Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 136: Vở then chốt




Lúc này, buổi lễ đã chính thức được bắt đầu, đầu tiên là lãnh đạo của trường lên đọc diễn văn tượng trưng, sau đó là đại biểu cho các giảng viên và đại biểu sinh viên lên phát biểu tổng kết.

Chờ tất cả các trình tự quen thuộc kết thúc, người dẫn chương trình mới bắt đầu tuyên bố, tiết mục thứ nhất là độc tấu đàn tranh. Lại còn bật mí một điều, người đánh đàn là một siêu cấp đại mỹ nữ.

Hội trường rộng lớn đã chật kín khoảng ba ngàn người, mọi người lập tức hoan hô ầm ỹ, chờ mong mỹ nữ cổ điển hiện thân. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào chiếc đàn tranh ở trên sân khấu, Bạch Lăng Kỳ chậm rãi đi tới, bộ váy dài cổ điển trắng noãn, duyên dáng yêu kiều, giống như một tiên tử.

Còn chưa bắt đầu diễn tấu, mà khắp hội trường đã phát ra những tiếng vỗ tay náo nhiệt. Hiển nhiên, mọi người vô cùng vừa lòng với trang phục của Bạch Lăng Kỳ.

Trần Thanh Thanh gắng sức thả lỏng tâm tình, yên lặng nhìn chăm chú vào hội trường ồn ào, khóe mắt thi thoảng liếc sang nhìn lén Phương Hạo Vân, thấy ánh mắt của hắn từ trước tới sau đều chỉ tập trung vào Bạch Lăng Kỳ, đột nhiên trong lòng cô lại có chút hâm mộ.

Cô đang nghĩ, khi mà mình lên sân khấu, liệu Phương Hạo Vân có nhìn chăm chú vào mình hay không.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi đỏ hết cả mặt, người ta là người yêu của nhau, mình là cái gì của Phương Hạo Vân kia chứ? Dựa vào cái gì mà người ta phải đối với mình như vậy?

" Thanh Thanh, đừng lo lắng, Hạo Vân bảo con nhất định sẽ giành được thắng lợi." Lã Nguyệt Hồng còn cho là con gái đang hồi hộp, nên vội vàng lên tiếng an ủi.

Đúng lúc này, toàn bộ hội trường đột nhiên trở nên tối đen, người chủ trì nhắc mọi người im lặng, độc tấu đàn tranh sắp bắt đầu rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau một hồi huyên náo, toàn trường rất nhanh đã yên tĩnh lại. Một thân hình thon dài ngồi ở trước đàn tranh, âm nhạc cổ điển ưu mỹ lập tức từ đầu ngón tay của mỹ nữ bắt đầu phát ra. Một khung cảnh tĩnh lặng xa xưa lập tức bao trùm toàn bộ hội trường, một vài sinh viên và giảng viên có hiểu âm luật dường như đang đưa mình vào chốn bồng lai tiên cảnh, trong lòng vô cùng khoan khoái và dễ chịu.

Sau đó, dưới tiếng đàn ưu mỹ, cho dù là người nghe không hiểu âm luật, tâm tình cũng dần dần trở nên tĩnh lặng, tràn ngập mơ màng đối với cuộc sống bình thản mà yên tĩnh đó.

Phương Hạo Vân lúc này rất tập trung, bởi vì lúc này là bạn gái của mình diễn tấu, cô dùng cả trái tim để đánh đàn, cho nên trái tim của Phương Hạo Vân cũng có thể cảm nhận được ý cảnh mà Bạch Lăng Kỳ đưa tới từ dây đàn.

Khúc nhạc kết thúc, không đợi ngọn đèn sáng lên, Bạch Lăng Kỳ đã đi xuống sân khấu ra phía sau màn, người dẫn chương trình vốn còn muốn cô giao lưu với mọi người vài câu, nhưng hiện giờ xem ra, hình như không còn khả năng nữa.

