Hoan Hỉ Phật

Chương 13: Chương 13





Chỉ còn hai hôm nữa thôi là đến ngày Thích Không quy y thụ giới, chính thức trở thành người xuất gia.
Y ngồi trước tượng Phật đọc kinh, một tay gõ cái mõ gỗ, một tay xoay xoay chuỗi tràng hạt trong tay.

Đêm đã về khuya, cả điện phật trống rỗng, chỉ có ánh nến sáng mãi không tắt cùng hương nhang quanh quẩn bên hòa thượng và bức tượng Phật.
—— Lẽ ra nên là như vậy.

Nhưng Thích Không biết rằng không phải, trừ y và Phật Tổ ra, ở đây vẫn còn sự tồn tại của một thứ khác.
Người phải gác đêm hôm nay vốn không phải Thích Không, nhưng y đã đổi ca với sư huynh, ngồi một mình đọc kinh trong điện phật.

Y đã gác đêm liên tục mấy ngày, cho dù có là người tập võ luyện công cũng khó lòng mà trụ nổi.
Thật sự rất là buồn ngủ, Thích Không niệm kinh mà đầu hơi chúi về phía trước.

y gần như ngủ gật mất, bỗng một giọng nói êm ái ghé vào lỗ tai y thổi một hơi, "Hòa thượng, " thanh âm kia gọi y, "Ngươi nhìn ta một chút đi..."
Trong cơn buồn ngủ đôi tay kia dường như ôm lấy y từ phía sau, cánh tay luồn vào trong tăng y, lướt qua lồng ngực y.

Chủ nhân của đôi tay ấy hoàn toàn trần truồng, cơ thể như trực tiếp xuyên qua lớp vải mà dán sát vào lưng y, làn da mịn màng ấm áp còn thoải mái hơn bất kỳ cái giường nào.

Thích Không phả ra hơi thở nóng bỏng làm lay động ánh nến chung quanh.
Cái bóng kia sinh ra từ nơi bóng tối chập chờn, hương hoa quá mức ngọt ngào bao trùm lấy mùi đàn hương trong điện phật.

Hơi ấm ám muội tràn ra giữa hai thân thể trùng điệp kề cận, đôi môi ướt át hôn lên mặt y, hôn xuống môi y, đầu óc Thích Không vì thế mà nóng đến căng đau; đôi tay linh hoạt mơn trớn ngực y, ngón tay vẽ vòng tròn trên cơ ngực của y, trái tim của Thích Không vì thế mà đập điên cuồng; mông thịt mềm mại cọ lên đùi y, ngồi lên cái thứ giữa hai chân y, dương v*t Thích Không cũng vì thế mà nóng phát đau, cương cứng thẳng đứng, chỉa vào lỗ nhỏ nằm giữa hai bờ mông ấy.
Cái dùi gỗ thật lâu không gõ trượt khỏi tay y rơi xuống cái mõ gỗ, phát ra tiếng vang nặng nề.

Thích Không đột ngột bừng tỉnh, thoát khỏi mộng ảo lâng lâng.
Trong điện phật vẫn như trước ngoài y ra thì không có lấy một bóng người.

Y cong eo, há miệng thở dốc, cố gắng đẩy hơi thở ngọt ngào kia ra khỏi thân thể mình.

Tay y nắm chặt cây dùi, một cái tay khác cầm lấy chuỗi hạt, che lại nơi dưới bụng mình.

Cái thứ ở đó đã cứng ngắt mà đứng thẳng, chỉa về phía tượng Phật trước mặt.
Y không thể cứ vậy mà chờ đợi trong điện phật, như thế là bất kính với Phật Tổ.

Nhưng chỗ kia làm sao cũng không chịu mềm xuống, mồ hôi nóng bỏng trượt xuống bên thái dương, chảy vào trong tăng y.

Làn gió mát mẻ từ bên ngoài điện phật thổi vào, Thích Không rùng mình một cái, trong lòng thầm hiểu đây chính là cám dỗ mà y không thể nào chống cự được.
Y vốn muốn về phòng xối nước lạnh, nhưng trong lu nước đã trông thấy đáy, nhiều lắm cũng chỉ đủ để y uống hai gáo.


