Hạo Thiên kiêu ngạo nói: "Cho dù rằng em sẽ không lựa chọn tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cơ hội được quyết đấu với Quỷ Thủ. Tôi muốn nói với tất cả mọi thành viên trong tổ chức, tôi, Thiên Đạo Tu La mới là người đàn ông mạnh mẽ nhất."
" Quỷ Thủ cũng đã quyết định trở thành một người bình thường, vì sao anh cứ phải bắt ép anh ấy?"
Cô gái lạnh giọng nói: "Anh từ châu Âu bám theo tôi về Trung Quốc, chính là muốn từ tôi mà tìm được Quỷ Thủ, phải không?"
"Không sai, tôi thừa nhận, tôi đi cùng em chính là bởi vì có ý nghĩ như vậy. Đương nhiên, được làm nhiệm vụ cùng em cũng là niềm vinh hạnh của tôi rồi. Dù sao, ba năm trước, em cũng đồng hành cùng Quỷ Thủ mà"
Hạo Thiên tự tin nói: "Nguyệt Như, bất kể trong lòng em nghĩ như thế nào, tôi cũng cảm thấy, chính tôi mới là nhân tuyển tốt nhất, bởi chúng ta là cùng một loại người."
"Đủ rồi, Hạo Thiên, tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, sau đó ra đi, không gặp lại Quỷ Thủ nữa đâu. Anh ấy đã nói rằng chúng tôi sẽ không còn gặp nhau nữa..."
Nói đến đây, trong đôi mắt của cô gái chợt xuất hiện một tầng hơi nước.
"Em đau lòng sao? Em lại đau lòng nữa rồi à?"
Hạo Thiên dường như vô cùng khó hiểu, dùng thanh âm rống giận để chất vấn: "Thiên Đạo Yêu Cơ như em mà cũng biết rơi lệ, cũng biết thương tâm à? Tại sao? Nói cho tôi biết đi, tại sao? Chẳng lẽ em bị hắn cảm hóa rồi sao? Đừng quên, em là người kế nhiệm Thiên Đạo long đầu, nếu cứ giữ cái tâm trạng như bây giờ thì làm thế nào đủ sức lãnh đạo tổ chức sát thủ xuất sắc nhất thế giới đây?...Sát thủ vốn vô tình… em hiểu không?"
Cô gái không chút sợ hãi, đưa tay quệt nước mắt, sau đó ngạc nhiên nhìn người đàn ông, hỏi: "Nếu sát thủ là vô tình, vậy tại sao anh lại yêu tôi?"
"Nam và nữ đã được định sẵn là phải kết hợp, là phải giao phối. Mà em và tôi chính là đối tượng kết hợp tốt nhất…" Hạo Thiên bình thản nói.
Cô gái nghe vậy, cười khổ một tiếng, nói: "Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất của anh và anh ấy. Anh vô tình, mà anh ấy lại hữu tình. Tôi thích người đàn ông như vậy."
Hạo Thiên cười lạnh, nói: "Em hẳn là đã hiểu, thân là sát thủ, một khi có tình cảm, chính là chuyện vô cùng nguy hiểm. Đã là sát thủ mà chúng ta không máu lạnh vô tình, thì em nghĩ xem, làm sao mà có thể sống sót nổi?"
"Vậy tại sao Thiên Đạo Quỷ Thủ hữu tình. Nhưng anh ấy vẫn ở trong tổ chức được ba năm chứ?"
Cô gái đột nhiên kích động lên: "Trong ba năm đó, anh ấy luôn nhận lãnh những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, nhưng cuối cùng vẫn có thể sống sót. Cho nên, trong tất cả các thành viên của tổ thức thì có thể nói anh ấy là người giỏi nhất."
"Thiên Đạo Tu La của anh không thể nào vượt qua hắn được."