Những người nghe dưới sân khấu hình như còn chưa ý thức được tiết mục đàn tranh đã kết thúc, vẫn như trước chìm đắm trong mộng tưởng, mãi tới khi người dẫn chương trình nhắc nhở, mọi người mới như vừa tỉnh từ trong mộng. Toàn trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay vang dội, có điều khi mọi người ngẩng đầu lên tìm kiếm Bạch Lăng Kỳ, thì đã không còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa.

" Hạo Vân, em đánh đàn thế nào?"

Bạch Lăng Kỳ thay y phục ở phía sau màn, mặc một chiếc áo lông rồi xuyên qua đám người đi tới chỗ Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân yêu thương nhìn bạn gái của mình, nắm lấy đôi tay nhỏ bé hơi lạnh lẽo của cô, đau lòng nói: "Sắp đông thành đá rồi này."

" Không có việc gì, chị Thanh Thanh có cho em một bộ nội y bó sát người có khả năng giữ ấm, rất hiệu quả, em không thấy lạnh một chút nào."

Bạch Lăng Kỳ nằm trong lòng ngực của bạn trai, quan tâm hỏi: "Hạo Vân, chị Thanh Thanh nhất định sẽ thắng phải không, có rắc rối gì không?"

"Ừm!"

Phương Hạo Vân nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Anh nắm chắc mười phần, đúng rồi... Kỳ, anh đã đồng ý với học tỷ, chờ khi chị ấy thắng Tần Tử Hoa, anh sẽ mời chị ấy đi ăn cơm. Sau khi buổi lễ kết thúc, anh có thể không đi với em được, em sẽ không giận chứ?"

Bạch Lăng Kỳ mỉm cười nói: "Không giận, có điều hai người đừng đi chơi muộn quá, sau khi chị Thanh Thanh luận võ, chị ấy cần phải nghỉ ngơi... đừng để cho chị ấy phải mệt."

Nhìn vẻ mặt tràn đầy rộng lượng của Bạch Lăng Kỳ, Phương Hạo Vân cố ý hỏi: "Kỳ, chẳng nhẽ em không biết thế nào là ghen sao?"

"Ghen?"

Bạch Lăng Kỳ mơ hồ hỏi: "Vì sao em phải ghen, anh và chị Thanh Thanh chỉ là bạn bè tốt bình thường thôi mà, em ghen làm cái gì? Được rồi, em biết rồi, Hạo Vân, anh nhất định là có ý gì với học tỷ phải không? Dùng cách này để cố tình truyền đạt với em hả?"

Nói xong, Bạch Lăng Kỳ giả bộ tức giận, quẹt miệng nói: "Đại sắc lang, về sau em sẽ không thèm để ý tới anh nữa."

Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, có hơi sốt ruột, vội vàng nhỏ giọng giải thích: "Kỳ, em nói bậy bạ cái gì đó, anh sao có thể có ý gì với học tỷ được? Nếu em không muốn, anh sẽ đi nói với chị ấy, tối nay anh đi cùng em, hôm khác anh lại mời chị ấy ăn cơm."

"Xí!"

Bạch Lăng Kỳ thấy vẻ mặt lo lắng của Phương Hạo Vân, nhịn không được cười nhẹ nhàng, đưa tay dí lên trán hắn một cái, nói: "Xem anh kìa, anh không nhìn ra là người ta chỉ nói giỡn với anh thôi à. Đi đi, học tỷ mấy ngày này nhất định là đã phải chịu áp lực rất lớn, anh là giáo luyện của chị ấy, cũng là bạn của chị ấy, sau khi chị ấy thắng lợi, anh hẳn là phải đi tiếp đãi rồi. Yên tâm đi, em không phải là loại con gái nhỏ nhen thế đấu..."

"Kỳ, em thật tốt!" Phương Hạo Vân hơi hơi động tâm, nắm thật chặt bàn tay của bạn gái.

