"Em cũng đã đồng ý với tôi một chuyện, đó là để tôi tự mình đi tìm Quỷ Thủ mà."
Hạo Thiên bình thản nói: "Nguyệt Như, đừng nóng giận, em cứ yên tâm, tôi sẽ không bại dưới tay hắn đâu. Hơn nữa tôi hứa với em, nếu như hắn thua thì tôi cũng không giết hắn, vậy em đã yên tâm chưa?"
Cô gái than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: "Anh ấy sẽ không thua, tôi cũng đã nói rồi, nếu như anh vẫn cố ý làm như thế thì tôi không ngăn cản nữa, nhưng anh nhất định sẽ hối hận."
……..
Lúc này đã là mười hai giờ đêm, Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi vẫn chưa ngủ được. Đêm nay đáng lẽ phải ra ngoài vui chơi thỏa thích nhưng hai cô chỉ một mực ở trong phòng khách, lặng lẽ xem TV.
"Chị Mỹ Kỳ, chị vào phòng nghỉ đi, em biết chị đang chờ Hạo Vân, nhưng có lẽ hôm nay không về đâu. Đêm nay ai ai cũng ra ngoài, Hạo Vân nhất định đã đi chơi cùng Bạch Lăng Kỳ rồi. Có khi chơi mệt quá, cậu ấy sẽ qua đêm ở bên ngoài luôn cũng không chừng..."
Tạ Mai Nhi kéo tay Trương Mỹ Kỳ, nói: "Mau vào nghỉ đi, đừng vì một người đàn ông không thuộc về chị mà đau đầu nhức óc nữa."
"Mai Nhi, không phải chị đang đợi Hạo Vân, mà chị đang nghĩ đến một chuyện..."
Ánh mắt Trương Mỹ Kỳ đầy u oán, nói: "Chị muốn xin nghỉ làm mấy ngày…"
"Sao vậy chị?"
Tạ Mai Nhi thắc mắc: "Chị Mỹ Kỳ, gần đây phòng thị trường của chúng ta khá là bận rộn, nếu thời điểm quan trọng này mà chị xin tạm nghỉ thì chẳng phải sẽ khiến giám đốc Phương cho rằng chị kiếm cớ thoái thác sao?"
"Chị sẽ trực tiếp giải thích với tổng giám đốc Phương."
Trương Mỹ Kỳ mờ mịt nói: "Chị muốn giải quyết ổn thỏa chuyện ly hôn trước rồi mới yên tâm trở lại với công việc. Nếu không tư tưởng của chị sẽ vẫn luôn dao động. Cho dù có cố gắng đi làm thì cũng không thể nào tập trung tinh thần vào công việc, do đó hiệu quả sẽ không cao."
"Nhưng giải quyết chuyện ly hôn đâu phải chỉ trong ngày một ngày hai là được? Chị nên biết, Tưởng Đại Phát chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn đâu. Biện pháp duy nhất có lẽ là phải nhờ đến sự can thiệp của luật pháp, nhưng có điều…" Tạ Mai Nhi định nói, sau đó lại thôi.
Trương Mỹ Kỳ cười khổ nói: "Mai Nhi, chị biết em muốn nói gì mà. Em đang lo là chị sẽ bị xử thua nếu nhờ đến toà án phải không?"
Tạ Mai Nhi chân thành gật đầu, nói: "Ừm, em chính là lo điều này."
"Không sao đâu. Chị sẽ tìm một luật sư giỏi. Vả lại đối với hôn nhân mà không có tình cảm thì tòa án cũng sẽ ủng hộ việc ly hôn. Chị nghĩ chị sẽ không thua đâu." Trương Mỹ Kỳ tràn đầy tự tin nói.
"Chị Mỹ Kỳ, hay là…"
Tạ Mai Nhi suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Hay là chúng ta thương nghị cùng Hạo Vân đi, có lẽ cậu ấy sẽ có biện pháp."
"Không được…!"
Trương Mỹ Kỳ vội vàng nói: "Đây là chuyện của chị, chị sẽ tự xử lý. Cậu ấy cũng không có quan hệ gì đặc biệt với chị, cho nên cũng không được động tí là lôi cậu ấy vào. Mai Nhi, cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
"Chị Mỹ Kỳ, tiểu tử Hạo Vân kia chắc chắn không trở về rồi, hay là như vầy, chúng ta cứ làm như ngày trước, để chị ngủ phòng lớn, còn em ngủ phòng nhỏ được không?" Tạ Mai Nhi đề xuất.
