Hoan Hỉ Phật

Chương 12: Chương 12





Khi Thích Không tỉnh lại, Hạ Cẩm chẳng hề ở cạnh y.
Điều này vô cùng kỳ lạ.

Bình thường khi hai người song tu xong, Hạ Cẩm vẫn luôn tìm cách bám giường mà bảo y hầu hạ.

Ỷ vào việc bản thân nằm dưới bị dằn vặt suốt đêm qua, Hạ Cẩm sẽ bảo y rằng mình rất mệt, rằng y làm quá nhiều, muốn y ôm mình vào bồn nước nóng tắm rửa.

Tuy rằng lần nào người khiêu khích trước cũng là Hạ Cẩm, trên giường bảo y làm tiếp cũng là Hạ Cẩm.
Không chỉ Hạ Cẩm không có ở đây, mà Thích Không còn phát hiện trong phòng này có hơi sạch sẽ quá đáng.

Không có quần áo Hạ Cẩm vẫn hay vứt dưới cuối giường, không có đôi ủng vẫn hay nằm cạnh đôi giày vải xám xịt của y, không có mấy miếng bánh nhỏ đã cắn vài miếng ở trên bàn, thậm chí ngay cả cái gói mà Hạ Cẩm ném vào người y cũng không thấy đâu.

Trên giường đã được dọn dẹp gọn gàng, ga trải giường được vuốt phẳng lì như thể chưa từng có ai nằm cạnh.
Cuối đêm qua, Hạ Cẩm có bón cho y một ngụm nước ngọt.

Y biết rõ Hạ Cẩm có rất nhiều thứ thuốc độc kỳ lạ, nhưng lần nào y cũng không thể từ chối hắn.

Hạ Cẩm dùng miệng bón chất lỏng ngọt ngào ấy vào miệng y, chóp mũi cọ lên mũi y, giục y nuốt xuống.

Trong khoảnh khắc ý thức dần trở nên mơ hồ, bờ môi chợt cảm nhận được hơi thở dài của người nọ.
Thích Không cau mày xuống giường, định sang phòng bên cạnh hỏi thăm Cung Nhụy xem sao, nhưng vừa mở cửa ra đã đụng phải tiểu nhị cầm hộp đựng thức ăn tới đưa cho y: "Tiểu sư phụ, cơm đã đặt trước của ngài đây ạ."
"Chờ đã.

" Thích Không nhận lấy hộp cơm, hỏi, "Là ai đã đặt vậy? Ta mới dậy nên cũng không biết rõ."

"Vị khách ở phòng bên cạnh đặt lúc trả phòng đất ạ." Tiểu nhị đáp, "Họ cũng thanh toán luôn tiền thuê phòng và tiền cơm nước ba ngày cho phòng của ngài rồi ạ."
"Có bao nhiêu người vậy?"
"Có hai nữ tử và một đứa bé."
"Không có nam tử à?"
"Chưa từng thấy nam tử ạ."
Thích Không cầm hộp cơm, mở nắp nhìn vào trong, bên trong toàn là thức ăn chay.

Y do dự một chút, rồi nói với tiểu nhị: "Phiền ngươi đổi hộp cơm này thành lương khô, căn phòng này cũng không giữ lại nữa, ta đi ngay hôm nay thôi."
Chờ tiểu nhị cầm hộp cơm đi mất, Thích Không mới quay người về phòng thu dọn đồ đạc.

Thật ra y cũng chẳng có gì để dọn, chẳng qua chỉ là một bộ tăng y, một cái bát, và một bộ mõ gỗ.

Thậm chí ngay cả tăng điệp* y cũng không có, bởi vì y chưa tấn hương, vẫn chưa được tính là xuất gia chân chính.

Mà chẳng biết vì sao, y lại cảm thấy có hơi trống vắng, dường như y đã quên mang theo một thứ vô cùng quan trọng.
[*Tăng điệp: Là giấy tờ chứng minh thân phận của nhà sư do quan phủ cung cấp.

(Theo Baidu)]
[*Tấn hương - Thiêu sẹo nhẫn (Thiêu giới ba): Là một nghi thức được thực hiện bởi các nhà sư ở Trung Quốc khi họ chính thức xuất gia.

Sẹo nhẫn hay còn gọi là sẹo hương chỉ vết sẹo để lại sau khi Phật tử đốt nhang trên cơ thể để nhận được sự thanh tịnh.

Nghi thức này có nguồn gốc lâu đời và cũng có nhiều truyền thuyết khác nhau.


Nhưng vì là một hành vi gây tổn hại đến cơ thể, nên sau khi Phật giáo được khôi phục, Hiệp hội Phật giáo Trung Quốc đã ra văn bản bãi bỏ nghi thức này.

