Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 214: Ngũ cung Tam môn



Từ khi U hậu đến Đông Hải bế quan, không hỏi thế sự U Minh Thiên liền phân giải làm Ngũ cung Tam môn chuyển từ sáng vào tối, chỗ nào cũng cực kỳ bí ẩn. Không nói đến người dân bình thường hoặc là nhân sĩ võ lâm, dù là tám cung chủ, môn chủ cũng không biết toàn bộ những chỗ khác.

Khi môn chủ Bắc Cực môn Tư Không Minh xuất hiện ở ngoài Băng cung, chủ nhân Băng cung hiện tại Bạch Nhu có chút kinh ngạc. Tư Không Minh có thể tìm tới Băng cung cũng không có gì lạ, nhưng quan hệ giữa Ngũ cung Tam môn trước giờ vốn không tốt, môn chủ Bắc Cực môn chợt xuất hiện ở Băng cung, Bạch Nhu tuyệt đối không cho là hắn tới chơi.

Cửa vào Băng cung ở trong một cổ mộ, chính xác hơn là một hầm băng, muốn vào được phải qua tầng tầng lớp lớp cơ quan, nếu người thường xông loạn vào chỉ có một kết cục là khởi động cạm bẫy, chết oan chết uổng.

Đương nhiên, Tư Không Minh cũng không phải là người thường.

Băng cung tên như thực, vách tường toàn bằng hàn băng, từ lăng mộ xuống sâu hơn một trăm mét, ánh sáng không thể lọt vào, chỉ dựa vào dạ minh châu chiếu sáng.

Năm đó U Minh Thiên mới chia làm Ngũ cung Tam môn thì Băng cung cung chủ Bạch Phương tạo thành Băng cung ở đây. Nhưng không lâu sau, bà ta mang theo bộ hạ Băng cung cùng sư tỷ - cung chủ Tuyết Hoa cung Nam Thiên Yến hợp hai cung làm một. Băng cung từ đấy bị bỏ quên.

Bất quá sau khi Bạch Nhu làm cung chủ, Tuyết Hoa cung phát sinh nội loạn, sư muội Bạch Nhu lãnh huyết vô tình cướp ngôi, đuổi nàng cùng Tiểu Thanh, Bạch Ngưng Sương ra khỏi Tuyết Hoa cung. Vạn bất đắc dĩ, ba người đành phải về Băng cung.

Vừa bước lên thông đạo dài hun hút vào Băng cung sâu trong lòng đất, cửa vào Băng cung liền khép lại.

Mới vừa đi xuống, Tư Không Minh đã bị một thân ảnh màu xanh chặn đường đi.

- Ngươi là người phương nào, tại sao lại ở chỗ này, biết đây là chỗ nào không?
Một thanh y nữ tử xinh đẹp tuyệt trần quát lên với vị khách độc hành không mời mà tới này. Hiển nhiên, nàng không nhận ra vị này môn chủ Bắc Cực môn. Nhưng với việc hắn có thể mở cơ quan tiến vào Băng cung cũng là cảm thấy nghi hoặc.

Tư Không Minh cười nhạt nói:
- Đây là chỗ nào nào? Nơi này đương nhiên là Cửu U Hàn Băng cung.
Bỗng nhiên ngưng một chút, lại nói:
- Vị này chắc là Tiểu Thanh cô nương đi.

Thanh y nữ tử nghe vậy rút bảo kiếm ra, chỉ vào hắn nói:
- Sao ngươi lại biết tên ta ? Rốt cuộc ngươi là ai ?

- Tiểu Thanh, không được vô lễ, vị này chính là Bắc Cực môn Tư Không môn chủ.
Một cái giọng nói ôn nhu ôn hòa truyền đến. Tại cung điện băng giá này làm cho người ta ấm áp như tắm gió xuân.

Thanh y nữ tử Tiểu Thanh nghe vậy, nhưng chưa buông ra bảo kiếm trong tay, vẻ mặt trái lại cảnh giác hơn:
- Tư Không Minh? Sao hắn lại tới đây?