Lựa chọn chỉ còn có một, đi đến bờ suối.
Đến suối tắm rửa cũng không phải chuyện hiếm lạ gì mà ngược lại, mùa hè trời nóng, các hòa thượng thường thường cũng sẽ đến đây bơi.

Nhưng vào đêm hôm ấy, Thích Không lại có chút do dự.
Càng tới gần bờ suối, dương v*t của y lại càng nóng cháy hơn nữa, nhiệt độ trên người vẫn chưa bị gió đêm thổi nguội đi chút nào.

Tim y điên cuồng đập loạn trong lồng ngực, vì một lý do nào đó mà chính y cũng không rõ ràng.
Cơn gió thổi đến mang theo hơi ẩm của dòng suối cùng tiếng nước róc rách, trong làn gió ẩm, một lần nữa Thích Không lại nghe thấy âm thanh kia.

Chính là giọng nói đã văng vẳng bên tai y suốt mấy ngày liền, vừa thở dốc, vừa rên rỉ, như đang dẫn dụ y, đưa lối y đến bên bờ suối.
"Hòa thượng, hòa thượng..." Giọng nói ấy run rẩy gọi, "Ôm ta...!Nhanh lên, xin ngươi..."
Rõ ràng là lời nói vô cùng gợi dục, nhưng trong lòng Thích Không lại thấy quặn thắt nhói đau.

Rốt cuộc y vẫn cất bước, đi đến tảng đá lớn bên bờ suối.

Mỗi một bước tiến về phía trước, âm thanh kia lại rõ ràng thêm một phần, y cắn chặt răng, gân xanh trên trán nảy lên thình thịch.

Hơi thở cũng trở nên nặng nề, tựa như mỗi bước đi đều nặng tựa ngàn cân.

Thứ đang cản bước y không phải sức nặng ấy, mà là côn th*t cương cứng đến mức muốn nổ tung dưới khố y.

Y hiểu rõ có thứ gì đó đã nằm ngoài tầm kiểm soát, mà nơi y đang hướng đến cũng là cạm bẫy rõ ràng.
Y bước lên tảng đá kia, nhìn từ trên caomà nhìn xuống mặt nước.
Chẳng có gì cả, dòng suối trong màn đêm cũng rỗng tuếch như điện phật ở kia.

Không có một ai, không có yêu tinh, ngay cả một con cá cũng không có.

Chỉ có ánh trăng trắng lóa lấp lánh trên mặt nước, làm y sinh ra ảo giác —— rằng dường như nơi này nên có một bóng hình trắng trẻo, ánh trăng chiếu vào làn da của người đó sáng đến lóa mắt.
Nhưng ở đây lại không có gì cả.
Y cởi quần áo ra, nhảy vào trong dòng suối.

Nước suối lạnh lẽo nhấn chìm hơn nửa người y, nhưng vẫn không thể xoa dịu nỗi khắc khoải trong lòng y.

Y cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu —— y cũng không biết mình đang tìm gì, chẳng qua y chỉ cảm thấy mình muốn tìm.

Y lặn vào trong nước, đá cuội nơi đáy suối yên tĩnh phản xạ ra ánh nước màu xanh lam, dòng cát chậm rãi lưu động, che lấp đi dấu vết đã từng tồn tại ở nơi này.


Y màu mò trên tảng đá cao bầng nửa người, bề mặt đá thô ráp sần sùi cọ vào lòng bàn tay y, tay y để lại từng vệt nước sẫm màu trên tảng đá.

Y dừng lại, kéo ra một sợi tóc thật dài từ trong khe đá.
Tim Thích Không chợt đập điên cuồng, y cẩn thận cầm lấy sợi tóc để nó không bị gió thổi đi mất hay bị dòng nước cuốn trôi.

Đây chính là "Hắn", Thích Không không chút do dự mà xác định, đây chính là thứ mà mình đang tìm.

Nhưng tại sao y lại muốn tìm một sợi tóc? Y cũng không thể lý giải.

