình đã khóa cửa khi đi ngủ rồi.
Cô im lặng mở cửa và bước vào gian phòng chính của ngôi nhà. Trong một giây, quang cảnh chào mời tuyệt đẹp khiến cô hoàn toàn mất phương hướng. Lửa reo tí tách bên lò sưởi, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn bên trên, đèn cầy được thắp đầy bàn cà phê phản chiếu lên những cốc rượu thủy tinh anh đặt cạnh bên. Có lẽ chính những ly rượu và đèn cầy đã khiến Julie cảm thấy mình đang bước vào một cảnh cám dỗ họa chăng là bởi ánh đèn mờ và tiếng nhạc du dương phát ra từ radio. Cố thêm vào một ít sắc cạnh, việc nào ra việc nấy trong giọng mình, cô tiến thẳng đến chỗ Zachary Benedict, anh đang đứng trong bếp, lưng hướng về cô, tay anh đang lấy một cái gì đó ra khỏi vỉ nướng.
"Có muốn giúp không?"
Anh xoay người lại và nhìn cô, nụ cười khó dò, uể oải lướt trên mặt anh khi anh soi cô từ đầu đến chân. Julie sửng sốt, không thể nào, bởi ấn tượng rằng anh thích điều anh nhìn thấy, cái cách anh nâng cốc rượu về hướng cô như lời chúc mừng và nói.
"Theo cách nào đó, em trông rất đáng yêu với những quần áo quá khổ".
Cô chậm trễ nhận ra rằng sau 5 năm ngồi tù, bất kể người phụ nữ nào cũng lôi cuốn được anh, Julie lùi lại một bước.
"Điều cuối cùng tôi có thể mong muốn là xinh đẹp trong mắt anh. Sự thật là tôi thà mặc lại đồ của mình cho dù nó không được mới" cô quay gót đi.
"Julie!" anh quát lên, giọng anh mất hết thiện chí.
Cô lảo đảo, ngạc nhiên và lo lắng bởi sự biến chuyển nguy hiểm trong tâm trạng của anh. Cô lùi thêm bước nữa khi anh hiên ngang bước đến bên cô, mỗi tay cầm một ly rượu.
"Uống chút gì đi" Anh ra lệnh, đẩy cái ly thân cao về phía cô "uống đi, chết tiệt!" anh nỗ lực hạ thấp giọng "nó sẽ giúp em thư giãn".
"Tại sao tôi phải thư giãn?" Cô dai dẳng chống đối.
Bỏ qua cái hất cằm bướng bỉnh và giọng điệu nổi loạn, có một chút ít sợ hãi trong giọng cô, và khi Zack nhận thấy nó, sự bực mình vì cô phút chốc bay biến. Cô đã tỏ ra quá can đảm, tinh thần chiến đấu không biết mệt mỏi của cô suốt 24h qua, cô tranh cãi với anh liên miên đến mức anh gần như tin rằng cô đã không sợ hãi suốt thời gian đó. Khi anh nhìn vào gương mặt đang ngước lên của cô, anh thấy sự thách thức anh đặt ra cho cô đã để lại những vệt mờ buồn bã trong đôi mắt lung linh ấy và làn da mềm mại của cô đã trở nên trắng bệch. Cô thật dũng cảm - đến mức đáng ngạc nhiên, tốt bụng và can trường như quỷ. Có lẽ nếu như anh không thích cô, thật sự thích cô, thì sẽ chẳng có vấn đề gì dù cô có nhìn anh như một con thú nguy hiểm. Khôn khéo kềm chế ý muốn chạm tay vào má cô và dỗ dành cô, điều mà ko nghi ngờ gì sẽ làm cô thêm hoảng sợ, hay một lời xin lỗi vì đã bắt cóc cô và cô sẽ cho đó chỉ là đạo đức giả, anh sẽ làm một việc mà anh hứa với bản thân anh không bao giờ làm lại lần nữa : Anh cố thuyết phục cô rằng anh vô tội.
"Vừa nãy tôi đã thỉnh cầu em thư giãn, và - " anh bắt đầu, nhưng cô cắt lời anh.
"Anh ra lệnh cho tôi thư giãn, anh không thỉnh cầu".