Một thân ảnh màu trắng ẩn hiện đi ra, toàn thân trắng muốt như hòa mình vào một thể với không gian chung quanh.

- Cái này phải hỏi Tư Không môn chủ.
Bạch Nhu nhẹ nhàng tới bên Tiểu Thanh.

Tư Không Minh cười nói
- Bạch cung chủ. Tại hạ đến đây chính là thỉnh cung chủ xuất cung.

Bạch Nhu thản nhiên nói
- Sao vậy, Tư Không môn chủ thấy Băng cung ta người đơn thế mỏng, muốn ỷ thế hiếp người sao? Làm như vậy đối với Bắc Cực môn có chỗ tốt gì? Chẳng lẽ Tư Không môn chủ cũng có hứng thú với Băng cung này?

Tư Không Minh cười to nói:
- Bạch cung chủ hiểu lầm, tại hạ làm việc này đại biểu cho U Minh Thiên.

Bạch Nhu và Tiểu Thanh đồng thời ngẩn ra, hô nhỏ:
- U Minh Thiên?

- Không sai.
Tư Không Minh khẳng định.

Bạch Nhu ánh mắt phức tạp nói:
- U hậu lão nhân gia đã trở lại?

Tư Không Minh lắc đầu:
- Không, U hậu chưa trở về. Nhưng U Minh lệnh đã trở lại.

Khi thấy U Minh lệnh trong tay Tư Không Minh thì Bạch Nhu không khỏi nhớ lại sư phụ cũng là mẫu thân của mình từng từng nói qua một câu: “U Minh Thiên lệnh một khi ra, Ngũ cung Tam môn phải thần phục.”

Nàng đương nhiên chưa bao giờ thấy qua U Minh lệnh, thậm chí đến cả sư phụ cũng không thấy qua. Thế nhưng khi thấy lệnh bài trước mắt này, chứng kiến ba chữ to "U Minh Thiên" trên lệnh bài thì trong lòng của nàng lại theo bản năng khẳng định đây chính là U Minh lệnh. Đây cũng không phải là chỉ là một lệnh bài bình thường, đây là một lệnh bài lấy lực lượng tinh thần đại biểu vật.

Tư Không Minh nhìn bốn phía Băng cung, đột nhiên hỏi:
- Bạch cung chủ, Bạch Ngưng Sương cô nương ở đâu?

Bạch Nhi và Tiểu Thanh đều thần sắc buồn bã nói:
- Sương nhi từ mấy năm trước hành tẩu giang hồ sau, không thấy trở lại.

Tư Không Minh chần chờ một chút, nói:
- Chuyện Bạch Ngưng Sương cô nương cùng Đông Phương Bất Bại giao thủ bị trọng thương sau không biết tung tích, các vị cũng không biết sao?

Bạch Nhu, Tiểu Thanh đồng thời cả kinh:
- Sương nhi bị thương?

**********
Trường An nói có thể là quan đạo rộng lớn nhất Lũng Tây, nó giống như một con sông lớn thu gom toàn bộ sông suối nhỏ rời rạc lại làm một. Người đi đường từ mọi thương lộ trên cả nước hội tụ đến đây, tuy khác đường, khác mục đích nhưng có chung điểm - thành Trường An.

Một chiếc xe ngựa cũ nát không nhanh không chậm tiến lên, trong dòng xe cuồn cuộn tới Trường An nhộn nhịp không chút thu hút nào.

- Bà bà, phía trước chính là thành Trường An.
Xa phu trẻ tuổi quay đầu vào trong xe nói.

Màn xe bị nhấc lên một góc, một vị "bà bà" thò đầu ra, dùng thanh âm có chút nặng nề nói:
- Ta không phải nói muốn đi Đàm Bình trấn sao? Sao lại đến đây?
Kỳ quái chính là thanh âm của nàng tuyệt không già nua chút nào, chẳng qua là vì khăn che kín cổ và miệng nên nghe có chút nặng nề mà thôi.

Xa phu sở dĩ gọi nàng là "bà bà", chỉ sợ vì đầu tóc hơi bạc thôi. Để ý kĩ những gì lộ ra khỏi lớp khăn quàng có thể nhận ra nàng là nữ tử trẻ tuổi, chẳng qua nàng che kín làm người ta không để ý thôi. 