Trưong Mỹ Kỳ đắn đo một chút rồi nói: "Không hay cho lắm. Chị đã dọn ra ngoài, hiện tại chẳng qua là ở tạm đây một thời gian mà thôi, lại còn không trả tiền thuê nhà thì làm sao mà mặt dày ngủ phòng lớn như trước? Hay để chị ngủ phòng nhỏ được rồi."
"Chị Mỹ Kỳ tốt của em, chúng ta đừng tranh luận nữa. Chị là cấp trên, trực tiếp lãnh đạo em, em sao có thể để chị chịu thiệt được? Dù sao Hạo Vân cũng không có ở đây, chúng ta cứ ngủ như trước kia nha."
Vừa nói, Tạ Mai Nhi vừa quay đầu đi vào trong phòng của Phương Hạo Vân. Đây vốn từng là phòng của cô, mặc dù đã lâu không có bước vào, nhưng khi thăm lại vẫn thấy có chút quen thuộc ấm áp. Trong phòng đã được quét dọn rất chỉnh tề, tựa hồ như không có một hạt bụi.
"Tiểu tử thúi, chị Mỹ Kỳ cũng bị cậu hại chết, đúng là đồ không có lương tâm mà…" Tạ Mai Nhi ôm lấy gối của Phương Hạo Vân, vừa vung tay đánh vào gối, vừa nói thầm trong miệng.
"Oa…buồn ngủ quá rồi, thôi cứ đi ngủ trước vậy…!" Chơi một hồi, Tạ Mai Nhi có chút mệt mỏi, liền kéo chăn đắp lên đầu, sau đó từ từ đi vào giấc mộng.
Trương Mỹ Kỳ nằm trên giường lớn của Tạ Mai Nhi, trằn trọc trở mình một lúc, những chuyện phiền muộn không ngừng hiện lên trong đầu cô, hình ảnh Phương Hạo Vân cũng liên tục xuất hiện trước mặt. Tuy nhiên do tinh thần cô đã quá uể oải, nên không lâu sau cũng đã chìm sâu vào mộng đẹp.
Lúc Phương Hạo Vân trở về nhà trọ thì trời đã gần sáng.
Để không đánh thức Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ nên hắn vào nhà bằng cửa sau, sau đó lặng lẽ không một tiếng động mở cửa phòng của mình.
Khi hắn đến trước giường mới phát hiện trên giường đã có người dang ngủ, trên gương mặt có đôi má lúm đồng tiền ấy đang phát ra hơi thở nhè nhẹ.
Phương Hạo Vân đi vào bên trong, nương theo ánh trăng yếu ớt rốt cục thấy được người đang nằm trên giường mình là Tạ Mai Nhi. Hắn đoán chừng chị Mai cho rằng mình đêm nay không về nhà cho nên mới leo thẳng lên giường của mình mà ngủ.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dáng đang ngủ say của Tạ Mai Nhi, thật sự rất không chỉnh tề, tấm chăn đã lật tung lên, nếu không có bộ quần áo ngủ dài che bên ngoài thì có lẽ đã lộ hơn nửa thân người.
Hắn nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô, mặc dù không khí trong nhà trọ Kim Hoa rất ấm áp, nhưng thời điểm sáng sớm là lúc nhiệt độ hạ xuống, nên khí trời có chút se lạnh.
"Hạo Vân, tên xấu xa…!"
Sau khi đắp kín chăn cho Tạ Mai Nhi xong, Phương Hạo Vân vừa xoay người định đi ra ngoài thì chợt nghe thấy Tạ Mai Nhi nói một câu.
Theo bản năng, hắn quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện cô đang nói mê.
Hắn cười khổ một cái, trong lòng lại có chút buồn phiền, dường như mình để lại ấn tượng không tốt trong lòng chị Mai Nhi, cho nên ngay cả trong giấc mơ chị ấy cũng mắng mình.
"Văn Cường…đừng rời bỏ em…"
Phương Hạo Vân đang bùi ngùi thì Tạ Mai Nhi lại đột nhiên nói mê lần nữa, sau đó còn ôm lấy cánh tay hắn.
Phương Hạo Vân khẽ nhăn mặt, vừa bực tức, lại vừa buồn cười, vừa mới đem mình ra để mắng nhiếc, đảo mắt một cái đã ôm lấy mình không chịu buông. Chị Mai này thật là mạnh bạo đó, cũng may là lúc này chị ấy đang ngủ, chứ nếu thì chắc đã có một trận náo loạn long trời lở đất rồi.
Hắn vốn muốn mau mau thoát khỏi Tạ Mai Nhi, nhưng ai ngờ người ta còn ôm chặt mình hơn, thậm chí còn kéo bàn tay to bè của hắn vào trong ngực!
Phương Hạo Vân sửng sốt, chuyện gì thế này, coi mình như là thế thân của tên Văn Cường nào đó sao, mình vốn đâu phải là người đó đâu?
