Hoàn Khố Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 18: Ngày khác Gia sẽ trở lại sủng hạnh!



“Khặc, chủ nhân...”

“Tiến vào!”

Cung Túc Dạ lạnh lùng lên tiếng, Diệc Bạch đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, tay đột nhiên dừng lại, không phải chứ? Chủ nhân tốc độ thật sự nhanh như vậy ?

“Chủ nhân!” Diệc Bạch vừa bước vào phòng, vẫn không kiềm chế được bản tính, nhìn nhìn chung quanh .

Nha! Quả nhiên! Hắn đoán không lầm nha! Nơi bắt đầu liền ở ngay trên giường lớn phát triển lên nha!

“ Diệc Bạch!”

Âm thanh mang theo cảnh cáo của Cung Túc Dạ vang lên ngay bên tai Diệc Bạch, hắn cuối cùng không dám lập lại lần nữa, rốt cuộc cũng đứng đắn lại được mấy phần, hắng hắng giọng, mới mở miệng nói: “Chủ nhân, khụ.. là chuyện liên quan đến Thất tiểu thư Tả tướng phủ...” Tha thứ cho hắn, “Quân gia” danh xưng này, đứng trước mặt chủ nhân, hắn thậ tình vẫn không mở miệng gọi ra được.

“Ta?”

Vốn dự định nằm ở trên giường giả chết, Quân Khanh sững sờ, không nhịn được trực tiếp xoay người xuống giường, đi về phía Diệc Bạch.

“Ngươi sao lại đi xuống?”

Nhìn nhìn, chủ nhân này của hắn khẩu khí y hệt bộ dạng trượng phu đang chất vấn thê tử vậy, thu hết toàn bộ vào trong mắt, có phải biểu thị vị trí Tiểu Vương phi đã để trống nhiều năm, rốt cục cũng sắp có chủ rồi đúng không?

Nếu thật sự như thế...

“Làm sao? Gia muốn xuống còn phải thông qua ngươi sao?” Quân Khanh khẩu khí vô cùng không tốt hướng về phía Cung Túc Dạ, ai bảo mái tóc đang tốt đẹp của nàng bị hắn làm loạn lên còn không nói, để hắn giúp một việc nhỏ là buộc tóc lại thôi mà hắn có thể đem nàng từ sống làm thành chết.

Hơn nữa thật đáng chết! Vị hôn thê chó má gì đó nàng mới không thèm thừa nhận đâu!

Tuyệt đối đừng bao giờ đề cập với nàng cái gì mà trong tình yêu người ta phải một đời một kiếp một đôi. Trong mắt nàng ngoại trừ tiền tài, chính là tự do ah!

Vị hôn thê... như cái rắm, thả là được.

Vì lẽ đó, nếu để cho Quân Khanh biết được mấy người thủ hạ của Cung Túc Dạ đều đang một lòng bổ não kinh khủng như thế, thì đừng nói là nàng tạm thời thỏa hiệp làm sủng vật của hắn, chỉ sợ ý định muốn giết hắn ngay lập tức cũng đều có.

“Cái kia, Thất tiểu thư...” vào lúc này, Diệc Bạch tự cho là vô cùng cơ trí tỏ rõ lập trường chính mình, thế nhưng ai có thể đoán được, lại bị Chủ nhân quăng cho hắn một ánh mắt sắc lạnh.

Nha ~ hiểu hiểu hiểu!

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn...

Diệc Bạch liền vô cùng tự giác, đầu cúi thấp xuống, nhìn mặt đất nói: “Chủ nhân, đây là Tư Đồ Tiểu Hầu gia trước khi đi, bảo thuộc hạ giao cho Thất tiểu thư” nói xong, hắn yên lặng từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, cung kính đưa cho chủ nhân hắn.

Cung Túc Dạ đang định đưa tay tiếp nhận, nhưng không ngờ, lại bị Quân Khanh nhanh tay lẹ mắt giành trước một bước.

Mặt Cung Túc Dạ tối sầm, đang muốn trách cứ, lại lơ đãng nhìn thoáng hàng chữ viết trên tờ giấy kia, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Đây là Tư Đồ Không đưa cho ngươi?”

Quân Khanh không hề chú ý sắc mặt Cung Túc Dạ đang rất khó coi, trái lại lo lắng quay sang hỏi Diệc Bạch.

