Dịch giả: Ô Nha Lão Nhi Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Khi trông thấy bóng người màu đen quen thuộc bước vào “Bách Cốt Thần Đình”, Doanh Trùng không khỏi thở phào.
Đúng là Hắc Thủy Thần Quân!
Lúc trước hắn đầy tự tin tuyên bố trước thiếu nữ nhưng thật ra vẫn không nắm chắc, cho đến lúc này mới an lòng.
Hắc Thủy Thần Quân tuy mạnh, tu vi cao đến trung thiên vị nhưng dù sao vẫn là yêu tộc, không dùng được mặc giáp. Mà trong tay bọn họ vẫn còn át chủ bài, không phải không phải không có hi vọng. Mà theo vị này hiện thân cũng chứng thực được suy đoán của Doanh Trùng, chủ mưu ám sát Quản Quyền có liên quan đến việc cướp thuyền lương binh bộ năm xưa!
Sau khi Hắc Thủy Thần Quân đi vào biểu tình cũng đặc sắc vô cùng, đầu tiên là đánh dá xung quanh, lập tức thấy trận văn lâm thời khắc ra, còn có những loại bùa chú dán chằng chịt lên cột, vách tường nữa. Tuy đều là lâm thời bố trí nhưng thứ tự cẩn mật, uy lực không nhỏ mà lại đều nhìn chằm chằm vào chân thân hắc giao của hắn.
Cuối cùng ánh mắt hắn tập trung lên thiếu niên đối diện, tuổi chừng mười lăm, ngũ quan dung mạo giống với Doanh Thần Thông đã chết, trên cánh tay trùm một khối lớn bảo vệ cổ tay rực rỡ nhiều màu chỉ thẳng hắn, bên cạnh còn có một tụ nguyên hộp lúc nào cũng có thể mở ra gọi mặc giáp.
Hắc Thủy Thần Quân phát hiện người này cả khí chất cũng tương tự Thần Thông đại soái, tuy đơn độc đứng trước hắn nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên, không hề sợ hãi.
- Xem ra thế tử đã sớm đoán được.
Hắc Thủy Thần Quân không nhịn được khẽ thở than, kinh ngạc nói:
- Nói như vậy, bảo khố của Bách Cốt đã bị người lấy được? Thấy chút đó đã đoán được rồi, thật không hổ nhi tử Thần Thông đại soái.
Doanh Trùng vẫn giơ Khổng Tước Linh chỉ thẳng đối phương, cánh tay vững chắc, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt như ẩn nộ hỏa:
- Nói như vậy Hắc Thủy Thần Quân ngươi quan hệ với việc cướp thuyền lương binh bộ bốn năm trước? Là ai sai khiến ngươi? Ung Châu đại trung chính Quản Quyền đắc tội ai chứ?
Hắc Thủy Thần Quân không khỏi bật cười, chắp tay tự phụ nói:
- Thế tử chẳng lẽ nghĩ ta sẽ nói cho người biết? Người không cần thăm dò làm gì, người mưu đồ tính mạng Quản Quyền thật ra không phải kẻ thù phụ thân ngươi, mà Hắc Thủy ta biết cũng chỉ là một phần nhỏ tảng băng nổi mà thôi. Dù cho ta nói hết cũng không chút có ích với thế tử.
Doanh Trùng khẽ cười lắc đầu:
- Ngươi nói hay không cũng không sao, đánh rắn động cỏ, lần này bọn họ để lộ quá nhiều kẽ hở, sớm muộn bản thế tử cũng biết.
- Sớm muộn?
Hắc Thủy Thần Quân khẽ nở nụ cười lãnh khốc, sát cơ nổi lên:
- Ta chỉ sợ thế tử người không sống quá được hôm nay.
Doanh Trùng cũng đầy thần kỳ gật đầu:
- Có khả năng này, nhưng Thần Quân cho rằng Doanh Trùng ta chết thì người còn sống à?