Căn cứ theo chương trình của buổi lễ, cuộc biểu diễn võ thuật của Tần Tử Hoa và Trần Thanh Thanh được sắp xếp ở sau cùng, cũng hay được gọi là vở then chốt.

Buổi lễ tất niên năm vừa rồi, chỉ mới tiến hành được một nửa là người xem đã lục đục đi về rồi. Từ xưa tới nay, phần lớn các cặp tình lữ đều hy vọng có thể cùng trải qua giao thừa với người mình yêu, bọn họ sẽ lựa chọn cách đi tới quán café, tới hàng nước, hoặc là vào khách sạn, nhà nghỉ... Dùng đủ mọi loại phương thức để nghênh đón năm mới.

Nhưng mà năm nay, chương trình đã sắp kết thúc rồi, mà vẫn chưa thấy ai ra về, ngược lại, những người chờ xem ở bên ngoài hội trường lại còn ngày càng nhiều.

Đối với cuộc luận võ của Tần Tử Hoa và Trần Thanh Thanh, mọi người đều chờ mong. Trong đó phần lớn mọi người đều cho rằng Trần Thanh Thanh thua là cái chắc rồi, cô kiểu gì cũng sẽ trở thành vị hôn thê của Tần Tử Hoa mà thôi.

Đương nhiên, một bộ phận nhỏ những người ủng hộ và fan cuồng nhiệt của Trần Thanh Thanh lại vô cùng tin tưởng vào cô, luôn miệng nói rằng thắng lợi cuối cùng nhất định sẽ thuộc về thần tượng của bọn họ.

Lã Nguyệt Hồng nắm tay của con gái, khắp tay đều là mồ hôi, khi thời gian sắp tới, tim của bà đập lại càng mau hơn, thần sắc cũng trở nên lo âu thấy rõ.

Mà đương sự là Trần Thanh Thanh tâm tình lại càng về cuối càng bình tĩnh, trong con ngươi xinh đẹp dấy lên ngọn lửa chiến thắng. Phải thắng!

" Hạo Vân, kỳ thật Tần Tử Hoa cũng không tệ, có điều chị Thanh Thanh không thích anh ấy. Anh không biết đó thôi, trong trường chúng ta có rất nhiều bạn gái đều thích Tần Tử Hoa." Bạch Lăng Kỳ đột nhiên nói.

"Thật à?"

Nghe thấy bạn gái nói như vậy, Phương Hạo Vân rõ ràng có hơi không vui. Về lý thuyết mà nói, Tần Tử Hoa đúng là phù hợp với hình tượng bạch mã vương tử trong lòng thiếu nữ, có tiền có tài, hơn nữa lại còn tuấn tú lịch sự. Có điều, hắn vẫn cảm thấy rằng Bạch Lăng Kỳ không nên như thế chứ, cô không giống như những nữ sinh tầm thường đó, có điều ngươi xem bộ mặt tươi cười như hoa của cô kìa, thật sự là đáng giận...

Cảm thấy rằng Phương Hạo Vân không vui, Bạch Lăng Kỳ lập tức không dám nói nữa, chỉ yên lặng ôm lấy hắn, thầm nghĩ rằng hắn nhất định là hiểu lầm cái gì rồi.

Mang theo tâm tình bất an, Bạch Lăng Kỳ cắn môi đang chuẩn bị giải thích một chút với bạn trai, lại bị Trần Thanh Thanh chen ngang: "Hạo Vân, chị có thể nói với em mấy lời được không?"

Trần Thanh Thanh hy vọng rằng trước khi lên sân khấu, có thể được Phương Hạo Vân chỉ bảo một chút, từ chỗ hắn lấy được niềm tin tất thắng.

Phương Hạo Vân theo bản năng buông cổ tay của bạn gái, gật đầu nói: "Ừm, em cũng đang muốn nói vài lời với chị đây."

