Hoán Hồn - Uất Doãn

Chương 44: C44: Đại Gia Tiêu Tiêu



Tiếng chuông điện thoại reo in ỏi khắp phòng, thời gian đã qua năm phút mà cái đồng hồ báo thức hình người bên kia vẫn chưa chịu buông tha cho Thẩm Cơ Uy, bất đắc dĩ đương sự đành uể oải chống trán ngồi dậy, còn chưa nhìn xem là ai gọi tới đã mơ mơ màng màng ấn nút nghe.

Bên tai lập tức vang lên giọng nói quen thuộc của Dung Bạch: "Tiêu Tiêu yêu dấu, tôi về lại trường rồi nè, chúng ta gặp nhau đi!"

"Tiểu Bạch?" Thẩm Cơ Uy cơ hồ tỉnh ngủ hơn phân nửa, làu bàu nói, "Mấy giờ rồi..."

"Cậu mới thức à?" Giọng Dung Bạch kèm theo bất lực, "Hơn mười một giờ sáng, mặt trời chiếu tới mông rồi đó, mau dậy đi tổ tông ơi!"

Mười một giờ...

Mười một giờ rồi?!

Thẩm Cơ Uy thoắt cái đã mở mắt, giống hệt như chú Kangaroo đỏ bị dẫm trúng đuôi, vội vàng bấm mở lịch trình của Giang Tử Đằng mà mình mới chụp ra xem thử, đến lời cằn nhằn liên tục của Dung Bạch vẫn còn đang văng vẳng từ trong loa cũng tạm thời bỏ sang một bên.

"May quá, hai giờ chiều mới hạ cánh, vẫn còn kịp." Sau khi bỏ điện thoại xuống, cậu thở phào vỗ ngực.

"Cái gì hai giờ chiều hạ cánh?"

Lúc này Thẩm Cơ Uy mới nhớ đến mình còn chưa ngắt cuộc gọi, gấp rút cầm máy lên giải thích: "Có một con heo bự sắp từ trên máy bay rớt xuống, một tiếng nữa tôi đến kí túc xá tìm cậu, hai giờ chiều còn phải đi bắt heo."

Dung Bạch: "..."

Cậu sẽ không ngu ngốc mà đi hỏi heo là ai, nếu không Thẩm Cơ Uy ngon chớn chắc chắn sẽ ngồi kể lể thêm một khúc thời gian bữa. Bụng Dung Bạch đã sớm đói kêu ồm ộp rồi, hết sức am hiểu mà nhanh chóng kết thúc đề tài này đúng lúc: "Thôi, cậu mau thay đồ đi, lát nữa gặp nói sau."

Quả nhiên ở đầu dây bên kia âm thanh liếng thoắng của Thẩm Cơ Uy đã bị mắc nghẹn lại.

Cậu tốn mất hai mươi phút để chuẩn bị, quần áo đồng bộ nguyên cả cây đen, mũ lưỡi trai cùng khẩu trang cũng đen nốt. Khoác ba lô lên một bên vai, Thẩm Cơ Uy bình tĩnh đi xuống lầu, trước khi ra khỏi nhà rất muốn ôm Hướng Dương xoa xoa vài cái.

Thẩm Cơ Uy vừa di chuyển vừa khẽ khàng gọi tên Hướng Dương, lúc đi ngang sô pha ngoài phòng khách thì chợt nghe ngao một tiếng, bước chân cậu tức khắc sựng lại.

Cảnh tượng bên trong khiến Thẩm Cơ Uy nhìn đến có chút thẩn thờ.

Giang Thuỵ mặc một chiếc áo len cổ tròn màu nâu trầm, trên tay cầm một quyển sách dày cộm, tốc độ lật sách vô cùng nhanh, hàng mi rũ xuống đọc rất chăm chú. Hướng Dương cuộn mình nằm bên chân hắn, móng vuốt cố gắng bám riết muốn trèo lên trên đùi người đàn ông nhưng lần nào cũng thất bại. Hết cách, mèo ta đành phải bỏ cuộc an phận nằm đúng chỗ của mình, tủi thân kêu meo meo, người khác không biết nhìn vào hẳn sẽ nghĩ nó đang gọi chủ.