Cô gái thở dài một cái, nói: "Thật ra anh cũng không cần phải ganh đua với anh ấy làm gì, anh là anh, xưa nay anh cũng là một sát thủ xuất sắc. Nếu cởi bỏ đi sự ghen tỵ thì anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều…"
"Không đâu!"
Hạo Thiên lắc đầu, trên gương mặt hiện ra một nét buồn bã, nói: "Chỉ cần còn một ngày tôi không hơn được Thiên Đạo Quỷ Thủ thì cái cảm giác thống khổ này vẫn còn tồn tại. Sẽ không dễ dàng cởi bỏ được đâu."
"Nguyệt Như, nói cho tôi biết, hắn đang ở đâu? Tổ chức có quy tắc, không được tàn sát lẫn nhau, cho nên trong ba năm đó, tôi vẫn không thể chính diện cùng hắn giao phong. Nhưng hôm nay hắn đã rời bỏ Thiên Đạo, đã không còn là sát thủ của tổ chức nữa, cho nên tôi muốn mượn cơ hội này cùng hắn quang minh chính đại tỉ thí một trận, không chết không thôi…" Hạo Thiên cắn răng nói.
Nguồn: http://truyenfull.xyz"Hà tất phải làm như vậy chứ, anh sẽ chết mất…" Cô gái chân thành nói.
"Cho dù là chết, tôi cũng phải thử qua một lần, nếu không chắc tôi sẽ phát điên mất!"
Hạo Thiên lại kích động thêm một lần nữa, nói: "Nguyệt Như, tôi van em!"
"Đừng hy vọng, tôi sẽ không nói cho anh biết Quỷ Thủ ở nơi nào đâu."
Cô gái bình thản nói: "Anh là một thành viên không thể thiếu của tổ chức, tôi không muốn anh phải chết, hơn nữa anh vốn không cần phải làm như vậy…Nghe lời tôi, buông bỏ tạp niệm trong lòng, nếu không cho dù không chết trong tay anh ấy thì anh cũng sẽ bị người ta giết trong lúc thi hành nhiệm vụ…Chẳng lẽ anh không nhận ra tâm cảnh của mình không còn được như trước kia nữa sao?"
"Xin lỗi, tôi đã hơi quá khích!"
Hạo Thiên áy náy nói: "Có lẽ em nói đúng, tôi sẽ từ từ khắc phục sự đố kỵ trong lòng. À đúng rồi, lần này em không muốn gặp hắn sao?"
"Gặp lại để làm gì?"
Cô gái ngẩng đầu, nhìn vầng trăng tròn đang treo giữa không trung: "Tục ngữ có câu, gặo nhau nếu vô tình, thì thà rằng đừng gặp. Tôi cũng không muốn phá hỏng cuộc sống yên bình của anh ấy."
"Tôi muốn gặp giáo quan có được không?" Hạo Thiên dò hỏi.
"Giáo quan hình như cũng không có ở đây."
Cô gái bình thản nói: "Tôi đã sớm liên lạc với cô ấy rồi. Nhưng vẫn không có hồi âm, tôi nghĩ cô ấy không còn ở thành phố Hoa Hải."
"Lúc nào thì ra tay, để tôi đi cùng cô?"
"Sau tết Nguyên Đán."
Nguyệt Như đáp: "Đối phương đã nhờ cậy cảnh sát bảo vệ, cho nên nhiệm vụ lần này có chút khó khăn."
"Về phần đám cảnh sát này, có thể dễ dàng phế bỏ mà?"
Hạo Thiên bất mãn nói: "Nếu không đến lúc đó cô cứ đứng một bên quan sát, để tôi ra tay giết người."
"Hạo Thiên, anh đã quên, chúng ta vốn không chính diện giao phong với chính quyền. Đám cảnh sát kia cố nhiên không tính là gì, nhưng sau lưng họ là các cơ quan của chính phủ đấy!"