Không biết tại sao, lúc này trong lòng Cung Túc Dạ lại càng thêm khó chịu. Ánh mắt nhìn Diệc Bạch nhiều thêm mấy phần nguy hiểm.

“Vâng.”

“Hắn ta đi rồi?”

“Vâng.”

“Đi khi nào? Tại sao không đến thông báo sớm cho Gia một tiếng? Còn có, Thúy nhi đâu?”

“Đủ rồi!”

Cung Túc Dạ mắt phượng sa sầm, tròng mắt rõ ràng đang ẩn chứa nguy hiểm.

Hắn quyết định muốn nuôi sủng vật, thì trong mắt của nàng chỉ có thể có hắn, cái khác không liên quan, quản nhiều như vậy làm gì?

“Cái kia.., hiện tại đêm cũng đã khuya, thời gian cũng không còn sớm. Gia còn đang bị người ta giam trong phòng chứa củi đấy! Mau phái người đưa tiểu gia trở về! Nếu không quay về, bị người khác phát hiện, thì chơi không vui nữa đâu!”

Quân Khanh vô cùng không kiên nhẫn liếc Cung Túc Dạ một cái, căn bản không hiểu nổi người này tự dưng lại vô duyên vô cớ phát hỏa cái gì.

“Diệc Bạch! Nói cho Bản vương biết, ai mới là chủ nhân của ngươi! Bằng không, Bản vương cũng không ngại tự mình dạy dỗ lại ngươi!”

Lần này Diệc Bạch thật sự nói không nên lời, dù nói như thế nào đi nữa, hắn vẫn phải dựa vào Cung Túc Dạ - cây đại thụ này.

Cho dù hiện giờ trong lòng Quân Khanh cho dù không được rõ ràng cùng nghi hoặc nhiều hơn đi nữa, cũng biết được người này thật sự tức giận rồi.

Giận rồi thì làm sao bây giờ? Mưa dầm thấm đất, dựa vào nội dung phim tình cảm cẩu huyết lúc tám giờ thôi, trực tiếp mạnh mẽ hống trở về thôi!

Đơn giản, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, Quân Khanh đưa tay nắm lấy vạt áo Cung Túc Dạ, đôi môi phấn nộn như muốn chạm vào trên vành tai mềm mại của người kia, sầu triền miên phun ra nhiệt khí “Ngoan ~ hiện tại Gia có chút việc gấp, bằng không ngày khác Gia sẽ trở lại sủng hạnh ngươi!”

Sủng hạnh?

Hắn đường đường Nhiếp chính vương Thiên Diệu Hoàng triều, hắn không cần sủng vật đến sủng hạnh?

Dù cho người này là điều bất ngờ duy nhất mà hắn gặp được trong nhiều năm qua, nhưng uy nghiêm của hắn cũng tuyệt đối không cho phép!

“Diệc Bạch, để Thập Nhất đưa mèo con trở về Tả tướng phủ! Cho nàng trở lại cẩn thận mà tu tu lại móng vuốt!”

Dứt lời, Cung Túc Dạ đột nhiên đẩy Quân Khanh ra, quặm mặt lại, giận dữ phẩy áo bỏ đi.

“Xin mời, Thất tiểu thư.”

Quân Khanh nhìn bóng lưng ngạo nghễ nhưng bên trong lại mang theo cô tịch, nhíu nhíu mày lại, người này như thế nào lại xù long rồi? Có bệnh!

Nửa đêm, trong lúc vạn vật trên thế gian đều vắng lặng, tại một nơi nào đó trong phủ Thừa Tướng thế nhưng lại đang tràn ngập âm mưu quỷ kế.

“Tiện nhân kia, làm sao có thể để cho Bổn phu nhân quên đi ngươi! Lan ma ma, tiểu tiện nhân kia chính là ỷ vào Quốc Công phủ làm chỗ dựa, ngay từ đầu chúng ta đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng! Rốt cuộc có cái gì phải sợ chứ?”

Nhị phu nhân nắm chặt khăn tay, đi qua đi lại trong phòng, ánh mắt tràn ngập oán độc, làm cho nàng cả người nàng đều trở nên vặn vẹo.

“Mẫu thân, ván cờ này là chúng ta đã thua một chiêu, lại đi oán trách ma ma thì có ích lợi gì?”