Tình huống gì đây? Trên người Giang Thuỵ có mùi của cậu nên Hướng Dương nhận lầm à?

Thầm Cơ Uy không vui lầm bầm, lại không để ý suy nghĩ của bản thân lúc này có bao nhiêu quái lạ.

Mùi cơ thể của mỗi người là hoàn toàn riêng biệt, phải gần gũi đến mức độ nào trên người mới có thể lưu lại mùi của đối phương?

Kí ức vào tối hôm qua của Thẩm Cơ Uy rất mơ hồ, cậu chỉ nhớ khi vòi sen xối xả phun nước thấm ướt người mình, cậu đang dựa sát vào một làn da ấm nóng, thân thể như bị rút xương mà uốn éo cọ người ta đến quần áo dính đầy nước. Có lẽ do cảm thấy quá mức phiền phức, giây tiếp theo người nọ còn trực tiếp cởi sạch nhào vào tắm chung với cậu luôn.

Mùi hương đó, đến hiện tại mơ hồ vẫn đọng lại đôi chút trên hõm vai Thẩm Cơ Uy.

Chỉ là một mảnh kí ức loé lên rồi vụt tắt, cũng đủ khiến vành tai cậu nóng hâm hẩm.

Chuyện gì vậy nhỉ...

Trong nhà này chỉ có hai mạng là cậu và Giang Thuỵ, mà người đàn ông kia làm sao có khả năng sẽ vào tắm chung với cậu được?

Thẩm Cơ Uy nhớ đến chuyện tắm rửa, rồi lại nhớ đến nụ hôn, bất tri bất giác đã sởn một thân da gà, bước chân vô thức đi đến bên sô pha từ lúc nào chẳng hay.

"Định đi đâu đó?" Nghe thấy tiếng động, Giang Thuỵ nghiêng đầu qua.

"Có hẹn với Tiểu Bạch." Thẩm Cơ Uy cúi người ôm Hướng Dương lên, mèo con luôn thích được ôm, ngoan ngoãn cọ ngực cậu, "Hôm nay anh không đi làm sao?"

Giang Thuỵ nâng tay xem đồng hồ: "Không đi. Lát nữa tôi còn có việc, tối nay cậu ăn cơm ở ngoài đi."


"Vậy tôi ở kí túc xá với Tiểu Bạch luôn nhé."

"Tuỳ cậu."

Bầu không khí có chút cổ quái.

Thẩm Cơ Uy vuốt lông Hướng Dương, không nhịn được hỏi: "Tối hôm qua, là anh thay quần áo cho tôi sao?"

Sắc mặt Giang Thuỵ chẳng có gì ngoài bình tĩnh, khiến Thẩm Cơ Uy nảy sinh ảo giác rằng liệu hình ảnh kia có phải do cậu tự tưởng tượng ra không.

Hắn nói: "Ở chỗ này còn ai khác à?"

Thẩm Cơ Uy: "..."

Xem ra là thật.

Tự dưng hơi ngượng ngùng, Thẩm Cơ Uy không muốn tiếp tục gợi nhớ đề tài xấu hổ này nữa, cậu quẫn bách đội mũ lưỡi trai đang cầm trên tay lên đầu, để vành mũ che khuất tia mất tự nhiên trong mắt mình: "Tôi mang Hướng Dương theo, bỏ nó ở nhà một mình tôi không yên tâm."

Nói xong cũng không đợi Giang Thuỵ phản ứng, Thẩm Cơ Uy quay gót rời đi.

Giang Thuỵ lẳng lặng nhìn bóng lưng cao nhòng được áo T-shirt rộng thùng thình bao bọc dần rút khỏi tầm quan sát, đáy mắt lướt qua cảm xúc khác thường.

Tối hôm qua lưng của hắn dường như không cao, cũng không vững vàng như thế.