Lời khiển trách nghiêm nghị của cô khiến anh phì cười .
"Vậy giờ tôi thỉnh cầu".
Bị mất cân bằng hoàn toàn bởi sự dịu dàng trong giọng anh, Julie hớp một ngụm rượu, thời gian như dừng lại để cô ổn định tâm trạng trong khi anh chỉ đứng cách cô nửa mét, cao hẳn hơn cô, bờ vai rộng của anh che chắn hết tầm nhìn của cô. Nó đập vào cô tức thì là anh đã tắm rửa, cạo râu, và thay đồ trong khi cô ngủ ... và trong một cái quần màu than chì và áo len đen, Zachary Benedict trông đẹp trai hơn gấp nhiều lần so với trên màn ảnh. Anh nâng tay lên và giấu đằng sau bức tường bên cạnh Julie, khi anh cất tiếng, giọng anh vừa lạ lùng vừa dịu dàng.
"Trên đường đến đây, em đã hỏi tôi có phải tôi vô tội hay không, và tôi đã đưa ra một câu trả lới cợt nhã ở lần đầu tiên và hằn học ở lần thứ hai. Bây giờ tôi sẽ nói cho em biết sự thật một cách đơn giản và tự nguyện..."
Julie nhướng mắt khỏi anh và nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay cô, sợ hãi vì sự mềm yếu của bản thân, cô có lẽ sẽ tin lời nối dối anh sắp kể cô nghe.
"Nhìn tôi đi, Julie".
Sự hưởng ứng của cô là kết hợp bởi sợ hãi và không thể khác hơn, tia nhìn của cô hướng vào đôi mắt màu hổ phách.
"Tôi đã không giết hay định giết vợ tôi hay bất cứ ai. Tôi bị cho vào tù vì một tội tôi không phạm. Tôi chỉ mong em tin rằng có một khả năng là tôi đang nói sự thật".
Lửng lơ không quyết, cô vẫn nhìn anh trừng trừng, nhưng mắt cô hiện ra cảnh cây cầu yếu ớt: thay vì để cô lái xe qua cầu cùng anh, anh đã để cô ra khỏi xe và đưa cho cô tấm mềm giữ ấm trong trường hợp cây cầu bị sập, và anh cùng chiếc xe rơi tõm xuống nhánh sông lạnh lẽo, sâu hoắm kia. Cô nhớ như in sự liều lĩnh tuyệt vọng khàn khàn trong giọng anh khi anh hôn cô giữa trời tuyết, khẩn cầu cô giả vờ hùa theo cuộc vui và người tài xế sẽ không bị thương. Anh có một khẩu súng trong túi, nhưng anh đã không cố gắng dùng nó. Và cô nhớ lại nụ hôn của anh - cái hôn dồn dập, mạnh bạo lại đột ngột dịu dàng, nhấn nhá và đầy nhục cảm. Từ buổi bình mình đó, cô buộc mình quên đi nụ hôn của anh, nhưng nó đã trở lại - rung cảm, sống động và vui thích một cách nguy hiểm. Tất cả hợp lại càng tăng thêm cám dỗ cùng âm sắc đầy đặn trong giọng nói sâu thẳm của anh .
"Đây là đêm bình thường đầu tiên tôi có trong 5 năm, nếu chính quyền đang bám sát theo đuôi, có lẽ đây sẽ là đêm cuối, vậy nên tôi muốn tận hưởng nó nếu như em hợp tác".
Bất thình lình Julie có ý định hợp tác: một là, cho dù đã nghỉ ngơi, cô vẫn còn kiệt sức và không thể chiến đấu tiếp với anh, cô cũng đã sắp chết đói và phát bệnh vì cứ phải sợ hãi. Kí ức về nụ hôn chẳng ảnh hưởng gì đến quyết định đình chiến của cô hết. Chẳng có cái gì! Julie tự bảo mình. Cũng không phải vì chuyện cô bị thuyết phục rằng những gì anh nói là sự thật.
"Tôi vô tội" Anh lặp lại đầy ép buộc, mắt anh chưa từng rời khỏi cô.
