Hoán Hồn - Uất Doãn

Chương 30: C30: Ai Dồn Ép?



Buổi tối trước hôm chủ nhật một ngày, Thẩm Cơ Uy ngồi trên giường nhìn laptop của Giang Mễ mà trầm tư rất lâu. Ngón tay cậu dí chuột muốn click đặt hàng mấy lần, song vẫn không thể thoát nổi do dự. Cuối cùng cân nhắc lợi hại thêm vài ba phút, Thẩm Cơ Uy hạ quyết tâm mua đồ về trước rồi sử dụng thế nào thì tính sau.

Thuốc kích thích hen suyễn, bộ dụng cụ tháo lắp phanh xe, thuốc gây tiêu chảy liều lượng mạnh...

Chỉ trong vòng hai mươi phút, hầu như các trang web bán đồ độc hại đều được Thẩm Cơ Uy vừa niệm phật vừa lướt sạch qua một lượt.

...

Đúng hẹn vào cuối tuần, Thẩm Cơ Uy và Giang Thuỵ cùng nhau trở về biệt thự nhà họ Giang một chuyến.

Thẩm Cơ Uy nhân lúc Giang Thuỵ không chú ý giấu hết túi đồ vào cốp sau.

Giang Thuỵ lái xe đón Tô Noãn Khiết, lúc bọn họ đến nơi vừa vặn vào giờ cơm trưa, cửa biết thự đã sớm mở rộng, Giang Thuỵ quen đường quen nẻo lái thẳng xe vào gara. Thẩm Cơ Uy đợi Giang Thuỵ lẫn Tô Noãn Khiết xuống xe liền cố tình rút điện thoại trong túi mình ném lên ghế, sau đó mới chỉnh lại quần áo theo chân bước xuống.

Quản gia Lâm Mặc đang tưới cây ngoài vườn thấy Giang Thuỵ đang đi tới lập tức dừng động tác, nở nụ cười hoà ái nói: "Cậu chủ, lâu rồi mới thấy cậu về nhà."

Thẩm Cơ Uy đối với người lớn tuổi luôn theo phản xạ tỏ thái độ lễ phép, đáp lời Lâm Mặc xong liền nghiêng đầu nhìn sang Giang Thuỵ.

Sắc mặt người đàn ông rất bình thản, không hề lên tiếng.

Đột nhiên Tô Noãn Khiết lên cơn ôm chầm lấy cánh tay cậu.

Thẩm Cơ Uy đen mặt nói: "Không buông ra thì khỏi cần vào nhà."

Tô Noãn Khiết nêu lí do: "Nhìn thấy chúng ta tình cảm tốt em nghĩ chú Giang sẽ hài lòng..."

"Ông ta có hài lòng hay không chẳng liên quan gì đến tôi."


"Nhưng mà..."

"Buông tay."

Ngữ điệu Thẩm Cơ Uy rất lạnh nhạt, Tô Noãn Khiết mím môi, bị Lâm Mặc và Giang Thuỵ đứng bên cạnh dòm ngó rốt cuộc cũng biết xấu hổ mà buông tay ra.

Bọn họ xuyên qua khu vườn đầy ắp hoa cỏ được chăm sóc tỉ mỉ tiến đến cửa lớn nhà họ Giang. Cửa vừa mở, đập vào mắt ba người chính là cảnh tượng hoà hợp đến không thể hoà hợp hơn.

Cả gia đình Giang Bằng Kiều vẫn luôn êm đềm hạnh phúc như trước, chỉ là hôm nay còn có thêm con rể tương lai đến thăm, bầu không khí tưởng chừng được nhuộm thêm một màu tươi rói mới, từ ghế sô pha chính giữa đại sảnh vọng ra bên ngoài toàn là những tiếng trò chuyện nói nói cười cười hết sức vui vẻ, đâm cho lỗ tai Thẩm Cơ Uy âm ỉ đau nhói.

Dù đã từng trông thấy, đã từng trải nghiệm, nhưng không lần nào là Thẩm Cơ Uy không sinh ra loại cảm xúc bất bình mãnh liệt thay cho Giang Thuỵ.