***

Dung Bạch dẫn Thẩm Cơ Uy đến một nhà hàng lẩu nổi tiếng ở trung tâm thành phố, hào phóng gọi một suất lẩu lớn bao gồm bảy tám loại thịt, khui ra hai chai Coca-Cola size bự mạnh tay cụng ly với cậu.

"..."

"Cậu mới trúng vé số à? Gọi nhiều thế?"

"Đâu có đâu." Dung Bạch thoải mái nựng má Thẩm Cơ Uy, "Lâu ngày không gặp, muốn bao cậu một chầu."

Thẩm Cơ Uy cười nham nhở: "Nhớ tôi đến thế cơ à?"

"Nhớ chứ sao không!" Dung Bạch chụt chụt hai tiếng, bỗng dưng nhìn thấy bên cặp Thẩm Cơ Uy có cái gì đó nhúc nhích, "Tiểu Uy, trong cặp cậu chứa gì vậy?"

"À, mèo của tôi." Thẩm Cơ Uy ôm mèo nhỏ ra ngoài, "Nó tên là Hướng Dương, xinh đẹp không?"

"Không phải cậu không thích nuôi động vật sao?"

Dung Bạch vốn không có hứng thú với mấy chú chó chú mèo, cho nên trước giờ bọn họ sống chung rất hợp tính.

"Có lẽ nó có duyên với tôi, chủ động tìm đến tận nhà cơ đấy." Hướng Dương là một con mèo lười, từ ổ nhỏ cho đến nhà hàng vẫn luôn ngủ nướng chẳng ngừng, bị lay như vậy mà cũng không chịu tỉnh, Thẩm Cơ Uy mỉm cười sờ đỉnh đầu nó: "Quan trọng là tôi không ghét nó, vì vậy cứ thuận theo tự nhiên mà nuôi thôi."

Hơn nữa cậu đã đồng ý với Viên Viên rồi.

Thấy Dung Bạch tỏ ra ngơ ngơ ngác ngác, Thẩm Cơ Uy nhịn không được trêu cậu: "Còn một lý do nữa khiến tôi chấp nhận nuôi nó, cậu biết là gì không?"

Dung Bạch chớp mắt: "Là gì?"

"Vì nó giống cậu đó, mặt ngố tàu y hệt nhau!"

"..."


"Có lầm không vậy? Nó ngủ như heo thì khác cậu chỗ nào? Đúng là chủ nào sen nấy!"

Hai người giống như bạn bè thân thiết lâu năm trêu chọc đùa qua đùa lại không ngớt, đây đã sớm được coi là thói quen chung của cả hai, vui vẻ đến khi thấy đủ liền ngừng.

"Cậu cứ định giữ mãi tình trạng thế này sao? Có nghĩ ra được cách giải quyết chưa?" Dung Bạch một bên nhúng rau vào nồi lẩu, một bên hỏi thăm bạn mình.

Thẩm Cơ Uy chống cằm đáp: "Trước mắt phải đợi em trai của Giang Thuỵ trở về từ nước ngoài cái đã, bây giờ ngoài cách tái hiện lại vụ tai nạn hôm đó, tôi hoàn toàn không nghĩ ra được biện pháp nào khả thi hơn."

Dung Bạch trừng cậu: "Đừng có làm bậy, mạng sống không đem ra đùa được đâu."

"Cậu thử nghĩ xem, rốt cuộc tại sao loại chuyện này lại xảy ra trên người tôi và anh ta mà không phải một ai khác?" Thẩm Cơ Uy đờ đẫn hỏi, "Nếu trong phim thì chắc hẳn giữa bọn tôi phải có gì đó dính dáng đến nhau, ít nhất thì cũng phải gặp chuyện không may cùng một chỗ hoặc cùng một thời điểm. Đằng này từ bé đến lớn chưa từng gặp gỡ, nguyên nhân tai nạn xe và bị đánh lỗ đầu lại chẳng hề liên quan tí nào, thời gian cũng không xác định được, cậu thấy có kì lạ không?"

