Doanh Trùng không khỏi đau đầu, hắn vốn định bảo thuộc hạ hất văng xe ngựa kia xuống đường để mình đi qua, là đứng đầu Hàm Dương tứ ác, hắn hoành hành ngang ngược đã quen, nào chút hổ thẹn với những chuyện này nhưng những lời này của Doanh Phúc phá đi ý nghĩ ban đầu này.
Nhưng Doanh Trùng cũng cảm thấy quái lạ không thôi, Tề Vương Doanh Khống Hạc là thân đệ đệ duy nhất trên đời của đương kim bệ hạ, cũng là chủ nhân của Lê Viên và Khinh Vân lâu, luôn luôn chiếu cố hắn. Thân thích Tề Vương chẳng phải là hoàng thân quốc thích sao?
Mà Mã Ấp quận thừa là hạng nhân vật gì? Quận nhỏ chốn biên thùy, lạnh lẽo kinh khủng, bị đưa đến chỗ này làm quan chín phần là kẻ không bối cảnh, nhất là chức quan bình thường không phải quận trưởng nữa. Thân thích Tề Vương có lúc sa sút như này sao? Có lẽ là họ hàng rất rất xa đi… Tề Vương kia có hai mươi bốn thiếp thất, cũng không biết Mã Ấp quận thừa này là dòng họ vị phu nhân nào.
Chỉ là đối phương nếu đã nói vậy thì cũng cần để chút mặt mũi, Doanh Trùng đành tùy ý phất tay ra lệnh:
- Mau giúp họ sửa xe đi.
Dù thế nào thì hiện tại thời gian hắn cũng dành cho luyện võ trong Luyện Thần hồ.
Nhưng là Doanh Phúc lại trở về nói:
- Bọn họ còn nói muốn đến trang viên ở dưới chân Phục Ngưu sơn, nếu như tiện đường thì mong thế tử dẫn họ một đoạn. Họ nói gần đây đường lớn không quá an bình, hay có cường đạo xuất hiện, trên xe họ đều là nữ quyến sợ gặp bất an.
Doanh Trùng nhíu mày lại cảm giác không đúng, hắn đành xuống xe cẩn thận quan sát. Hai cỗ xe ngựa thoạt nhìn dáng vẻ đơn sơ nhưng đều dùng gỗ lim thượng đẳng chế tạo, hai người hầu tuy ăn mặc trang phục như nô bộc nhà giàu bình thường nhưng mỗi người lưng hùm vai gấu, tinh khí ẩn giấu. Đây thật sự là gia quyến Mã Ấ quận thừa? Có thể có đội hình như này được sao? Hay là gia nô trong nhà quan chức biên cương khí lệ khác thường? Đây là đang lừa hắn sao?
Hai tên phu xe ăn mặc thoạt nhìn rách nát nhưng tư thế ngồi thẳng, rõ ràng xuất thân quân ngũ, trong xiêm y còn có cổ nang, chắc chắn là mang theo binh khí. Còn có roi ngựa kia, hình dáng này chắc chắn là cân thuồng luồng chế thành, bốn con ngựa kéo xe kia tứ chi cường tráng, rõ ràng là có máu huyết dị thú thượng cổ - đây không phải thế gia bình thường có thể lấy ra được.
Đây mới chỉ là Doanh Trùng khẽ liếc nhìn, nếu hắn quan sát kỹ hơn có lẽ còn phát hiện được nhiều điểm nữa. Sắc mặt hắn không khỏi xanh mét, những người này coi hắn là kẻ ngu sao? Vừa nghĩ đến đây, một thiếu nữ bạch y bước xuống xe. Nàng này dáng người uyển chuyển, khí chất xuất trần, trên mặt có đeo sa mỏng che đi không rõ diện mạo, nhưng cái cằm trắng nõn nà cùng đôi môi đỏ mọng thi thoảng lộ ra đủ là người mê man rồi.
