Hoan Hỉ Phật

Chương 16: 16: Phiên Ngoại Halloween





Nơi rừng sâu núi thẳm, trong ngôi miếu hoang phế mọc đầy cỏ dại, cột nhà gỗ mục kẽo kẹt vang vọng, tượng Phật mi lành lành mắt thiện đã tróc mất nước sơn, màu sắc loang lổ.

Thích Không đặt hành lý xuống một bên, trước tiên quỳ xuống bái lạy tượng Phật mấy cái mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, trải xuống đất một tấm chiếu để nằm.
Nghe đồn cái miếu hoang này có hồ yêu thường xuyên dụ dỗ người qua đường, Thích Không đi ngang qua thôn trang dưới núi, tình cờ nghe được lời đồn đãi trong thôn bèn đổi đường đến đây tìm hiểu thực hư.

Trong miếu bám đầy bụi bẩn, y đến bên cái giếng lấy nước muốn lau sơ cái bàn thờ Phật một chút, đang xách thùng nước vừa quay người lại thì chợt thấy một cái bóng màu đỏ lóe lên, trốn vào sau cây cột trong miếu.

Y theo bản năng mà đá một cục đá về phía cây cột, "Bốp" một tiếng, y trông thấy cái bánh lương khô của mình lăn ra từ sau cây cột.
Y đi tới, phát hiện có một con hồ ly nhỏ màu lông đỏ rực đang trốn sau cây cột, trong miệng nó còn ngậm túi lương khô của y, vô cùng đáng thương mà mà co ro thành một cục.

Thích Không không chút chần chờ ngồi xổm xuống, chậm rãi đưa tay ra, tiểu hồ ly tội nghiệp nhả túi lương khô ra, nghẹn ngào kêu một tiếng, lăn khỏi chỗ trốn co bốn cái móng vuốt nhỏ lên, khoe cái bụng mềm mại xù lông của mình ra trước mắt hòa thượng.

Thấy hòa thượng vẫn không có động tĩnh gì, nó vươn móng vuốt nhẹ nhàng khều ngón tay y, uốn éo người, Thích Không chớp mắt mấy cái, đặt tay lên bụng hồ ly trên mà xoa xoa vuốt lông cho nó.

Hồ ly dưới tay y ngoan ngoãn híp mắt lại, lỗ tai cũng dịu ngoan mà rũ xuống, cái đuôi bông xù xoã tung quét tới quét lui trên mặt đất đầy bụi bẩn.

Thích Không không nhịn được mà cười cười, nếu như đây đúng là con "Hồ ly tinh" mà người trong thôn nói thì đúng là dụ người thật đấy.

Tiểu hồ ly bỗng nhiên duỗi vuốt ôm lấy tay y, sau đó nghiêng người đè tay y lại, cái miệng nhòn nhọn khẽ ủi mấy miếng bánh rơi trên mặt đất, đôi mắt trong trẻo rất có nhân tính mà dõi theo y, dường như đang đòi "Thù lao" vuốt lông của nó, Thích Không gãi gãi cái bụng xẹp lép của nó, cười nói: "Ăn đi."
Đôi mắt của tiểu hồ ly lập tức cong lên, nó há miệng một cái, nhưng không phải cắn cái bánh mà là cổ tay của Thích Không.

Nó cắn không sâu lắm, chỉ là cái răng bén nhọn đâm thủng da y, cảm giác đau đớn đột ngột xuất hiện làm Thích Không lập tức ngất xỉu, lúc mở mắt ra, trước mắt y không còn là con hồ ly nho nhỏ, dưới tay y cũng không còn mớ lông xù mềm mại, một thanh niên toàn thân chỉ khoác một cái khăn vải voan ngồi ngay trước mặt y, làn da trắng mịn không che đậy dán vào lòng bàn tay Thích Không.
"Đa tạ tiểu sư phụ đã chiêu đãi." Thanh niên liếm liếm vết máu trên răng nanh, hai cái tai hồ ly trên đầu vui vẻ mà run run mấy cái, đôi mắt hồ ly khẽ cong, "Ta sẽ ăn ngươi thật ngon miệng."
Có lẽ là do răng nanh của hồ ly cóp độc, Thích Không vận không nổi chút nội lực nào, ngược lại còn cảm thấy một luồng hơi nóng càn quét tiến vào kinh mạch của y khiến y khó thở.