Những chữ đó làm cô choáng váng nhưng cô vẫn muốn phủ nhận, cố không để cảm xúc mù quáng che mờ lý trí.
"Nếu em không thật sự tin việc đó" anh thở dài khó nhọc "Liệu em có thể giả vờ là mình tin và hợp tác trong tối nay không?"
Khổ sở gật đầu, cô cẩn trọng hỏi .
"Hợp tác theo kiểu nào vậy?"
"Trò chuyện" anh nói "Trò chuyện thoải mái với một người phụ nữ thông minh sẽ là một cảm giác dễ chịu đến khó quên đối với tôi. Có thức ăn ngon, lò sưởi, ánh trăng từ cửa sổ, nhạc hay, những cánh cửa thay vì chấn song, và một phụ nữ đẹp trong tầm mắt" Dấu nhấn rõ rằng trong giọng anh chắc chắn là lời tán tỉnh khi anh bổ sung "Tôi sẽ đảm trách việc nấu nướng nếu em chấp nhận ngừng bắn".
Julie lưỡng lự, hơi sững sờ vì lời nói của anh ám chỉ cô là một người đàn bà đẹp, nhưng cô chấp nhận nhanh chóng thực tế là đó chỉ là lời tâng bốc rỗng tuếch. Một buổi tối không có sự căng thẳng và sợ hãi đang chào mời cô và những dây thần kinh cảm giác của cô đang reo lên vì nhẹ nhõm. Sẽ chẳng có gì nguy hiểm qua những điều anh yêu cầu, nhất là khi anh nói mình thật sự vô tội .
"Anh sẽ lo hết việc nấu nướng à?" Cô mặc cả.
Anh gật đầu, toét miệng cười uể oải khi nhận ra cô sắp sửa đồng ý. Có một sức mê hoặc kì lạ từ nụ cười tinh khôi đó khiến tim cô loạn nhịp.
"Được thôi" cô đồng ý, nhoẻn miệng cười cho dù cô đã quyết ít ra cũng nên xa cách một chút "nếu như anh chịu làm luôn việc dọn dẹp cũng như nấu nướng".
Anh khúc khích cười "Em trả giá hơi quá rồi đó, nhưng tôi chấp nhận. Ngồi xuống trong khi tôi làm xong bữa tối".
Julie vâng lời, ngồi xuống một trong những chiếc ghế đẩu dựa sát dãy bàn phân cách phòng khách và nhà bếp.
"Kể cho tôi nghe về em đi" anh nói, tay lấy vỉ khoai tây nướng ra khỏi lò.
Cô hớp thêm ngụm rượu nữa để lấy can đảm .
"Anh muốn biết gì?"
"Những thứ chung chung" Zach nói ngẫu nhiên "Em nói em không kết hôn. Vậy em có ly dị không?"
Cô lắc đầu "Tôi chưa từng kết hôn".
"Còn đính hôn?"
"Greg và tôi đang bàn chuyện đó".
"Chuyện đó thì phải bàn cái gì?"
Julie sặc ngụm rượu. Cảm thấy hơi khó thở vì ngượng, cô nói.
"Tôi không nghĩ câu hỏi đó thuộc phạm trù chung chung" .
"Có lẽ không" Anh cười toét miệng đồng ý "Vậy, tại sao việc đính hôn phải hoãn lại?"
Julie thấy hơi tức giận, cô cảm nhận được mình đang đỏ mặt vì tia nhìn thích thú của anh, nhưng cô vẫn trả lời bằng sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên .
"Chúng tôi muốn chắc chắn mình phù hợp với đối phương - rằng mục tiêu và lý tưởng của chúng tôi tương thích lẫn nhau".
"Nghe giống như là cô đang chao đảo vậy. Cô có sống với Gred không?"
"Tất nhiên không" giọng cô đầy chỉ trích, anh nhướng mày khi nhận ra cô buồn cười một cách kì quặc.
"Có bạn cùng phòng nào không?"
"Tôi sống một mình".
"Không chồng và không ai chung phòng" anh nói, tay đổ thêm rượu vào ly của cô "Vậy chẳng ai tìm kiếm cô đang ở đâu cả phải không?"