Cùng là con cái, cho dù chẳng phải một mẹ sinh ra nhưng chung quy đều là máu mủ ruột thịt của Giang Bằng Kiều. Ông ta yêu thương cưng chiều Giang Mễ và Giang Linh Lâm hết mực, liệu có bao giờ ngoảnh lại nhìn xem Giang Thuỵ và Giang Diệp Khê đang phải trải qua một cuộc sống ra sao, bọn họ cảm thấy thế nào?

Giang Thuỵ càng tỏ ra không để tâm, Thẩm Cơ Uy càng thêm phẫn nộ thay hắn.

Người ngồi trên ghế chưa ai phát hiện ra sự xuất hiện của bọn họ, cho đến lúc Giang Ngạn Doanh trong một bộ quần áo ở nhà đơn giản từ trên lầu bước xuống, mặt mày không hề vướng chút phấn son nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét nhu hoà rõ ràng trên người bà, so sánh với Triệu Minh Nguyệt trẻ trung mỹ lệ chẳng hề thua kém một phân, ngược lại khí chất tao nhã toả ra từ trong xương cốt gần như là ăn đứt mọi ánh nhìn.

Bà dịu dàng kéo gần khoảng cách với Thẩm Cơ Uy: "Tiểu Thuỵ, về nhà sao không nói trước với cô một tiếng? Cô cứ tưởng hôm nay con còn bận việc nữa chứ."

Xem nhẹ tầm mắt bỏng rát chiếu từ phía sô pha, Thẩm Cơ Uy nhẹ giọng đáp: "Mấy ngày qua cháu không có nhiều thời gian, nên muốn tranh thủ dịp này về thăm cô một chuyến."

"Diệp Khê đâu?" Giang Ngạn Doanh ngó trái ngó phải.

"Diệp Khê đang công tác ở nước ngoài, tháng sau mới về được."


"Thằng bé này, đi xa cũng chẳng thèm nhắn với cô nó tiếng nào cả." Giang Ngạn Doanh mở miệng trách cứ, song đáy mắt lại mềm mại như nước, "Ba đứa đến phòng khách ngồi đi, cơm canh cũng sắp chín rồi, khi nào xong cô gọi."

Triệu Minh Nguyệt chen lời: "Tính ra đây là lần đầu tiên Giang Thuỵ dẫn Noãn Khiết về ra mắt gia đình, thêm cả chuyện tốt của Linh Lâm là Kiến Trinh, cũng coi như niềm vui được nhân đôi rồi."

Tô Noãn Khiết ngại ngùng nép sát bên người Thẩm Cơ Uy: "Dì Triệu đừng nói thế, lần này còn đến là nhờ chú Giang ngõ lời, không phải ra mắt như mọi người nghĩ đâu ạ."

Giang Bằng Kiều thoải mái vắt tay sau ghế: "Cháu không cần khiêm tốn, quan hệ của hai nhà ta bên ngoài tuy không phô trương gì nhiều, nhưng ai nấy cũng đều ngầm hiểu cháu là người phụ nữ xứng đáng đứng nhất để bên cạnh Giang Thuỵ, bữa cơm hôm nay hoàn toàn là điều cần thiết."

Khuôn mặt Giang Thuỵ lạnh như băng.

Thẩm Cơ Uy cũng cảm nhận được điều khác thường, cậu vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Giang Ngạn Doanh sau đó trực tiếp kéo Giang Thuỵ tiến đến ghế sô pha ngồi xuống.

Bị vị "hôn phu" trên danh nghĩa bỏ lơ, biểu tình Tô Noãn Khiết nhất thời trở nên cực kì khó coi.

Giang Ngạn Doanh liếc cô một cái: "Cháu cũng ngồi nghỉ ngơi đi."

"Không cần đâu ạ." Tô Noãn Khiết thu lại cảm xúc không vui trên mặt, thân thiết níu tay áo Giang Ngạn Doanh, "Để cháu vào bếp giúp cô một tay nhé?"

"Cháu có làm được không?"

"Cháu cũng thường hay học nấu vài món sở trường cho bố thưởng thức, cam đoan sẽ không làm vướng víu tay chân cô đâu."

Giang Ngạn Doanh nửa tin nửa ngờ gật đầu đồng ý.

Giang Bằng Kiều đánh giá người con trai xa lạ đối diện trên dưới một lượt, bâng quơ nói: "Ngân Châu có nói với bố gần đây con vừa thuê một trợ lý làm việc rất nhanh nhạy tháo giác, là cậu ta à?"