Khi tới gần, cô gái khi khẽ thi lễ với Doanh Trùng, thành khẩn nói:
- Tiểu nữ nghe nói gần đây có ba thương đội bị cướp, kính xin thế tử giúp đỡ tương trợ cho tiểu nữ đi cùng một đoạn đường.
Thanh âm này nhẹ nhàng êm ái, uyển chuyển nhu nhược làm người đối diện không khỏi sinh lòng muốn bảo vệ. Nếu như không phải Doanh Trùng đã sớm nhìn ra sơ hở thì cũng trúng chiêu lâu rồi… Ngoài ra hắn cảm giác giọng nói này hình như có chút quen thuộc nhưng nhất thời nhớ mãi không ra.
Lúc này nha hoàn bên cạnh thiếu nữ kia cũng lên tiếng:
- Chỉ cần thế tử chịu giúp chúng ta vượt qua Thanh giang, lão gia nhà ta ngày sau tất có hồi báo.
Doanh Trùng gương mặt lạnh lùng, không chút nể tình nói:
- Liên quan rắm gì đến lão tử! Doanh Phúc, sửa xong xe cho bọn họ thì bảo bọn họ mau cút ra tránh đường!
Sau khi nói xong hắn đã vào xe ngựa, căn bản không chút lưu tâm đến chủ tớ nhà người ta.
Lúc này không chỉ Diệp Lăng Tuyết, mà cả nha hoàn U Hương cũng kinh ngạc khó tin nổi, thầm nghĩ không đúng với kịch bản a! Vị thế tử kia thân đứng đầu Hàm Dương tứ ác, chẳng phải mười tuổi đã cưỡng ép bắt dân nữ về phủ rồi sao? Nàng lúc trước còn lo lắng kẻ này sẽ nảy lòng háo sắc với tiểu thư nhà mình. Theo lẽ thường, ở nơi hoang dã này, gặp phải thiếu nữ yếu đuối, vị công tử nào có chút hiệp nghĩa đều xuất thủ giúp đỡ mới đúng. Nhất là xuất phát từ giao tình giữa các thế gia, loại việc đơn giản như hộ tống này chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Thế tử An Quốc công nổi tiếng hỗn đản, không có lòng thương hại cũng không có gì kỳ quái nhưng vì sao khi thấy tiểu thư cũng không động tâm? Tiểu thư này từ nhỏ đến giờ còn chưa bị ai cự tuyệt vô tình như vậy.
Diệp Lăng Tuyết nhất thời cũng không biết ứng phó như nào, chỉ có thể ngây ngốc liếc nhìn. Mắt nhìn mấy vị hộ vệ phủ An Quốc công nhanh chóng sửa xe hộ rồi lại đẩy xe sát vào bên đường cho đoàn xe của họ đi qua. Vị hôn phu tương lai của nàng quả nhiên mặc kệ nàng, cứ thế nghênh ngang rời đi. Diệp Lăng Tuyết hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, rồi khẽ lẩm bẩm:
- Quái lạ, người kia không giống lời đồn.
- Tiểu thư nói gì vậy?
U Hương mới hồi phục tinh thần lại, nhất thời không nghe rõ Diệp Lăng Tuyết nói gì, nhưng là nàng cũng không quá để ý, chỉ hiếu kỳ nhìn đoàn xe đi xa:
- Cảm giác bộ dáng thế tử thật anh tuấn, không hung thần ác sát như đồn đại.
Trong mắt nàng, Doanh Trùng dù không tính là anh tuấn nhưng ngũ quan đoan chính, toàn thân chỉnh đốn gọn gàng. Nhưng là nói xong câu này, U Hương lại chuyển giọng căm tức:
- Nhưng không khỏi cũng quá ghê tởm đi, một chút đồng tình cũng không có, mà lại còn thô lỗ nữa chứ. Không mang thì thôi, còn lớn tiếng nói cút đi nữa chứ, thật là làm nhục Vũ Dương Doanh thị!