- Người nói Thiên Thánh Đế sẽ báo thù cho người?
Hắc Thủy Thần Quân không chút để ý, ánh mắt lướt quanh bốn phía:
- Vị kia quả thực coi thế tử như con cháu mình nhưng bản quân làm xong việc này có thể nghênh ngang rời đi, Đại Tần cường giả như mây có thể làm gì được ta chứ?
Hắn đây cũng không phải là muốn kéo dài thời gian cùng Doanh Trùng mà vì phù trận xung quanh khó hiểu, trong thời gian ngắn hắn chưa tìm được đầu mối, “Chu Thiên Thần Cơ bàn” trong tay hắn la bàn chạy loạn, cũng chưa chỉ được phương hướng. Cũng là nhờ bảo bối này hắn mới có thể nhanh chóng tiến vào thủy phủ.
Nhưng lúc này bảo khí này chưa tìm được kẽ hở của phù trận lâm thời.
- Thần Quân từ nơi này một đường theo Thanh Giang tiến về hướng đông, có thể rời xa quốc cảnh Đại Tần. Ba vạn dặm Quan Đông đều có thể là nơi ẩn thân của Thần Quân, quả thực khó tìm.
- Nhưng bản thế tử có từng nói là ai muốn lấy mạng ngươi? Khi đó sao chỉ mình bệ hạ muốn giết Hắc Thủy ngươi? Nếu người ta đã muốn giết người diệt khẩu thì Hắc Thủy ngươi mới là kẽ hở lớn nhất!
Hắc Thủy Thần Quân nghe vậy choáng váng tâm thần rung động. Điều Doanh Trùng nói luôn là nỗi lo của hắn, chỉ là lúc trước lúc ẩn lúc hiện, hắn cố gắng đè xuống không nghĩ đến. Nhưng giờ bị Doanh Trùng nói toạc ra thì không thể không đối diện.
Nếu vị thế tử này bỏ mình ở đây, Hắc Thủy Thần Quân tất thành đinh trong mắt, gai trong thị của Thiên Thánh Đế, nhất định phải bị tru diệt. Mà những người kia cũng không muốn lưu lại kẽ hở lớn như vậy!
Một tia khí lạnh lan khắp toàn thân làm hắn hoảng sợ bất an, khí nguyên Hắc Thủy Thần Quân cũng dần tán loạn.
Đúng lúc này, đối diện bỗng bắn đến vô số linh tiễn bảy màu, như khổng tước xòe đuôi, mỹ lệ vô cùng, đoạt hồn phách người. Hắc Thủy Thần Quân vốn đang hoảng hốt nên thấy cảnh đẹp này càng thêm kinh diễm, khó mà chạy trốn. Khi hắn hoàn hồn lại thì ba mươi sáu linh tiễn đã đến rất gần, muốn tránh cũng không được, không trốn đi đâu được!
Con ngươi khẽ co rút, Hắc Thủy Thần Quân thân hình nhanh chóng lùi lại, trong tay xuất hiện một đôi loan đao, nháy mắt chém ra từng đường đao ngưng tụ thành huyền băng màu đen phủ kín không gian, thành tường bảo hộ.
Nhưng vô dụng thôi, linh tiễn bảy màu vẽ thành quỹ tích tươi đẹp xuyên qua ánh đao, những huyền băng màu đen hoàn toàn không tác dụng, những linh tiễn này như xẻ chỉ luồn kim, dễ dàng xuyên qua. Dù cho Hắc Thủy Thần Quân toàn lực né tránh thì vẫn có hơn nửa linh tiễn ghim vào người hắn, yêu nguyên lực và giao lân của hắn cũng không thể ngăn lại.