Tuy nhiên nó vẫn tồn tại như một nét văn hóa lịch sử của Phật giáo Trung Hoa.

(Theo Baidu).

Ở Việt Nam việc này được gọi là "Tấn hương", còn gọi là đốt liều, là sự phát nguyện đốt thân cúng dường Tam bảo trong các đại giới đàn trao truyền giới pháp cho Tăng Ni và các Phật tử phát tâm thọ trì giới Bồ tát.

Tấn hương - đốt liều là sự tự giác, phát nguyện đốt thân cúng dường của giới tử nên không bắt buộc.

(Theo Phatgiao.org.vn)]
Y bèn kiểm tra khắp phòng một lần nữa.

Y không bỏ sót lại thứ gì, mà Hạ Cẩm cũng không để lại bất kỳ thứ gì, tựa như sự tồn tại của Hạ Cẩm chỉ là một giấc mộng mà thôi, không còn chút dấu vết nào.
Trước lúc đi khỏi, tầm mắt Thích Không chợt dừng lại trên chiếc giường gọn gàng.

Y bỗng nhiên nghĩ ngợi một chốc, rồi đi đến bên giường cẩn thận tìm kiếm quanh mấy chiếc gối, cuối cùng cũng nhặt được mấy sợi tóc thật dài.


Y cầm mấy sợi tóc trên tay, không biết phải cất vào đâu mới tốt.

Y nhìn một xuống một thân quần áo đơn giản của mình, cuối cùng gỡ xuống chuỗi tràng hạt trên cổ tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoắn tóc thành một sợi, buộc nó lên sợi dây xỏ chuỗi hạt.
Lúc trước cưỡi ngựa cùng hai người họ, Hạ Cẩm với Cung Nhụy đều có cái tính không ở chơi không được, ỷ vào việc cưỡi ngựa đi nhanh, suốt hành trình cứ vừa đi vừa nghỉ, gặp phải thôn trấn nào cũng phải vào nghỉ ngơi du ngoạn cả ngày.


Cho nên đi nửa tháng mới chỉ được phân nửa lộ trình đến Vô Ưu Cung,
Bây giờ Thích Không đi một mình, chỉ có thể gấp rút lên đường mà đi liên tục không ngừng mà, hi vọng có thể sớm ngày đến Vô Ưu Cung.

Y còn nhớ Cung Nhụy đã nói, nếu Hạ Cẩm chỉ song tu với y, mỗi tháng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma một lần.

Nếu như y đến trễ, thì sẽ không kịp mất.

Mà nếu như đến trễ thì...!Y nhớ tới cảnh tượng lần đó Cung Nhụy vén váy lên muốn ngồi lên người Hạ Cẩm, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục lao về phía trước.
Y mang theo một túi lương khô, mệt mỏi thì tìm cái miếu đổ nát nghỉ ngơi, có lúc đi đường đến nơi rừng núi hoang vắng, ngay cả miếu cũng không có, chỉ có thể tìm đại gốc cây nào mà nằm xuống.

Đến khi chạy đến trấn Vô Ưu tiếp giáp Vô Ưu Cung, đế giày của y đã bị mài rách, cả người từ trên xuống dưới chật vật vô cùng.
Mà đến được trấn Vô Ưu, thì cũng gần tới Vô Ưu Cung rồi.

Trên thực tế, Thích Không cũng không biết phải làm sao để vào Vô Ưu Cung, chỉ nghe Hạ Cẩm nói một cách mơ hồ, chỉ cần đến trấn Vô Ưu rồi, thì hắn sẽ dẫn y đi vào.

Thích Không bước vào trong trấn, vì là nơi sát bên Vô Ưu Cung, nên trên đường tuấn nam mỹ nữ quần là áo lượt đâu đâu cũng có, nhưng hòa thượng như y thì lại vô cùng hiếm thấy, thành ra người đi đường ai cũng dồn dập liếc nhìn.
"Là một hòa thượng!" "Trông thì đàng hoàng đấy, vậy mà lại là một tên thượng ăn chơi!" "Thật thú vị biết bao, ta đây cũng muốn thông đồng với hòa thượng chơi đùa một chút xem sao..."
Thích Không đi qua đám người đang xì xào bàn tán, thầm nghĩ xem phải làm sao để tìm người hỏi cách vào Vô Ưu Cung, chợt trông thấy một bóng người quen thuộc lóe lên nơi góc tường, rồi lại biến mất trong con hẻm nọ.
Y lập tức đuổi theo, người trước mặt quen thuộc địa hình hơn y, bảy cua tám quẹo mà chạy, vốn nên bỏ xa y từ lâu.