- Ừm, thoạt nhìn không giống ác nhân.
Diệp Lăng Tuyết vẫn lẩm bẩm như cũ, nàng cố ghi nhớ lại biểu tình Doanh Trùng lúc đó, chẳng lẽ bọn họ bị lộ sơ hở sao? Nhưng điều này không thể nào, bọn họ đã rất cẩn thận rồi mà, bộ dáng nhìn giống hệt tiểu thư nhà quan bình thường đi xa rồi mà, sao có thể có sơ hở chứ.
Nhưng mục đích của nàng cũng đạt được vài phần, Doanh Trùng này cũng không phải háo sắc như trong lời đồn, tướng mạo cũng không tệ lắm.Thật ra nàng cũng từng thấy Doanh Trùng, nhưng lúc đó bản thân đang khỏa thân lại bị hắn nhìn nên tâm tình kích động, mà lúc ấy cả người Doanh Trùng là máu nên cũng ấn tượng không sâu.
Nhưng hôm nay vừa gặp đã thấy hôn phu tương lai của nàng tướng mạo không tệ, dù không bằng hai vị ca ca ở biên ải của nàng nhưng vẫn hơn xa đám công tử thế gia trong thành Hàm Dương khác. Tổng kết lại lần đầu này là ngũ quan anh tuấn, bộ dáng uể oải, khí chất bại hoại, bá đạo vô cùng, quả là rất đặc biệt.
Diệp Lăng Tuyết nàng đương nhiên sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, nhưng nàng từng học nhân tướng thuật, có thể thấy được vài phần chính khí trên mặt vị hôn phu.
Chính khí? Thứ này có sao trên người một hoàn khố khi nam bá nữ sao? Hơn nửa là mình tu hành không đến nơi đến chốn, mắt vụng nhìn lầm rồi.
Ngoài ra Doanh Trùng thái độ vô cùng bá đạo, cũng rất lạnh lùng – đây không phải vì Doanh Trùng cự tuyệt nàng mà nàng phán xét vậy, mà vì vừa rồi nàng cảm thấy ánh mắt lạnh như băng, cách người từ ngàn dặm của đối phương. Ngoài ra ánh mắt tên kia dường như còn chứa vài phần khinh bỉ, điều này thật làm nàng tức giận mà!
U Hương vẻ mặt không cho là đúng, khẽ khuyên nhủ:
- Tiểu thư lời ấy nói sai rồi, có phải ác nhân hay không sao nhìn bề ngoài được.
Những lời này vừa nói ra lại thấy không đúng, dù sao đú cũng là chủ nhân mình ngày sau, nếu như đối phương biết mình từng đánh giá đối phương không tốt, liệu có bị hành hạ không?
Diệp Lăng Tuyết nghe vậy cũng hơi gật đầu:
- Quả đúng như vậy, vẫn cần phải xem xét thêm.
U Hương nghe thế thì sửng sốt, càng hận bản thân lắm miệng, mất bò mới lo làm chuồng vội nói:
- Chúng ta đã cách thành Hàm Dương hơn bảy trăm dặm, ven đường còn có cường đạo nữa, vị thế tử kia không chịu mang theo chúng ta, nô tì lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
Lúc trước nói có cường đạo cũng không phải chỉ là bốc phét, quả thật gần đây cũng có cường đạo cướp thương nhân ven đường, đến nay quan phủ còn chưa tra rõ.
Diệp Lăng Tuyết lại hừ nhẹ một tiếng, mắt mang theo ý cười:
- Hắn nói không cho thì chúng ta không theo? Cứ đi theo sau đội xe bọn họ, xem bọn họ làm gì.
Đám cường đạo gì đó Diệp Lăng Tuyết hoàn toàn không để trong lòng, có Thu di ở đây, đám cường đạo lặt vặt nếu dám đến thì là tự tìm đường chết.