Hồ ly dựa sát vào người y, chóp mũi cọ xát lên cổ y, ngửi hai phát rồi thè lưỡi như rửa sạch con mồi mà liếm láp làn da của y, hai cái lỗ tai xù lông quét tới quét lui dưới mũi Thích Không.

Y nín thở, tập trung tinh vào hàm răng bén nhọn đang đặt bên huyết quản mình, lo lắng đề phòng mà sợ con yêu quái sẽ cắn đứt họng y, uống máu tươi của y.


Nhưng đau đớn trong suy nghĩ của y lại không hề xuất hiện, hồ ly liếm một đường từ cổ lên đến cằm y, đối diện với đôi mắt màu hổ phách của tiểu hồ ly, hắn chợt cười rộ lên, Thích Không bị nụ cười của hắn câu đến mất hồn, đầu lưỡi mềm mại còn vương chút mùi máu tanh lập tức chui vào giữa hai cánh môi.
Hồ ly như muốn nuốt luôn lưỡi y, hắn ngậm đầu lưỡi y mà mút vào, răng nanh cọ rách môi y, tiêm vào người y chất độc khiến y cảm thấy nóng đến váng đầu.

Gương mặt xinh đẹp tinh xảo đến không giống nhân loại của hồ ly khuếch đại trước mắt y, y cảm thấy bản thân như bị cặp mắt yêu mị kia câu hồn phách đi mất, hắn muốn niệm kinh nhưng môi lưỡi lại bị hồ ly bắt giữ, đầu óc y đã loạn thành một mớ, không nhớ nổi mấy câu kinh Phật.
Nhiệt độ nóng đến bốc hơi khuếch tán đến từng ngóc ngách trong thân thể y, y cảm thấy mình như đang bị liệt hỏa dưới địa ngục thiêu cháy, mà thứ duy nhất có thể cứu y chính là da thịt trắng mịn đang dán sát trên người y.

Hắn vô thức ôm chặt lấy người đang đè lên mình nhằm nhận được chút mát mẻ, một đôi tay hơi lạnh chợt chạm đến nơi nóng bỏng nhất trên người y, y run lên một cái, thở ra một hơi nóng như lửa.
Mà đôi tay ấy cũng chẳng an ủi y được chút nào, chỉ có thể coi như y đang uống rượu độc giải khát.

Thứ cực nóng của y dưới bàn tay kia lại càng trở nên nóng bỏng, căng đến đau đớn làm bụng dưới y cũng co giật theo, kích thích lạ lùng từ từ dâng trào từ nơi bàn tay kia đang nắm lấy, hồ yêu rút lưỡi ra khỏi hàm răng đang cắn chặt của y, nơi đầu lưỡi còn vương sợi chỉ bạc liếm lên môi rồi lên da y, trượt một đường xuống dưới, để lại vệt nước ẩm ướt kéo dài từ cằm tới yết hầu, từ lồng ngực xuống tới cơ bụng, rồi thẳng tiến vào trong quần y.
"Ta muốn ăn ngươi." Hồ ly nghiêng đầu, nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa.
Hắn há miệng ngậm lấy thứ kia của hòa thượng, khoang miệng ẩm ướt ấm áp bao lấy dương v*t đứng thẳng, răng nanh nguy hiểm mà cọ lên thứ yếu đuối nhất của y.


Thích Không mạnh mẽ thở hổn hển mấy cái, đầu óc y đã hoàn toàn trống rỗng, tựa như tất cả hồn phách đều tập trung vào một chỗ, nơi đó bị ngậm lấy, nó bị mút vào, nó nóng rẫy, nó phồng to, nó cứng ngắc, nó đau đớn, nó đang nảy lên, đập từng hồi như nhịp tim của y, chiếc lưỡi của hồ ly nhẹ lướt qua nó rồi đột nhiên mút một cái, Thích Không cảm thấy tim mình cũng ngừng đập vào khoảnh khắc ấy, có cái gì đó bắn ra từ nơi đó của y, trong giây lát y chợt nghĩ liệu đây có phải là cách mà hồ yêu dùng để hút đi linh hồn của người khác hay không.
Lúc Thích Không lấy lại tinh thần cũng nhận ra mình thật sự vẫn chưa phải đi gặp Phật Tổ hay xuống địa ngục, trái tim của y vẫn đang đập loạn, linh hồn vẫn còn nằm trong thân thể y, hồ yêu lại nhanh chóng rướn người tới liếm lưỡi y, môi lưỡi của hắn còn vương chút vị tanh mặn khác với máu tươi.