Nhưng người này dường như đang bị thương, thân hình dần dần chậm lại, bị Thích Không nhanh chóng đuổi kịp, chặn lại trước mặt.
"Cung thí chủ!" Thích Không vừa muốn hỏi đã bị Cung Nhụy túm lấy, lộn người chui vào một cái cửa sổ trong hẻm.

Nơi ấy vừa vặn là một gian phòng trống, mùi hương ngọt ngào bay đến làm Thích Không không nhịn được mà nín thở, nhưng câu hỏi còn chưa kịp ra khỏi miệng, y đã bị Cung Nhụy đẩy lên trên giường.
"Cung thí chủ, ngươi đây là..." Chuyện xảy ra lần trước làm Thích Không có hơi đề phòng, y không trúng độc, lập tức điểm huyệt Cung Nhụy, đang muốn đẩy Cung Nhụy qua một bên, lại phát hiện trạng thái của nàng ta có vấn đề.

Sắc mặt nàng ửng hồng, trên người nội lực cuồn cuộn, giống như đúc tình trạng bị tẩu hỏa nhập ma của Hạ Cẩm lần trước.

"Hòa thượng, giúp ta với..." Nàng nằm đơ trên giường không thể động đậy, chỉ có thể cầu xin, "Lần này là thật, ngươi cũng biết mà, không song tu ta sẽ chết..."
"Nhưng mà " Thích Không lui một bước, lại không thể cứ bỏ mặc Cung Nhụy tẩu hỏa nhập ma như vậy, "Còn có cách khác mà đúng không? Hạ Cẩm, Hạ Cẩm ở đâu rồi?"
"Không còn cách nào khác đâu." Cung Nhụy cố gắng vươn tay muốn kéo góc áo hòa thượng, "Nhất định phải cần người có tu vi cao...!Ngươi không phải là hòa thượng hay sao, lẽ nào ngươi lại thấy chết mà không cứu? Ngươi muốn cứu người không phải sao, ngươi cứu ta đi..."
Quả thực y không thể thấy chết mà không cứu.

Y muốn cứu người, như lần trước y cứu Hạ Cẩm vậy, không phải sao? Thích Không vuốt ve chuỗi tràng hạt trên cổ tay mình, động tác hơi ngưng lại, ngón tay sờ lên chúm tóc cột trên đó.

Nhưng tại sao y lại không muốn dùng đến cách kia? Rõ ràng y biết rằng làm vậy có thể cứu người, rằng y cần phải làm như vậy.
Thích Không cắn răng, tiến lên hai bước, ngồi xuống bên giường.

Mà ngoài dự liệu của Cung Nhụy, hắn chỉ nâng người Cung Nhụy dậy, bàn tay đặt sau lưng nữ tử, trầm giọng nói: "Cung thí chủ, lúc trước khi song tu với Tiểu Cẩm ta có lĩnh ngộ được một chút công pháp tuần hoàn nội lực.

Ta có thể dùng nội lực để dẫn dắt nội lực của ngươi, hẳn là sẽ có chút hiệu quả."
"Không được!" Lúc này Cung Nhụy là thật sự cuống lên, "Ta đã nói rồi nội lực của chúng ta có độc, nếu ngươi tùy tiện dẫn nội lực của ta, sẽ bị phản phệ đó —— "
Nàng còn nói chưa dứt lời, Thích Không đã phun ra một ngụm máu, rơi xuống trên tăng y.

Y ho khan nói: "Có hiệu quả rồi, Cung thí chủ, nội lực của ngươi đã có thể mượn lực để áp xuống."
"Ngươi muốn chết à!" Cung Nhụy gấp đến chảy mồ hôi lạnh.

Nàng chỉ muốn tới thăm dò tâm ý của hòa thượng, không thể dằn vặt người ta đến xảy ra chuyện được, Hạ Cẩm mà biết được còn không liều mạng đến cùng với nàng hay sao.

Chỉ là nàng không ngờ Thích Không lại đưa ra hạ sách này, nếu như bây giờ nàng cắt ngang quá trình này, cả hai người sẽ đều phải chịu phản phệ.

Mồ hôi nàng thấm ướt mái tóc rối trên trán, chảy cả vào trong mắt, sau đó một làn gió mát bỗng thổi vào từ cửa sổ mở toang, nhẹ nhàng thổi bay giọt mồ hôi trên mi mắt nàng.
Cung Nhụy thở phào nhẹ nhõm, thoáng yên tâm trở lại.
Thích Không bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt sâu không thấy đáy, nội lực của y bị tách ra khỏi nội lực của Cung Nhụy một cách dễ dàng, đẩy về lại trong cơ thể y, sau đó y nghe thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện kia nói: "Tốt lắm, ngủ đi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.