Y chỉ biết sợi tóc nàm giữa hai ngón tay ướt nhẹp của mình như một cái kíp nổ, làm thứ gì đó trong lòng y nổ tung, ngọn lửa tràn lan ra khắp đồng cỏ rộng lớn mênh mông.
Gió đêm lẫn nước suối đều không thể ngăn cảm giác khô nóng trong thân thể y bạo phát, máu trong người y như bị sợi tóc này đun sôi, hơi nóng mãnh liệt lao nhanh xuống hạ thân y.

Nhiệt độ khó chịu làm y không khỏi phát run, sợi tóc kia cũng khẽ lung lay trong gió, Thích Không sợ mình tuột tay, vì vậy cúi đầu nghiêm túc quấn nó lên ngón tay trỏ của mình, cẩn thận buộc lại.
Sợi tóc kia quấn quanh đốt ngón tay y, mang lại cảm giác nóng cháy khiến y rùng mình.

Thích Không thở ra một hơi nóng bỏng, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, duỗi tay xuống hạ thân mình.
Ngón tay quấn tóc vừa chạm đến thứ trong quần kia, nó đã hưng phấn mà càng ngẩng đầu lên cao, chảy ra vài giọt chất lỏng.

Y nắm lấy dương v*t của mình, vuốt từ gốc lên đến đỉnh.

Sợi tóc quấn quanh ngón tay y mang lại cảm giác hiện hữu mạnh mẽ đến chết người, đuôi tóc hơi chỉa ra lướt qua mắt ngựa.

Kích thích cực nhỏ ngay vị trí nhạy cảm như được khuếch đại gấp mười mấy lần, động tác của y mất kiểm soát mà trở nên càng lúc càng nhanh, bụng dưới vì khoái cảm mãnh liệt mà co rút, y đột ngột hít sâu một hơi, gập người tựa đầu lên tảng đá, từng luồng tinh dịch tồn trữ bấy lâu bắn vào làn nước trong đến thấy đáy, vòng quanh nơi y đứng rồi chảy về phía hạ du.
Cho dù đã cao trào, y vẫn dùng tay bao lấy dương v*t của mình, ngón tay trỏ vô thức vuốt nhẹ côn th*t đã mềm xuống một nửa, xúc cảm nơi sợi tóc nhẹ nhàng gãi qua phảng phất như truyền vào tim y, làm y một lòng muốn thanh tĩnh lại cảm thấy khát khao, bị một sợi tóc dẫn dắt.

Trong tiếng thở dốc của chính bản thân, dường như y nghe thấy một tiếng thở than lẫn vào, như gió nhẹ khẽ thổi qua tai y.
Thích Không ngẩng đầu lên, đối diện với một cặp đào hoa như hồ ly.
Người kia ngồi trên tảng đá, trên người khoác một tấm vải dệt màu ánh trăng, làm cả người hắn như hòa thành một thể với ánh trăng, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi tan vầng sáng này.
"Ngươi đang tìm ta à?" Người kia hỏi.

Thích Không không tự chủ được mà gật đầu, trước đó y không biết mình đang tìm cái gì, nhưng bây giờ nhìn thấy người này, y đã biết rồi, mình chính là đang tìm hắn, tìm hình bóng quấn riết y suốt mấy ngày nay, tìm kiếm linh hồn đã làm lòng y xao xuyến.

Người kia nghiêng đầu nhìn y, hỏi: "Ngươi tìm thấy ta rồi, sau đó thì sao nữa?"
Sau đó thì sao nữa? Thích Không sững sờ tại chỗ.


Y đã không nghĩ nhiều như thế, chỉ là muốn tìm hắn, nhìn thấy hắn, có lẽ lại làm hắn một chút.

Y tìm kiếm trong trí óc chỉ chứa đầy kinh Phật của mình, không chắc lắm mà nói: "Trong lòng thí chủ có điều chấp niệm, cần phải..."
"Ngươi muốn siêu độ cho ta à?" Người kia cắt ngang lời y, thậm chí còn cười một tiếng.