"Tôi chắc là có rất nhiều".
"Ai, ví dụ thử xem?"
"Bắt đầu là cha mẹ tôi. Không nghi ngờ gì họ sẽ phát cuồng và gọi điện cho mọi người xem có ai nghe tin về tôi không. Người đầu tiên họ gọi sẽ là anh trai tôi, Ted. Carl cũng sẽ tìm tôi. Chiếc xe tôi lái là của anh ấy, bây giờ ắt hẳn họ đang tổ chức cả cuộc săn người đấy, tin tôi đi".
"Ted là người anh làm nghề xây dựng đó hả?"
"Không" Julie chỉnh lại với vẻ thích thú "Anh ấy là cảnh sát trưởng Keaton".
Phản ứng của anh vô cùng sắc cạnh .
"Anh ta là cảnh sát trưởng" Khi sượt qua anh là những thông tin không lấy làm dễ chịu, anh nhấp một hơi rượu dài và cất giọng châm biếm nặng nề "Tôi chắc cha em là quan tòa".
"Không. Ông ấy là mục sư".
"Trời ơi".
"Anh biết rồi đó. Chủ của ông ấy. Chúa Trời".
"Trong tất cả phụ nữ ở Texas" anh lắc đầu dữ tợn "Tôi đã xoay xở để bắt cóc em gái cảnh sát trưởng và con gái ông mục sư. Cánh nhà báo sẽ có ngày bận rộn khi họ biết em là ai".
23.2
Cảm giác có chút quyền lực dù là ngắn ngủi của Julie khi cô thấy anh bị đánh động nhiều hơn là những ly rượu anh đang uống. Gật đầu vui sướng, cô hứa hẹn.
"Những con người trung thành với pháp luật đang truy lùng anh với súng và chó săn, và những người Mĩ mộ đạo đang cầu xin cho anh bị bắt ngay lập tức".
Nghiêng người sang một bên, anh đổ ly rượu cuối cùng trong chai vào ly và đặt nó xuống "Tuyệt vời".
Tâm trạng vui vẻ bị dập tắt khiến Julie bắt đầu hối tiếc. Cô tìm chuyện gì đó để nói và mong khôi phục không khí như trước.
"Anh làm gì cho bữa tối thế?" cuối cùng cô nói.
Câu hỏi lôi anh ra khỏi suy nghĩ mông lung. Anh quay lại bếp lò.
"Cái gì đó đơn giản" anh nói "Tôi không nấu được nhiều món lắm" .
Cơ thể anh che khuất những thứ anh đang chuẩn bị, Julie không có gì bận rộn hết nên cô quyết định ngồi nhìn cái cách chiếc áo len trải rộng trên vai anh. Anh vạm vỡ một cách đáng ngạc nhiên như thể là anh đã tập luyện cật lực trong phòng thể dục của nhà tù. Nhà tù. Cô đã được đọc ở đâu đó là có rất nhiều tù nhân vô tội, và cô nhận ra mình đang ôm ấp hy vọng Zachary Benedict là một trong số đó. Không quay người lại, anh nói.
"Ra ghế sô pha đi. Tôi sẽ mang đồ ăn ra".
Julie gật đầu và ra khỏi ghế đẩu, ảnh hưởng từ ly rượu thứ hai khiên cô thấy thư thả hơn một chút. Zack theo sau cô, tay anh cầm những chiếc đĩa, cô hướng đến ghế sô pha và ngồi vào một trong số khăn ăn anh đã sắp xếp trên bàn cà phê ngay trước ánh lửa. Anh đặt xuống hai đĩa, một trong số đó gồm tảng thịt bò mọng nước và khoai tây đút lò.
Trước mặt cô, anh cho rơi xuống một đĩa cá hộp. Chỉ có bấy nhiêu. Không rau, không trang trí, không gì cả.
Sau khi miệng đã chảy nước quá lâu do tảng thịt bò dày mọng nước đang kêu xì xèo kia, phản ứng của cô đối với đĩa cá ngừ đóng hộp lạnh lẽo, khô cứng và buồn chán là nhanh chóng và không ý tứ. Ánh mắt căm tức của cô lướt qua mặt anh, miệng cô mở to đầy giận dữ.
