Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 167: Đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu




"Ừ...!"

Trương Bưu thản nhiên gật gật đầu nói: "Hoa Thiên Minh là ủy viên hội hiệp thương chính trị, lại là nhà từ thiện có tiếng trong nước, tại Hoa Hải, thậm chí là ở khắp cả nước đều có một tầm ảnh hưởng nhất định, nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, thì phiền phức to. Cho nên tôi hy vọng có thể có được sự giúp sức phối hợp của các cậu, bí mật bảo vệ an toàn cho anh ta."

"Nguyên tắc là em không có ý kiến gì cả."

Đại Phi gật gật đầu, rồi nói: "Bất luận là công hay tư thì em cũng sẽ không từ chối lời đề nghị của anh. Có điều, trong đó có vài tình tiết nhỏ cần phải thương lượng thêm một chút. Thế này vậy, tốt nhất là anh đi thương nghị với cục trưởng của bên anh một chút, để cho ông ấy đàm phán trước với cục trưởng bên em. Nếu không đến lúc vạn nhất xảy ra chuyện gì, bảo vệ không chu đáo, hai ta đều phải chịu lấy trách nhiệm..."

"Điều này tôi cũng đã nghĩ qua, hơn nữa tôi cũng bàn bạc với cục trưởng xong rồi, ước chừng khoảng một giờ nữa thì ông ấy sẽ liên lạc với cục trưởng bên cậu." Trương Bưu sớm đã làm xong công tác chuẩn bị.

"Nói như vậy, thì chắc không còn vấn đề gì rồi, em sẽ đích thân dẫn đội đi bảo vệ."

Đại Phi mỉm cười nói tiếp: "Anh Bưu, lần này anh em chúng ta có thể lần nữa kề vai chiến đấu được rồi."

"Đúng vậy..."

Trương Bưu cảm khái nói: "Anh em chúng ta từ sau khi rời khỏi quân ngũ, chưa từng có một lần nào sóng vai chiến đấu cùng nhau, thật nhắc tới là lại nhớ đến những ngày tháng trước kia rồi."

"Đáng tiếc lần này chỉ thiếu duy mỗi mình anh Hạo Vân..."

Nói đến đây, Đại Phi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nghiêm mặt nói: "Anh Bưu, thiếu chút nữa thì em quên nói với anh, em đã dò tìm được một số thông tin thông qua hệ thống nội bộ của an ninh quốc gia về tin tức của Quỷ Thủ... Kim bài sát thủ của tổ chức ám sát quốc tế lớn nhất. Theo tin được biết vào nghề được 3 năm, chưa từng thất bại một lần nào. Hai năm trước đã lọt vào danh sách đen của tổ chức hình sự quốc tế Interpol. Có điều bởi vì trong nội bộ tổ chức Interpol đã chia rẽ nhiều ý kiến khác nhau về hắn, cho nên đến nay vẫn chưa có áp dụng bất cứ cuộc điều tra cũng như truy bắt nào hết..."

Trương Bưu lập tức bắt đầu thấy có hứng thú: "Tại sao thế?"

"Nghe nói thông qua kỳ hạch tra của Interpol, những kẻ chết trong tay Quỷ Thủ về cơ bản đều là những kẻ đáng chết. Một vài tên thậm chí còn nằm trong danh sách đen của tổ chức Interpol. Chỉ có điều do rất nhiều quy chế của nhân tố khách quan các loại cản trở nên không có cách nào trừng trị bọn chúng được. Dựa vào lý do đó, một nhóm người cho rằng không nên tiến hành bất cứ cuộc điều tra cũng như truy nã nào đối với hắn. Còn có người tán thưởng hắn, xưng hắn là Batman, kỵ sĩ bóng đêm..."

Đại Phi lần lượt giảng giải hết những thông tin mình nắm bắt được cho Trương Bưu nghe một lượt. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sau khi nghe xong, Trương Bưu khẽ gật gù đầu nói: "Chỉ giết những thằng đáng giết, làm một sát thủ mà có thể làm được như vậy, quả thực là không dễ dàng gì. Đúng rồi, điểm này hình như cũng có một vài tình tiết đặc trưng phù hợp với một số vụ án gần đây tại thành phố Hoa Hải."