Xa phu trả lời:
- Đúng vậy, đây là Đàm Bình trấn. Bất quá một thời gian trước Vũ Uy hậu hạ lệnh đổi tên Đàm Bình thành Trường An, cấp bậc đã ngang châu phủ.

Trên xe "bà bà" theo hướng xa phu nhìn lại, chỉ thấy phía trước là một tòa thành, tường thành cao ngất, rộng không thấy biên, cửa thành rộng mở cuối con đường như cự vật há mồm nuốt khách phương xa vào trong vậy.

- Trường An...
"Bà bà" thì thào lẩm bẩm, chậm rãi buông màn xe.

Lúc này, ở trong thành Trường An, trong phòng nhỏ nội viện Vũ Uy hầu phủ, trừ môn chủ Vạn Thú môn ra bảy vị cung chủ, môn chủ khác của U Minh Thiên Ngũ cung Tam môn đã đến đông đủ.

Bất quá, không khí trong phòng không hài hoà. Ngũ cung Tam môn cho tới nay mặc dù không có tranh đấu sống mái với nhau, nhưng thầm hục hặc khắp nơi, không có U hậu tuyệt đối quyền uy bảo vệ, tất cả mọi người cảm giác mình có năng lực thống nhất giang hồ. Thậm chí mong muốn quân lâm thiên hạ cũng không ít cho nên rất khó chịu với nhau.

Giống như Bắc Cực, Hồng Luyện nhị môn nếu không phải gặp được Lý Cáp, chỉ sợ đã lợi dụng Thiên Gia giáo phán loạn ở Tây Nam cát cứ một phương.

Thực lực hơi yếu như Tuyết Hoa cung, Tẩy Tâm cung, Bằng Kỳ cung cao thủ cùng tài sản cũng đều đủ để dấy lên sóng gió không nhỏ ở Đại Hạ quốc.

Nhóm cung chủ, môn chủ, lúc này không phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngồi chợp mắt, mà là trừng mắt nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện. Mãi đến khi Lý Cáp, Hương Hương cùng Phong Hỏa Tiêu Lan và thuộc hạ xuất hiện. Mọi người mới quẳng ánh mắt về phía hắn.

Bắc Cực môn môn chủ Tư Không Minh cùng Hồng Luyện môn môn chủ Tuyết Sơn Ngâm trước hết đứng dậy cung nghênh, mấy người khác do dự một chút, cũng đều đứng lên, gật đầu hành lễ tượng trưng. Dù người trước mắt này không được U hậu trao lệnh bài U Minh Thiên, chỉ bằng thực lực của hắn và Lý gia ở Đại Hạ đã không phải mấy cung chủ cùng môn chủ này bằng sức một mình có khả năng đối kháng được.

Lý Cáp mặt mỉm cười nhanh chóng đánh giá bốn nam ba nữ trước mắt rồi nói:
- Các vị môn chủ không cần đa lễ, mời ngồi.

Tư Không Minh chỉ vào một vị lão giả lông mi trắng mặc trường bào đỏ thẫm giới thiệu:
- Vị này chính là cung chủ Viêm cung Nguyễn Hoa.

Nguyễn Hoa mỉm cười hành lễ với Lý Cáp nói:
- Đại danh Vũ Uy hầu chấn động thiên hạ, hôm nay Nguyễn mỗ được may mắn gặp mặt, tam sinh hữu hạnh.

Lý Cáp chỉ mỉm cười gật đầu, không nói gì.

Tư Không Minh tiếp tục giới thiệu cung chủ khác:

- Vị này chính là cung chủ Tẩy Tâm cung Công Ất Thiên.

- Vị này chính là cung chủ Thiên Nguyệt cung Lương Mi.

- Vị này chính là cung chủ Tuyết Hoa cung Lãnh Vô Tình.