Nguyệt Như dặn dò: "Trừ phi là bất đắc dĩ, còn không thì chúng ta không thể giết cảnh sát được, nếu làm vậy, có thể khiến cho chính phủ Trung Quốc bất mãn. Cho dù Thiên Đạo là tổ chức lớn dường nào, nhưng trước mặt cơ quan chính phủ cũng phải có điều cố kỵ"
"Hiểu rồi, hết thảy là do em chỉ huy, tôi sẽ không can thiệp."
"Nguyệt Như, trước khi hành động, hy vọng em có thể để cho tôi được tự do hoạt động một chút…"
Hạo Thiên chân thành nói: "Dù sao tôi cũng phải thử một phen, có lẽ nếu vận khí tốt thì tôi có thể đụng phải Quỷ Thủ cũng không chừng."
Cô gái thoáng do dự, cuối cùng cũng không phản đối: "Chúc anh gặp nhiều may mắn…"
Hạo Thiên bước ra ngoài, nhưng sau đó đột nhiên quay đầu lại. hỏi: "Nguyệt Như, nói thật, cô hy vọng tôi sẽ gặp được hắn hay là không gặp?"
Nguyệt Như cũng không trả lời vấn đề của hắn, mà chỉ nói: "Nếu như anh có cơ hội gặp anh ấy, tôi hy vọng anh không nên gây sự, nếu không anh tất phải chết."
"Nguyệt Như, mặc dù lời này của cô khiến tôi rất không thoải mái, nhưng cũng xin nhớ kỹ lời khuyên của cô. Giáng sinh vui vẻ, tạm biệt!"
Nói xong, người đàn ông tung người nhảy từ trên đỉnh tháp xuống, trong khoảnh khắc đã không còn thấy rõ thân ảnh nữa.
Cô gái lẩm bẩm một mình: "Gặp nhau nếu vô tình, thì thà rằng đừng gặp…! Anh…giờ đây ra sao rồi…?"
…….
Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ gặp nhau, đầu tiên là mang quà đến nhà Bạch Lăng Kỳ, ra mắt hai vị trưởng bối Bạch Vân Sơn và Liễu Hồng Hà.
Liễu Hồng Hà và Bạch Vân Sơn qua lời con gái đã biết nhà họ Phương có ý muốn bồi dưỡng cô, giúp cô tiến nhập vào cao tầng của tập đoàn Thịnh Hâm, đối với sự hậu đãi này họ vô cùng hài lòng. Có thể có một thông gia như vậy quả thật là phúc khí.
Mặc dù chưa chính thức đính hôn, nhưng giờ đây Liễu Hồng Hà đã sớm đối đãi với Phương Hạo Vân như là con rể.
Có thể nói con rể cũng là một nửa con của mình rồi. Nhà họ Bạch không có con trai, nên Bạch Vân Sơn và Liễu Hồng Hà đối với Phương Hạo Vân hết sức cao hứng. Vốn Liễu Hồng Hà định giữ Phương Hạo Vân lại ăn cơm, nhưng sau khi nghe nói Phương Hạo Vân muốn dẫn Bạch Lăng Kỳ về nhà hắn chơi, thì bà cũng vui vẻ chấp nhận. Con gái mình sớm muộn cũng sẽ được gả cho người ta, đến nhà làm thân với mẹ chồng một chút cũng tốt mà.
Bạch Vân Sơn và Liễu Hồng Hà cũng rất hy vọng con gái mình có thể hóa thành phượng hoàng, một bước bay lên trời cao.
"Hạo Vân, Lăng Kỳ, các con đi đi. Phần lễ vật, cô chú xin được giữ lại. Dù sao lễ vật cũng khá hậu hĩ, nên các con đừng ngại, cứ đi thoải mái. Nhớ là đừng về trễ quá, kẻo không vào nhà được đấy!"
Liễu Hồng Hà cười cười đầy ẩn ý, tiễn con gái và con rể ra khỏi cửa. Nếu Phương Hạo Vân không ngăn lại kịp thời, thì phỏng chừng mẹ vợ tương lai này sẽ tiễn đi hơn nửa cây số mới chịu bỏ qua!