Bạch Lăng Kỳ vụng trộm nhìn thoáng qua khuôn mặt không biểu lộ ra vẻ gì của Phương Hạo Vân, rồi nói với Trần Thanh Thanh: "Chị Thanh Thanh, hai người cứ tán gẫu trước đi..."

Nói xong, liền ảm đạm thần sắc rời đi.

Cuộc đại chiến sắp tới, Bạch Lăng Kỳ biết rằng vào lúc này, Trần Thanh Thanh cần Hạo Vân hơn cô. Chỉ có điều cô không thể giải thích rõ ràng được với bạn trai, trong lòng tóm lại vẫn không được thoải mái cho lắm.

"Kỳ, ngày mai gặp!"

Phương Hạo Vân đuổi theo, hôn một cái lên trán Bạch Lăng Kỳ, nói: "Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán này, em đừng đi đâu cả, chúng ta sẽ cùng nhau chuyển nhà."

"Vâng!"

Nghĩ tới sắp được ở chung với bạn trai, hai má của Bạch Lăng Kỳ lập tức nổi lên một mảnh đỏ ửng, một chút không vui và vướng mắc lúc trước lập tức tan thành mây khói.

" Dùng Hoạt bộ, lấy phòng thủ làm chính, tìm kiếm thời cơ công kích vào huyệt Khí Hải của Tần Tử Hoa là được."

Phương Hạo Vân thấp giọng nói: "Em đã cẩn thận quan sát Tần Tử Hoa rồi, ba mươi sáu yếu huyệt trí mạng, chỉ có huyệt Chương Môn bên trái và huyệt Khí Hải là những chỗ hắn yếu nhất. Huyệt Chương Môn bên trái chị không nên công kích, tốt nhất là công kích vào huyệt Khí Hải, có điều chị không nên ra tay quá nặng, chỉ điểm đến rồi thôi."

Huyệt Khí Hải cũng có tên là huyệt Đan Điền, ở vùng cách dưới rốn một tấc năm phân, nhẹ thì công phu bị phế, nặng thì có nguy hiểm tới sinh mệnh.

"Ừm, chị nhớ kĩ rồi, tuyệt chiêu mà em dạy cho chị, chị cũng đã tập đi tập lại nhiều lần, tuyệt đối sẽ không thành vấn đề."

Nói tới đây, Trần Thanh Thanh cười nói: "Hạo Vân, em đừng quên, chờ khi chị đánh thắng Tần Tử Hoa, em phải mời chị ăn cơm đó. Nếu không được thì để chị xin phép Kỳ cho em?"

"Ha ha."

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng nói: "Kỳ rất rộng lượng, cô ấy đã đáp ứng rồi, tối nay em đi với chị!"

" Một lời đã định!" Trần Thanh Thanh đưa tay móc ngoéo với Phương Hạo Vân.

Đúng lúc này, nhân viên tổ chức đi tới gọi Trần Thanh Thanh, bảo cô nhanh tới sau đài, sắp tới vở then chốt của bọn họ rồi.

Tần Như Phong tin tưởng mười phần, ông quay đầu lại nói với Trần Thiên Huy: "Anh Trần, xem ra việc chúng ta làm thông gia nhất định là ý trời rồi. Tử Hoa nhà tôi và Thanh Thanh nhà anh, đúng là do ông trời tác hợp cho."

Lã Nguyệt Hồng lầm bầm trong lòng: "Thanh Thanh nhà ta và Hạo Vân mới là một đôi trời sinh."

Trần Thiên Huy cười khẽ một tiếng, không nói gì cả, có điều con ngươi vẫn nhìn chằm chằm vào sân khấu, quả tim đập bình bịch không ngừng.

Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Trần Thiên Huy không có chuyện gì chưa từng gặp, vốn đã rèn luyện được một trái tim sắt đá, có điều hôm nay, liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái, trong lòng ông đã không tự chủ được có hơi hồi hộp.