"Không sai, em cũng đã nghĩ tới. Có khả năng mấy vụ án gần đây tại thành phố Hoa Hải cũng là do bàn tay Quỷ Thủ gây ra."

Đại Phi mỉm cười nói: "Thật ra em cảm thấy xã hội có thêm một vài gã như vậy, chưa chắc đã là chuyện tồi tệ."

Thân là đặc công, đã được coi là những nhân vật tay to trong các nhân viên phá án, thế nhưng trong quá trình thực hiện phá án, bọn họ vẫn phải chịu không nhân tố này thì nhân tố kia ràng buộc, có đôi lúc, rõ ràng là phạm tội, nhưng không cách nào phát lệnh truy nã để về quy án. Những chuyện như vậy, Đại Phi đã gặp phải không ít. Cho nên, xem xét từ góc độ cảm tính, trên thế giới có thêm vài vị hiệp sỹ như vậy cũng không phải là chuyện xấu.

Đương nhiên, nếu nhìn nhận từ góc độ lý tính, thì hiệp sỹ dù có chính nghĩa đến đâu cũng là làm trái pháp luật, chí ít ra thì pháp luật cũng không hề giao phó cho hắn cướp đoạt quyền được sống của người khác.

"Đại Phi, tôi không đồng ý với quan điểm của cậu, bây giờ là nhà nước pháp chế, mặc kệ là làm cái gì, cần phải tuân theo hiến pháp và pháp luật. Nếu như để mặc cho cái đám gọi là hiệp sỹ kia tiếp tục lan rộng, tôi tin trong tương lai không xa, xã hội này sẽ lung tung beng mất. Thanh niên máu nóng trong xã hội này đã nhiều quá rồi... Ai không muốn hành hiệp trượng nghĩa chứ..."

Trương Bưu trầm giọng nói tiếp: "Nếu có cơ hội, tôi vẫn sẽ truy bắt hắn về quy án..."

"Anh Bưu, người như anh thật đúng là bảo thủ quá mức.... Thôi bỏ đi, tạm thời không nhắc đến chuyện đó nữa. Bây giờ em lại thông báo cho anh một tin tốt lành, là tin tức về anh Hạo Vân."

Thay đổi ngữ khí, Đại Phi mỉm cười hơn hớn nói: "Em tìm thấy cô bạn gái ngày trước của anh Hạo Vân là Đinh Tuyết Nhu rồi!"

"Đinh Tuyết Nhu?"

Trương Bưu sửng sốt một chút, lập tức hỏi tới tấp: "Cậu đang nói tới cô gái có bím tóc đôi ngựa trong bức ảnh?"

"Không sai, chính là cô ấy."

Đại Phi cười hớn hở nói: " Em cũng chỉ là tình cờ phát hiện ra mấy hôm trước thôi. Cô ấy vừa từ nước ngoài trở về, hình như còn trở thành đại minh tinh gì đó. Mấy năm qua nghe nói cô ấy luôn chăm chú phát triển ở các nước Singapo, Malay, Thái Lan, gần đây mới quyết định dời trung tâm phát triển về trong nước."

"Cậu đã liên lạc với cô ấy chưa? Cô ấy có tin tức gì của anh Hạo Vân không?"

Trương Bưu lại truy hỏi lần nữa, kích động tới mức đứng bật thẳng dậy chu mồm về phía Đại Phi. Thần sắc của Đại Phi bỗng nhiên tối sầm lại đôi chút: " Em thông qua một vài mối quan hệ cũng đã liên lạc với cô ấy, có điều cô ấy cũng không biết tin tức gì về anh Hạo Vân cả. Cô ấy với anh Hạo Vân đã sáu bảy năm rồi không có liên lạc qua lại gì với nhau. Em nghe ý tứ của cô ấy, lần về nước này, mục đích chủ yếu chính là tìm thông tin về anh Hạo Vân. Cô ấy còn năn nỉ em, hy vọng với khả năng của em có thể giúp đỡ cô ấy tìm kiếm anh Hạo Vân..."

"Ài, tôi còn tưởng rằng cô ấy biết thông tin gì đó về anh Hạo Vân..."