Đừng tưởng là hắn đang bị oan khuất gì, thật ra mà nói lại giống như là đang hưởng thụ thì đúng hơn, bởi bàn tay hắn vẫn đang bị cô gái ôm chặt vào trong lồng ngực. Khoảng da thịt trắng mịn kia, hắn chỉ cần khẽ động mấy ngón tay thôi là đã có thể đụng vào được, lại thêm mùi thơm nhẹ nhàng của con gái càng làm cho hắn hết sức say mê.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL"Văn Cường, đừng…"
Sau khi thỏ thẻ một câu, Tạ Mai Nhi lại một lần nữa trở mình, mạnh mẽ kéo tay Phương Hạo Vân đặt lên bụng của cô! Cả nửa người của Phương Hạo Vân bị kéo lên giường, tình huống này càng làm cho hắn không thể rút tay ra được.
Phương Hạo Vân cảm thấy cơ thể bắt đầu sinh ra một chút phản ứng sinh lý thông thường. Mặc dù trong lòng hắn vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay mình lại đụng chạm đến chỗ riêng tư của con gái như vậy, không động lòng mới là lạ!
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu một hơi, cố gắng áp chế dục vọng trong lòng, sau đó khẽ giật tay ra, nhẹ giọng nói: "Chị Mai, mau tỉnh dậy, buông tay em ra đi!"
Tạ Mai Nhi thở nhẹ một cái, nhưng vẫn không chịu tỉnh giấc, không những thế còn ôm chặt cánh tay của Phương Hạo Vân hơn, thậm chí dường như còn có ý định kéo tay hắn tới bộ phận bí mật nhất của con gái!
Nếu cứ thế này thì rất dễ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Phương Hạo Vân đắn đo giây lát, sau đó dùng sức định giật mạnh tay ra, đồng thời dùng tay còn lại lắc lắc người Tạ Mai Nhi: "Chị Mai, mau tỉnh…"
"Đáng ghét…!" Tạ Mai Nhi bị lay dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn ngó xung quanh trong ánh trăng mờ ảo. Ánh sáng rất yếu ớt, không thấy được gì cả, nhưng cô vẫn cảm thấy phần bụng mình đang bị một bàn tay đặt lên. Tạ Mai Nhi kinh ngạc nhìn kỹ, sau đó há mồm hô to.
Đúng lúc này, Phương Hạo Vân liền dùng tay bịt kín miệng của Tạ Mai Nhi, rồi nhỏ giọng nói: "Chị Mai, là em, là em mà…"
Tạ Mai Nhi nghe vậy, hơi có chút sửng sốt, vội vàng buông tay Phương Hạo Vân , sau đó lấy chăn trùm kín người lại, khẽ hô: "Hạo Vân, là em…em muốn làm gì?"
Phương Hạo Vân dù sao cũng là đàn ông, nên Tạ Mai Nhi quả thật có chút lo lắng trong lòng.
Phương Hạo Vân cảm thấy hơi bực tức, hắn còn muốn hỏi ngược lại là "chị Mai, chị định làm gì" mới phải, đầu tiên là chiếm giường ngủ của mình mà không nói, sau đó lại ôm chặt lấy tay mình, quả thật là oan uổng mà.
"Em đã quay về sao không gọi trước cho chị một tiếng? Em..em có làm gì với chị chưa?"
Trái tim nhỏ bé của Tạ Mai Nhi đập loạn xạ như trống trận, đối với Phương Hạo Vân tràn đầy cảnh giác. Tận đáy lòng của cô còn sợ Phương Hạo Vân nổi thú tính, làm nhục cô giống như đã làm nhục chị Mỹ Kỳ.
"Em vừa mới trở về, tuyệt đối chưa có làm gì với chị hết…" Trời đất chứng giám, Phương Hạo Vân chỉ muốn đắp chăn giúp cô, không hề có tâm tự nào khác.
Tạ Mai Nhi ở trong chăn đưa tay sờ sờ chỗ kín của của mình, xác định không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm một cái, thầm nghĩ mình đã mất cảnh giác, chút nữa là đã bị…
Tạ Mai Nhi ngẩng đầu lên, thấy Phương Hạo Vân vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, liền giận dữ, lấy gối ném mạnh vào người hắn: "Tránh xa chị ra!"
Làm ơn biết điều một chút, đây là gối của mình mà! Phương Hạo Vân vội vươn tay chụp lấy cái gối đang rớt xuống đất, sau đó mới nói: "Chị Mai, chị hãy nghe em nói, em không hề biết chị ngủ ở phòng của em, hơn nữa…hơn nữa chị cũng không có khóa cửa. Lúc em đi vào mới phát hiện có người, vừa rồi em chỉ muốn đắp chăn cho chị mà thôi. Cũng là do chị ôm lấy tay của em không chịu buông ra…"
"Phương Hạo Vân, cậu là đồ vô sỉ!"