Y đối diện với đôi mắt của hồ yêu, cặp mắt kia như câu mất hồn phách của y, làm tim đập lạc một nhịp, thứ vừa mới bắn ra lại lần nữa nảy lên.
"Tiểu sư phụ, ngươi có biết hồ yêu ăn gì không?" Thanh niên hỏi hắn.
Thích Không ngẩn ra nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến mức thanh niên lại cong mắt cười nói, "Ăn tinh khí của con người đó." Tay hắn tuốt một cái từ trên xuống dưới cái thứ đã cương lên một nửa của y, "Chính là ăn ở đây nè."
Tầm mắt Thích Không theo lời nói của hồ ly mà dời xuống hạ thân của mình, ngón tay thon dài của hắn nắm chặt lấy côn th*t đã sưng đỏ, như thổi sáo mà ấn ấn mấy cái, sau đó nhấc eo để nó cọ lên gò mông non mềm của mình.

Hòa thượng nín thở, nhìn hồ yêu thò một tay ra sau, tách hai cánh mông lộ ra miệng huyệt ở giữa.
"Xuỵt...!Đừng sợ, tiểu sư phụ." Hồ yêu cười nói, "Chỗ này của ta không có mọc răng đâu."
Không chỉ không có răng, mà lúc nơi đó của hồ yêu nuốt vào côn th*t của Thích Không, thậm chí y còn tưởng ấy chính là lối vào chốn cực lạc.

Y nên vì suy nghĩ khinh nhờn Phật Tổ của mình mà niệm câu A Di Đà Phật, nhưng khi há miệng ra y lại chỉ có thể phả ra từng luồng hơi thở ấm nóng đượm mùi tình dục.

Thịt non mềm hơn ấm hơn cả đôi môi kia nuốt trọn lấy y, hồ yêu ngồi trên người y mà nhấp nhô lên xuống, cái đuôi xù theo mông hắn mà lay động lên xuống đánh lên cánh tay y, y vươn tay tóm lấy gốc đuôi hắn, ngón tay luồn vào giữa đám lông xù mềm mại.


Khoái cảm đáng sợ nhanh như tia chớp từ bụng dưới vút thẳng lên đỉnh đầu y, y khó khăn mà thở dốc, cố gắng bảo vệ tâm mạch của bản thân trong cơn kích tình cực đại.
Nhưng vô dụng, trái tim của y vẫn bị hồ yêu quyến rũ mị hoặc bắt lấy, tùy ý mà chơi đùa trong tay.

Hắn hôn lên môi y, gặm cắn y, ngấm ngầm chiếm trọn y, bằng môi lưỡi ẩm ướt mềm mại, bằng đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách, bằng đôi tay linh hoạt, bằng hậu huyệt chặt chẽ ấm nóng, dẫn y rơi vào chốn cực lạc ngày càng cách xa Phật Tổ, hắn không ngờ liệt hỏa nơi địa ngục lại khiến người ta cảm thấy sung sướng đến run rẩy.
Y đã phó thác linh hồn mình cho yêu tinh sa đọa quyến rũ này.
"Đa tạ đã chiêu đãi." Hồ yêu của y cũng chấp nhận món quà thành kính này.
"...!Ngươi đang làm gì đó?" Hạ Cẩm mơ mơ màng màng tỉnh lại trong lồng ngực Thích Không, sờ lên bàn tay đang vò rối tóc hắn.
"Ta đang tìm lỗ tai của ngươi." Hòa thượng nghiêm túc giải thích.
"Cái gì?" Hạ Cẩm tự sờ lên lỗ tai của mình, "Hôm qua ngươi cắn rớt lỗ tai của ta rồi ư?"
"Ngươi." Thích Không dừng một chút, "Ngươi có phải là hồ ly tinh không?"
Hạ Cẩm chớp chớp mắt rồi đột nhiên cười thành tiếng, bắt lấy tay Thích Không kéo ra phía sau lần mò.
"Vậy sao ngươi không thử tìm cái đuôi hồ ly của ta đi, tiểu hòa thượng?"
======Toàn văn hoàn======.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.