Trương Bưu và Đại Phi kỳ thực cũng không hiểu rõ lắm về mối quan hệ giữa Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu. Chỉ là lúc trước, bọn họ đã từng nhìn thấy bức ảnh của cô trong ngăn kéo bàn của Phương Hạo Vân. Đương nhiên, đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi. Đinh Tuyết Nhu lúc đó nhìn có vẻ hơi ngờ nghệch, đôi mắt rất có thần, có điều hình như chẳng có chút tố chất gì để làm minh tinh cả.

Bất luận nói thế nào, hiện tại người ta cũng đã là vịt con hóa thiên nga rồi.

"Anh Bưu, đây đúng là cơ hội cho chúng ta..."

Đại Phi phân tích nói: "Anh nghĩ xem, anh Hạo Vân lúc trước mặc dù không có nói rõ về quan hệ của anh ấy với Đinh Tuyết Nhu. Nhưng hai ta chắc đều biết rằng, anh ấy yêu cô bé kia. Hơn nữa chúng ta cũng từng nhất trí cho rằng, cô ấy chính là bạn gái của anh Hạo Vân."

"Tôi hiểu, ý của cậu là lần này Đinh Tuyết Nhu trở về nước, tin tức rất nhanh sẽ lan truyền rầm rộ khắp các con phố cùng ngõ hẻm trong tiểu cảng này, đến lúc đó anh Hạo Vân nhất định sẽ đi tìm cô ấy?" Trương Bưu dò hỏi.

"Ừ, ý em là vậy đấy. Em đã sắp người theo dõi sát sao Đinh Tuyết Nhu, nếu như anh Hạo Vân đi tìm cô ấy, chúng ta sẽ biết được tin tức đó ngay tắp lự..." Đại Phi phấn khởi nói.

Trương Bưu gật gù tỏ vẻ đồng tình: "Chỉ mong chuyến đi về nước của Đinh Tuyết Nhu, có thể khiến chúng ta tìm được anh Hạo Vân..."

Bầu trời trong xanh phảng phất lập lềnh những đám mây trắng muốt, gió thổi rít lạnh thấu xương, bầu trời ửng hồng tươi đẹp, len lỏi những ánh nắng dịu dàng qua cửa sổ chiếu vào trong phòng khách. Ngồi trong ghế sopha, Phương Hạo Vân mặt mày hớn hở như vừa nhặt được tiền.

Lúc vừa xong, quan hệ của hắn với cô bạn gái Lăng Kỳ lại tiến thêm bước nữa, cô bạn gái ngang nhiên lúc ở trong phòng khách thò tay len lỏi vuốt ve đũng quần của hắn, suýt tí nữa thì khiến hắn tẩu hỏa.

Bạch Lăng Kỳ luôn cố kiềm chế trong phạm vi nhất định về những hành vi của mình trước hôn nhân. Đã có tận mấy lần, đến thời khắc quan trọng nhất, cô đều có thể "hoãn sự sung sướng đó lại" được.

Về điều này đã khiến cho Phương Hạo Vân có chút không hài lòng, nhưng hắn không hề tức giận, cũng không đi cưỡng bức. Có thể nhận ra, Bạch Lăng Kỳ là một cô gái vô cùng lý tính. Hơn nữa sự hiểu biết của cô về sinh hoạt tình dục hai giới cũng là nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ hồ hồ, cho nên không hề trầm mê nghiện ngập điều đó.

Phương Hạo Vân không vội, hai người đã ở bên nhau rồi, cuối cùng thì cũng có lúc tu thành chính quả thôi.

"Hạo Vân, nhìn bộ đồ ngủ chị Mỹ Kỳ tặng cho em hôm qua này, anh thấy có đẹp không?"

Cô gái trêu tức Phương Hạo Vân đến nổ đom đóm mắt rồi bỏ đi tắm. Lúc này cô đang mặc một bộ đồ ngủ cực đáng yêu, đầu tóc ướt sũng đi vào phòng khách, khẽ duyên dáng quay một vòng tròn, để cho bạn trai ngắm nghía.