"Không phải những thứ em muốn sao?" Anh ngây thơ hỏi "Hay là em thích miếng thịt bò tôi còn để trong lò?"
Có một điều gì đó trong trò đùa tinh nghịch của anh, cái gì đó trong nụ cười toe toét và đôi mắt hớn hở đã gây ra cho Julie cảm giác bất ngờ, không thể khống chế, và trong nhiều trường hợp, là rất kì quặc: cô bắt đầu cười khúc khích. Rồi cô chuyển sang cười lớn. Vai cô vẫn còn rung lên khi anh mang đĩa thịt khác tới và đặt nó trước mặt cô.
"Cái này có tốt hơn chút nào không?"
"À" cô nói, cố giữ vẻ nghiêm trọng dù dư âm của tràng cười vẫn ngập trong mắt cô "Tôi có thể tha thứ cho anh vì đã bắt cóc và khủng bố tôi, nhưng tôi vẫn treo cái tội anh dám để tôi ăn cá hộp trong khi anh ăn thịt bò đấy" .
Julie đã dự định có một bữa ăn trong im lặng, nhưng khi cô cắn miếng thịt bò đầu tiên thì anh nhận ra vết bầm trên cổ tay cô và hỏi tại sao có bị như thế.
"Một vết thương khi chơi bóng bầu dục thôi" cô giải thích.
"Cái gì".
"Tôi chơi bóng tuần trước và bị quật ngã".
"Bởi một trung vệ to con hả?"
"Không, bởi một cậu bé nhỏ nhắn và một chiếc xe lăn to đùng".
"Cái gì?"
Khẳng định rằng anh mong muốn được trò chuyện, Julie quyết định thuật lại vắn tắt trận đấu trong khi cô ăn.
"Đó là lỗi của tôi" cô kết thúc, mỉm cười nhớ lại "Tôi thích bóng chày, nhưng chưa từng hiểu về bóng bầu dục. Đó là một trò chơi vô nghĩa".
"Sao cô lại nói thế".
Cô phe phẩy cái nĩa .
"Bắt đầu ở mấy cầu thủ đi. Anh có hậu vệ (full-back), trung vệ(half-back) và tiền vệ(quarter-back) nhưng lại không có cầu thủ ở vị trí ba phần tư (three-quarter back). Cũng giống như anh có cầu thủ kèm người (tight-end) mà chẳng có cầu thủ thả người (loose-end).
(ở đây Julie đã chơi chữ với những vị trí trong môn bóng bầu dục. Với một giáo viên như Julie thì mâu thuẫn ngay từ những cái tên là rất buồn cười).
Tiếng cười giòn giã của anh nổ ra ngay khi cô nói xong câu cuối .
"Đó không phải trò dành cho tôi, nhưng không thành vấn đề vì bọn trẻ thích nó. Một trong số chúng có khi còn thi đấu ở Olympic dành cho người khuyết tật nữa".
Zack chú ý đến sự êm dịu trong giọng cô cũng như ánh mắt bừng sáng của cô khi nói về "bọn trẻ", anh tiếp tục cười với cô, lấy làm ngạc nhiên vì lòng trắc ẩn cũng như sụ ngọt ngào tuyệt đối từ cô. Không muốn cô ngừng nói, anh chuyển sang chủ đề khác và hỏi.
"Em làm gì vào cái ngày ta gặp nhau ở Amarillo?"
"Tôi đã đến gặp ông của một trong số những học sinh khuyết tật của tôi. Ông ta khá giàu có, và tôi hy vọng có thể thuyết phục ông ấy quyên tiền cho chương trình xóa mù chữ dành cho người lớn mà tôi đang tham gia ở trường".
"Em có thành công không?"
"Có, chi phiếu đang ở trong ví tôi".
"Cái gì khiến em muốn trở thành giáo viên" Anh nói, tiếp tục giữ cô nói tiếp. Anh đã chọn đúng chủ đề, anh nhận ra điều đó ngay khi cô trao anh một nụ cười khiến tim ngừng đập và hâm nóng chủ đề một cách hài lòng.