Sau khi lái xe về nhà, Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ liền tặng quà cho người nhà Phương gia, cả ba người Phương Tử Lân, Trác Nhã và Phương Tuyết Di đều có phần. Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ cũng có mỗi người một phần cho riêng mình.
"Lăng Kỳ, cái con bé này, con đến chơi là được rồi, còn mang quà đến làm gì…"
Trác Nhã trong miệng mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn vui vẻ đưa tay nhận lấy phần quà của mình. Sau đó cầm tay Bạch Lăng Kỳ, cười nói: "Con càng ngày càng xinh đẹp, Hạo Vân nhà chúng ta thật là có phúc đó!"
Bạch Lăng Kỳ lấy tay che miệng, xấu hổ cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Dì à, còn có một thứ nữa, đó là dây chuyền vàng này, là do con tự mình mang dây chuyền đến Bạch Vân tự để cầu bình an, cầu hạnh phúc…"
"Con bé này, mặt dây chuyền hình Phật bằng vàng lớn như vậy, chẳng biết đã khiến con phải tiêu tốn bao nhiêu tiền rồi?"
Trác Nhã liếc thấy mặt tượng Phật kia làm bằng bàng ròng, hơn nữa còn thỉnh từ Bạch Vân tự, có lẽ thấp nhất cũng phải mấy ngàn đồng. Phỏng chừng cô con dâu tương lai này đã xài sạch tiền rồi, không chừng còn phải mượn thêm nữa đây.
"Mẹ à, đó là một chút tấm lòng của cô ấy, để cô ấy giúp mẹ đeo vào nha!" Phương Hạo Vân khẽ mỉm cười.
"Ôi, con trai ngoan…" Trác Nhã cảm động, vội vàng khom người, cúi đầu để cho Bạch Lăng Kỳ đích thân đeo cho mình.
Có câu: nam quý Quan Âm, nữ quý Phật. Trác Nhã cầm mặt dây chuyền Phật trong tay, đôi mắt đã hơi ươn ướt, nói: "Con gái ngoan, hôm nay dì thật là cao hứng…"
Chỉ mới một năm trước đây thôi, Trác Nhã thật sự không nghĩ mình có thể có được niềm hạnh phúc như ngày hôm nay. Khi đó chỉ một tiếng gọi mẹ thôi mà Phương Hạo Vân đã không chịu rồi, hơn nữa đối với bà còn tràn đầy sự căm ghét. Nhưng hôm nay tất cả đều đã thay đổi, chẳng những hắn chịu gọi bà là mẹ, hơn nữa con dâu tương lai cũng hiếu thuận như vậy, trong lòng bà ngọt ngào vô cùng, cảm thấy công sức mình bỏ ra không hề uổng phí.
Phương Tử Lân cũng bị cảnh trước mắt làm cho cảm động, bước tới, có chút ghen tỵ hỏi: "Của ba đâu? Ba không có sao?"
"Ba, ngọc Quan Âm của ba là ở đây nè…"
Vừa nói, Phương Hạo Vân vừa choàng tay qua, đeo cho ba mình dây chuyền ngọc Quan Âm, đúng là ngọc nguyên chất.
"Của chị đâu? Tại sao chị lại không có?"
Phương tuyết Di tức giận nói: "Các em thiên vị!"
"Ha ha!"
Phương Tử Lân thấy con gái tị nạnh, liền sảng khoái cười, nói: "Con đó, cái đó lẽ ra phải để cho bạn trai con tặng chứ?"
"Ghét ghê, người ta không thèm nữa!"
Phương Tuyết Di xụ mặt, giống hệt như một cô bé đang hờn dỗi, nào có phong phạm của nữ cường nhân như lúc thường ngày.
"Chị, vòng tay này là em và Hạo Vân cùng nhau chọn lựa...mặc dù không phải bảo vật gì, nhưng cũng biểu thị chút thành ý của chúng em, hy vọng chị có thể thích..."