Tạ Mai Nhi thấy Phương Hạo Vân còn quay ngược lại trách móc mình, nhất thời tức giận kêu to: "Rõ ràng là cậu thừa dịp tôi đang ngủ, muốn lợi dụng tôi, giờ đây bị phát hiện thì lại nói ngược là do tôi ôm tay cậu, lý nào là như vậy? Tôi đang ngủ mê thì làm sao ôm tay cậu được, vả lại…cậu cũng đâu phải bạn trai của tôi, sao tôi lại ôm tay cậu vào lồng ngực mình để làm gì?"
"Đại sắc lang, cậu quả nhiên là tên đại sắc lang, tôi hôm nay mới biết rõ nhân cách của cậu!"
Nhớ đến khi nãy tay của Phương Hạo Vân sờ lên bụng mình, mặt Tạ Mai Nhi liền nóng bừng như lửa đốt. Mặc dù trước kia khi hắn xem bệnh cũng đã từng đụng chạm qua thân thể cô, đã từng có chút kích thích, nhưng lần đó làm vậy là để trị bệnh, không giống với lần này.
"Chị Mai, em bây giờ so với Đậu Nga còn oan ức hơn! Thật sự là khi chị đang ngủ đã vô thức kéo lấy tay của em mà!"
Phương Hạo Vân thấp giọng nói: "Mà chị cũng nói nhỏ thôi, kẻo làm chị Mỹ Kỳ thức bây giờ."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Tạ Mai Nhi lại càng cảm thấy hắn có tật giật mình. Cũng may mình vẫn còn trong sạch. Cô vừa cảm thấy may mắn vì điều đó, vừa oán hận nhìn Phương Hạo Vân, trợn trừng mắt hạnh, gằn giọng nói: "Đại sắc lang, tôi lại càng muốn lớn tiếng, để cho chị Mỹ Kỳ biết đó! Chuyện như vậy cậu cũng dám làm thì tại sao tôi lại không dám la lên?"
Phương Hạo Vân vô cùng buồn bực, quả thật có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết oan khuất này mà.
Hắn phát hiện mình càng giải thích thì hình như Tạ Mai Nhi càng cho rằng hắn có tật giật mình. Nghĩ vậy, Phương Hạo Vân liền trầm giọng nói: "Chị Mai, dù sao điều cần giải thích thì em cũng đã giải thích rồi, nếu như chị không tin thì em cũng không còn cách nào khác. Thật ra trai gái ở chung một chỗ đúng là có chút bất tiện, lại thêm chị Mỹ Kỳ hiện tại đã quay trở lại, cho nên em đã quyết định, chờ tới sau tết Nguyên Đán sẽ dọn đi…"
"Cậu…cậu là đồ khốn kiếp…"
Tạ Mai Nhi nghe nói Phương Hạo Vân muốn ra ngoài, liền lập tức phát hỏa, giận dữ nói: "Cậu lợi dụng tôi xong rồi thì muốn bỏ đi hả? Nói cho cậu biết, tôi không phải dễ bị hiếp đáp như vậy đâu…"
Tạ Mai Nhi lại vươn tay cầm lấy một cái gối ném về phía Phưong Hạo Vân. Lần này bị hắn nhẹ nhàng chụp lấy.
"Tôi đánh chết cậu!"
Không có gối, Tạ Mai Nhi liền quơ loạn xạ trên giường, nào là áo gối, chuông báo thức trên đầu giường, khăn giấy…chỉ cần cái gì có thể cầm được là cô liền ném về phía Phương Hạo Vân.
Đột nhiên cô rút được từ dưới gối một cái quần lót. Phưong Hạo Vân thấy vậy liền khẽ chau mày, quát nhẹ: "Chị Mai, đủ rồi, đó là quần lót của em đó…không được ném lung tung!"
Tạ Mai Nhi lúc này mới phát hiện mình dưới tình thế khẩn cấp đã chụp luôn cả quần lót của người ta. Cô liền nổi da gà, vội vàng ném vật đó về phía Phương Hạo Vân, sau đó nói: "Đồ độc ác, cậu…cậu lại giấu cả quần lót dưới gối…"
Phương Hạo Vân cũng đổ đầy mồ hôi, mới nhớ lại hình như hôm nọ mình quên cất vào tủ. Còn mấy cái gối này lúc thường mình cũng ít dùng, chỉ có chị Mai Nhi là tối nay có gối đầu qua thôi.