"Tôi yêu trẻ con và nghề giáo là một trong số những nghề lâu đời và đáng được tôn trọng".
"Đáng được tôn trọng?" Anh lặp lại, hơi ngạc nhiên vì ý tưởng đó. "Tôi không nghĩ 'đáng được tôn trọng' còn nhận được nhiều sự quan tâm trong thời buổi này. Sao nó lại quan trọng với em như vậy?"
Julie nhận xét bâng quơ qua cái nhún vai .
"Tôi là con gái mục sư và Keaton là một thị trấn nhỏ".
"Tôi hiểu rồi" anh nói dù vẫn chưa hiểu hoàn toàn "Cũng có những nghề đáng được tôn trọng khác nữa mà".
"Đúng, nhưng tôi sẽ không được cùng làm việc với những người như Johnny Everett và Debbie Sue Cassidy".
Mặt cô rạng rỡ khi nhắc đến tên Johnny, và anh lấy làm tò mò bởi người đàn ông quan trọng với cô còn hơn vị gần-như-là-hôn-phu của cô.
"Johnny Everette là ai?"
"Một trong số những học sinh của tô - thật ra là một trong những đứa tôi thích nhất. Cậu bé bị liệt từ thắt lưng trở xuống. Khi tôi bắt đầu dạy học ở Keaton, cậu bé không bao giờ nói và gặp vấn đề với việc tự kiểm soát đã khiến ông Duncan muốn gửi cậu ta sang một trường chuyên dạy những đứa trẻ khuyết tật. Mẹ cậu bé thề rằng cậu nói được, nhưng chưa có ai từng nghe cậu nói, không ai dám cam đoan là mẹ cậu không phải đang cố khiến con trai cô ta trông có vẻ bình thường. Trong lớp, Johnny hay làm những trò đập phá, như ném sách xuống sàn hay chắn ngang lối đi, việc đó xảy ra liên miên khiến ông Duncan quyết tâm gửi cậu đi".
"Ông Duncan là ai?"
"Không phải người xấu, nhưng quá nghiêm khắc. Ông ta có lẽ phải sống cách đây hàng trăm năm lúc mà một đứa trẻ dám nói to trong lớp sẽ bị phạt bởi một cây gậy gỗ".
"Và Johnny thì khiếp sợ ông ta?"
Cô khúc khích lắc đầu .
"Ngược lại thì có. Một dịp tình cờ, tôi phát hiện Johnny căm ghét việc bị đối xử như một đứa trẻ bọc nhung. Cậu bé muốn nằm trong khuôn phép".
"Sao em biết được?"
"Một đêm nọ, tôi bị gọi đến văn phòng của ông Duncan, như thường lệ".
"Em gặp rắc rối với hiệu trưởng à?"
"Thường xuyên" cô xác nhận, nụ cười của cô rực rỡ như ánh nắng "Dù sao, vào cái ngày đó, Johnny đang đợi mẹ cậu đến đón về và cậu nghe lỏm được chuyện đang xảy ra. Khi tôi ra khỏi phòng hiệu trưởng, cậu bé đã - toét miệng cười với tôi như thể tôi là một anh hùng vậy. Rồi cậu nói 'cô sẽ bị cấm túc phải không cô Mathison?'".
"Tôi ngạc nhiên đến mức suýt rớt chồng sách trên tay. Khi tôi cam đoan với cậu là tôi sẽ không bị cấm túc, cậu bé liền thất vọng nhìn tôi. Cậu nhóc đoán có lẽ con gái thì không bao giờ bị cấm túc, chỉ con trai thôi. Những cậu trai bình thường. Đó là khi tôi biết!" Khi trông anh vẫn còn lờ mờ, cô nhanh chóng giải thích thêm "Anh biết đó, cậu bé được bảo bọc bởi mẹ mình đến mức nghĩ rằng cậu có thể đến trường như những đứa trẻ khác, nhưng thật ra, không một giáo viên hay học sinh nào đối xử với cậu bình thường cả".
"Em đã làm gì?"
Cô quay lại ghế sô pha, hai chân khoanh lại và nói.