Dung Bạch tạm dừng động tác nghiêm túc nghe Thẩm Cơ Uy trình bày, xong xuôi mới nêu ý kiến: "Cậu hỏi thử sinh nhật của anh ta đi, coi có phải sinh cùng ngày cùng tháng với cậu không, trùng hợp về bát tự cũng là một điểm giải thích thoả đáng."

"Không phải." Thẩm Cơ Uy nói, "Giang Thuỵ sinh ngày 14 tháng 4, tôi sinh ngày 4 tháng 7, chả có mối liên hệ nào với nhau hết."

"Vậy thì chỉ còn khả năng là quen nhau từ kiếp trước thôi." Dung Bạch lơ đãng bật ra một câu.

Thẩm Cơ Uy sửng sốt: "Sao lại nói như thế?"

Dung Bạch: "Bà tôi từng bảo, trên đời này không có biến cố nào là không có nguyên do của nó, duyên phận cũng thế. Cậu gặp được một người, xem trọng họ từ cái nhìn đầu tiên, chứng tỏ kiếp trước cậu từng yêu mến họ. Ngược lại, nếu cậu gặp được một người, lại ghét cay ghét đắng người đó mặc dù hai người chưa bao giờ tiếp xúc, chắc chắn kiếp trước người đó đã từng làm chuyện có lỗi sâu nặng với cậu. Sinh tử cách biệt, không chết cùng thời điểm, một người hi vọng suốt đời suốt kiếp không gặp lại người kia, nhưng đối phương thì chẳng thể buông bỏ được chấp niệm. Thế nên vốn dĩ không nên chạm mặt, nhưng khát vọng đó vẫn tồn tại mạnh mẽ đến mức quật ngã số phận, tạo nên cái gọi là chuyện ngoài ý muốn mà chúng ta thường thấy."

"Thật sự là bà cậu nói à?" Mặt Thẩm Cơ Uy lộ vẻ nghi ngờ, "Không phải là do cậu tự bịa ra đấy chứ?"

"Từ nhỏ tôi đã thích nghe bà kể chuyện, ai rảnh rỗi lừa cậu làm gì?" Dung Bạch hừ mũi, "Cậu nhớ lại xem, lần đầu tiên gặp Giang Thuỵ cậu có cảm giác gì?"

"..."

Thẩm Cơ Uy chép miệng, ăn ngay nói thật: "Thấy anh ta khó ưa."

Dung Bạch chậc lưỡi: "Vậy thì cậu càng nên xem xét khía cạnh tôi đề cập đến, không phải không có khả năng đâu đấy."

Thẩm Cơ Uy: "Tôi không sùng bái thuyết vô thần, hoàn cảnh bây giờ giống như bị thần phạt vậy á, thiệt khó mà tin nổi."

Nhưng suy đi nghĩ lại, đến chuyện hi hữu như hoán đổi linh hồn còn xảy ra được, kiếp trước kiếp này theo lời Dung Bạch xem ra còn dễ chấp nhận hơn hẳn.

Dung Bạch nói: "Thà tin có còn hơn không."

Nước lẩu sôi sùng sục làm bắn vào tay, Dung Bạch lấy khăn giấy lau sạch rồi lại tiếp tục công cuộc nhúng lẩu của mình. Bỗng dưng sực nhớ ra điều gì đó, cậu hỏi: "Hồi nãy cậu nói đi bắt heo là chuyện gì thế?"

Trước giờ trong phương diện ăn uống Thẩm Cơ Uy luôn được Dung Bạch hầu hạ, nghe bạn thân nhắc đến chủ đề ưa thích, hai mắt ảm đảm của cậu tích tắc đã sáng rực lên: "Một con heo già sắp ngoại tình, tôi tốt bụng giúp cho vợ anh ta sáng mắt."

Dung Bạch: "..."

"Cậu lại tính bày trò gì nữa rồi?"

"Không có bày trò." Thẩm Cơ Uy lắc lắc ngón tay, "Tuy rằng tôi có tiền, tôi có thể thuê thám tử xử lí, nhưng đối với trường hợp này tôi vẫn thích tự mình ra tay hơn."