"Nhắc đến chuyện trợ lý, vậy chị ta có sẵn tiện kể với ngài nội dung cuộc họp mấy hôm trước không?" Thẩm Cơ Uy không trả lời, chỉ tuỳ ý hỏi ngược lại.

Giang Bằng Kiều ho nhẹ cho qua chuyện: "Hôm nay là ngày họp mặt gia đình, chuyện công việc chúng ta sẽ nói sau, tránh làm mọi người mất hứng."

Thẩm Cơ Uy cười lạnh trong lòng. Còn không phải ngài là người khởi xướng trước sao? Nói động đến con dâu rượu liền đánh trống lảng à?

"Anh hai." Giang Linh Lâm diện một chiếc váy màu vàng nhạt xinh đẹp như công chúa, cô cười rạng rỡ nắm lấy tay bạn trai mình, "Anh ấy tên Từ Kiến Trinh, anh hai thử nhìn xem em lựa bạn trai có chuẩn xác hay không?"

Lời lẽ hướng về Thẩm Cơ Uy, nhưng Giang Thuỵ ở bên cạnh lại nâng tầm mắt.

Tiêu cự hắn xoáy vào người Từ Kiến Trinh, đạm mạc lại vô tâm, hoàn toàn chẳng có dự định đưa ra ý kiến.

Đương nhiên Thẩm Cơ Uy trong thân thể hắn sẽ không làm thế, cậu thật sự tập trung quan sát Từ Kiến Trinh.

Đẹp trai cao ráo, khí chất sạch sẽ, lúc chăm chú nhìn Giang Linh Lâm đáy mắt luôn chất chứa sự cưng chiều. Nếu như Giang Thuỵ có lưu lại dù chỉ là nửa điểm quan tâm dành cho người em gái này, trong lòng hắn chắc chắc sẽ chấp nhận giao phó.

Triệu Minh Nguyệt nhấp một ngụm trà, đột nhiên hỏi: "Giang Thuỵ, cậu cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, tính khi nào cho Noãn Khiết một danh phận chính đáng?"

Ngay khi Thẩm Cơ Uy còn chưa kịp suy nghĩ nên đáp lời thế nào, bàn tay đang đặt trên đùi của cậu bất ngờ bị người ta nắm lấy, ngón tay hữu lực viết vào một dòng chữ.

Thẩm Cơ Uy cẩn thận cảm nhận, tiếp đó sắp xếp ngôn từ: "Chuyện hôn nhân tôi có thể tự mình quyết định. Cưới ai, khi nào cưới, không tới lượt cô chỉ đích danh."

Bị đáp trả thẳng thừng nhưng Triệu Việt Nghiên vẫn giữ được vẻ khoan thai: "Từ lúc Bằng Kiều tuyên bố với bên ngoài về mối quan hệ yêu đương của cậu và Noãn Khiết, nhà họ Tô ít nhiều cũng đã giúp đỡ chúng ta trong phương diện làm ăn, hiện tại cậu không thể nói lật là lật như vậy được."

"Năm đó người đề nghị liên hôn là chủ tịch Giang, nhà họ Tô giúp đỡ cũng chỉ duy nhất chủ tịch Giang, ở đây không ai có quyền ép buộc tôi làm bất cứ điều gì cả." Lòng bàn tay bị cào rất nhột, Thẩm Cơ Uy cố gắng trấn tĩnh nói, "Nếu hai người thật sự gấp gáp như vậy, chi bằng cứ để Giang Mễ đến thay."

Giang Mễ không ngờ Thẩm Cơ Uy sẽ nhắc tên mình, nhất thời khuôn mặt trắng xanh lẫn lộn: "Anh, chuyện này không đem ra đùa được đâu."

Giang Bằng Kiều: "Người Noãn Khiết yêu là con, làm sao có thể để Tiểu Mễ đứng ra cưới hỏi được?"


"Dù gì cũng chỉ vì lợi ích, gả cho người nào quan trọng lắm sao?"

Giang Thuỵ từng kể với cậu, quan hệ người yêu với Tô Noãn Khiết là do Giang Bằng Kiều cố ý áp đặt lên người hắn từ nhiều năm trước. Khi đó vị thế của Giang Thuỵ ở công ty còn chưa vững chắc, đấu không nổi Giang Bằng Kiều, cho nên những chuyện cỏn con như hi sinh tình cảm dư thừa hắn chớp mắt đã thoả thuận cho qua.