"Tôi đã làm việc tốt đẹp và lịch thiệp duy nhất mà tôi có thể : Tôi chờ đợi và quan sát cậu bé cả ngày hôm sau và khi cậu ném cây bút chì vào cô bé ngồi phía trước, tôi bắt lỗi cậu như thế đã phạm một tội liên bang. Tôi bảo cậu nhóc đáng chịu cấm túc nhiều tuần và kể từ bây giờ cậu phải chấp hành giống như các bạn khác. Rồi tôi bắt cậu bị cấm túc không phải một, mà đến hai ngày".
Ngửa đầu ra sau ghế, cô cười nhẹ và nói.
"Tôi đi theo cậu bé quanh trường để chắc chắn mình làm đúng. Cậu trông đủ vui để ngồi trong phòng cấm túc với những đứa nhóc quậy phá khác, nhưng tôi không chắc lắm. Tối đó mẹ cậu gọi cho tôi và giày xéo những gì tôi đã làm. Bà nói tôi làm Johnny mệt, rằng tôi xấu xa và vô tâm. Tôi cố giải thích, nhưng bà đã gác máy. Bà ta đã hoảng sợ.Ngày hôm sau cậu bé không đến trường".
Khi cô im lặng, Zack dịu dàng thúc giục.
"Em đã làm gì?"
"Sau buổi học, tôi đến nhà cậu bé và nói chuyện với mẹ cậu. Tôi còn làm một việc theo cảm tính : tôi dẫn thêm một học sinh khác, Willie Jenkins. Willie là một đứa chững chạc, người hay pha trò trong lớp, và là anh hùng của khối ba. Cậu bé giỏi mọi thứ, từ bóng bầu dục đến bóng chày hay chửi thề - ngoại trừ một thứ" cô nghiêng người sang bên và cười toe toét "Hát. Khi Willie nói, nghe giống như con ễnh ương, và khi cậu bé hát, nó còn lớn hơn và khiến mọi người phá cười. Dù sao, theo cảm tính, tôi đã dẫn Willie theo, khi tôi đến, Johnny đang ngồi xe lăn ở trong vườn. Willie mang theo quả bóng - tôi nghĩ cậu bé ngủ với nó - và ở bên ngoài. Khi tôi vào trong, Willie cố ném cho Johnny quả bóng dù Johnny thậm chí không thèm thử. Cậu ngồi đó nhìn mẹ mình. Tôi trải qua nửa giờ nói chuyện cùng bà Everette. Tôi thành thật nói có lẽ chúng ta đang phá hủy những cơ hội được hạnh phúc Johnny khi luôn đối xừ với cậu như một đứa bé mỏng manh chỉ biết ngồi xe lăn. Tôi đã nói xong và chưa hẳn thuyết phục được bà, thì bất thình lình, có tiếng la thét và va chạm bên ngoài, cả hai chúng tôi chạy ra vườn. Đó là Willlie" Julie nói, mắt cô sáng lên kỉ niệm "Ngã ngửa trên đống lon phế liệu, nắm chặt quả bóng với nụ cười rộng mở. Có vẻ như Johnny không bắt bóng tốt lắm như theo lời Willie thì cánh tay phải của cậu khỏe ngang ngửa của John Elway! Johnny rạng rỡ và Willie nói muốn có cậu trong đội, nhưng họ cần luyện tập, lúc đó Johnny có thể bắt bóng giỏi như chuyền bóng vậy".
Cô lại im lặng, Zack hỏi nhẹ nhàng.
"Chúng có luyện tập không?"
Cô gật đầu, nét mặt đầy vui sướng.
"Chúng cùng tập bóng, chung với đội của Willie, mỗi ngày. Rồi chúng trở về nhà Johnny và Johnny hướng dẫn Willie làm bài tập. Có vẻ như dù Johnny không tham gia gì ở trường, cậu bé vẫn hấp thu mọi thứ như miếng vải thấm nước. Cậu bé rất thông minh và khi đã có mục tiêu phấn đấu, cậu sẽ không bao giờ từ bỏ. Tôi chưa thấy ai có dũng khí và quyết tâm đến vậy" .
Một chút xầu hổ vì quá hào hứng, Julie rơi vào im lặng và tập trung vào bữa ăn.