Quá trình đó giúp Thẩm Cơ Uy hả dạ.

Cậu rất hiếm khi ghi hận ai, song một khi đã ghi hận, cam đoan sẽ dai dẳng hơn bất kì người nào.

Dung Bạch hiểu rõ tính tình Thẩm Cơ Uy, xưa nay hầu hết toàn là người ta gây hấn với cậu trước chứ không hề có chuyện cậu vô duyên vô cớ chạy đi quấy phá người khác, liên tưởng một cách văn minh thì Tiêu Tiêu nhà cậu chính là một công nhân tốt.


Cho nên Dung Bạch không ngăn cản, chỉ nghiêm túc đưa ra yêu cầu: "Tôi muốn đi theo, có tiện không?"

Cứ ngỡ Thẩm Cơ Uy sẽ gật đầu ngay tắp lự, nào ngờ cậu ấy lại kiên quyết phản đối: "Không được, chỗ hỗn tạp đó rất bẩn mắt, cậu đừng đi theo."

"Làm việc ở hộp đêm, có chuyện hỗn tạp nào mà tôi chưa nhìn thấy." Dung Bạch gắp cho Thẩm Cơ Uy một miếng thịt bò óng ả lấy lòng, "Hơn nữa tôi đã đủ mười tám tuổi rồi, chuyện bẩn mắt có thể xem."

Thẩm Cơ Uy ăn trúng miếng ớt cay, che mũi hàm hồ nói: "Tôi không muốn vấy bẩn cậu, vào đó cậu sẽ không còn thuần khiết nữa."

Khoé môi Dung Bạch không khỏi co rút: "Không cần giữ kỹ cho vợ tương lai của tôi thế đâu, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho hành vi của mình."

Dung Bạch biết, nguyên nhân thật sự là do Thẩm Cơ Uy không muốn liên luỵ đến cậu thôi.

"Trách nhiệm gì mà trách nhiệm." Tiêu Tiêu vô cùng cứng rắn, "Không cho đi."

"Vậy được, không cho đi thì tôi chỉ còn cách lẻn theo."

"Nơi đó không tiếp khách lạ, phải làm thẻ hội viên." Thẩm Cơ Uy móc trong túi áo ra một tấm thẻ mạ vàng chói mắt, ném lên bàn, trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai người suýt tí đã bay thẳng vào nồi lẩu, "Làm từ tuần trước, tốn mất một khúc tiền của tôi đấy, xót túi muốn chết."

"Cậu mà cũng biết xót túi à?" Dung Bạch nhanh tay lẹ mắt chụp lại kịp thời, "Đại gia Tiểu Uy, tôi mới lên mạng xem công ty chứng khoán cậu đang đầu tư, cổ phiếu vẫn tăng vùn vụt mà."

Thẩm Cơ Uy quả thật có chút ngây thơ trong các mối quan hệ giữa người với người, nhưng cậu từ nhỏ đã thông minh, biết rõ đạo lý không có hố bạc nào là không có đáy. Tiền không phải do bản thân kiếm ra, cậu tiêu xài cũng không tài nào thoải mái được. Cho nên Thẩm Cơ Uy chưa bao giờ phung phí mà dùng tiết kiệm số tiền mẹ để lại để tập tành nghiên cứu cổ phiếu suốt hai năm qua.

Có một khoảng thời gian cậu lỗ vốn đến hoảng, đêm nào cũng bị sọc xanh sọc đỏ lên xuống dày vò tới độ mất ăn mất ngủ, song bản tính hiếu thắng luôn thôi thúc mỗi khi Thẩm Cơ Uy định lùi bước buông xuôi đống bạc xương máu của mình. Nhờ vậy mà kết quả tiền trong thẻ phụ của cậu hiện tại đã đủ mua được nửa căn biệt thự ở vị trí đắc đỏ nhất thành phố này.