Bộ đồ ngủ bằng sợi cotton trắng tuyền, quả thực là rất gợi tình, chỉ là mức gợi cảm không đủ, không thể thể hiện ra hết được những đường cong chết người của Bạch Lăng Kỳ. Dù là thế, nhưng Bạch Lăng Kỳ khi hơi vểnh cặp mông hoàn hảo cùng với cặp eo mảnh khảnh tạo nên một cảm giác kích thích mãnh liệt về thị giác, khiến cho tâm trí con người ta lại càng thêm nhộn nhạo.

Hơn nữa, cô cũng không hề mặc nội y, Phương Hạo Vân có thể thấy rõ ràng hai đỉnh nhũ nơi cặp núi đôi của cô.

"Điên đảo chết người không đền mạng..." Có lúc người con gái mặc đồ trên người còn mê hoặc quyến rũ hơn cả việc họ không mặc gì.

"Hạo Vân, chẳng phải anh nói có chuyện gì rất quan trọng phải nói với em sao? Hôm nay nói đi nào cưng..." Bạch Lăng Kỳ dường như cố ý mê hoặc người yêu, đi tới, đặt mông ngồi tựa bên cạnh người hắn.

Phương Hạo Vân thấy tâm trạng của người yêu rất tốt, cảm thấy đây chính là cơ hội. Hơi do dự đôi chút, nói nhỏ nhẹ ra ý dò hỏi: "Kỳ, anh hỏi em một chuyện này, nếu như... Anh nói là nếu như, nếu như anh có quan hệ với người con gái khác, hơn nữa người con gái đó có thân thế vô cùng đáng thương, khiến anh không thể bỏ rơi cô ấy... Thì em có thông cảm cho anh không?"

Lấy hết dũng khí, Phương Hạo Vân hỏi nửa thật nửa đùa.

Câu này vừa nói xong, Bạch Lăng Kỳ vừa khi trước còn mỉm cười tươi roi rói bỗng chốc trở nên tăm tối, khuôn mặt đầy bí hiểm, có chút không tin được hỏi: "Hạo Vân, anh nói thật với em đấy à? Có phải anh bí mật quan hệ với cô gái nào đó sau lưng em không?"

Trông thấy thái độ của cô bạn gái, Phương Hạo Vân có chút hối hận, phản ứng của cô cũng không có khác biệt mấy với dự tính của hắn. Có điều hắn đã trót buột miệng nói ra rồi, giờ không còn đường để mà rút lui nữa.

Vấn đề này trước sau cũng phải đối mặt, việc tránh né cũng vô dụng mà thôi. Để lâu thì đối với chị Mỹ Kỳ, đối với Bạch Lăng Kỳ đều là không công bằng. Hắn thật sự không muốn tiếp tục giấu diếm thêm nữa rồi.

Gật gù cái đầu, Phương Hạo Vân thành khẩn khai báo: "Kỳ à, chuyện đã đến nước này, anh cũng không muốn che giấu em thêm điều gì nữa, hôm nay anh sẽ đem toàn bộ mọi chuyện nói rõ ràng ra với em. Anh hy vọng em có thể nghe anh nói hết câu chuyện, sau đó rồi hẵng quyết định... ngàn vạn lần không được xốc nổi..."

Xốc nổi là ma quỷ, ai cũng biết cả. Bạch Lăng Kỳ đã khắc chế được tâm tình của mình, thần tình trong mắt cô nhẫy nhụa trong u oán, sự thẳng thắn của Phương Hạo Vân khiến cho cô chẳng biết phải làm sao nữa.

"Anh nói đi!"

Thoáng điều chỉnh lại một chút tâm tình của mình, Bạch Lăng Kỳ cắn bặm môi hỏi một câu. Có lẽ Tiểu Lệ nói đúng, đàn ông chẳng có kẻ nào là tốt đẹp cả, Hạo Vân cũng không phải ngoại lệ.

"Kỳ, anh với chị Mỹ Kỳ... hai bọn anh đã từng có quan hệ kiểu vợ chồng..."

Phương Hạo Vân sợ Bạch Lăng Kỳ sẽ hiểu lầm với Trương Mỹ Kỳ, nên vội vàng giải thích luôn: "Lần đầu tiên là anh dùng sức mạnh cưỡng bức chị ấy, lần sau..."

"Không bao giờ, anh đang lừa em, anh đang nói giỡn với em phải không?"