Lý Cáp nhìn lãnh diễm nữ tử tên Lãnh Vô Tình, không khỏi nhớ lại Công Tôn Vô Tình. Cùng tên là Vô Tình, cũng lạnh lùng như vô tình vậy. Tuyết Hoa cung chủ lạnh như băng khí chất giống Công Tôn Vô Tình, mỹ mạo cũng là ngang nhau.

- Vị này chính là cung chủ Băng cung Bạch Nhu.
Khi Tư Không Minh giới thiệu đến Bạch Nhu thì Lý Cáp nhịn không được cười rộ lên:
- Bạch cô nương có còn nhớ bổn hầu?

Bạch Nhu nghe vậy ngẩn ra, nhìn lại Lý Cáp, trong lòng phi thường nghi hoặc, nàng không nhớ rõ chính mình từng thấy cự hầu một phương Đại Hạ này a.

Lý Cáp nói:
- Bạch cô nương chắc là đã quên, mười mấy năm trước ở Hỗ Dương Hương lâu, bổn hầu từng cùng Bạch cô nương, Tiểu Thanh cô nương còn có Sương nhi gặp mặt một lần...

Bạch Nhu trong đầu không khỏi hiện Phiêu Hương lâu Hỗ Dương năm đó, một hài đồng chưa đến mười tuổi năm đó hiện giờ không ngờ là thiếu niên oai hùng, trở thành đệ nhất danh tướng Đại Hạ quốc, chư hầu một phương, thật sự khiến nàng bất ngờ.

- Nam hài năm đó mang theo đại cẩu...
Bạch Nhu vẫn còn có chút không quá chắc chắn.

Lý Cáp gật đầu cười nói:
- Đúng là bổn hầu.

Bạch Nhu hiện tại hiểu được vì cái gì Tư Không Minh tới Băng cung lại hỏi Sương nhi đâu. Tiểu nam hài năm đó, hiện giờ Vũ Uy hầu chẳng lẽ không quên được Sương nhi? Năm đó lời hứa hoang đường kia, chẳng lẽ hôm nay muốn hoàn thành?

Đương nhiên, nàng cũng không biết trong quá trình Bạch Ngưng Sương hành tẩu giang hồ đã không chỉ một lần đối mặt cùng Lý Cáp.

- U Minh Thiên từ giờ trở đi, chấm dứt tình trạng Ngũ cung Tam môn phân liệt, tái hợp lại U Minh Thiên. Bất quá hiện trạng của các vị bổn hầu không thay đổi, mọi người chỉ cần nghe lệnh bổn hầu làm việc. Quyền lợi của các vị, bổn hầu tạm thời sẽ không cướp đoạt.
Lý Cáp từ từ nói.

Tuy rằng mấy cung chủ thoạt nhìn đều không hề bận tâm, mặt không đổi sắc, nhưng trên thực tế đối với lời Lý Cáp nội tâm vẫn còn có chút mâu thuẫn. Từ khi U hậu đi Đông Hải, U Minh Thiên Ngũ cung Tam môn luôn áp đảo các đại môn phái, thậm chí tham dự phân tranh thế lực địa phương, giang hồ hay triều đình bọn hắn đều không nề hà. Như vậy đột nhiên muốn bọn hắn nghe lệnh một người, một lần nữa thần phục dưới gối người khác, trong lòng sao có thể thoải mái.

Nếu không phải chứng kiến Lý Cáp có U Minh Thiên lệnh, thực lực lớn nhất Ngũ cung Tam môn Tư Không Minh, Tuyết Sơn Ngâm đã như thiên lôi sai đâu đánh đó, thêm uy danh của Lý Cáp ở Đại Hạ quốc, mấy cung chủ chỉ sợ sẽ không đến thành Trường An.

Lý Cáp đương nhiên biết những người này trong lòng nghĩ cái gì, trong phòng bảy người, Tư Không Minh cùng Tuyết Sơn Ngâm đã là thủ hạ của mình. Mặt khác trong năm cung chủ, Bạch Nhu bởi vì bản thân Băng cung cũng không có người, lại càng không cần phải nói đến thế lực gì đó, cho nên có thể tạm bỏ qua. Còn lại bốn cung chủ, chỉ sợ trong lòng đều mang ý xấu, bằng mặt không bằng lòng, không dễ dàng thu phục như vậy.