Hôn nhân chính trị trong thế giới của bọn họ đã không còn xa lạ gì, cho dù lúc ấy Giang Thuỵ không chấp nhận Tô Noãn Khiết, thì ngày sau cũng có Tô Tiểu Khiết, Tô Tiếu Khiết tiếp tục xuất hiện mà thôi. Hơn nữa treo trên mình danh nghĩa đã có người yêu, Giang Thuỵ sẽ tiện thể tránh được việc om bướm vây quanh, điều đó đối với kiểu người ngại phiền phức như hắn không có gì không tốt.

Đấy là một phần tâm tư cam chịu duy nhất của Giang Thuỵ trong vòng xoay phức tạp này, hắn cũng đã sớm nói rõ với Tô Noãn Khiết. Hắn chưa từng dựa vào sự giúp đỡ của nhà họ Tô để phát triển như ngày hôm nay. Cuộc hôn nhân mã ngoài kia nếu hắn mở miệng nói không chấp thuận, đừng hòng có ai lên án được hắn.

Nhà họ Tô, đặc biệt là Tô Noãn Khiết càng hối thúc, hắn sẽ càng muốn sớm ngày rũ bỏ tầng phiền phức này đi.

Thẩm Cơ Uy đề nghị để Giang Mễ đến thay tất nhiên không phải hoàn toàn vì đùn đẩy trốn tránh, cậu thừa biết, nếu như bản thân Giang Mễ không đồng ý, thương yêu con trai như Triệu Việt Nghiên và Giang Bằng Kiều sẽ chấp nhận hi sinh hạnh phúc cả đời cậu ta sao?

Công cụ liên hôn là Giang Thuỵ, Giang Mễ mới đúng là đầu quả tim của bọn họ.

Nhưng câu nói của cậu đã đánh trúng xương cụt của Triệu Việt Nghiên, thành công ngăn chặn mấy lời lý luận sắc bén tiếp theo của cô ta.

Khuyên nhủ nhỏ nhẹ không được, đánh đập lớn tiếng cũng chẳng xi nhê, nội tâm của Triệu Việt Nghiên và Giang Bằng Kiều đều không hẹn mà cùng nhau chùng xuống.

Nếu như hiện tại Giang Thuỵ tuyên bố một tiếng huỷ hôn, bọn họ thậm chí còn chẳng làm gì được hắn, nhưng quan hệ với nhà họ Tô khẳng định sẽ nát bét.

Tuy rằng nền móng của Giang thị rất cứng cáp, song thực tế ngay tại giờ phút này hơn phân nửa đều là do Giang Thuỵ gồng lưng chống đỡ. Cái danh chủ tịch của Giang Bằng Kiều nếu thực sự đem ra so sánh, quyền hành thu được chưa chắc đã bì kịp với hắn, cho nên ông ta cần xác lập rất nhiều mối quan hệ để củng cố.

Nhưng Giang Bằng Kiều đã triệt để sai lầm khi cho rằng Giang Thuỵ tính cách lập dị lạnh lùng sẽ không để tâm bản thân cưới người nào, lại càng sai lầm hơn khi có suy nghĩ suốt thời gian qua Tô Noãn Khiết ít nhiều cũng đã lay động được trái tim đã sớm đông cứng của hắn.

Ông ta làm sao biết được, trái tim ấy nhiều năm qua đã bị thứ gì làm cho chai sạn, bị móng tay của ai bấu víu, bị đao súng của ai mài mòn.

Ông ta chỉ thấy được Giang Mễ ngày đêm thức khuya đọc sách, Giang Linh Lâm ngã vào bụi gai sẽ đau đớn nhường nào, chỉ riêng bóng dáng cô độc gầy yếu của Giang Thuỵ năm xưa ôm lấy thân thể lạnh ngắt của mẹ vào lòng gào thét thảm thương, Giang Diệp Khê tâm lý vụn vỡ bệnh tật triền miên, lại chưa từng thử giang tay bao bọc lấy hắn, sờ tóc nói một câu an ủi với y.

Một người bố, nếu như không đảm đương nổi chức trách của mình, lấy tư cách gì để ép buộc con cái báo ơn, phục tùng tư lợi riêng của bản thân?

Giang Thuỵ năm ấy chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi, bị chính gia đình mình dồn ép tới bước đường cùng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.