Thẩm Cơ Uy giàu nứt vách đổ tường thế nào, trên đời này chỉ có Dung Bạch tường tận nhất.

"Tôi xót là vì tiêu quá nhiều tiền vô hai con heo kia." Trông thấy biểu cảm mê man của Dung Bạch, Thẩm Cơ Uy tiếc nuối nói, "Có nhiều chuyện bây giờ không thể kể với cậu, đợi một ngày tôi trở lại thân xác của mình, đảm bảo không bị người ta diệt khẩu nữa, tôi sẽ soạn cả một cuốn tiểu thuyết máu chó hào môn dài tám mươi trang cho cậu đọc."

"..."

Thẩm Cơ Uy ăn nói càng ngày càng thẳng thắn.

Dung Bạch buông đũa xuống, liếc xéo cậu: "Tôi sẽ chờ đọc, nhưng nếu bây giờ cậu không hứa sẽ cho tôi đi cùng thì tự đến nhúng thịt đi, tôi không hầu nữa."

Thẩm Cơ Uy đen mặt: "Mới về quê có một chuyến, sao cậu trở nên lì lợm thế nhỉ?"

"Lì không bằng cậu."

"Thôi được rồi."

Đến cuối cùng Thẩm Cơ Uy vẫn là bên thoả thuận.

Lúc hai người đứng ở quầy chờ tính tiền, Thẩm Cơ Uy chợt chú ý ở sau gáy Dung Bạch có một vết xước dài ngoằng đỏ ửng đã kéo mài, do hai người vẫn luôn ở thế đối mặt nên tới giờ Thẩm Cơ Uy mới phát hiện ra, cậu hơi sửng sốt, đầu óc còn chưa tiêu hoá xong tay đã nhanh hơn một bước nâng lên chạm vào.

Thẩm Cơ Uy cảm giác toàn thân Dung Bạch run lên, tiếp đến chẳng chút lưu tình gạt mạnh tay mình ra: "Làm gì vậy!"

"... Cậu bị gì đó, mau cho tôi xem!" Thẩm Cơ Uy kéo tay Dung Bạch, định nhào đến xem cổ cậu.

Hành động của bọn họ thu hút không ít ánh nhìn, da mặt Dung Bạch mỏng, đã sớm xấu hổ đến thở không ra hơi, bèn dùng sức đè bàn tay táy máy của Thẩm Cơ Uy xuống.

Thẩm Cơ Uy muốn giãy nảy, lại kinh ngạc phát hiện bản thân giãy không ra.

Sau khi ngồi vào taxi, mặt mày Thẩm Cơ Uy lập tức chuyển sang xám xịt: "Từ lúc cậu trở về đã cư xử lạ thường, còn bị thương nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau khai ra!"

"Không có chuyện gì thật mà." Dung Bạch nhẹ giọng nói, "Tôi chỉ xui xẻo bị thanh sắt quẹt trúng thôi, có gì nghiêm trọng đâu?"

"Vậy sao ban nãy cậu không cho tôi xem?"

"Cậu không thấy nhiều người đang nhìn chúng ta à? Tôi ghét bị người ta chỉ trỏ."

"Chúng ta là bạn bè, đùa giỡn một tí thì chỉ trỏ cái gì?"

"... Rất... rất không đứng đắn."


Thẩm Cơ Uy: "..."

Không đứng đắn cái gì vậy?

Thẩm Cơ Uy hỏi thẳng ra miệng.

Mặt Dung Bạch hơi đỏ lên: "Nói chung là tôi không thoải mái, cậu đừng hỏi nữa!"

"... Còn một chuyện nữa." Thẩm Cơ Uy híp mắt, "Cậu về quê siêng năng tập thể hình lắm sao? Lúc nãy khi bị cậu đè tay, tôi giãy ra không nổi."

Trong trí nhớ của Thẩm Cơ Uy, Dung Bạch rất yếu ớt.

Tuy rằng không tới nỗi đánh không lại đám con trai gầy gò hơn mình, nhưng chắc chắn không mạnh bằng cậu.