Diệp Thanh Vãn ngoan ngoãn ngồi ở một bên, rót cho Nhị phu nhân một ly trà, nàng không muốn để cho nương nàng, vào thời điểm này lại mất bình tĩnh, trở nên ngu xuẩn giống như Tam phòng Diệp Thanh Lan kia.

“Có điều, nhắc tới cũng kỳ lạ. Ma ma ngươi nói xem, vốn đã tận mắt thấy nàng ta chết rồi, như thế nào trong chớp mắt sẽ sống lại được?”

“Chẳng lẽ, nàng ta không chết?” Nhị phu nhân giả vờ vịt tiếp nhận, cầm ly trà lên tùy ý nhấp hai ngụm, biểu hiện trên mặt tỏ rỏ tâm tư nàng đang rất nôn nóng.

Diệp Thanh Vãn nghe được câu trả lời này của Nhị phu nhân, nàng cười lạnh, thực sự là may mắn là nàng không có di truyền đầu óc của nương nàng.

Nếu Không phải vậy, bằng thủ đoạn của nàng, nhiều năm như vậy, di mệnh (lời căn dặn - nguyện vọng trước khi chết) của lão phu nhân có gì phải sợ chứ?

Chẳng trách tiếng nói của mẫu thân nàng cho dù có trọng lượng như thế nào, cũng chỉ là một tiểu thiếp, mà nàng vỏn vẹn cũng là nữ nhi do một thiếp thất sinh ra!

“Nương, người nói cái gì đó? Người đã quên, chuyện này tuy rằng chỉ có mình ta ra tay, thế nhưng kế bên vẫn còn có Lễ Quận Vương làm chứng! Ta thật sự không tin, Lễ Quận Vương đối với chuyện này lại không cảm thấy hiếu kỳ.”

Diệp Thanh Vãn rất nhanh đã điều chỉnh tốt lại vẻ mặt của chính mình, kéo tay Nhị phu nhân, ôn hòa cười.

“Cái kia, nói như vậy chuyện này xác thực nên cử ra vài người điều tra Đại tiều thư một chút, nếu như trong này thật sự có vấn đề ...” Lan ma ma nói, trong tròng mắt hiện lên sự tính toán, trong đó có ý gì, làm sao thoát khỏi ánh mắt của Diệp Thanh Vãn.

“Không sai, bổn phu nhân hôm qua mới cửa bái phỏng nàng ta. Hiện tại nàng ta còn biểu hiện là mình rất được sủng đấy!”

Quả nhiên, Diệp Thanh Vãn sau khi nghe Nhị phu nhân nói xong, sắc mặt khẽ thay đổi, “Nương yên tâm, trong quý phủ này cũng không phải là chỉ có một mình Quân Khanh mà thôi, nàng ta đã làm phế vật nhiều năm như vậy, ta tất nhiên có biện pháp làm cho nàng còn tệ hơn cả phế vật!”

“Biện pháp gì? Nói nghe thử xem!”

------ lời thoại bên lề------

Lời tác giả:(edit chỉ hiểu đại khái vậy thôi ah)

Nam Phong muốn nói mấy vấn đề liên quan đến mấy chương trước, không thể không nói rõ một chút.

Mấy chương gần đây nhất đều là nam nữ chủ đối thủ đùa giởn, tuy rằng toàn bộ đại cương Nam Phong đã cân nhắc mấy lần, thế nhưng tại thời điểm chân chính hạ bút, vẫn là xoắn xuýt lại xoắn xuýt, nghĩ đi nghĩ lại.

Dù sao đại khái cố sự nội dung không có gì cải biến, nhưng vấn đề chi tiết, Nam Phong vẫn là muốn đem nó làm được tận thiện tận mỹ.

Vì lẽ đó mấy chương này, có thể sẽ cảm thấy có chút muội giấy(em gái yếu đuối), như vậy có chút không đúng vị, nhưng vẫn hi vọng các đại gia tin tưởng Nam Phong, về sau sẽ làm được càng tốt hơn.

Muội chỉ môn, phất lên bàn tay nhỏ của các bạn, để Nam Phong thấy được mọi người đối với Nam Phong chống đỡ!

Xem văn thu gom, yêu mọi người, sao sao đát ~(* ̄3)(ε ̄*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.