"Màn biểu diễn sau đây của hội võ thuật, cũng chính là vở then chốt của chúng ta hôm nay. Hội học sinh đã quyết định, đối với màn luyện võ phấn khích sắp tới, chúng tôi sẽ thông qua đài truyền hình của trường, truyền hình trực tiếp tới tất cả màn hình điện tử trong sân trường. Những bạn học và quần chúng chưa vào được hội trường, thì mời lựa chọn một màn hình điện tử ở gần nhất để theo dõi!" Người chủ trì chậm rãi lên sân khấu, truyền bá thông tin mới nhất.

Vốn hội học sinh và hội giáo viên cũng không có tính toán như vậy, có điều những bạn học và khán giả ở bên ngoài hội trường có vẻ hơi nhiệt tình quá, đang cuồn cuộn không ngừng tập hợp lại ở trước cửa hội trường.

Để tránh xảy ra sự kiện bởi vì nhiều người quá mà sinh ra chen chúc dẫm đạp lên nhau, dưới sự lãnh đạo của nhà trường, đã cho phân bố những màn hình điện tử cực lớn bên trong sân trường.

Ước chừng nửa giờ sau, sau khi hết thảy những công tác chuẩn bị đã kết thúc, Tần Tử Hoa và Trần Thanh Thanh mặc trang phục võ thuật rốt cục cũng đã lên trung tâm sân khấu để biểu diễn.

Ở bên ngoài xem, hai người luận võ này, nam thì đẹp trai cao lớn, nữ thì xinh đẹp gợi cảm, thật sự là một đôi người ngọc. Toàn trường có rất nhiều người thật lòng hy vọng bọn họ có thể ở cùng một chỗ.

" Thanh Thanh, em yên tâm, anh sẽ không làm thương tổn đến em. Buổi luận võ hôm nay chỉ điểm đến rồi thôi, đến khi anh thắng em, anh sẽ cầu hôn em trước mặt tất cả mọi người."

Tần Tử Hoa cố ý ám muội với Trần Thanh Thanh ở trước mặt mọi người, hắn cười nói: "Anh sẽ khiến em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này!"

Trần Thanh Thanh cố nén sự chán ghét trong lòng, không vui nói: "Có cái gì chờ đánh xong hẵng nói, hiện giờ tôi không có rảnh mà nghe. Có điều tôi nghĩ sau khi đánh xong, anh có lẽ cũng chẳng còn tâm tư mà đi nói ra những lời buồn nôn đó nữa, bởi vì, anh nhất định sẽ thất bại."

Toàn trường lập tức vang lên những tiếng huýt gió nhằm vào Tần Tử Hoa.

Tần Tử Hoa nghe thấy vậy, sắc mặt thay đổi mấy lần, con ngươi trở nên âm trầm, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh: "Thanh Thanh, xem anh chinh phục em đây."

" Ha ha!"

Tần Tử Hoa cười lớn một tiếng, một bước lớn đã tiến đến trước mặt cô, tay trái ghìm xuống, tay phải một chưởng bổ tới vai trái của cô. Mục tiêu hình như là huyệt Chương Môn bên trái của Trần Thanh Thanh.

Một chiêu này của Tần Tử Hoa động tác đơn giản, quyền thế uy mãnh, mơ hồ còn có một chút bóng dáng của quyền thuật karate, uy lực càng sâu hơn. Tần Tử Hoa luyện võ từ nhỏ, võ công vô cùng tốt, khi đi du học ở nước Mỹ, còn bái phỏng không ít danh sư, lần lượt là đại sư karate, đại sư Ju-đô, đại sư môn đấu vật, tích lũy được không ít kinh nghiệm thực chiến, một chiêu này nhìn có vẻ như đơn giản, kỳ thật hắn cũng đã dùng tới chín thành lực lượng, hiển nhiên, ý đồ của hắn là muốn một kích thủ thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.