Dung Bạch quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Chắc là do cậu chưa dùng hết sức thôi. Với lại tôi đang hoảng nên bùng phát sức mạnh đấy, có gì lạ đâu."

Thẩm Cơ Uy nửa tin nửa ngờ: "Nhưng tôi thấy vết thương của cậu sâu lắm, có đi bệnh viện khám thử chưa?"

"Xước có một chút mà chạy đi bệnh viện khám, bảo đảm dì sẽ mắng tôi hoang phí tiền của."

"Hoang phí gì chứ? Sức khoẻ mới là trên hết." Thẩm Cơ Uy nhíu mày, "Bà thím đó dám đối xử không tốt với cậu à? Xem ra lần đó tôi ra tay chưa đủ mạnh."

Tuy Thẩm Cơ Uy và Dung Bạch thân thiết chẳng khác gì anh em ruột thịt, song Dung Bạch từ trước đến nay luôn một mực giữ quy tắc từ chối ý tốt của Thẩm Cơ Uy, không bao giờ cho phép mối quan hệ của bọn họ dính dáng đến tiền bạc.

Một năm trước cha Dung Bạch không may gặp tai nạn gãy chân, kinh tế gia đình Dung Bạch trong giai đoạn đó vô cùng eo hẹp, nguồn thu nhập đều là do Dung Bạch vừa học vừa xoay sở gửi tiền về nhà, số ít còn lại thì để dành đóng học phí. Thẩm Cơ Uy chịu không nổi cảnh Dung Bạch vất vả, cuối cùng đành mặc kệ ý kiến Dung Bạch mà tự ý lén lút trả tiền học phí nguyên một học kì cho cậu, còn âm thầm gửi thêm một khoản vào tài khoản của bố Dung Bạch, sau khi Dung Bạch biết được, hai người liền giận dỗi nhau cả tuần.

Thẩm Cơ Uy bực bội nói: "Cậu coi tôi là người ngoài phải không? Nếu đổi lại là tôi gặp khó khăn, cậu sẽ ngoảnh mặt làm ngơ được sao?"

Dung Bạch bật lại: "Đến tiền của người trong nhà tôi còn không dùng, cậu không cần dùng lí luận đó để nói tôi. Nếu cậu gặp khó khăn, đúng, tôi sẽ không bỏ mặc cậu, nhưng thực tế thì không phải vậy. Tôi không nhận tiền của cậu, là bởi vì tôi hoàn toàn có khả năng chi trả được, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, cậu muốn nói tôi sỉ diện cũng không sao, chỉ cần chưa đến đường cùng, tôi không muốn bất kì lợi ích nào làm ảnh hưởng đến chúng ta."

Nói đến nước này, Thẩm Cơ Uy cũng chỉ biết bó tay chịu thua.

Tết năm ngoái Thẩm Cơ Uy bị Dung Bạch lôi kéo về quê ăn tết, cậu có gặp qua dì của Dung Bạch một lần.

Mẹ của Dung Bạch mất sớm, bố Dung một thân một mình nuôi Dung Bạch khôn lớn, đến năm cậu tám tuổi ông đã quyết định tiến thêm bước nữa. Một phần vì bố Dung vẫn còn rất trẻ, một phần vì bà Dung Bạch tuổi già sức yếu, ông lại phải đi làm thường xuyên nên không thể chăm lo vẹn toàn cho mẹ và con trai, nên cưới một người vợ để san sẻ gánh nặng là điều hoàn toàn hợp lý, trong nhà không ai có ý kiến.

Người đàn bà kia tính cách không phải dạng hiền lành nai tơ, ngoài mặt thì tỏ vẻ quan tâm chăm sóc cho Dung Bạch hết sức chu toàn, song phía sau lại chi li tính toán từng chút một. Đến cả cây bút cục gươm cũng không cho cậu xài non nửa rồi vứt, nếu như làm mất phải tìm cho ra rồi sử dụng tiếp, không thì tự bỏ tiền túi ra mà mua.