Càng làm Hắc Thủy Thần Quân đau lòng chính là những linh tiễn này có tẩm kịch độc, những kịch độc này điên cuồng lan tràn trong thân thể hắn. Càng đau lòng là nếu hắn không dùng yêu nguyên trấn áp kịch độc thì chắc chứn thân thể hắn chỉ trong mười mấy lượt hô hấp là biến thành nước mủ ngay!
Trong lúc hốt hoảng hắn không khỏi nhớ đến hình ảnh linh tiễn cắm trên xác Bách Cốt Thần Quân! Chẳng lẽ là vật này làm tổn thương Bách Cốt, giúp Quản Quyền chuyển bại thành thắng?
Nghĩ đến đây, Hắc Thủy Thần Quân không khỏi giật mình, mà giờ những bùa chú xung quanh dồn dập tự cháy, trong thời gian ngắn vô số cuồng lôi thiểm thước đánh về hắn!
Như này là xung quanh mười dặm còn có một thuật sĩ huyền tu điều khiển bùa chú trận oanh kích hắn!
Thậm chí trên bầu trời còn có mấy chục ánh sao đang ngưng tụ, chỉ chờ chực cơ hội lao thẳng xuống. Hắc Thủy Thần Quân nhận ra đây là thập phương tuyệt diệt huyền vũ tinh trận của thượng cổ thủy phủ!
Vừa chống đỡ Bát Huyền bên ngoài công kích và Chu Thiên Thần Cơ bàn trong tay hắn, người này vẫn còn dư lực ứng phó hắn, có thể thấy kẻ này đạo pháp cao thâm, trận phù thông huyền!
- Đê tiện!
Hắc Thủy Thần Quân không lùi mà tiến, xông ra từ lôi hỏa trói buộc, nháy mắt hóa thành giao long bốn mươi trượng, cả người vảy đen, nanh vuốt bén nhọn, khí thế đỉnh điểm nhào tới.
Kịch độc đang lan tràn, kéo dài bất lợi, Hắc Thủy thân kinh bách chiến, giây lát đã đưa ra phán đoán. Chỉ có thể trong chết tìm sống, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết kẻ trước mắt!
Chỉ có thể nhanh chóng loại trừ kẻ địch, hắn mới có thể an tâm dùng yêu nguyên trục xuất kịch độc trong cơ thể.
- Đê tiện?
Nghe thấy hai chữ này, Doanh Trùng không khỏi dở khóc dở cười. Có điều động tác trong tay không chút ngưng trệ, khẽ vô lên tụ nguyên hộp, chốc lát đã gọi xong mặc giáp Phi Lôi Thần.
Hắc Thủy làm vậy cũng trong dự liệu của hắn, sinh cơ của Hắc Thủy là dùng yêu lực trừ độc, mà sinh cơ của hắn là toàn lực kéo dài thời gian, chờ đến khi Hắc Thủy Thần Quân độc phát thân vong!
Doanh Trùng nhỏ xuống một giọt tinh huyết vào võ hồn thạch, sau đó bóp nát trong tay. Chỉ chốc lát Doanh Trùng đã thấy ý niệm hồn lực mạnh mẽ bao phủ nguyên thần hắn rồi bao lấy toàn thân, hắn dần có cảm giác thân bất do kỷ, tứ chi như mất đi khống chế.
Cũng vào lúc này, Hắc Thủy Thần Quân đã lao đến, móng vuốt bén nhón chỉ chốc lát nữa là ập đến.
Nếu như là lúc trước, Doanh Trùng căn bản không thể thấy rõ động tác của Hắc Thủy Thần Quân, vẻn vẹn chỉ khí thế ý niệm và sát khí uy áp cũng đủ ép vỡ ý chí của hắn.
Nhưng giờ Doanh Trùng thấy rất rõ, vô cùng bình thản ứng đối, khi đối phương còn cách ba trượng mới gọi Tà Anh thương, tinh khí thần ngưng tụ cực điểm.
- Keng!
Theo thanh âm như kim loại vang lên, đốm lửa tóe lên giữa hai người họ.