Dường như Thích Không không còn nghe ra vẻ sung sướng trong nụ cười kia, y im lặng, không biết phải nói gì, chỉ đành co quắp đứng im tại chỗ, lại lúng túng chật vật phát hiện ra mình còn đang không mặc quần áo.

Sau đó một cái bàn tay trắng nõn đưa ra trước mặt y, y kinh ngạc nhìn người kia, nghe thấy hắn nói: "Vậy thì đến siêu độ ta đi...! Hòa thượng."
Tựa như xuất phát từ bản năng, Thích Không giơ tay lên muốn nắm chặt lấy bàn tay nửa trong suốt kia, nhưng vào một khắc khi y đã sắp chạm đến nó, một cơn gió bỗng thổi qua, y nắm hụt.
Y nhảy lên cục đá nhìn ra chung quanh.

Không có bóng dáng của bất kỳ người nào, cứ như tất cả mọi chuyện mới vừa xảy ra đều là ảo giác của y, gió thổi toàn thân sũng nước của y làm y lạnh run cả người.

Y nhìn chằm chằm vào tay mình, lại phát hiện sợi tóc quấn trên ngón tay trỏ đã không thấy đâu nữa.
Rõ ràng đó không phải là thứ thuộc về y, nhưng không biết tại sao Thích lại cảm thấy hơi mất mát trong lòng, tựa như vừa mất miếng thịt nơi tim, làm mỗi lần tim đập đều cảm thấy có chút đau đớn.
Cái bóng kia —— cái người kia, thật sự không xuất hiện thêm lần nào nữa.

Thích Không cũng không còn bị ác mộng quấn thân, mỗi khi nhắm mắt cũng không còn nghe thấy tiếng người nọ thổi khí vào tai y nữa, dục vọng của y cũng không còn bị khiêu khích liên tục như trước.

Y đã có thể tiếp tục kiếp sống thanh đăng cổ Phật* của mình, bình tĩnh mà chờ đợi hai ngày sau thụ giới.
(*Thanh đăng cổ Phật: Thành ngữ tiếng Hán bắt nguồn từ tác phẩm "Hồng Lâu Mộng", nghĩa là đèn dầu với tượng Phật cổ xưa, ý chỉ kiếp sống tịch mịch nơi cửa Phật.

- Theo Baidu.)
Nhưng mà, cũng không hẳn là như vậy.

Không có cái bóng ấy quấy rầy, y quỳ gối trên đệm bồ đề, trái lại càng thêm lo lắng bất an.

Y bèn tìm cớ ra ngoài, tìm kiếm khắp cả bờ suối đêm qua, cũng lục soát khắp nơi từ trong ra ngoài ngôi chùa.

Cuối y dừng lại trước gian phòng dưới tán cây ngân hạnh, mờ mịt mà đứng đó.
Sư trụ trì quét đống lá vàng rụng đầy đất, Thích Không đi tới nhận lấy cây chổi, cúi đầu tiếp tục quét đất.

Sư trụ trì chợt hỏi y: "Cuối cùng cũng chịu ra khỏi điện phật rồi?" Thích Không gật gật đầu, đột nhiên hỏi một câu: "Trụ trì, gian phòng này trước đây có ai ở hay không?"
"Kể từ ngươi xuống núi thì không còn ai ở nữa." Sư trụ trì ngồi xuống thềm đá nghỉ ngơi, tán gẫu với y mấy câu, "Ngươi xuống núi đã làm những gì? Vẫn quyết định quay lại hay sao?"
"Ta..." Thích Không há miệng, nhưng vẫn không sao nhớ được mình muốn nói gì.

Y nghi hoặc mà nhíu mày, dường như y đã thật sự gặp được ai đó, làm chuyện gì đó, nhưng trong chốc lát y lại không nhớ nổi, đoạn hồi ức kia như bị phủ một tấm mà che mỏng manh, mông lung mơ hồ.

Sư trụ trì nghỉ mệt đủ rồi bèn đứng lên nói với y: "Ngày mai nữa là thụ giới rồi, từ đó về sau, ngươi đã trở thành một hòa thượng chân chính.