- Nhiệm vụ thứ nhất của Tân U Minh Thiên chính là tìm ra Bạch Ngưng Sương.
Lý Cáp vừa dứt lời, bảy người đều vẻ mặt kinh ngạc, giờ ai cũng có thể đoán được quan hệ giữa Bạch Ngưng Sương và Vũ Uy hầu này không tệ.

Lãnh Vô Tình hơi hơi nhíu nhíu mày, thản nhiên quét mắt nhìn Bạch Nhu đối diện, lại phát hiện Bạch Nhu cũng là vẻ mặt ngoài ý muốn.

- Nhiệm vụ thứ hai là tìm Đông Phương Bất Bại, đưa hắn đến trước mặt ta.

Mấy cung chủ đưa mắt nhìn nhau, Viêm cung cung chủ Nguyễn Hoa mở miệng trước nói:
- Vũ Uy hầu đại nhân, Đông Phương Bất Bại luyện được tà công, quét ngang võ lâm chính đạo Trung Nguyên, chỉ sợ không dễ bắt như vậy.

Lý Cáp cười cười, nhìn hắn nói:
- Nguyễn cung chủ, ý ngươi là, ngươi bất lực sao?

Nguyễn Hoa nhìn Tư Không Minh cùng Tuyết Sơn Ngâm. Chỉ thấy hai người này đều là ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình, mặt không chút thay đổi, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn, liền nói:
- Ta không có ý này, chỉ là...

Lời của hắn còn chưa nói xong, đã bị Lý Cáp cắt đứt:
- Nguyễn cung chủ, ngươi hẳn là muốn làm rõ lời ta vừa nói, ta nói là nhiệm vụ chứ không phải thỉnh cầu. Nếu ngươi có vấn đề gì, ta nghĩ Viêm cung hẳn là có thể tìm ra người không có vấn đề gì tiếp nhận ngươi. Đương nhiên nếu người Viêm cung đều có vấn đề thì U Minh Thiên thiếu một Viêm cung cũng không có gì to tát.

Lời vừa nói ra, trừ Tư Không Minh cùng Tuyết Sơn Ngâm ra mấy cung chủ đều là vẻ mặt kinh sợ.

Nguyễn Hoa cùng cung chủ Thiên Nguyệt cung Lương Mi liếc nhau một cái, sau đó gật gật đầu.

Nguyễn Hoa hít sâu, vươn người đứng dậy, nói:
- Vũ Uy Hậu đại nhân, nói vậy ngài chắc không hiểu biết nhiều về U Minh Thiên? Từ khi U hậu lão nhân gia lui về Đông Hải dốc lòng tìm hiểu thiên đạo, Ngũ cung Tam môn chúng ta đã ở ngoài giang hồ và triều đình. Người giang hồ đối với chúng ta vô cùng cung kính, triều đình nha môn cũng không dám dễ dàng chọc chúng. Hôm nay ta đến Trường An, đơn giản là vì thể diện U Minh lệnh...

Lý Cáp sờ sờ cái mũi, chậm rãi nói:
- Nghe nói Viêm cung cung chủ đều có một loại bí học, kiêm phóng xích viêm, nấu chảy cương thiết phải không?

Nguyễn Hoa ưỡn thẳng ngực, ngạo nghễ nói:
- Không sai!

Lý Cáp gật đầu nói với Hương Hương:
- Chỉ cho lão nhân này thế nào mới là hỏa chính thức.

- Vâng, chủ nhân!
Hương Hương vừa dứt lời, đã bay tới trước Nguyễn Hoa.

Nguyễn Hoa còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy một cỗ sóng nhiệt phả vào mặt, trong lòng kinh hãi, lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích, làn da nóng đến bóng rát, mắt không mở ra nổi.

Mọi người đều chỉ nghe tiếng hổ khiếu rồng ngâm, liền thấy Nguyễn Hoa giữa đại sảnh bị từng vòng lửa xích hồng sắc quấn quanh, không thấy Nguyễn Hoa, cũng không thấy Hương Hương nữa, xích diễm càng nhiều càng nhanh khiến người ta không mở được mắt ra.