Bạch Lăng Kỳ dường như khó lòng tin nổi, trong ký ức của cô, người yêu hẳn là một người đàn ông đĩnh đạc. Anh ấy không thể nào lại đi làm cái chuyện cưỡng bức hiếp dâm phụ nữ được. Nhất định là anh ấy đang chọc mình... Là giả... là giả...

"Kỳ, đó là sự thật, em trước tiên không được xúc động, những điều anh nói đều là thật, anh và chị Mỹ Kỳ đã duy trì mối quan hệ này được một thời gian rồi..." Phương Hạo Vân thành thực trả lời.

"Tại sao, tại sao anh lại làm vậy với em? Lẽ nào anh không yêu em ư? Em hận anh... "

Bạch Lăng Kỳ dùng đôi bàn tay trắng bóc nõn nà của mình đập cật lực vào bộ ngực của người yêu, dường như cô không thể nào tiếp nhận được chuyện này.

"Nghe anh nói, việc luyện công của anh có chút trục trặc, lại gặp đúng lúc chị Mỹ Kỳ ở bên cạnh khi nó phát tác, cho nên anh đã phạm phải một sai lầm rất lớn, may mà chị ấy không hề báo cảnh sát..."

Suy nghĩ tới cảm xúc của người yêu, Phương Hạo Vân đành nói ra một số nguyên do khách quan, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của cô ấy.

"Tẩu hỏa nhập ma?" Bạch Lăng Kỳ truy hỏi cho được.

"Cũng có thể giải thích như vậy." Phương Hạo Vân gật gật đầu.

"Nếu đã là vậy, vậy thì nhất định là anh không yêu chị ấy rồi phải không nào? Hai người bây giờ đáng ra phải tách nhau ra..."

Trong tình yêu luôn xuất hiện sự ích kỷ, Bạch Lăng Kỳ là một người nhu mì rộng lượng, nhưng cũng không rộng lượng tới mức chia sẻ tình yêu của mình cho người đàn bà khác. Cô đã từng nghi ngờ cho Tạ Mai Nhi, nghi ngờ cả Trần Thanh Thanh. Thế nhưng thật không thể nào ngờ, Trương Mỹ Kỳ - người mà cô luôn yên tâm nhất lại có thể làm chuyện có lỗi với cô như vậy.

"Kỳ, anh nghĩ có lẽ anh không thể nào gạt bỏ cô ấy được...."

Phương Hạo Vân thoáng do dự đôi lát, cuối cùng cũng dùng lời nói tự đáy lòng mình nói ra. Dù sao cũng đã nói rồi, chi bằng cứ nói toẹt ra, giải quyết nhanh xử lý gọn trong một lần luôn.

"Không gạt bỏ..."

Trong đôi mắt mỹ miều của Bạch Lăng Kỳ nhất thời dồn ứ đầy những giọt lệ đắng, rồi những dòng nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi trên đôi má ửng hồng, cô lạnh lùng hỏi: "Vậy còn em? Em với anh thì phải tính sao đây? Anh muốn vứt bỏ em đúng không? Anh lừa người, nếu như là chuyện anh tẩu hỏa nhập ma gây ra như vậy, thì tại sao lại không chịu dừng tay cho đến bây giờ..."

Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, giải thích: "Kỳ, hãy nghe anh nói, lúc mới đầu, chuyện của anh với chị Mỹ Kỳ quả thực là sự cố. Nhưng lòng người cũng không phải là sắt đá, sống với nhau một thời gian dài, anh... anh đã nảy sinh thiện cảm với chị Mỹ Kỳ... Đương nhiên, nhiều hơn nữa là sự thương cảm và đồng cảm. Kỳ, có điều này em không biết, chị Mỹ Kỳ là con riêng, từ nhỏ đã bị người ta ức hiếp, lớn lên sau khi kết hôn, thì lại gặp phải người chồng bất lực, chị ấy đã phải trải qua mười năm của cuộc hôn nhân không tình dục... Cái lần bị anh cưỡng bức, chị ấy vẫn còn là trinh nữ..."

Phương Hạo Vân đem toàn bộ câu chuyện về Trương Mỹ Kỳ kể hết cho Bạch Lăng Kỳ nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.