Bạch Lăng Kỳ bước tới, lấy ra một vòng đeo tay rất đẹp bằng phỉ thúy, sau đó đeo vào tay của Phương Tuyết Di.
Phương Tuyết Di lập tức vui vẻ lên, hớn hở nói: "Cũng là Lăng Kỳ của chúng ta tốt, trong lòng còn nhớ đến chị..."
"Bà chị à, cũng không thể nói như vậy, mua vòng tay này có một nửa tiền là của em đó..."
Phương Hạo Vân dẻo miệng nói: "Chừng nào tới năm mới, chúng em sẽ có thêm quà nữa."
"Thằng bé này...thật là giống ba mà, ha ha!"
Phương Tử Lân cười ha hả: "Những tặng phẩm hôm nay có lẽ đã tiêu tốn không ít tiền của các con rồi, khi nào tới năm mới, ba sẽ chuẩn bị hai cái phong bì đỏ mừng tuổi các con."
"Cả nhà cứ trò chuyện nhé, tôi đi xuống bếp chuẩn bị chút thức ăn đây."
Đôi mắt Trác Nhã hơi ướt, vội vàng xoay người sang hướng khác, sau đó đi xuống dưới bếp. Khi bước tới góc khuất không có ai, bà mới nhanh tay lấy khăn giấy ra lau nước mắt.
"Dì à, dì không vui sao?" Bạch Lăng Kỳ bất ngờ xuất hiện sau lưng Trác Nhã.
Trác Nhã ngượng ngùng cười, nói: "Khờ quá, dì thật sự rất vui mà."
"Dì ơi, Hạo Vân đã thay đổi rồi, anh ấy đã trở thành một người đàn ông thật sự, so với trước kia, anh ấy hiểu chuyện hơn, cũng biết quan tâm lo lắng cho người khác hơn."
Bạch Lăng Kỳ cười nói: "À, hôm nay để con phụ dì làm bếp, dì cứ yên tâm nha, con sẽ không làm dì phải thêm mệt đâu, vì từ khi lên tiểu học, mẹ đã dạy con làm cơm rồi..."
Nhìn thấy nét dịu dàng hiều hậu của Bạch Lăng Kỳ, Trác Nhã tươi cười nói: "Được rồi, để dì thử xem tài nghệ của cô con dâu tương lai như thế nào?"
Bạch Lăng Kỳ nghe vậy, trong lòng vừa vui vừa xấu hổ.
……..
Trong một căn phòng nọ, Trần Thanh Thanh đang mặc quần áo ngủ rôm rả trò chuyện với một cô gái. Đêm nay là đêm vui chơi thoải mái, nhưng các cô không có tâm trạng đi chơi, mà chỉ lặng lẽ nằm ở nhà.
"Tuyết Nhi, sao em không ra ngoài chơi? Có tâm sự à?"
Nhìn khuôn mặt mỏi mệt của em họ, Trần Thanh Thanh có chút thâm ý nói: "Hay là trong lòng đang nghĩ đến tên bại hoại nào đó?"
"Em...đâu có!"
Hàn Tuyết Nhi bước từ bàn trang điểm tới, chỉ thấy vóc dáng cô thon thả, cao ráo gợi cảm, lại đang thời kỳ dậy thì, tin rằng không bao lâu nữa, thân hinh chắc chắn sẽ không thua kém chị họ Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh cũng ngồi dậy trên giường, đồ ngủ bằng sợi tơ thật mỏng ôm sát người, làm nổi bật những đường cong hết sức quyến rũ trên thân thể mềm mại của cô, mái tóc được buộc lên cao, lộ ra nét cao quý mà lạnh lùng, hai trái đào tiên trên ngực không ngừng đung đưa lên xuống theo nhịp hô hấp nhẹ nhàng, khiến cho ngay cả Hàn Tuyết Nhi cũng cảm thấy có chút động tâm.