Lâu dần Dung Bạch sinh ra một loại phản xạ có điều kiện, cậu không dám tiêu xài quá phung phí, cũng không dám ngửa tay xin tiền dì hay bố ruột. Thỉnh thoảng có bà nội thương cậu, trong lúc thần không biết quỷ không hay nhét vào cặp Dung Bạch vài chục nghìn để mua bánh kẹo. Dung Bạch không tìm ra được người cho tiền mình, vì thế mới miễn cưỡng chịu đem tiền nhét vào ống heo.

Thẩm Cơ Uy quan tâm Dung Bạch vô cùng, biết được ngọn ngành câu chuyện từ miệng bà Dung Bạch, hiển nhiên liền giận sôi máu.

Lợi dụng thân phận khách đến chơi của mình, còn có tấm lòng phóng khoáng của bố Dung mà mở miệng toàn bảo thèm món đắt xắt ra vàng, ăn đứt của bà ta một khoản tiền đi chợ lớn, sau đó liền lấy danh nghĩa mừng tuổi mà trả cho bố Dung và bà Dung một sấp tiền dày.

Ngoài ra Thẩm Cơ Uy còn là cao thủ chơi bài, tuy nhiên cậu không thường xuyên chơi, cũng không thể hiện bản thân có quá nhiều hứng thú với sòng bạc, đến cả Dung Bạch còn không biết cậu có sở trường này.

Khi mọi người tụ tập lại một chỗ rôm rả cược tiền, Thẩm Cơ Uy bị Dung Bạch kéo qua góp vui. Ban đầu vốn chỉ muốn đứng quan sát lấy lệ, nhưng nhạy bén liếc qua liếc lại một hồi cậu liền nhận ra mẹ kế của Dung Bạch cũng là một con ma nghiện, đồng thời cũng có kinh nghiệm giở vài mánh khoé, cầm cái ăn được cả đống bạc, hẳn là đã bù được khoản tốn kém mấy ngày qua của cậu.

Thẩm Cơ Uy không vui, cho nên dưới tia sáng sùng bái của Dung Bạch, còn có ánh mắt hình viên đạn bọc dao của mọi người xung quanh liên tục bắn về phía mình, Thẩm Cơ Uy dùng đúng ba mươi phút để gom hết sạch núi bạc chất chồng của mẹ kế Dung Bạch, thậm chí còn lấn sang ăn đứt cả tiền vốn bà ta.

Mẹ kế Dung Bạch đâu phải dạng đầu óc toàn bả đậu, Thẩm Cơ Uy làm tới bước này, bà ta đương nhiên đã nhận ra cậu đang cố tình chỉnh mình.

Cúi đầu nhìn ví tiền xẹp lép của bản thân, mẹ kế bắt đầu thấp thỏm lo sợ.

Mấy ngày tiếp theo Thẩm Cơ Uy vẫn tiếp tục bào tiền ăn tiền uống của nhà họ Dung, mà mẹ kế Dung Bạch không những không dám than trách một lời, thái độ đối với Thẩm Cơ Uy cùng Dung Bạch còn tốt hơn hẳn bình thường.

Bà ta e ngại Thẩm Cơ Uy.

Mỗi khi bị cậu nhìn chằm chằm, bà ta liền cảm thấy túi tiền đau nhói.

Kết thúc năm ngày nghỉ tết, sau khi tiễn được Thẩm Cơ Uy ra khỏi nhà họ Dung, mẹ kế của Dung Bạch đã chính thức trở thành một con đỗ nghèo khỉ không hơn không kém, thiếu điều chỉ muốn lấy cả thau nước lá bưởi ụp xuống đầu mình để xả vận xui.

Sau lần nghèo khổ nhớ đời đó, bà ta không còn dám gây khó dễ cho Dung Bạch nữa.

Mà Dung Bạch sau khi trở về thành phố S được Thẩm Cơ Uy ngồi kể đầu đuôi câu chuyện cho nghe, đã ngồi ôm bụng cười nắc nẻ suốt cả một ngày.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.