Bất quá chỉ là mấy hơi công phu, Hương Hương đã trở lại bên cạnh Lý Cáp, Nguyễn Hoa thì nửa người xích lõa, không chỉ quần áo bị đốt trụi mà tóc và lông mi cũng bị thiêu trụi không dư cây nào, trên người chỉ còn lại chút tro bụi.

Mấy cung chủ đều trợn tròn đôi mắt, không thể tin được nhìn Nguyễn Hoa mặt dại ra, khi bọn hắn nhìn về phía Hương Hương đã không thể cho dấu vẻ sợ hãi trong đôi mắt.

Ba!
Nguyễn Hoa bỗng nhiên run rẩy quỳ xuống, cúi thấp đầu xuống. Rất hiển nhiên, đây là hướng thần phục Lý Cáp. Lý Cáp híp mắt lại nhìn về phía Lương Mi.

Vị nữ cung chủ Thiên Nguyệt cung này cơ hồ khi ánh mắt Lý Cáp quét về phía nàng liền quỳ xuống, cúi đầu nói:
- Thiên Nguyệt cung nguyện làm thiên tôi sai đâu đánh đó, Lương Mi nguyện ý nghe đại nhân điều khiển.

Mấy cung chủ khác cũng đều lần lượt cúi người chắp tay nói:
- Ta nguyện nghe đại nhân điều khiển.

Lý Cáp liếc Tư Không Minh cùng Tuyết Sơn Ngâm, gật gật đầu. Chiêu giết gà dọa khỉ này là hai vị môn chủ này đề nghị Lý Cáp. Bọn hắn cho rằng mấy cung chủ trừ Bạch Nhu ra cơ bản đều là người kiệt ngao bất tuân, kính sợ U hậu tương đối có hạn, cho nên cần làm cho bọn họ cam tâm khuất phục, cho nên phải phủ đầu bọn họ mới được.

Ban đêm, Vũ Uy hầu phủ đèn đuốc sáng trưng, Lý Cáp sau nhiều ngày tháng không ngừng chinh chiến đã có thể ở nhà hưởng phúc.

Để nghênh đón Lý Cáp, Thiên Thiên, Tử Nghiên chúng nữ đã chuẩn bị vài ngày.

Khi Lý Cáp thấy trên bàn lớn cả trăm món ăn đủ dạng thì ngoài trừ tán thưởng ra không biết nói gì nữa.

Đầy nhà oanh oanh yến yến ngồi vây quanh bàn, quả nhiên là cười tươi như hoa, hương thơm ngập phòng. Hôm nay cơ hồ toàn bộ nữ nhân Lý Cáp đều đến đông đủ, trừ bỏ Bạch Ngưng Sương cùng tỷ tỷ Vân Lâm ra thì ai cũng trang phục lộng lẫy tham gia gia yến này.

Oanh ~ oanh!
Vài tiếng sấm rền vang, Thiên Thiên đứng ở cửa nhìn nhìn màn đêm đen nhánh nói:
- Giống như trời muốn mưa.

Lý Cáp cười ôm lấy nàng nói:
- Trời mưa thì kệ trời mưa, ta đây mây mưa còn to hơn trời. Thôi ăn cơm nào.

Một trận gió to bỗng nhiên lùa vào phòng, lật đổ cả bàn, Tử Nghiên vừa oán hận vừa bảo người đóng cửa lại

Không biết thế nào, Lý Cáp bỗng nhiên có cảm giác bất an, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.

- Có chút kỳ quái a...
Lý Cáp nhíu mày.

- Biểu ca, biểu ca! Ăn đi chứ, ta đói đến xẹp léo bụng rồi!
Chân Dao kéo kéo tay Lý Cáp nói.

Lý Cáp nhìn chúng nữ chung quanh, bỗng nhiên nói:
- Hương Hương đâu?

Chúng nữ trong phòng chỉ thiếu mỗi Hương Hương.
Oanh!
Bên ngoài lại vang lên tiếng sấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.