Tuy nhiên trước đó ngươi vẫn có thể suy nghĩ kỹ càng, xem bản thân mình rốt cuộc là muốn làm gì, tin vào điều gì."
"Đúng rồi, quét sạch chút nhé, cái này cũng tính là một loại tu hành." Sư trù trì dặn dò một câu rồi xoay người đi mất.

Đến tối Thích Không vẫn ở lại điện phật.

Nhưng điểm khác biệt là lúc trước y đến đây vì tránh né ác mộng, còn bây giờ, y lại có hơi thấp thỏm chờ mong xem cái bóng kia có xuất hiện nữa hay không.

Nhưng mà y lại không chờ được, vì mất ngủ mấy ngày liền mà lần này y lại sơ ý ngủ quên mất, khi mở mắt ra trời đã tờ mờ sáng, trong cơn mơ nặng nề vừa rồi, vẫn không có ai gọi y hai tiếng "Hòa thượng", khiến y đắm chìm trong tình dục như trước.
Hắn cúi đầu quỳ gối trước mặt sư trụ trì, lần nữa cạo đầu.

Dao cạo vững vàng lướt qua da đầu y, cạo sạch chút tóc con mới mọc của y.

Trong đầu Thích Không chợt lóe một đoạn hồi ức ngắn, dường như đã từng có ai khác giúp y cạo đầu, y nằm trên đùi người kia, có hơi lo lắng sợ sệt.

Nhưng đoạn hồi ức này chỉ thoáng qua một chút làm y cứ cảm thấy hoang mang khó hiểu.
Một nén nhang đã châm được lửa, giơ ra trên đỉnh đầu y.

Các sư huynh đệ quỳ gối trong điện đang tụng kinh cho y.

Sư trụ trì hỏi y: "Thích Không, ngươi có chấp nhận từ bỏ mọi chấp niệm, một lòng cung dưỡng chư Phật hay không?" Giọng nói kia văng vẳng trên đỉnh đầu y như vọng đến từ một nơi rất xa
Có thể là do quá mức căng thẳng, Thích Không muốn nói chuyện nhưng lại không nói được tiếng nào.

Y nắm chặt chuỗi hạt trong tay, ngón tay lún vào giữa các hạt châu bị sợi dây siết lại.
Y bỗng nhiên giật mình, cúi đầu nhìn xuống chuỗi tràng hạt trong tay.

Trên đó có quấn một sợi tóc đen, đuôi tóc nhòn nhọn cọ vào lòng bàn tay y.

Làn gió thổi đến như khẽ thở dài, y đột ngột quay đầu lại, nhìn về phía cửa điện không một bóng người.
Vì động tác của y mà các sư huynh đệ chung quanh đều nhìn y với ánh mắt khó hiểu.

Y quay đầu lại, nhìn về phía sư trụ trì, cố gắng lựa lời giải thích, mà trụ trì lại hạ nén hương trên đầu y xuống, đưa cho y.
"Dâng xong nén hương này rồi đi đi, cầu Phật tổ phù hộ cho ngươi."
Thích Không há miệng, rốt cuộc hỏi: "Phật tổ sẽ phù hộ ư?"
"Đương nhiên." Trụ trì vỗ nhẹ cái đầu trọc lốc của y, "Đi tìm điều mà ngươi tin, tìm thứ mà ngươi theo đuổi.

Chỉ cần là quyết định do chính ngươi đưa ra, Phật Tổ sẽ không trách tội."
Thích Không mím chặt môi, thành kính quỳ lạy, dâng hương, sau đó đứng lên khỏi đệm bồ đề, chắp tay trước ngực cúi đầu thật thấp trước sư trụ trì.

Trụ trì cũng chắp tay đáp lễ, nói: "A di đà phật."
Y quay người, vững vàng đứng trước ngưỡng cửa điện phật, hít sâu một hơi, cất bước đi ra ngoài.
Trong nháy mắt ấy y chợt nghe thấy tiếng gió thổi qua rừng cây, một cái tên hiện ra trong lòng y.

Y bật thốt lên hai tiếng: "Hạ Cẩm."
"Hạ Cẩm..." Y quay lưng về phía điện phật, lần nữa gọi ra cái tên này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.